Người trung niên kia không để ý tới Phong Liệt. Ông ta vội vàng lấy ra một viên đan dược đút vào miệng Đông Phương Chiến, trong miệng lạnh nhạt nói:
- Công tử, chúng ta không thể so với rồi. Cậu bây giờ không còn là đối thủ của hắn.
Ông ta cũng không đợi Đông Phương Chiến đang suy yếu trả lời, sau khi dứt lời liền ôm lấy Đông Phương Chiến, sau đó muốn lấy lại khối Huyền minh trọng thiệt tinh nặng mười vạn đang nằm sâu trong đá kia.
- Khoan đã!
Phong Liệt ánh mắt bỗng dưng lạnh lẽo, tự mình tiến lên, trước một bước cất giữ khối Huyền minh trọng thiết tinh vào trong trữ vật. Sau đó đột nhiên lách mình lui về phía sau mấy trượng, rồi đứng lại.
- Ngươi…súc sinh! Đây là chi vật Đông Phương gia chúng ta. Thức thời thì mau giao lại đây.
Người đàn ông trung niên thoáng chụp vào khoảng không, liền nghiêm nghị gầm lên, trong mắt ẩn chứa sát cơ.
- Hừ, đồng ý đánh bạc mà thua. Gã đó hôm nay họ Phong rồi.
Phong Liệt ánh mắt lạnh lùng, không thèm để người đàn ông trung niên vào mắt.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay bất luận thế nào cũng phải đem cái khối Huyền minh trọng thiết tinh này cất giữ vào người. Ai dám đoạt của hắn thì hãy liều mạng với hắn.
- Giao ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Người đàn ông trung niên ánh mắt nheo lại, khí thế chậm rãi dâng lên, tựa hồ như một lời không hợp là liền thu thập Phong Liệt.
- Hừ, không bao giờ có chuyện đó.
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, lập tức đột nhiên biến ảo hắc ám chi thân, đồng thời ẩn vào trong sương mù dày đặc, trong lòng không ngừng thầm mắng: “Đồ chết tiệt, đám lão già Ám Vũ Viện sao bây giờ còn chưa hiện thân?”
- Lão gia hỏa, hẳn Đông Phương gia các người thua không chịu nổi phải không? Nếu không chịu nổi thì dứt khoát đi đi, ở đây chi cho mất mặt?
- Mau đi thỉnh các trưởng lão của Ám Vũ Viện xuất mã, giáo huấn cái lão già không biết xấu hổ kia.
". . . . . ."
Chung quanh một đám đệ tử Ám Vũ Viện đều liên tục mắng lên. Triệu Thung đã tứ tốc hướng về sơn môn chạy tới, muốn đi thỉnh cao thủ viện trợ.
Lúc này, sau khi thổ ra mấy ngụm máu tươi, Phương Đông Chiến dần dần hồi phục lại tinh thần. Y ho khan hai tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, suy yếu vô lực nhưng dị thường kiên định, nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Phương thúc, chỉ là một khối Huyền minh trọng thiết tinh thôi mà. Đông Phương gia chúng ta không nhất thiết vì nó mà mất mặt nữa. Trước hết cứ cho hắn giữ, vài ngày sau bổn công tử sẽ đoạt lại.
- Không được, công tử. Khối Huyền Minh trọng thiết tinh này chính là Đông Phương gia chúng ta trên chiến trường Thiên Long vực cổ đã bỏ ra mười chín cao thủ Cương Khí Cảnh chiến đấu với một cao thủ Thần Thông Cảnh mới lấy về Wbể mất. Hôm nay nếu để bị bất thì sợ là việc thừa kế của công tử chắc chắn khó mà giữ được.
Người đàn ông trung niên vô cùng đau đớn quát lớn.
Lập tức ông ta lạnh lùng nhìn về phía đám khói đen của Phong Liệt, lạnh như băng nói:
- Chó chết, chỉ bằng một mình người thì không phải là đối thủ của Phương mỗ. Thức thời thì mau chóng giao lại Huyền Minh trọng thiết tinh ra đây. Nếu không thì đừng trách ta không khách sáo.
Nhưng lời này của ông ta không được Phong Liệt đáp lại, liền giận tím mặt nói:
- Hừ, rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt.
Kế tiếp, người đàn ông trung niên họ Phương để Phương Đông Chiến ở một bên, sau đó đột nhiên vung quyền hướng đám khói đen, cuồng bạo gào thét, hướng về Phong Liệt với uy thế kinh người.
Ông ta cũng không dám thật sự giết chết Phong Liệt, chỉ là muốn giáo huấn Phong Liệt một phen. Đồng thời thu lại lại Huyền Minh thiết trọng tinh mới là chuyện đúng đắn.
Nhưng, thực lực của cao thủ Cương Khí Cảnh cường hãn vô cùng. Cho dù chỉ là tùy ý một quyền nhưng cũng làm cho Phong Liệt hãi hùng khiếp vía, lập tức muốn xuống núi ngay.
- Dừng tay!
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên trong không trung.
Cùng lúc đó, trong thiên địa, một trận cuồng phong gió lốc đột nhiên gào thét, đánh úp lại, đơn giản hóa giải một quyền của người đàn ông trung niên họ Phong, đồng thời bức ông ta lui ra xa vài chục trượng mới đứng vững, sắc mặt hoảng sợ.
Mọi người chung quanh kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy một lão giả trên không Ám Vũ Viện tay áo bồng bềnh lăng không hư độ. Mấy cái lách mình liền bay đến trên đồi, tự trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.
Dựa vào tu vi của bản thân, có thể ngưng lại trên không trung, người tới hẳn là cao thủ Thần Thông Cảnh.
- Cao thủ Thần Thông Cảnh!
- Sao, đó là hộ pháp Nhạc Lập Trung của Ám Vũ Viện chúng ta? Có lão nhân gia ra mặt, Đại sư huynh của chúng ta được cứu rồi.
- Trước đây chưa từng thấy Nhạc hộ pháp ra mặt. Nhưng ta nghe nói là ông ấy không thích Đại sư huynh.
- Nhạc hộ pháp tuy không hợp với Đại sư huynh, nhưng dù sao tất cả mọi người đều là đồng môn, làm sao có thể để người bên ngoài uy hiếp chứ?
- Nói cũng đúng, Đại sư huynh quả nhiên là người hiền có trời giúp.
Phong Liệt ở bên trong đám khói đen, nhìn thấy Nhạc Lập Trung ở trên không thì lập tức vui mừng, nhưng sau đó lại nhíu mày, Hắn không nghĩ tói lão gia hỏa này lại vì hắn mà tới giải vây. Nhưng hắn lại không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.
Lúc này, hắn tuy có biến ảo hắc ám chi thân, có thể dùng thượng phẩm màn đem tế ra khói đen, đủ che lấp tinh lực dò xét của người khác, nhưng không ngờ lại bị Nhạc Lập Trung phát hiện.
Đang ngự trên không trung, Nhạc Lập Trung lúc này nhìn bên dưới cũng nhíu mày không thôi. Ông ta vốn là mặc kệ chuyện này, thậm chí đều không ngại bỏ đá xuống dưới một phen.
Nhưng trong lúc ông ta sống chết mặc bây, chính là Viện chủ Lạnh Phi Hồng đột nhiên lên tiếng, bảo ông ta ra mặt giải quyết một phen. Ông ta lúc này mới lĩnh mệnh mà đến, cho nên cũng là tâm không cam mà tình cũng không muốn.
Ông ta híp lại con ngươi, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Phương Đông Chiến cùng lão trung niên họ Phương kia, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, người trẻ tuổi luận bàn đọ sức, ngươi là một đệ tử Cương Khí Cảnh tới đây quấy rối làm gì? Mau lui ngay.
Trung niên họ Phương vốn là sắc mặt cả kinh, nhưng sau khi nghe Nhạc Lập Trung nói thì tự trấn yên tĩnh trở lại, không có ý tứ lùi bước, chỉ thấy ông ta chắp tay hành lễ, nói:
- Vị hộ pháp tiền bối, cũng không phải là Đông Phương gia ta càn quấy, chỉ vì Đông Phương gia chúng ta muốn lấy lại khối Huyền Minh thiết trọng tinh mà thôi. Tuyệt đối không thể để mất được. Mong rằng Phong Liệt của quý viện có thể trả lại cho Đông Phương gia chúng ta. Không bao lâu sau, chúng ta sẽ đưa lại ba mươi vạn Long tinh.
- Sao?
Nhạc Lập Trung ánh mắt có chút lập lòe, lập tức lạnh lùng cười, ho khan một tiếng, chỉ nghe ông ta nói với thân ảnh nhàn nhạt của Phong Liệt trong đám khói đen:
- Phong Liệt, khối Huyền Minh trọng thiết tinh đối với người ta quan trọng như vậy thì nên trả lại cho người ta. Đồng môn luận võ mà thôi, không cần quá chăm chú. Huống chi Ám Vũ Viện của chúng ta và Thương Vũ Viện gần đây đồng chí liên chi, làm người cũng nên lưu lại một đường, ngày sau cũng còn gặp lại.
- Đa tạ tiền bối đã thành toàn. Ngày sau Đông Phương gia chúng ta chắc chắn sẽ đến nhà cảm ơn.
Trung niên họ Phương vốn sững sờ nhưng rồi lập tức sắc mặt vui mừng, liên tục chắp tay không ngừng nói lời cảm tạ.
Vốn ông ta cũng chuẩn bị từ bỏ, quay trở lại bẩm báo với gia chủ, nghĩ ra biện pháp đòi lại, nhưng không nghĩ tới, vị tiền bối này lại hiểu chuyện như vậy. Đúng là người tốt.
- Cái gì? Trả lại cho người ta? Rõ ràng là Đại sư huynh vất vả mới thắng được, vì cái gì mà phải trả lại cho người ta? Nhạc hộ pháp sao đứng về bên kia chứ?
- Hừ, ta nói rồi, Nhạc hộ pháp đối với Đại sư huynh không quen nhìn, làm sao có thể hảo tâm mà giải vây chứ?
- Quá hư không thể tưởng tượng nổi rồi.
Chúng đệ tử của Ám Vũ Viện cũng không khỏi sắc mặt đại biến, lập tức tức giận không thôi. Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, Nhạc Lập Trung lại có thể bình phán như vậy. Đồng thời cũng là vì Phong Liệt mà âm thầm tiếc hận.
Huyền Minh trọng thiết tinh chính là một vật để luyện chế binh khí hạng này trên đời khó có được. Trăm năm mới gặp một lần. Huống chi lại là Huyền Minh trọng thiết tinh mười vạn cân.
Ở đây tất cả mọi người đều biết rõ, thói quen của Phong Liệt là dùng Tế Thiên Thần Thương. Huyền Minh trọng thiết tinh mười vạn cân, nếu dùng để luyện chế Tế Thiên Thần Thương thì uy lực sẽ gia tăng gấp trăm lần.
Với tu vi của Phong Liệt như ngày hôm nay, cầm trong tay một đại thương nặng mười vạn cân, chỉ sợ một thương xuống dưới, cho dù là cao thủ Cương Khí Cảnh cũng đều phải nhượng bộ lui binh.
- Bảy mồm tám mỏ chỏ vào, còn ra thể thống gì nữa? Hừ!
Nghe được tiếng xầm xì không ít của đám đệ tử Ám Vũ Viện, Nhạc Lập Trung sắc mặt giận dữ, lập tức một đạo chưởng phong chém ra, rơi ngay vào chỗ đám người đang xầm xì.
Phanh! Phanh! Phanh
Sau vài tiếng trầm đục, đám đệ tử xầm xì liên tục thổ huyết, ánh mắt hoảng sợ cực kỳ. Những người khác cũng thức thời ngậm miệng lại, giận mà không dám nói gì.
Phong Liệt bên trong khói đen càng giận dữ trong lòng.
Giờ này khắc này, hắn đối với Nhạc Lập Trung quả thật là hận đến xương tủy.
Mặc dù Nhạc Lập Trung sống chết mặc bây với hắn cũng không sao, nhưng ông ta bày ra cái bộ dạng giống như công đạo bình phán, thật sự là đáng giận đến cực điểm.
Mà ngay cả đám người Hồng Phi Dương, Long Khuynh Vân đứng cách đó không xa cũng khẽ lắc đầu, thay Phong Liệt âm thầm cảm thấy không đáng. Rơi vào một phái quá nhu nhược, đối với thói quen mạnh mẽ như Phong Liệt thì thật sự là quá bất hạnh.
Nhưng, bất luận thế nào thì sự việc cũng đã như vậy.
Phong Liệt hôm nay chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ủy khuất cầu toàn giao ra Huyền Minh trọng thiết tinh, hoặc là bị Nhạc Lập Trung từ bỏ, một mình đối phó với cao thủ Cương Khí Cảnh tầng thứ hai trung niên họ Phương.
Trong lúc nhất thời, dưới sự lặng ngắt như tờ của ngàn vạn đệ tử, ngay ngắn hướng về đám khói đen của Phong Liệt. Ai cũng đều có thể tượng tượng được Phong Liệt gặp phải lưỡng nan chi cảnh, đều bị cảm động lây.
Sau mấy phút, đám khói đen rốt cuộc truyền ra thanh âm không màng danh lợi của Phong Liệt:
- Hừ, Phong Li t ta không phục. Huyền Minh trọng thiết tinh là do ta lấy được. Ai có bản lĩnh thì cứ tới mà lấy lại.
Thanh âm trong trẻo như lạnh lùng lập tức truyền khắp hiện trường, khiến cho mọi người kinh ngạc không thôi. Hàm xúc ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
- Hừ, không biết tốt xấu. Đã như vầy, lão phu cũng mặc kệ chuyện đến đâu thì đến.
Nhạc Lập Trung lập tức sắc mặt giận dữ, rồi âm trầm cười, thân hình đột nhiên cất cao hơn mười trượng, bộ dạng sống chết mặc bây.
Hôm nay, ông ta ra mặt giải vây, nhưng Phong Liệt lại không lĩnh tình. Đây là không trách được Nhạc Lập Trung ông. Cho dù là Lãnh Phi Hồng cũng không thể vì vậy mà trách tội ông.
Đám người Ám Vũ Viện thấy Nhạc Lập Trung buông tay mặc kệ thì ca đám đều lo lắng cho Phong Liệt. Thậm chí có người bắt đầu hảo tâm khuyên giải Phong Liệt.
Tục ngữ có câu “Hảo hán không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt. Lưu được núi xanh còn lo gì không có củi đốt”.
Dù sao, còn không nghe có người nói qua, có một Long võ giả Nguyên Khí Cảnh có thể đánh lại một cao thủ Cương Khí Cảnh.
- Hừ, Phong Liệt, đây là do ngươi tự tìm đấy.
Trung niên họ Phương hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lên vài bước, cường hoành cương khí uy áp buông ra. Ông ta chỉ vào Phong Liệt đang ở bên trong đám khói đen, thanh âm lạnh lùng:
- Nhưng Phương mỗ cũng không khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ta ba chiêu, Huyền Minh trọng thiết tinh là của ngươi.
- Hừ, không cần ba chiêu. Lão gia hỏa, ngươi có thể tiếp lão tử một chiêu, Huyền Minh trọng thiết tinh lão tử hai tay dâng lại.
- Hừ, không cần ba chiêu! Lão gia hỏa, ngươi có thể tiếp được lão tử ta một chiêu, Huyền Minh trọng thiết tinh, lão tử hai tay dâng lên.
Từ bên trong khói đen, chậm rãi truyền đến thanh âm kiên quyết không ai bì nổi của Phong Liệt.
Hắn vừa nói xong, chung quanh ngàn vạn đệ tử lập tứ sắc mặt trì trệ, xôn xao một mảnh. Đây là tình huống gì vậy?
- Cái gì? Phong Liệt hẳn là điên rồi phải không? Hắn dựa vào cái gì mà dám nói lớn không ngượng miệng như thế?
- Ta không nghe lầm chứ? Không phải, cái này cũng chưa chắc đáng tin cậy.
- Hừ, cuồng vọng vô tri. Hạng người này không đáng làm đối thủ của bổn công tử. Bổn công tử mấy ngày hôm trước quăng chiến thiếp hết hiệu lực.
Mặc cho ai đều không nghĩ tới, một đệ tử Nguyên Khí Cảnh lại dám cuồng ngôn với một cường giả Cương Khí Cảnh cao cao tại thượng. Mà ngay cả Long Khuynh Vân, Hồng Phi Dương cùng với Nhạc Lập Trung cũng không khỏi sắc mặt kinh ngạc, thất thần.
Như vậy chẳng khác nào một con kiến chỉ vào một con voi, kêu gào nói:
- Lão gia hỏa, ngươi cho ta tâm điểm, lão tử có thể một chiêu quật ngã ngươi.
Đây quả thực không muốn cười cũng phải cười.
Trung niên họ Phương sau khi sững sờ thì tức giận đến phát run, trong mắt sát cơ đột nhiên tăng vọt.
- Tốt, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà lại dám cuồng ngôn như vậy.
Dứt lời, lập tức song chưởng phát ra.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm vang.
Hai đạo chưởng ảnh hùng hồn mang theo uy thế của núi cao, hung hăng chụp về đám sương mù. Trên đồi núi, đá bị bắn lên cao ba thước, bụi bay đầy trời.
Cao thủ Cương Khí Cảnh khi phát ra một kích, tuyệt không giống như bình thường.
Ngàn vạn đệ tử chung quanh nhìn thấy lưỡng đạo chương ảnh đầy uy lực thì không khỏi đồng tử có chút co lại. Đối với đệ tử Chân Khí Cảnh, Nguyên Khí Cảnh mà nói, uy thế như vậy giống như là thiên uy, không thể ngăn cản. Có thể bảo vệ được tánh mạng đã là may mắn lắm rồi.
Yên, Lục, Diệp Thiên Tử, Sở Điệp không khỏi một tiếng kinh hô, đôi mắt đẹp căng tròn, trong nội tâm đều âm thầm vì Phong Liệt mà đổ mồ hôi lạnh.
Mà ngay cả Nhạc Lập Trung ở trên không cũng khẽ nhíu mày. Ông ta tuy không quan tâm đến việc Phong Liệt chết hay không, nhưng nếu Phong Liệt thật sự bị người khác giết chết thì ông ta cũng không tránh được việc bị Lãnh Phi Hồng hỏi tội. Hắn hôm nay chết đi, nhưng sẽ là sự khó chịu cho Ám Vũ Viện.
Mà lúc này, bên trong làn khói đen, Phong Liệt cũng là vẻ mặt nghiêm trọng. Con người đỏ thẫm hồng mang tăng vọt.
Mắt thấy hai chưởng ảnh uy lực đánh úp lại, hắn đột nhiên hai tay ôm tròn, khom người xuống, thân hình ầm ầm đại chân, trong miệng khẽ quát một tiếng:
- Thương Long hộ thể.
"Rống ——"
"Rống ——"
"Rống ——"