Người đến chính là Phong Liệt thực lực vượt xa Long Khuynh Vân, ngay cả Long Khuynh Vân nhìn thấy Phong Liệt đến cũng không khỏi nhẹ nhõm, chỉ là khi nhìn thấy thôn nữ tay trong tay bên cạnh Phong Liệt, trong đôi mắt đẹp không khỏi có chút phức tạp.
Sở Tiểu Điệp thì càng nhịn không được mà mừng rỡ hoan hô, nàng muốn chạy về phía Phong Liệt, đột nhiên nhìn thấy Lý U Nguyệt, cước bộ không khỏi trì trệ, trên gương mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn thoáng hiện một tia lạc lõng, còn có chút hâm mộ, nhưng đồng thời càng đem tia tình ý mơ hồ chôn sâu hơn.
- Ha ha ha! Đại ca! ngươi đến thật đúng lúc! Nếu ngươi đến chậm một bước nữa thì có thể đã không gặp lại tiểu đệ rồi!
Tề Xương Vũ mặt mày hớn hở chạy đến, tiếng gọi “đại ca” không chút miễn cưỡng.
Phong Liệt khẽ gật đầu, xem như đáp lời, lúc này, hắn mới chú ý đến biểu tình trên mặt Sở Tiểu Điệp, trong lòng thoáng có chút rung động, thầm nghĩ:
- Ồ? Chẳng lẽ là ảo giác?
Trong nháy mắt Phong Liệt thất thần, đột nhiên hắn thấy bên hông có chút tê rần, là Lý U Nguyệt ở bên cạnh âm thầm véo hắn.
Phong Liệt lập tức phục hồi tinh thần, cười ngượng với giai nhân, mà Lý U Nguyệt lại lườm hắn một cái cảnh cáo.
Đồng thời, Lý U Nguyệt cũng nhìn thoáng qua Sở Tiểu Điệp ở cách đó không xa, trong lòng thầm khen quả là một tiểu mỹ nhân thanh thuần đáng yêu.
Lúc trước nàng gặp Sở Tiểu Điệp ở Dạ Mạc đại hạp cốc, chỉ có điều cũng không quá quen thuộc, nhưng xuất phát từ trực giác siêu mạnh của nữ nhân, nàng cảm thấy phu quân và tiểu mỹ nhân này nhất định có gì đó.
- Đại ca, ngươi và Lý sư muội ở đây làm gì? Bỏ trốn sao? Hắc hắc hắc!
Đôi mắt gian tà của Tề Xương Vũ đảo qua trang phục trên thân hai người, vuốt gáy cười ngây ngô.
- Ngươi bỏ trốn thì có!
Phong Liệt sững người, tức giận một cước đá bay Tề Xương Vũ.
Lý U Nguyệt nghe Tề Xương Vũ trêu chọc, đôi má hơi đỏ lên, nhưng cũng không tức giận.
Lúc này, đệ tử Kiên Võ Viện cũng nhao nhao ào tới chào hỏi, trong mắt cả đám tràn đầy vẻ sùng kính khó có thể che giấu, mà Sở Tiểu Điệp đi phía sau mọi người vẫn cúi đầu, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Phong Liệt cũng không kiêu căng, chắp tay với đám đệ tử Kiên Võ Viện, động tác này lại khiến mọi người có chút thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt kích động không thôi.
Tề Xương Vũ ăn một cước của Phong Liệt cũng không tức giận, hắn âm thầm cười đứng lên, sửa sang lại quần áo, toàn thân đột nhiên kiên định mười phần, hắn nhìn đệ tử Kim Long giáo xung quanh muốn rục rịch, miệng càn rỡ mắng lớn:
- Ê! Đám đáng chết các ngươi, hôm nay gặp bổn công tử, ách, không, gặp đại cả của bổn công tử, xem như các ngươi không may! Thức thời thì nhanh bò đến dập đầu xin tha, không chừng đại ca ta mềm lòng sẽ cho các ngươi toàn thây, bằng không, hừ hừ! Giết khỏi chôn!
Lá gan của Tề Xương Vũ đột nhiên lớn hẳn, vừa rồi nếu không có Long Khuynh Vân ở đây, hắn chỉ e đã quỳ xuống xin tha rồi, bây giờ thấy có cường viện là Phong Liệt bên cạnh, xem như hãnh diện rồi, bộ dạng tiểu nhân đắc chí, quả thực khiến đám người Kim Long giáo tức muốn bể phổi.
- Mặc kệ giết có chôn hay không! Hừ, ngươi chết trước đi!
- Bốp…
Một tên đệ tử Kim Long giáo không nhịn được quát lạnh một tiếng, dẫn đầu chém ra một đạo ngân sắc thất luyện, hung hăng chém về phía đầu Tề Xương Vũ.
- Con mẹ nó! Đại ca cứu mạng a!
Tề Xương Vũ cả kinh, hắn thấy đối phương là một cao thủ Chân Khí cảnh cửu trọng thiên liền không dám ngăn cản chút nào, vội vàng nhảy né về phía Phong Liệt.
Cùng lúc đó, mười mấy tên đệ tử Kim Long giáo rống lên, hướng về phía Phong Liệt mà nhào đến, ánh mắt cả đám lộ ra vẻ tham lam, ánh mắt nhìn Phong Liệt giống như nhìn thấy một tòa núi bằng Long Tinh khổng lồ.
Mặc dù nghe nói thực lực Phong Liệt còn trên Long Khuynh Vân, nhưng bọn hắn đều biết Phong Liệt không có Ma Long đại thần thông, có lẽ sẽ không biến thái giống như Thiên Chấn của Long Khuynh Vân.
Nhưng chỉ một khắc sau, bọn chúng lập tức bị Phong Liệt hung hăng chấn nhiếp một phen.
Mắt thấy đám người giết đến trước mặt, Phong Liệt cũng không khách khí, hắn biết rõ đ ám người bên cạnh Tề Xương Vũ và Long Vũ căn bản không thể trông cậy, chỉ đành dựa vào bản thân động thủ mà thôi.
Lập tức, hắn đột nhiên vung lên Phong Ma đại thương, chín đạo Long ảnh cuồng bạo uốn lượn quanh đại thương, thiên địa nguyên khí vô tận ùn ùn kéo đếnk khiến khí tức mà chín đạo Long ảnh phát ra càng thêm cuồng bạo.
- Quần Long Trụy Nhật! Đi!
- Grào…
Một tiếng Long ngâm vang lên.
Lập tức, chín đạo hư ảnh cuồng bạo đột nhiên kích xạ lên người chín tên đệ tử Kim Long giáo đến gần.
Tu vi của chín người này cũng không tệ, ước chừng đều là Chân Khí cảnh ngũ trọng thiên đến Chân Khí cảnh cửu trọng thiên.
Chỉ có điều, đối mặt với đạo Long ảnh phóng tới này, cả đám không khỏi kinh hãi biến sắc, không ngừng thi triển ra tuyệt học sở trường của bản thân, ý đồ hóa giải thế công của Long ảnh.
- Ầm ầm ầm ầm…
Liên tiếp chín đạo tiếng nổ mạnh vang lên, chín đạo Long ảnh lần lượt bạo liệt, cùng lúc đó chín tên đệ tử Kim Long giáo thực lực không tệ đều bị nổ thành thi thể nát vụn, mùi máu tanh theo gió truyền đi xa, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Lần này, đội ngũ hai bên đều trợn tròn mắt,truyện được lấy tại t.r.u y.ệ.n.y.y ngay cả Long Khuynh Vân và Kim Sở Hiên đang giao chiến ở phía xa cũng không khỏi ngừng động tác, ngưng mắt nhìn lại.
Chỉ có điều, Phong Liệt cũng không định dừng tay, lúc mọi người đang ngẩn ra thì hắn lại lần nữa chém ra chín đạo Long ảnh.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Sau một chuỗi nổ mạnh, lại chín tên đệ tử Kim Long giáo hài cốt không còn, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Thẳng cho đến lúc, bên phía Kim Long giáo chỉ còn lại hai ba con “mèo nhỏ” thì bọn hắn mới hồi phục tinh thần, cả đám sợ hãi bỏ chạy ra xa, nhìn Phong Liệt giống như hồng thủy mãnh thủ, hận không thể mọc thêm mấy cái chân.
Về phần treo thưởng 100 vạn Long Tinh kia, tất cả đã sớm quẳng lên chín tầng mây rồi.
Dùng lực một người đồ sát cao thủ cùng cấp như giết chó, nhẹ nhàng thoải mái như vậy, còn là người sao?
Quan trọng nhất là người ta vẫn không sử dụng đại thần thông, mà chỉ dựa vào chiến kỹ để thủ thắng.
Lúc này, mọi người đã chân chính trải nghiệm thực lực của thiếu niên đệ nhất nhân Ma Long giáo, chỉ có điều, cái giá phải trả lại không nhỏ.
Ngoại trừ Kim Sở Hiên ra, 28 tên đệ tử Kim Long giáo, vốn đã bị Long Khuynh Vân giết chết 6 người, sau đó lại bị Phong Liệt giết thêm 18 người, lúc này chỉ còn lại 4 người mà thôi.
Hơn nữa, bốn người còn lại cũng sợ đến vỡ mật, vẻ mặt cả đám vàng như đất, co đầu rụt cổ phía sau Kim Sở Hiên, không dám thò đầu ra nữa.
Ngược lại, bên phía Ma Long giáo thì người nào cũng hãnh diện, hoan hô không ngừng, cùng với vẻ tuyệt vọng lúc trước là hai cảnh trái ngược.
- Grào…
Một tiếng Long ngâm vang lên.
Vô số đạo kim mang trên không trung hội tụ trước ngực Kim Sở Hiên, thoáng chốc, lại một đạo Long trảo kim sắc mang theo khí tức khủng bố hung hăng nện lên trước ngực Long Khuynh Vân.
- Ầm…
Va chạm thật lớn, Thiên Chấn bên cạnh Long Khuynh Vân hoàn toàn bị chấn tan, mà thân hình mềm mại của nàng cũng bay xa hơn 30 trượng, rơi “phịch” trên đất một tiếng, sau khi thổ ra vài bụm máu thì hôn mê luôn.
Vẽ mặt đám đệ tử Kiên Võ Viện lập tức hoảng hốt, vội vàng vây quanh Long Khuynh Vân, gương mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp càng trắng bệch, nước mất không ngừng rơi xuống.
- Bốp- Bốp-
Kim Sở Hiên nhẹ nhàng phẩy tay, tựa như việc đánh bại Long Khuynh Vân đối với hắn mà nói là một chuyện rất nhỏ.
Hấn ngạo nghễ nhìn Phong Liệt, âm hiểm cười:
- Đầu của ngươi trị giá 100 vạn Long Tinh, đầu của Long Khuynh Vân giá 50 vạn Long Tinh, 150 vạn Long Tinh này, đủ để bổn thế tử tiêu xài mấy tháng rồi.
Phong Liệt khẽ nhíu mày, hắn nhìn Long Khuynh Vân, phát hiện nàng chỉ bị trọng thương, hơn nữa nguyên lực cũng hao hết, không quá nguy hiểm đến tính mạng.
Sau đó, hắn mới cười khẽ với Kim Sỡ Hiên:
- Thật tiếc, đầu của ngươi tại Ma Long giáo chúng ta chỉ trị giá 30 vạn Long Tinh, chỉ có điều, bảo giáp trên người ngươi cũng không tệ, ta rất xem trọng!
- Hừ hừ! Hảo nhãn lực, đây chính là bản mệnh chiến giáp “Thiên Giác chiến y” Huyền Bảo ngũ phẩm mà năm đó phụ vương tặng ta, có bản lĩnh thì ngươi đến lấy đi!
Kim Sở Hiên khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cười trêu chọc.
- Ồ? Huyền Bảo ngũ phẩm? Trách không được!
Đồng tử Phong Liệt co rút, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Kim Sở Hiên dưới đại thần thông của Long Khuynh Vân mà không chút tổn thương, trong lòng thầm nghĩ phẩm cấp của bảo giáp này hẳn không thấp, nhưng lại không ngờ rằng nó lại là một kiện chiến giáp Huyền Bảo ngũ phấm.
Trong tất cả Huyền Bảo, giá trị của bảo giáp là cao nhất, cũng là khó tăng phẩm cấp nhất.
Trên thị trường, một kiện Huyền Bảo chiến y nhất phẩm đã có thể đổi lấy một kiện Huyền Bảo binh khí tam phẩm, thế nhưng có tiền cũng chưa chắc mua được.
Cho đến nay, Huyền Bảo qua tay Phong Liệt cũng có vài kiện, nhưng lại chưa bao giờ có được bảo giáp.
Nhất thời, Phong Liệt nhìn về phía chiến y kim sắc trên người đối phương, trong mất không khỏi dâng lên một tia tham lam mãnh liệt.
Nếu như có một kiện chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm hộ thể, với tu vi của hắn hiện nay, cho dù không thể chống lại cao thủ Thần thông cảnh hàng thật giá thật thì hắn cũng dám đối chiến chính diện, thắng bại khó nói, nhưng để bảo vệ tính mạng thì lại không có vấn đề gì.
Hai người cách nhau hơn mười trượng đối mật, trên mặt đều hiện lên một tia vui vẽ.
Một bên ham 150 vạn Long Tinh, một bên lại ham chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm, có thể nói là khá ăn ý.
Mà mọi người cũng âm thầm đổ mồ hôi thay hai người, hai người này đều là dạng nhân tài kiệt xuất hàng đỉnh thuộc Ma Long giáo và Kim Long giáo, trận long tranh hố đấu này thật khó phân định, chỉ tiếc là kết cục chắc chấn rất tàn khốc, hai bê n nhất định sẽ có một bên vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Vừa đúng lúc đó, đột nhiên, có một đám người khác đang đến đỉnh tòa núi nhỏ.
Mọi người đều vội vàng nhìn lại, chỉ thấy đám người kia là một đám tuấn nam mỹ nữ tóc lam, mi lam.
Tóc lam, mi lam, không thể nghi ngờ chính là đặc trang rõ nét của võ giả Lôi Long.
Đến tổng cộng có bảy người, cầm đầu là một thiếu niên kiêu ngạo chừng hai mươi tuổi, giữa mi tâm có một dấu hiệu lôi điện lam sắc, thân hình đứng thẳng, mặt mày thanh tú, vừa nhìn là biết đại gia đệ tử xuất thân không tệ, chỉ có điều, trên gương mặt thanh tú lại có chút hư phù do tửu sắc quá độ.
Dấu hiệu lôi điện giữa mi tâm thiếu niên đó, chỉ có số ít tinh anh đệ tử của Lôi Long giáo mới có tư cách có được, bởi vậy có thể thấy người đến không phải bình thường.
Bên cạnh hắn có hai thiếu nữ mỹ mạo trang phục diễm lệ khoác tay hắn, đuôi mắt ẩn tình, bộ ngực cao ngất đè lên cánh tay thiếu niên.
Bốn tên còn lại cũng là công tử trẻ tuổi, vẽ mặt ngạo nghễ, bộ dạng như “lão tử đệ nhất thiên hạ”, nhưng vẫn thức thời đi chậm hơn thiếu niên kia nửa thân người.
Ngoại trừ thiếu niên cầm đầu có tu vi Cương Khí cảnh sơ kỳ ra, sáu người còn lại đều là thực lực Chân Khí cành, tuổi trẻ mà đã có tu vi như vậy, cho dù là trong Ma Long giáo cũng khó tìm ra mấy người.
Đám người Tề Xương Vũ, Long Vũ nhìn thấy người đến là Lôi Long giáo, tất cả đều âm thầm cảnh giác hơn vài phần.
Thực ra, lúc này, trên đỉnh đồi trong rừng núi xung quanh phía xa đã sớm tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt, chỉ có điều bọn hắn vừa nhìn thấy là Ma Long giáo và Kim Long giáo tranh chấp thì một số người đều không dám tiến đến gần.
Mà người của Lôi Long giáo lại không hề cố kỵ tiến đến, hiển nhiên động cơ có chút bất lương.
Nhất là. gần đây Lôi Long giáo và Kim Long giáo vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, là minh hữu đáng tin của Kim Long giáo, từ đó có thể thấy mục đích của những người này có phần rõ ràng rồi, người của Ma Long giáo không dám không đề cao cành giác.
Phong Liệt cũng không khỏi nhíu mày, hắn đảo mất nhìn vị thiếu niên kia một chút, trong ánh mắt không khỏi lộ vẽ nghi hoặc.
Thiếu niên có ấn ký lôi điện kia nhìn Phong Liệt, tùy tiện cười:
- Ha ha, nhị vị không nên hiểu lầm, tại hạ Lam Duyên Phong của Lôi Long giáo, đến đây thực sự không phải vì tham gia tranh đấu của hai người, chỉ là muốn làm quen với vị tỷ tỷ này một chút thôi.
Đương nhiên, nếu như vị tỷ tỷ này nể mặt đến Lôi Ngọc Thành làm khách, vậy thì bổn công tử còn là cầu mà không được.
Một bên nói, một bên chỉ vào Sỡ Tiểu Điệp.
Nghe xong lời này, tất cả mọi người của Ma Long giáo đều không khỏi hừ lạnh một tiếng, tên này nói vậy rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rồi.
Chỉ có điều, lúc này có Phong Liệt ở đây, đám người Tề Xương Vũ, Long Vũ, Sở Tiểu Điệp đều không hề sợ hãi, loại tin tưởng thâm căn cố đế này, cho dù đối mặt với cao thủ Cương Khí cảnh như Lam Duyên Phong vẫn lộ ra vẽ khinh thường.
Kim Sở Hiên lạnh nhạt nhìn Lam Duyên Phong vài lần, không nói một lời, chỉ là khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý vị thâm trường.
Mà ánh mắt Phong Liệt lại chợt nên lạnh lẽo, không chút khách khí cho hắn một chữ:
-Cút!
- Lớn mật! Dám nói như vậy với Lam sư huynh, quả đúng là tội chết vạn lần!
Tên thiếu niên sau lưng Lam Duyên Phong lập tức nhảy ra, chỉ vào Phong Liệt mắng lớn.
- Được rồi, nếu như người ta đã không muốn, bổn công, tử cũng không thích ép buộc, chúng ta đứng đây xem trò vui là được rồi.
Lam Duyên Phong mỉm cười không chút để ý, vẫn đứng nguyên tại chỗ, bày ra bộ dạng giống như mặc kệ sống chết mặc ngươi.
Chỉ có điều. Phong Liệt lại đột nhiên bỏ qua cho Kim Sỡ Hiên, hướng về phía Lam Duyên Phong đi đến, trên mặt mang theo tia cười lạnh nhàn nhạt.
- Tiểu tử! Muốn chết phải không?
Một tên thiếu niên tóc lam bước lên vài bước, quát với Phong Liệt.
Vẽ đùa giỡn trên mặt Lam Duyên Phong cũng dần biến mất, ngược lại trở nên ngưng trọng, hắn lạnh lùng nói:
- Phong Liệt! Chẳng lẽ muốn cùng bổn công tử đánh trước một trận sao?
Phong Liệt vừa đi vừa chậm rãi nói:
- Hừ! Biết lão tử là Phong Liệt còn dám tiến lên đây, xem ra lá gan không nhỏ! Nơi này không phải nơi xem trò vui, không muốn chết thì cút nhanh!