- Ủa? Là người?
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo êm tai mang theo nghi hoặc truyền vào tai Phong Liệt, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Phong Liệt ngoái đầu lại nhìn, thấy trong sân kế bên chẳng biết từ khi nào xuất hiện một tuyệt sắc thiếu nữ mặc váy dài màu trắng. Hai người cách nhau một bức tường thấp cỡ nửa người, bốn mắt giao nhau.
Chỉ thấy thiếu nữ đối diện mặt mày như tranh, da trắng như tuyết, vóc dáng thướt tha, đình đình độc lập dưới gốc liễu xanh, dịu dàng như đóa bách hợp thanh thủy, khiến người vô tận mơ màng, đôi mắt trong suốt kinh ngạc nhìn Phong Liệt.
Trong mắt Phong Liệt bất giác xẹt qua vẻ kinh nhiễm, lòng thấy kinh ngạc, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng, mặc dù biết chắc hai người sẽc gặp lại nhưng không ngờ nhanh như vậy.
Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là cùng Phong Liệt trắc nghiệm huyết mạch, nhị tiểu thư Diệp gia, Diệp Thiên Tử. Nhưng lúc này Diệp Thiên Tử đã cởi xuống áo giáp bó sát đổi thành váy dài, càng lộ phong tình vô tận.
- Chắc ngươi sẽ không là tiểu tử có cửu phẩm huyết mạch chứ?
Diệp Thiên Tử nghi hoặc đánh giá Phong Liệt, giọng điệu có vẻ kênh kiệu.
Phong Liệt nhíu mày lại, nghe giọng điệu nàng này dường như không mấy thân thiện.
Tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh đáp:
- Không sai! Tại hạ là Phong Liệt, không biết có gì chỉ giáo?
- Thật sự là ngươi?
Diệp Thiên Tử nhướng chân mày thanh tú, khuôn mặt không chút tỳ vết tràn đầy kinh ngạc, mắt chớp chớp đánh giá Phong Liệt từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm ra chỗ khác biệt với người, nhưng đã khiến nàng thất vọng.
Phong Liệt vẫn chưa thay quần áo, rách rưới như sơ mướp, khuôn mặt trắng trẻo coi như thanh tú nhưng cách tuấn tú còn kém chút, dáng người mảnh khảnh, đày vẻ mệt mỏi phong trần. Điều duy nhất hấp dẫn người là đôi mắt sáng, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên Tử cảm thấy nó háo sắc.
Diệp Thiên Tử đánh giá Phong Liệt một phen xong nhún mũi, có vẻ khinh thường than thở nói:
- Ài, thật quá đáng tiếc!
Phong Liệt lạnh lùng nhìn nàng, mặc dù không biết nàng có ý gì nhưng chắc cũng không là chuyện tốt lành, hắn lười truy tra.
Hắn mất kiên nhẫn nói:
- Nếu không có chuyện gì thì ta phải đi nghỉ ngơi!
Nói xong hắn xoay người đi vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comThấy Phong Liệt định về phòng, Diệp Thiên Tử vội lớn tiếng ngăn cản:
- Đứng lại!
Nàng lớn tiếng khiến Phong Liệt giật nảy mình.
Phong Liệt dừng bước nghi hoặc hỏi:
- Hửm? Còn có chuyện gì ư?
- Hừ!
Diệp Thiên Tử đột nhiên cười lạnh, kiêu ngạo nói:
- Phong Liệt, ngươi có cửu phẩm huyết mạch dù tham gia vào viện phái nào đều sẽ nhận được ưu đãi, nhưng tại sao ngươi lựa chọn ám võ viện có thực lực yếu nhất?
Phong Liệt ngẩn ra, hắn rất bất mãn thái độ kẻ cả của Diệp Thiên Tử.
Hắn kiềm không được cười khẩy nói:
- So nào? Ta lựa chọn ám võ viện thì không được ư? Hả? Chắc là nàng không cho rằng ta là vì truy đuổi nàng mới đến ám võ viện chứ?
Vốn Phong Liệt chỉ nói đùa thôi, ai dè cô nàng trước mặt phản ứng ra ngoài dự đán của hắn.
Diệp Thiên Tử bộ dạng đúng như đã đoán, hầm hừ nói:
- Hừ hừ! Quả nhiên là vậy! Phong Liệt, ta khuyên ngươi sớm chết tâm đi! Người dám nổi lòng xấu xa với bổn tiểu thư không mấy ai có kết quả tốt!
Phong Liệt mặt cứng đờ, cô gái này quá tự kỷ rồi đi?
Hắn thấp giọng rủa một câu:
- Có bệnh
Rồi không chút do dự xoay người đi vào trong.
Diệp Thiên Tử chợt tức giận vươn ngón tay ngọc chỉ vào Phong Liệt mắng:
- Ngươi...Ngươi mắng ai có bệnh? Ngươi đứng lại đó cho ta!
Nàng được nuông chiều từ bé, trên dưới gia tộc cưng chiều nàng như báu vật, không có bao nhiêu người dám đối nghịch với nàng. Nàng tức giận quả nổi tính đại tiểu thư, nhất định phải Phong Liệt giải thích mới chịu.
Phong Liệt đầu óc mù mờ, quay đầu liếc Diệp Thiên Tử, cao giọng nói:
- Hắc! Nàng vẫn chưa chịu thôi ư? Đừng Biệt tự mình đa tình được không? Ta nguyện ý ta thích đến ám võ viện liên quan gì nàng?
- Hừ! Coi như ngươi tham gia ám võ viện là trùng hợp vậy tại sao ở ngay kế bên ta? Cái này quá trùng hợp rồi đi?
Diệp Thiên Tử làm tư thế xem coi ngươi giải thích thế nào.
- A? Ta...cái này...hừ! Đúng là đàn bà và tiểu nhân khó nuôi, không thể nói đạo lý!
Phong Liệt bất đắc dĩ gãi đầu, ủ rũ, hắn lười giải thích, muốn nghĩ sao thì nghĩ.
- Hừ! Giải thích không được chứ gì? Nói thật cho ngươi biết, bổn tiểu thư sớm có ý trung nhân rồi, ngươi đừng uổng phí tâm cơ! Quả thực là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Diệp Thiên Tử thấy Phong Liệt bộ dạng chật vật sải bước nhanh chóng vào trong lầu các thì kiềm không được nữa bật cười thành tiếng, nhưng rồi nàng mau chóng che miệng, con mắt trong veo ướt nước tràn đầy ý cười gian trá, dường như kiềm nén rất vất vả.
- A?
Phong Liệt đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, mặc dù hắn không hiểu biết Diệp gia nhị tiểu thư cho lắm nhưng xem bề ngoài thì nàng không giống kẻ kênh kiệu! Hắn ngoái đầu, vừa lúc thấy Diệp Thiên Tử cố nén cười, Phong Liệt chợt hiểu ra, cô nàng này thì ra cố ý đùa với hắn!
Phong Liệt có chút tức giận, hắn xoay người từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thiên Tử, đặc biệt là từ ngực đến bụng mỹ nhân, quét mắt tới lui không e dè làm nàng nổi da gà.
Diệp Thiên Tử ra vẻ hung tợn mắng:
- Ngươi nhìn cái gì? Lại nhìn nữa móc mắt ngươi ra bây giờ!
Phong Liệt làm bộ lắc đầu thở dài nói:
- Ài! Thật sự sự nghĩ không ra!
- Không ra cái gì?
Phong Liệt thắc mắc hỏi:
- Nghĩ không ra Triệu Đống, mặc dù nàng mặt mũi không tệ lắm nhưng muốn ngực không ngực, muốn mông không có mông, thật tình không hiểu Triệu Đống thích nàng ở chỗ nà. Không lẽ Triệu Đống thích đàn ông?
Thật ra hắn nói trái lương tâm thôi, mặc dù tuổi của Diệp Thiên Tử không lớn nhưng ngực đã rất to, mông cong vêu, dáng người có thể nói là nhấp nhô mỹ diệu. Đặc biệt có váy dài trắng dán sát bao bọc càng thướt tha hấp dẫn người.
Vốn Phong Liệt chỉ định giễu lại nàng thêm mấy câu nữa, nhưng thấy cô nàng ngực phập phồng kịch liệt, mắt rực lửa có xu thế tùy thời bùng nổ thì hắn biết khôn ngậm miệng, định bỏ chạy.
Nhưng tiếc là hơi muộn. Chỉ nghe một tiếng bùm, khí thế trên người Diệp Thiên Tử bỗng bốc ra ngoài, phạm vi mấy trượng cát bụi bay đầy. Cùng lúc đó, sau lưng nàng hiện ra sáu ảo ảnh Ma Long cỡ một trượng uốn lượn gầm rống, uy thế bất phàm.
- Má ơi! Nguyên khí cảnh lục tầng?
Phong Liệt trợn tròn mắt.
Nếu sớm biết nàng này là long võ giả nguyên khí cảnh lục tầng thì Phong Liệt tuyệt đối không buông lời chọc giận, bây giờ hắn rất hối hận.
- Tên vô liêm sỉ chết tiệt kia! Bổn tiểu thư phải cho ngươi biết kết quả chọc giận ta!
Khi Diệp Thiên Tử dứt lời thì thân hình yểu điệu chợt vọt qua tường viện thấp bé nhào hướng Phong Liệt. Thân hình nhanh nhẹn như hồng, tốc độ nhanh chóng như gió, chớp mắt đã đến gần Phong Liệt, đôi tay ngọc thuôn dài vỗ ra hai chưởng phong mạnh mẽ đánh hướng hắn.
- Này! Mọi người đùa chút thôi mà, có cần xem là thật không!
Phong Liệt thấy chuyện không hay thì người hóa thành ba bóng ảo bay ra xa ba trượng, vừa lúc thoát khỏi chưởng phong của Diệp Thiên Tử.
*Bùm!* một tiếng vang, hai chưởng Diệp Thiên Tử đập hụt, vách tường cứng rắn để lại hai chưởng ấn sâu một thước, nguyên tòa nhà ầm ầm rung động, phút chốc đánh vỡ đêm khuya bình yên, hấp dẫn nhiều người chú ý.