- Nga! Thì ra là như vậy! Hắc hắc! Thứ tốt a thứ tốt! Vừa lúc thăng cấp cho chiến giáp của đứa cháu gái yêu kia lên một chút!
Lê bá cười hắc hắc, không chút khách khí đem xúc tua trên mặt đất thu vào, nhưng ngay sau đó lại trâng tráo nói với Phong Liệt:
- Tiểu tử, vật này ta nhận. Coi như là thay ngăn chặn tai họa.
Phong Liệt bĩu môi nhưng cũng không dám có chút dị nghị, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. May mà mình cũng không có ý định giữ nó, không đem một cái xúc tua khác ném ra. Đồ vật có thể lọt vào pháp nhãn của Lê bá, kẻ ngu cũng biết không phải là vật bình thường.
Giờ này khắc này, thậm chí hắn còn suy nghĩ xem lần sau gặp mặt, có nên đem đầu Âm Lão Thú kia bắt lại hay không. Nhìn sừng nhọn trên đầu tên kia cũng không tệ, nói không chừng có thể thăng cấp Phong Ma Đại Thương của mình lên một chút.
Về phần bối cảnh phía sau tên kia cực lớn, vậy thì cũng sẽ không vì một phân thân nhỏ nhoi mà tìm mình phiền toái, điều này cũng quá ít khả năng xảy ra.
Mắt thấy sắc trời đã muộn, Băng Ly chạy vào kéo Lê bá đi ra ngoài, muốn Lê xuống bếp nấu cơm.
Phong Liệt nhìn vậy bèn lắc đầu. Có thể hò hét kêu gào lão yêu vạn năm tuổi như Lê bá đi làm bảo mẫu đoán chừng cũng chỉ có tiểu ma nữ Băng Ly này. Hơn nữa, hết lần này tới lần khác lão nhân kia lại vui mừng không dứt là có thể thấy được lão ta cưng chiều đứa cháu ngoan này đến thế nào.
Phong Liệt đem rượu trong chén trúc uống cạn, sau đó đi ra khỏi tiểu lầu, giúp đỡ Lê bá làm cơm.
Ở bên dòng suối nhỏ, mấy người Hổ Đầu, Tiểu Thất, Đại Ngưu tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi. Có tiểu ma nữ Băng Ly trông coi, cả đám chăm chỉ cần cù làm việc, đem tất cả mấy món ăn thôn quê cùng con mồi rửa thật sạch, phụ Lê bá làm cơm.
Dù sao Phong Liệt cũng đã nhìn ra, chỉ cần tiểu nha đầu Băng Ly này trở lại, cơ hồ cả thôn xóm đều vận chuyển quanh nàng. Về phần đám người Lăng Cô Thành, cũng là sống an nhàn sung sướng đã quen, từ nhỏ đến lớn cũng đều là tới bữa há mồm, quần áo cũng có người mặc giúp, hoàn toàn là tác phong của một đám công tử tiểu thư, tự nhiên không thể nào làm được những việc nặng nhọc này, chỉ có thể đứng ở đằng xa giương mắt nhìn.
Có điều làm Phong Liệt cảm thấy hơi kinh ngạc, chính là biển hiện ngoài dự đoán của băng sơn mỹ nhân Mộc Thiên Tình kia. Nữ nhân này tựa hồ cũng thường xuyên xuống bếp, nàng ta nhận lấy tạp dề từ chỗ Lê bá, bắt đầu đứng lên làm việc, trông cũng có nghề. Có điều, Phong Liệt cũng âm thầm phỏng đóa, không biết cô nàng lạnh như băng này xào món ăn có khiến cho nó đóng băng hay không?
Phong Liệt cũng không đứng chơi, hắn chuẩn bị biểu diễn món tủ của mình, cá nướng. Hắn lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, thoăn thoắt mổ bụng của mấy con phì ngư, sau khi làm sạch sẽ liền tẩm ướp gia vị, đặt ở trên kệ chuẩn bị nướng.
Chẳng biết từ lúc nào, tiểu ma nữ Băng Ly đã đứng ở phía sau Phong Liệt, đôi mắt kinh ngạc ngắm nhìn hành động vô cùng thành thạo của hắn.
- Di? Phong Liệt, không nghĩ tới ngươi ngoài việc rình trộm còn có khả năng nấu ăn a!
Băng Ly hừ hừ nói.
Phong Liệt nhếch nhếch miệng, cũng lười không thèm chấp nhặt với nàng. Hắn ra vẻ cao thâm, không chút khiêm nhường cười nói:
- Đâu chỉ là kỹ năng làm bếp? Các kỹ năng khác ta đều tinh thông, không gì là không biết.
- Dừng! Nói ngươi mặt dầy thật đúng mà! Uy uy! Phong Liệt, chủy thủ ngươi dùng giết cá kia chưa từng giết người sao?
Đôi mắt đẹp của Băng Ly đột nhiên trừng lên.
- Ngươi nói nó a?
Phong Liệt giơ giơ chủy thủ sáng như tuyết trong tay lên, ra vẻ suy tư một chút rồi nói:
- Đại khái là ta chưa dùng qua. Có điều, thanh chủy thủ này tên là Thiên Nhân Trảm, cũng không biết là thật hay giả?
- Ngươi... Hừ!
Sắc mặt Băng Ly hơi chậm lại, giận đến mức hai cặp tuyết lê căng tròn phập phồng mấy cái, hầm hừ đi về phía nơi khác. Nàng đi ngược về phía ba người Hổ Đầu, vừa đi vừa hét, tựa hồ chuẩn bị đem cục tức do Phong Liệt gây ra đổ lên đầu ba người đó, còn bất chợt hung hăng trừng mắt một cái với Phong Liệt. Chỉ khổ cho ba người Hổ Đầu kêu khổ thấu trời, nhưng cũng là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa.< /p>
Phong Liệt cũng nhún vai không thèm để ý, trong lòng thầm vui. Tiểu ma nữ này xế chiều tính toán chính mình một hồi, giờ mình lại khiến nàng ôm một cục tức, vậy cũng xem như huề nhau.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đặt lên người mình, thật lâu vẫn không dời đi.
Trong lòng hắn vừa động, đảo mắt nhìn lại, liền phát hiện đó là một gã công tử anh tuấn tiêu sái đứng cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm.
Sắc mặt Phong Liệt có chút sửng sốt, cùng gã công tử kia liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi khẽ cau mày, hắn mơ mồ cảm thấy đáy mắt đối phương có một tia bất thiện.
Người nọ thấy Phong Liệt nhìn lại, trên khuôn mặt vốn đang âm trầm đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi rói như nắng xuân, sau đó sửa sang lại quần áo, chậm rãi tiến đến:
- Các hạ chắc là Ma Long Giáo Phong Liệt?
Lăng Cô Thành mỉm cười, trông rất có phong độ.
Phong Liệt khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đúng là tại hạ! Không biết vị nhân huynh này xưng hô như thế nào?
Mặc dù khí chất của Lăng Cô Thành rất cao, đủ để khiến cho người bình thường sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm nhưng Phong Liệt cũng là không chút phật lòng.
Rồng trong loài người hắn cũng đã thấy nhiều, hơn nữa còn đích thân làm thịt không ít. Những thứ khác tạm thời không nói, nếu bàn về tướng mạo, khí chất, người trước mặt so với tên ma quỷ Triệu Thanh Lâm vẫn còn kém hơn một chút.
- Tại hạ Băng Long Giáo Thiên Tuyết cung Lăng Cô Thành, cửu ngưỡng đại danh các hạ đã lâu, thất kính, thất kính!
Lăng Cô Thành mỉm cười chắp tay nói.
- Lăng Cô Thành?
Trong lòng Phong Liệt vừa động, người trước mắt thân là đệ tử Thiên Tuyết cung, lại cùng họ với Băng Long Giáo Giáo chủ Lăng Phi Tuyết, nói vậy lai lịch không nhỏ. Hơn nữa, cái tên Lăng Cô Thành này hắn tựa hồ hơi có chút ấn tượng, có phải hạng người vô danh hay không?
Có điều nghĩ lại cũng đúng, người bình thường chắc là cũng không có tư cách đứng thành một khối với tiểu ma nữ Băng Ly kia. Dĩ nhiên, ba người Hổ Đầu là ngoại lệ.
- Ha hả! Phong mỗ là một tiểu nhân vật, không đáng nhắc đến. Nhưng đại danh của Lăng huynh như sấm bên tai.
Phong Liệt cười nhạt nói.
Vừa nói, hắn vừa lật cá trên kệ nướng, sau đó lại bỏ thêm một phần gia vị.
Lăng Cô Thành thấy Phong Liệt ngoài miệng khách khí, nhưng cử chỉ lại rõ ràng là không muốn tiếp chuyện, không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm giận. Hắn so sánh, mặc dù Phong Liệt có danh tiếng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Ma Long Giáo, nhưng Lăng Cô Thành hắn vô luận thân phận hay địa vị cũng không hề thua kém. Huống chi, hôm nay hắn đã là cao thủ Thần Thông Cảnh, mà Phong Liệt nhiều lắm là tu vi Cương Khí Cảnh. Theo lý thuyết, chính mình cố ý đến bắt chuyện đã là một loại trọng đãi, Phong Liệt hẳn là phải thấy mang ơn mới đúng. Nhưng tựa hồ như tiểu tử này lại đem bánh nhân đậu làm lương khô a, không có chút tán thưởng.
Trong mắt Lăng Cô Thành lóe lên một tia tinh mang, nhưng hắn nhanh chóng đè xuống, cười nói:
- Bổn công tử thật là không nghĩ tới sẽ cùng đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Ma Long Giáo gặp nhau ở chỗ này, thật đúng là tam sinh hữu hạnh! Chẳng qua là, không biết tại sao Phong huynh lại có mặt ở nơi này.
Lông mày Phong Liệt nhẹ nhàng nhíu lại, trong lòng hắn suy nghĩ một chút, mơ hồ nghĩ tới nguyên nhân người này phát ra địch ý.
- Tại hạ vốn là phải xuyên qua Ma Quỷ bình nguyên đi Đằng Long quận. Nhưng thật không may, gặp đúng dịp có cương thi phong bạo, đành phải ở lại quấy rầy Lê bá mấy ngày.
Phong Liệt lơ đễnh nói.
- Nga? Thì ra là như vậy. Phong huynh đang bận rộn, tại hạ không dám quấy rầy, cáo từ.
Lăng Cô Thành "nga" một tiếng thật dài, ý tứ xâu xa, sau khi nói khách khí một câu liền xoay người rời đi.
Đúng lúc hắn xoay người, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, vẻ mặt hiện ra vài phần âm trầm, trong lòng thầm nhủ:
- Hừ! Quấy rầy mấy ngày? Thiên Tình không dễ dàng đi xa nhà, hết lần này tới lần khác mới ra được đây, ngươi lại vừa vặn hiện ra ở chỗ này, ngươi cho rằng bổn công tử là đứa trẻ ba tuổi à!
Phong Liệt nhìn bóng lưng Lăng Cô Thành, trong ánh mắt hơi lộ ra một tia đăm chiêu.
Người này nếu biết thức thời là tốt nhất, nhưng nếu hắn dám đánh chủ ý lên người mình... Hừ hừ! Dù sao đám thế gia công tử bại trong tay lão tử cũng nhiều đi, thêm một tên cũng không tính là gì.
Nửa canh giờ sau, một cái bàn bát tiên lớn được bày ra bên dòng suối nhỏ, cả đám lần lượt đem những món cao lương mỹ vị bày lên bàn.
Mặc dù Lê bá là một lão yêu vạn năm tuổi nhưng cũng rất thích náo nhiệt, lão lại lấy ra rượu ngon mà mình đã ủ nhiều năm, cùng tề tựu một bàn với đám người trẻ tuổi.
Lê bá ngồi thẳng hướng chính bắc, bên tay trái lão là Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành cùng ba tên đệ tử Băng Long Giáo khác. Bên tay phải là Băng Ly, Phong Liệt cùng ba người Hổ Đầu.
Phong Liệt nhìn những người ngồi ở bàn này, trong lòng không khỏi thổn thức. Trước ngày hôm nay, hắn thật sự không thể tưởng tượng được sẽ có lúc những người này lại cùng ngồi chung một bàn.
Một lão yêu vạn năm tuổi, mấy tên công tử tiểu thư thế gia, mấy thiếu niên sơn thôn bình thường, đây tuyệt đối là một đám người không có chút liên quan nào với nhau, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, đúng là trời cao biển rộng, điều gì cũng có thể xảy ra.
Chỉ có điều, ở bàn cơm này, bầu không khí thật hết sức cổ quái. Phong Liệt có thói quen không nói chuyện khi ăn cơm, chỉ vùi đầu vào ăn uống, cũng không thèm chú ý đến hình tượng. Những món ăn thôn quê trên bàn này cũng rất hợp khẩu vị của hắn, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên kính Lê bá một chén rượu.
Ba người Hổ Đầu ở bên cạnh cũng trở nên nhã nhặn lạ thường, thỉnh thoảng lại lặng lẽ liếc về mấy vị tiên tử ở phía đối diện một cái, hai tai hơi ửng đỏ, cử chỉ thật là gò bó.
Lê ba trên căn bản là không ăn, chỉ uống. Bầu rượu ít khi rời khỏi khóe miệng lão.
Băng Ly cũng không khác Phong Liệt là mấy, cũng không thèm chú ý đến hình tượng, ăn thùng uống vại, lại thường xuyên cùng Phong Liệt tranh đoạt miếng ăn ngon, quai hàm luôn luôn phồng lên, thỉnh thoảng còn hung hăng trợn mắt với Phong Liệt, ngoài miêng thì thi thoảng lạ i mắng một câu không rõ tiếng như "ngươi là heo à!", "Quỷ đói đầu thai a"...
Phong Liệt cũng lười để ý đến nàng, lúc ăn thì cũng không cần phải để ý đến thể diện.
Về phần đám người Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành thì mang đúng vẻ hàm dưỡng của đám đệ tử thế gia, cả đám nhai kỹ nuốt chậm, ăn uống cực kỳ ưu nhã. Đối với hành động của Băng Ly và Phong Liệt đều cực kỳ khinh bỉ, với đám người Hổ Đầu lại càng không thèm nhìn đến.
Có cái tiểu ma nữ Băng Ly này cũng khiến bữa cơm trở nên náo nhiệt. Thỉnh thoảng Lê bá lại được một trận cười to đầy sảng khoái, đôi mắt của lão thình thoảng lại quét tới quét lui trên người đứa cháu bảo bối của mình và Phong Liệt, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù Phong Liệt luôn vùi đầu và ăn uống nhưng hắn vẫn cảm giác được có hai đạo mục quang từ phía đối diện mang theo ý tứ hàm xúc cứ nhìn mình chằm chằm. Trong đó có một đạo mục quang đến từ Mộc Thiên Tình, trong ánh mắt mang theo vài tia lạnh lẽo, điều này khiến cho Phong Liệt không khỏi có chút chột dạ:
- Ừm? Chẳng lẽ cô nàng này đã phát hiện ra điều gì? Hay là tiểu ma nữ kia nói lỡ miệng?
Một đạo mục quang khác tự nhiên là đến từ Lăng Cô Thành. Trên nụ cười ấm áp kia hàm chứa một tia địch ý cùng khinh thường. Hơn nữa, khi hắn lơ đãng nhìn Mộc Thiên Tình ở bên cạnh, thấy Mộc Thiên Tình thường xuyên chú ý Phong Liệt, địch ý trong ánh mắt càng ngày càng nặng, khiến cho hắn không cảm thấy mùi vị thơm ngon của thức ăn, khó có thể nuốt trôi. Khuôn mặt anh tuấn tiêu sái cũng càng ngày càng đen.
Nửa canh giờ sau, một bàn lớn mỹ vị bị Phong Liệt và Băng Ly ăn hết phân nửa, một bữa cơm cứ như vậy chuẩn bị kết thúc. Đúng lúc này, đột nhiên, ở cách đó mấy chục dặm trên Ma Quỷ bình nguyên bỗng nhiên xuất hiện tình huống lạ.
Oanh... Một tiếng nổ kinh thiên truyền đến. Sau đó, từ trong lòng đất phát ra hàng loạt âm thanh ù ù không dứt, truyền khắp bốn phương trời. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy trời long đất lở, quần tinh loạn chiến, không khỏi hoảng sợ biến sắc
Động tĩnh kinh thiên bên trên bình nguyên Ma Quỷ kia kéo dài một lúc mới lắng xuống. Sau khi mọi người rơi vào một trận sợ hãi liền bĩnh tĩnh lại rất nhanh, trừ ba người Hổ Đầu sắc mặt kinh hoảng, không rõ chuyện gì xảy ra. Những người còn lại đều không phải là người bình thường, một đám người nhìn về phía bình nguyên Ma Quỷ, ánh mắt rực sáng, trên mặt đều hiện lên vẻ toan tính.
Vẻ mặt Lê bá vẫn bình thường, tựa như không biết chuyện vừa xảy ra, thản nhiên uống rượu.
Mộc Thiên Tình và Lăng Cô Thành liếc nhau một cái, mặc nhiên gật đầu, tựa hồ có điều tính toán.
Phong Liệt sắc mặt bất động nhưng trong lòng thì không khỏi xuy tính, cái này chỉ sợ là động tĩnh do Thần Phủ Long Hoàng trong truyền thuyết xuất thế. Có điều, lúc này, Cương Thi Phong Bạo vẫn chưa dừng lại, chỉ sợ không phải là thời cơ thích hợp để tiến vào bình nguyên.
Biểu hiện của Mộc Thiên Tình và Lăng Cô Thành cũng không thoát khỏi ánh mắt của Phong Liệt, khẳng định đến tám chín phần mười hai người này cũng là vì Long Hoàng Thần Phủ mà đến.
Đúng lúc ấy, Phong Liệt đột nhiên chú ý đến Băng Ly, không khỏi một trận há hộc mồm. Có lẽ động tĩnh vừa rồi quá lớn, khiến cho tiểu ma nữ kinh hãi mà ngã ra sau, khiến cho đám thức ăn trong miệng nàng đang nhai chưa kịp nuốt xuống bị mắc ở cổ họng, khiến nàng bị nghẹn, hai mắt trợn trừng trừng.
Lúc này, Băng Ly đang một cái tay che cổ họng, một cái tay khác dùng sức vuốt bộ ngực, khiến cho bộ ngực ngạo nghễ rung rinh, làm Phong Liệt không kiềm được liếc nhìn mấy cái.
- Ách..! Hô..! Thật... đáng ghét! Đây là chuyện gì xảy ra a! Thiếu chút nữa làm nhân gia nghẹn chết!
Tiểu ma nữ mất lượng lớn sức lực mới nuốt được đám thức ăn trong cổ họng, lại chợt phát hiện tầm mắt Phong Liệt vừa lúc dừng lại trước ngực mình, không khỏi tức giận mắng một câu:
- Phong Liệt chết tiệt, nhìn cái gì vậy!