Ma Long Phiên Thiên Chương 393-94: Hóa kim thảo

Một tháng sau, hai người không kinh không hiểm đi khoảng năm, sáu ngàn dặm đường.

Trang phục trên thân hai người khác hẳn với ban đầu. Mới đầu là cẩm phục, váy dài, giờ đổi thành kinh bố thô y. Phong Liệt biến thành một tiều phu trẻ tuổi tuấn tú. Lý U Nguyệt thì là một dân nữ xinh đẹp ngọc ngà, đồ vải thô chẳng những không che đi sự đoan trang mà thêm phần hấp dẫn, khiến hắn nhìn hoài không chán.

Nhưng hai người hạnh phúc không được bao lâu.

Hai người tiến lên lần lượt phát hiện có một số huyết mạch long võ giả tu vi khác nhau, số lượng dường như ngày càng nhiều đều lùng sục trong rừng núi như đang tìm gì đó.

Dàn dần, khu vực giáp ranh ma long sơn mạch to lớn có loại không khí gió thổi mưa giông trước cơn bão càng lúc càng dày đặc.

-    Phu quân, bọn họ đang tìm cái gì vậy?

-    Phiêu miểu thiên cung.

Trong tầng mây cuồn cuộn, cuồng phong lẫm liệt, một đại điêu màu ám kim giương cánh cỡ bốn trượng đang duỗi thẳng cánh từ từ bay. Dần dần bỏ lại sau lưng nó núi trập trùng bên dưới.

Trên lưng đại điêu Lý U Nguyệt đang dựa vào ngực Phong Liệt, đôi mắt đẹp yên lặng nhìn dãy núi bên dưới và bóng người nhỏ như kiến.

Nghe Phong Liệt nhắc dến phiêu miểu thiên cung thì Lý U Nguyệt lộ vẽ mặt tò mò, cái tên có vẽ tiên khí dường như không nên xuất hiện trên đời này.

-    Phiêu miểu thiên cung là cái gì?

Phong Liệt cười khẽ kề tai giai nhân nói:


-    Là một đại tông môn ẩn thế không ra, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ ở trên đường gây ra chút xáo động, rài ít tiền, thuận tiện thu mấy truyền nhân.

Lý U Nguyệt cái hiểu cái không ừ, lại nói:
-    Người bên dưới hình như càng lúc càng nhiều, chúng ta đã gập khoáng vài ngàn người rồi nhi? Người tóc lam đó là lôi long võ giả sao? Tóc thật đẹp!    A a, còn có kim long võ giả...những người này tại sao đi tìm phiêu miểu thiên cung vậy?

Long võ giả có ánh mắt sáng hơn người thường rất nhiều lần, tốc độ của Kim Câu cũng không nhanh. Trong rừng nói bóng dáng vài người đi đường rơi vào mắt hai người, Lý U Nguyệt chỉ thấy ma long võ giả tóc đen là quen, tóc xanh độc long võ giả, tóc vàng kim long võ giả, tóc lam lôi long võ giả vân vân đều thấy mới mè, hỏi lung tung.

Phong Liệt cười khẽ nói:
-    Ha ha, mỗi lần phiêu miểu thiên cung xuất hiện là sẽ khắp nơi rãi rác ít thứ tốt, để người trong thiên hạ cướp đoạt. ‘Ma long tham trảo tam thức’ của ma khí viện là ba vạn năm trước đến từ phiêu miểu thiên cung.

-    A? Vậy thì phiêu miểu thiên cung rất lợi hại rồi ?

-    Ừm, lợi hại hay không thì không rõ nhung chắc chắn giáo phái     rất giàu..

-    Phu quân, chúng ta có đi xem trò vui không nhi?

-    Đương nhiên phải đi rồi! Hắc hắc, chúng ta chẳng những phải đi mà còn hốt mẽ lưới mới được!

Phong Liệt vừa tán gẫu với giai nhân vừa thầm tính toán, mắt lóe hưng phấn.

Kiếm trước hắn là đệ tử duy nhất của Chiến Thiên Ma Vương, hiểu biết về phiêu miểu thiên cung nhiều hơn người bình thường một chút. Vén lên tấm màng bí mật rồi thì phiêu miểu thiên cung chẳng qua là một môn phái đơn độc mà thôi.

Mặc dù phiêu miểu thiên cung ẩn thế không ra, hình như chỉ tồn tại trong truyền thuyết nhưng có hoặc nhiều hoặc ít sâu xa với mười giáo phái đại lục. Trọng thể mà nói có vẽ siêu nhiên mười giáo phái.

Nhưng mười chân long huyết mạch giáo phái đều là tông môn cổ lão sừng sững ở đại lục vài chục vạn năm không ngã, nội tình hùng hậu không phải người thường có thể tưởng tượng, rốt cuộc ai càng mạnh hơn thì Phong Liệt không rõ ràng lắm.

Đương nhiên, mấy thứ này Phong Liệt lười để ý, hắn quan tâm chỉ là trong sự kiện này có được ích lợi thiết thực gì.

Kiếp trước Phong Liệt từng ở xa xa liếc mất phiêu miểu thiên cung vừa xuất hiện, thiên cung đúng là cực kỳ rộng lớn, giống như trong truyền thuyết thần tiên hành cung vậy, hơn nữa thiên cung thỉnh thoáng rãi ra đồ vật có giá trị không nhỏ, dẫn đến ngàn vạn cao thủ giành giật cướp đoạt, tình hình đúng là thế gian hiếm thấy, huyết vũ ngập trời, các đại giáo phái tử thương đều cực kỳ thám trọng.

Khi đó Chiến Thiên Ma Vương vì sợ Phong Liệt trong lúc hỗn loạn có sơ sẩy gì nên nghiêm cấm hắn th am gia cướp đoạt, chỉ có thể từ xa nhìn.

Bây giờ, ngày hôm nay, Phong Liệt nghĩ đến kiếp trước và các loại thủ đoạn của mình, muốn trong hỗn loạn hôi của có lẽ cũng không phải việc khó.

-    Kim Câu! Hướng đông nam!

Phong Liệt chỉ hướng cho Kim Câu, nó liền hú tăng tốc độ lao nhanh.

Lý U Nguyệt dựa đầu vào đầu Phong Liệt, kinh ngạc hỏi:
-    Phu quân, chúng ta đi đâu vậy?

Phong Liệt châm biếm nói:
-    Đi một núi to gọi là Thông Thiên sơn, phiêu miểu thiên cung ở đó rãi tiền.

- Ồ.

Phiêu miểu thiên cung làm hành động như vậy thật rõ ràng không có ý tốt gì nhưng không ai có thể hiểu được, quan trong nhất là không ai có thể kháng cự dụ hoặc báu vật. Biết rõ là kiếp nạn, nhưng cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Phong Liệt đón cuồng phong lãnh liệt, nheo mất, lòng thầm tính toán làm sao ở trong sự việc vớt vát. Mặc dù cách phiêu miểu thiên cung còn có thời gian nhưng hắn phải trước hết sắp xếp mới được.

Tốc độ bay của Kim Câu rất nhanh, hơn Phong Liệt thi triển ‘Lược ảnh’ gấp mấy lần. Chỉ một ngày mà nó bay vọt mấy vạn dặm, đi đến gần Thông Thiên sơn trong ký ức của Phong Liệt.

Trong ma long sơn mạch có ngàn vạn núi to nhưng đa số núi không có tên, chỉ có một số ngọn núi cực kỳ đặc biệt mới được người đặt tên, lưu truyền thiên cổ, mà Thông Thiên phong chính là một ngọn núi rất nổi tiếng.

Tuy nhiên, muốn trong ngàn vạn ngọn núi tìm ra Thông Thiên sơn cũng không phải chuyện dễ dàng, Phong Liệt chỉ biết đại khái vị trí mà thôi.

Đáng mừng là chỗ này ở khu vực gần biên giới ma long sơn mạch nhất, có nhiều long võ giả trong dãy núi liên tiếp với lãnh thổ Thiên Long Thần Triều.

Phong Liệt hỏi thăm vài người mới xác định phương hướng Thông Thiên sơn.

Tiếp theo Phong Liệt và Lý U Nguyệt lại leo lên lưng Kim Câu, chuẩn bị đi Thông Thiên sơn.

Nhưng Kim Câu không bay bao xa thì Lý U Nguyệt đột nhiên chỉ vào một hướng, kinh ngạc nói:
-    A? Phu quân nhìn kìa!

-    A? Sao vậy?

Phong Liệt ngẩn ra, nhìn dọc theo ngón tay ngọc của giai nhân trong lòng ngực.

Chỉ thấy đỉnh một ngọn núi trụi lũi bên dưới có hai phe mặc trang phục giáo phái khác nhau đang giằng co, giương cung bạt kiếm, dường như tụy thời sẽ đánh lộn.

Khiến Phong Liệt và Lý U Nguyệt chú ý là trong đó một phe mặc trang phục Ma Long giáo, có một thiếu nữ thanh thuần tuyệt lệ, không ăn nhân gian khói lửa mặc đồ ám võ viện.

-    Là bọn họ!

Phong Liệt con ngươi co rút, rất kinh ngạc. Không ngờ trong mười vạn núi to mênh mang gặp người quen, còn là mấy người có quan hệ hơi phức tạp.

Tuyệt sấc thiếu nữ như tiên giáng trần đó không phải ai khác, chính là Sở Điệp. Trước mặt nàng đứng Long Khuynh Vân, Long Vũ, Tề Xương Võ và bảy, tám đệ tử kiên võ viện. Đối diện họ là hơn hai mươi thiếu niên mặc cấm phục vàng, rõ ràng là đệ tử Kim Long giáo.

-    Đại sư huynh!

-    Vân tỷ tỷ!

Kim Long giáo và Ma Long giáo thuộc về hai giáo phái có thực lực mạnh nhất trong mười giáo phái, cũng là oan gia sinh tử từ xư đến nay.

Thù hận của hai giáo phái bắt nguồn từ đâu đã kh ng thể khảo chứng, nhưng thù hạn kéo dài vài chục vạn năm là sự thực không thể chối cãi.

Thậm chí trong Ma Long giáo có nhiệm vụ chém giết đệ tử Kim Long giáo đổi thưởng. Một cái đầu đệ tử Kim Long giáo nguyên khí cảnh có thể đổi lấy ba trăm long tinh, đệ tử chân khí cảnh đổi ba ngàn long tinh, đầu cao thủ cương khí cảnh thì lấy ba vnạ long tinh. Chắc trong Kim Long giáo cũng có nhiệm vụ tương tự.

Thù hận ngập trời như vậy sớm không thể điều hòa, vậy nên đệ tử hi giáo phái trên cơ bản vừa gặp mặt liền chia sinh tử, ngay cả trong lãnh địa Thiên Long Thần Triều hai đại giáo phái cũng quanh năm chiến sự không ngừng, mỗi ngày có ngàn vạn mạng người ngã xuống.

Nếu không thì Kim Long Thiên Triều sẽ không có thiết luật 'ma long xuất hiện, thiên hạ cùng tru diệt'. Trong Ma Long giáo nghe nói thân phận thật sự của Tiểu Yên, Tiểu Lục cũng có nhiều tiếng căm giận, đây đều là thù hận mấy chục vạn năm chồng chất thành.

Nhìn tình hình bên dưới, Phong Liệt lập tức ra kết luận, địa chiến giữa hai bên là không thể tránh khỏi.

Lý U Nguyệt nhìn Phong Liệt biểu tình hơi phức tạp, thử hỏi:

- Phu quân muốn xuống xem không?

Phong Liệt trầm mặc một lúc, nói:

- Trước không càn, nhìn tình hình rồi tính.

Hắn không muốn thấy Sở Điệp bị tổn thương gì, nhưng cũng không muốn có tiếp xúc gì nhiều với nàng, thậm chí cố ý không nghĩ gì cả.

...

...

- Hừ! Biết điều thì sao ra viên huyết quả tử lan sinh đi! Nếu không thì hôm nay bổn công tử sẽ khiến các ngươi chôn xương hoang sơn!

Một thiếu niên mặc trang phục vang, vẻ mặt huênh hoang ngang ngược âm điệu quái dị quát.

thiếu niên đứng đừng trước đám người Kim Long giáo, dường như có thân phận nhưng không là cao nhất trong đám. Gã vừa kêu gào thỉnh thảng liếc một thiếu niên lạnh lùng ẩn trong đám người phía sau, dường như đang chờ đợi điều gì.

- Hắc hắc! Mỹ nhân đơn thuần đáng yêu đó và giả đàn ông kia nữa có thể giữ lại, để các huynh đệ vui một trận!

- Ha ha ha! Đúng đúng! Bổn công tử thích nhất chơi giả đàn ông, sẽ khiến nàng sướng ngất trời! Ha ha ha!

- …

Một đám thiếu niên Kim Long giáo hưng phấn kêu gà, miệng phun lời dâm uế rất khó nghe.

Đối diện sự khiêu khích của chúng đệ tử Kim Long giáo, đám đệ tử Ma Long giáo Tề Xương Vũ đều vẻ mặt tức giận, nắm chặt binh khí trong tay, hận không thể lập tức xông lên liều mạng, ngay cả Long Vũ vốn nho nhã cũng giận đến mức hai mắt gần như phun lửa.

- Đại sư huynh, chúng ta cùng liều mạng với bọn chúng!

Tề Xương Vũ nói với Long Khuynh Vân, vẻ mặt tràn đầy âm độc.

Trong mắt hắn, tu vi hai bên địch ta đều không chênh lệch lắm, mặc dù nhân số của đối phương nhiều hơn một chút, nhưng có Long Khuynh Vân ở đây, cho dù giết sạch bọn chúng cũng không phải chuyện khó gì.

- Đừng chủ quan, đối phương cũng có cao thủ, một khi động thủ, ta sợ không thể lo được cho các ngươi.

Đôi mắt đẹp của Long Khuynh Vân hơi lóe lên, thấp giọng nói.

Nàng lúc này mặc một thân trang phục, gương mặt không trang điểm, nhưng lại khó che lấp được dung mạo tuyệt sắc khuynh thành của nàng, đôi mắt đẹp nhàn nhạt nhìn trận hình đối phương, cùng với một gã thiếu niên khí chất cô ngạo, phong độ bất quần đối mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm cân nhắc thực lực hai bên.

- A?

Tề Xương Vũ vẻ mặt hơi sững sờ, lập tức cẩn thận tìm kiếm trong đám người Kim Long giáo một lần nữa, đột nhiên đồng tử hắn thoáng co rút lại, vẻ mặt hoài nghi nói:

- Đại sư huynh, ngươi nói là tên có ấn ký ngũ trảo kia? Dường như trong bức vẽ 50 thiếu niên cao thủ hàng đầu của Kim Long giáo có hình của người này a.

- Không sai, hắn gọi là Kim Sở Hiên, đại thế tử của Lục Vương phủ thuộc Kim Long thiên triều, thân có Kim Long đại thần thông ‘Diệt Thế thần trảo’, ta cũng không chắc có thể chống lại hắn, tin rằng hắn cũng vậy.

Long Khuynh Vân lạnh nhạt nói.

Kim Long giáo chính là đại địch sinh tử của Ma Long giáo, đối với tình báo của đối phương đều đặc biệt sưu tầm cẩn thận, Ma Long giáo cho phép các đệ tử hạch tâm quyền hạn nhất định xem một vài tình báo trong giáo, mà tên thiếu niên trước mặt chính là tuyệt thế thiên tài có Kim Long huyết mạch.

Kim Sở Hiên, 21 tuổi, Chân Khí cảnh cửu trọng thiên. Cũng tương tự Long Khuynh Vân, vừa mới thức tỉnh Kim Long huyết mạch thì cũng đồng thời thức tỉnh Kim Long đại thần thông Diệt Thế thần trảo.

Diệt Thế thần trảo này còn được gọi là Kim Long đệ ngũ trảo, bá đạo mãnh liệt, không gì không thể phá, không gì không xuyên thủng được, có thể nói là đại thần thông công kích hàng đầu.

Đối mặt với cường địch như vậy, Long Khuynh Vân cũng không dám chủ quan chút nào, nhất là, hiện nay nàng chỉ mới Chân Khí cảnh nhị trọng thiên, còn đối phương lại là Chân Khí cảnh cửu trọng thiên, nếu trong tình huống đều sử dụng đại thần thông thì thắng bại thật khó mà nói trước.

Hai bên mắng nhau một hồi, đột nhiên đám người Kim Long giáo tách ra, Kim Sở Hiên vốn vẫn lẳng lặng đứng yên liền chậm rãi bước ra, hắn đứng trước mọi người, lạnh nhạt nhìn thẳng Long Khuynh Vân, không thèm liếc nhìn những người của Ma Long giáo một cái.

Thân hình của hắn tầm trung đẳng, tướng mạo cũng không coi là anh tuấn, nhiều lắm là thanh tú, nhưng khí chất lại có chút không tầm thường, đôi mày kiếm ẩn hiện một tia uy nghiêm, đứng giữa hai ba mươi tên thiếu niên giống như hạc giữa bầy gà.

Theo sự xuất hiện của hắn, tiếng mắng chửi xung quanh lập tức biến mất, mỗi một tên thiếu niên Kim Long giáo đều nhìn hắn với ánh mắt sùng kính.

- Nếu như ta nhìn không nhầm, ngươi chính là Long Khuynh Vân của Kiên Võ Viện trong Ma Long giáo?

Kim Sở Hiên nói.

- Không sai!

Long Khuynh Vân lạnh nhạt nói.

Nếu đổi lại là trước kia, Long Khuynh Vân so với Tề Xương Vũ còn không biết kiêu ngạo ngang ngược hơn bao nhiêu lần, chỉ e đã sớm không chút khách khí xông lên đánh một trận rồi.

Nhưng từ sau khi chịu thiệt trong tay Phong Liệt nhiều lần, sự hung hăng càn rỡ dần biến mất không còn, khí chất dần trở nên nội liễm, so với trước kia phảng phất như biến thành người khác.

Lúc này, nghe thấy Long Khuynh Vân thừa nhận thân phận của mình, ánh mắt chúng đệ tử Kim Long giáo không khỏi lóe lên, hiển nhiên cũng không quá lạ đối với tình huống của Long Khuynh Vân, mấy tên ngôn từ phóng túng lúc trước lúc này cũng lặng lẽ lui về sau vài bước, chỉ e gặp chuyện không may.

- Ha ha, tại hạ Kim Sở Hiên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Kim Sở Hiên nhẹ nhàng cười, có chút dáng vẻ thân sĩ nói:

- Nghe nói ngươi có Ma Long đại thần thông Thiên Chấn, Sở Hiên đã sớm muỗn lĩnh giáo một phen, không biết Long tiểu thư có thể chỉ giáo chăng?

- Được!

Long Khuynh Vân không chút khách khí đáp.

- Hừ!

Ánh mắt Kim Sở Hiên chợt biến lạnh, khẽ hừ một tiếng, lập tức nói với đám người sau lưng:

- Các ngươi tránh xa ra!

- Rõ!

Đám đệ tử Kim Long giáo vội vàng lùi lại, mở ra một khoảng đất trống lớn.
-
Cùng lúc đó, đám người Tề Xương Vũ, Long Vũ, Sở Tiểu Điệp cũng chậm rãi lùi lại, bọn họ biết rõ, đánh nhau cấp độ này bản thân căn bản không có khả năng tham dự, dây nào nếu không may còn bị tai bay vạ gió mà bỏ mạng.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ma-long-phien-thien/chuong-271/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận