Hắn cũng trúng độc của Dục Tiên thảo, lúc này chẳng khác gì phàm nhân, bất kể là khí lực hay tốc độ phản ứng đều kém xa trước kia.
Lúc Hoàng Tử Nguyệt chém ra một đao kia, tuy hắn đã cố hết sức né tránh, nhưng tiểu huynh đệ vẫn bị chém đứt một nửa, lúc này quả thực vô cùng thống khổ, lăn lộn vật vã trên mặt đất, nhưng đầu óc lại không khỏi thanh tỉnh hơn một chút.
Hoàng Tử Nguyệt ngã xuống mặt đất, Tử Nguyệt loan đao cũng bị ném sang một bên. Ánh mắt nàng bối rối, hai tay loạn xạ xé rách quần áo của mình, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng, hạ thể chảy ròng xuân thủy. Tuy đã không thể vãn hồi, nhưng nàng lại cắn chặt răng đau khổ kiên trì.
...
Giờ phút này, ở một nơi cách đó không xa, một thân ảnh lảo đảo không ngừng xuyên qua những bụi hoa, trong miệng không ngừng chửi rủa.
- Rốt cuộc cái truyền tống trận chết tiệt kia ở đây? Nếu không cút ra đây thì lão tử không chịu nổi nữa rồi! Không nhịn nổi... Ăn tiểu ma nữ? Không được! Tiểu ma nữ là một con Giao Long, cũng không phải nữ nhân của lão tử! Lão tử không có hứng với hung thú, đúng! Không có hứng! Lão tử chỉ có hứng với nữ nhân mà thôi! Nhưng hình như khi tiểu ma nữ hóa thành hình người thì cũng là nữn hân! Hơn nữa còn là mỹ nữ! Chết tiệt! Suy nghĩ linh tinh cái gì vậy...
...
Đạo thân ảnh không ngừng chửi rủa này chẳng phải ai khác, đúng là nhân vật chính của chúng ta – Phong Liệt.
Sau khi rời khỏi không gian Mộng Huyễn U Lan kia thì liền tiến vào không gian Dục Tiên thảo này. Hơn nữa cũng đã trúng độc của Dục Tiên thảo, hắn lang thang trong không gian này nửa canh giờ, tình huống rất không lạc quan.
Giờ phút này toàn bộ thân thể hắn gần như đã mất kiểm soát, đầu choáng mắt hoa. Trong đầu tràn ngập cảnh tượng khi hoan ái cùng với Lý U Nguyệt, Tiểu Yên Tiểu Lục, hạ thể như muốn đâm rách quần áo.
Nếu không có Hắc Ám thân chống đỡ độc tính một chút, chỉ sợ hắn sớm đã không nhịn được mà xâm phạm tiểu ma nữ đang ngủ trong không gian Long ngục.
Nhưng mặc dù có hắc ám thân, nhưng linh hồn hắn đã trúng độc của Dục Tiên thảo, giờ phút này đã ở bên bờ của việc đánh mất lý trí, ánh mắt cũng liên tục biến đổi từ thanh minh đến cuồng loạn.
Rốt cuộc ở một khắc, vẻ thanh minh trong mắt Phong Liệt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự cuồng loạn và dâm dục. Thân hình hắn đột nhiên biến mất không thấy, sau đó xuất hiện trên chiếc giường lớn mà tiểu ma nữ đang nằm trong không gian Long ngục.
Hắn điên cuồng xé nát quần áo màu trắng trên người tiểu ma nữ, ngay cả quần áo lót cũng bị giật ra ném sang một bên.
Trong chớp mắt, một thân hình hoàn mỹ như được đúc thành từ ngọc xuất hiện trước mặt hắn. Bên trên hai chú đại bạch thỏ cực lớn là hai điểm hồng hồng đáng yêu, cặp đùi thon dài trắng nõn, khu rừng rậm um tùm, quả thực không có chỗ nào là không đẹp, tràn ngập sự hấp dẫn không gì sánh bằng, làm Phong Liệt chẳng thể chịu nổi.
Hắn cũng bất chấp việc thưởng thức kiệt tác của ông trời này, không chút khách khí đè lên thân thể mềm mại của tiểu ma nữ mà hôn mà mút.
Nhưng tiếp đó, ngay khi hắn chuẩn bị đề thương lên ngựa, hai mắt lại đột nhiên thanh tỉnh hơn vài phần.
- Chết tiệt! Ta đang làm gì vậy?
Bốp!
Phong Liệt hung hăng tự tát mình một cái, sau đó vội vàng biến ra khỏi không gian Long ngục.
Hắn một bên lẩm bẩm niệm mấy loại công pháp bí tịch, tận lực bảo trì sự thanh tỉnh, một bên lảo đảo đi về phía trước, muốn nhanh chóng tìm được truyền tống trận, rời khỏi cái không gian này. Nếu không, hắn thật sự không dám cam đoan mình có thể kiên trì bao lâu.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn nghe được phía trước vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, đồng thời còn có tiếng rên rỉ loáng thoáng của nữ tử.
Giờ phút này, Phong Liệt chẳng hề đến tiếng kêu thê lương kia, nhưng nghe tiếng rên rỉ thì lại cảm thấy nó giống như thanh âm hay nhất trên đời, làm hắn không tự chủ được mà chạy tới chỗ thanh âm truyền đến.
Không bao lâu sau, hai đạo thân ảnh ngã trên mặt đất liền xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Không hề nghi ngờ, hai người này đúng là Lâm Tử Thông đang ôm hạ thể gào khóc và Hoàng Tử Nguyệt không ngừng tự vuốt ve thân thể mình.
Lúc n y, Hoàng Tử Nguyệt gần như đã xé rách hết quần áo trên người mình, cơ thể trắng nõn không tỳ vết, bộ ngực to lớn hơi run rẩy, móng tay thật dài để lại trên đó từng đạo vết máu, nhìn mà ghê người. Ánh mắt nàng không ngừng giãy dụa trong sự cuồng loạn, cố gắng khắc chế mình không đến gần Lâm Tử Thông.
Chẳng qua, tuy nàng thu phục Lâm Tử Thông, cũng cắt đứt tiểu huynh đệ của hắn, nhưng lại chẳng thể ngờ rằng lúc này lại toát ra một nam nhân khác – Phong Liệt.
- Hả? Là... Là các ngươi?
Thân hình Phong Liệt lung lay sắp đổ, ý nghĩ cũng có chút mơ hồ. Ánh mắt mông lung nhìn thấy rõ Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt.
- A? Phong Liệt! Sao ngươi lại ở đây... Ngươi đừng tới đây!
Hoàng Tử Nguyệt hô lớn một tiếng, hai tay vội vàng bảo vệ bộ ngực đang rung động.
Chẳng qua, tiếng hô của nàng lại không làm cho Phong Liệt thanh tỉnh được nửa phần, ngược lại còn lập tức gợi lên dục hỏa mà hắn đè nén đã lâu, nhất là bộ ngực đồ sộ của nàng, cộng thêm hai mắt hàm xuân, ngọc thể cuộn mình khiêu gợi. Hiện giờ cho dù là nam nhân bình thường cũng sẽ mất kiểm soát, huống chi là Phong Liệt lúc này.
Trong lúc nhất thời, Hoàng Tử Nguyệt không khỏi xấu hổ và giận dữ muốn chết, gần như muốn cắn lưỡi tự sát. Ngay khi nàng hoảng hốt, Phong Liệt đã lao lên đè nàng xuống mặt đất, điên cuồng hôn lên môi nàng.
Hoàng Tử Nguyệt muốn kêu to theo bản năng, nhưng khi thanh âm ra đến miệng thì lại hóa thành một tiếng rên sung sướng. Ngay sau đó, một cỗ khí tức dày đặc của nam tử đã hoàn toàn đốt cháy tia lý trí cuối cùng của nàng. Nàng vòng tay ôm chặt Phong Liệt, vuốt ve lung tung trên người hắn.
Sở dĩ Phong Liệt chống đỡ đến hiện giờ vẫn không xuống tay với tiểu ma nữ là do trong lòng hắn đã coi nàng là bằng hữu của mình, cũng có thể nói là quá quen thuộc dẫn đến không thể hạ thủ.
Mà với Hoàng Tử Nguyệt thì lại khác. Hắn không có chút gánh nặng tâm lý nào, bởi vì cho tới giờ hắn chưa từng coi mình là người tốt.
Trong lúc nhất thời, dục hỏa trào ra như nước lũ vỡ đê, hoàn toàn cắn nuốt lý trí của hắn, trong lòng chỉ thầm nghĩ phải mây mưa một trận cho thỏa thích.
Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt lúc này đã chân chính nói lên cái gì gọi là củi khô lửa cháy.
Lúc trước, khi Phong Liệt nhào lên giường của tiểu ma nữ thì cũng đã cởi sạch đồ trên người mình, trên cơ bản là đã trần truồng. Mà Hoàng Tử Nguyệt thì sớm đã tự xé hết đồ của mình. Hai thân thể trần như nhộng nhanh chóng cuốn vào một chỗ.
Tuy động tác của Hoàng Tử Nguyệt nhiệt liệt nhưng cũng rất trúc trắc, mà Phong Liệt thì đã là một tay từng trải với Lý U Nguyệt, Tiểu Yên Tiểu Lục, rất am hiểu việc phòng the này. Hắn nâng hai đùi trắng nõn của Hoàng Tử Nguyệt lên, lắc eo một cái, lập tức bảo kiếm nhập vỏ, sau đó liền bắt đầu điên cuồng tiến công. Theo đó, trong thiên địa rất nhanh đã vang lên một trận rên rỉ như khóc như sướng và những tiếng “bộp bộp” của thân thể va chạm vào nhau.
- A —— a —— a ——
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
...
Trong một sơn cốc ở Viễn cổ Thiên Long vực, bụi gai dày đặc, hung thú hoành hành, một tiếng thú rống thật lớn vang vọng trong hư không.
Trong đó, một mảnh Kim Long thứ lấp lánh kim quang chiếm cứ phạm vi mười dặm của tiểu sơn cốc, hàng tỷ cây dây leo tỏa ra kim quang làm lóa mắt người khác, bên trong che kín hài cốt của các loại Long thú.
Kim Long thứ là một loại sinh linh nằm giữa thực vật và động vật, khá giống với thực nhân hoa, trên dây leo chứa đầy những cái gai bén nhọn, có thể dễ dàng quấn chết một số dã thú cấp thấp, sau đó hấp thu hết tinh hoa huyết nhục của chúng.
Nói như vậy, Kim Long thứ chỉ có thể uy hiếp một số dã thú và nhân loại bình thường, Long Vũ giả có thể dễ dàng chặt đứt chúng.
Bất quá, mảnh Kim Long thứ trong sơn cốc này lại không hề bình thường, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, Kim Long thứ chiếm cứ phạm vi mười dặm này chỉ là một cây mà thôi.
Hơn nữa, cây Kim Long thứ này không có gốc, vẻn vẹn là di động trên mặt đất.
Trong khu vực này chất đầy vô số hài cốt của Long Thú, thậm chí có cả thi hài của Long thú tứ giai, ngũ giai, làm người ta cực kỳ khiếp sợ.
Ngay khi Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt có quan hệ da thịt, một mảng lớn Kim Long thứ này đột nhiên nhất tề run lên.
Ngay sau đó, hàng tỷ cái dây leo bắt đầu nhanh chóng co rút lại. Chỉ trong nháy mắt, Kim Long thứ trong phạm vi mười dặm đã biến mất sạch, thứ còn sót lại chỉ là xương khô.
Theo đó, kim quang chợt lóe, không trung xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc mười sáu mười bảy tuổi.
Nữ tử này thân mặc một bộ y phục màu vàng, tóc vàng mi vàng, thậm chí đến đôi mắt cũng màu vàng. Nàng băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người yểu điệu, có thể nói là tuyệt sắc giai nhân.
Điều làm người ta giật mình nhất là tướng mạo của nữ tử này thế nhưng lại giống hệt với Hoàng Tử Nguyệt, chỉ là khí thế trên người mạnh hơn Hoàng Tử Nguyệt gấp cả trăm lần mà thôi.
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt của nữ tử lại cực kỳ khó coi, lông mày dựng thẳng, nghiến răng nghiến lợi, trong mỹ mâu vô cùng tức giận.
- Phong Liệt! Ngươi dám hủy sự trong sạch phân thân của ta! Nhất định ta sẽ giết ngươi! Nhất định sẽ cho ngươi không chết tử tế được!
Mỹ mâu của nữ tử như muốn phun ra lửa, tức giận gầm lên.
Không thể nghi ngờ, nữ tử này chính là một cây Kim Long thứ thức tỉnh huyết mạch của Kim Long Hoàng, sau đó hóa thành nhân hình.
Đồng thời, nàng cũng là bản tôn của Hoàng Tử Nguyệt, mà hiện giờ người đang mây mưa với Phong Liệt chỉ là một phân thân nhân loại của Hoàng Tử Nguyệt mà thôi.
Hoàng Tử Nguyệt là người Hoàng gia, vốn bản thể của nàng cũng là nhân thân, cây Kim Long thứ này là một phân thân mà nàng tế luyện.
Nhưng sau đó, nàng dần cảm giác được thiên phú của cây Kim Long thứ thức tỉnh huyết mạch Kim Long Hoàng này thậm chí còn mạnh hơn nhân thân của mình vô số lần, tu luyện quả thực là tiến triển cực nhanh.
Cho nên, nàng vận dụng một thượng cổ bí thuật, dứt khoát tế luyện nhân thân của mình thành phân thân, linh hồn thì sống nhờ trên cây Kim Long thứ này.
Kết quả cũng không làm nàng thất vọng, bản tôn Kim Long thứ cắn nuốt mấy ngàn vạn con Long thú trong năm năm nay, theo đó cư nhiên đã tấn chức đến Lục giai, giờ phút này lại càng đã hóa thành hình người, thực lực có thể so sánh với cường giả Long Biến Cảnh. Tốc độ tu luyện như vậy quả thực là kinh thế hãi tục.
Bất quá, cho dù hiện giờ bản tôn của nàng là Kim Long thú, nhưng dù sao tính cách của nàng vẫn thiên về nhân thân, cực kỳ coi trọng trinh tiết của mình. Giờ phút này đột nhiên phát hiện Phong Liệt đã xảy ra quan hệ nam nữ với nhân thân của mình, điều này không khỏi làm nàng cực kỳ giận dữ, hận không thể lập tức giết hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên một con Huyết Nhãn Long Điêu sải cánh chừng hơn mười trượng bay qua đó, khí tức hung lệ hiển lộ ra, làm cho vẻ mặt Hoàng Tử Nguyệt trở nên hung ác, không chút do dự vung tay lên, phát tiết hết tức giận lên con Huyết Nhãn Long Điêu đen đủi này.
Nhất thời, chỉ thấy cánh tay nàng hóa thành một cây trường đằng màu vàng xẹt qua hư không, chớp mắt đã trói con Huyết Nhãn Long Điêu tam giai kia xuống, vô số gai nhọn đâm vào cơ thể nó, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt mà một con Long thú tam giai đã hóa thành khô lâu, rơi trên mặt đất.
- Hừ! Phong Liệt! Nhất định bản tiểu thư phải làm ngươi sống không bằng chết! Ngươi chờ đấy cho ta!
Hoàng Tử Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lập tức hóa thành một đạo kim quang lướt về chân trời phía xa.
...
...
Cũng không biết là trải qua bao lâu, Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt đang đắm chìm trong kích tình cũng dần khôi phục chút tỉnh táo.
Vừa phối hợp, ánh mắt hai người vừa nhìn nhau, đều thấy được một chút phức tạp trong mắt đối phương.
Vốn hai người không thể nào có khả năng mà giờ hạ thể lại đang dính chặt lấy nhau. Nhất là hiện giờ họ đã lạc trong vô tận khoái cảm, không thể tự kiểm chế, cảm nhận được sự thăng hoa về cả thể xác lẫn tinh thần, hai người quả thực đều muốn cứ tiếp tục như vậy cả đời.
- A... A! Phong Liệt... Ngày sau... Nhất định ta sẽ giết ngươi... A... ưm... Nhanh hơn nữa...
Hoàng Tử Nguyệt một bên lẩm bẩm, một bên khẽ cắn môi, phát ra những tiếng rên vô cùng mê người.
- Móa! Rõ ràng là chính mình cũng muốn mà còn hô đánh hô giết! Xem lão tử có chơi chết ngươi không!
Phong Liệt cũng hàm hồ quát, thân hình không dừng lại dù chỉ một giây.
Hoàng Tử Nguyệt vốn đã rất xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, làn da trắng nõn, giờ phút này bị dục vọng khống chế nên cực kỳ phối hợp hưởng thụ, điều này càng làm cho Phong Liệt hưng phấn hơn, hắn dùng sức hơn nữa, làm cho tiểu mỹ nhân dưới người càng thêm điên cuồng.
...
Sau một lát, đột nhiên Hoàng Tử Nguyệt phía dưới lại kinh hô một tiếng, hai mắt khiếp sợ nhìn phía sau Phong Liệt.
Động tác dưới người của Phong Liệt không hề dừng lại, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặ t cũng không khỏi biến đổi.
Chỉ thấy cách đó không xa, chẳng biết từ bao giờ mà Lâm Tử Thông đã tỉnh lại, hai mắt oán độc nhìn về phía này.
Giờ phút này hắn đang ôm lấy thân dưới đầm đìa máu, tay còn lại thì cầm một thanh trường kiếm, run rẩy đi về phía Phong Liệt. Vẻ oán hận trong mắt cơ hồ có thể thôn thiên phệ địa, làm người ta kinh hãi.
- Đôi cẩu nam nữ chết tiệt các ngươi! Ta muốn làm thịt các ngươi!... A!
Lâm Tử Thông nghiến răng nghiến lợi quát, lại không cẩn thận chạm đến vết thương dưới hạ thể, đau đến mức suýt nữa hắn lại ngã xuống mặt đất.
Giờ phút này, biểu muội mà hắn luôn ao ước lại đang uyển chuyển cầu hoan dưới người một nam tử khác, Lâm Tử Thông tức giận đến mức gần như muốn hộc máu mà chết.
Hắn khát vọng người lúc này đang cưỡi trên thân thể Hoàng Tử Nguyệt là mình, nhưng hiện giờ mệnh căn tử của mình chỉ còn lại một nửa, mà dưới tác dụng của Dục Tiên thảo thì lại càng thống khổ hơn. Thà rằng một đao kia của Hoàng Tử Nguyệt dứt khoát thêm một chút, có lẽ hiện giờ sẽ dễ chịu hơn.
- Các ngươi đều chết đi cho ta!
Lâm Tử Thông hét lớn một tiếng, dùng trường kiếm trong tay chém về phía Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt. Nếu hiện giờ hắn còn được, chắc có lẽ sẽ giữ Hoàng Tử Nguyệt lại, nhưng hiện giờ điều đó đã không tất yếu nữa rồi, hắn bây giờ còn có thể làm được gì sao?
- Đừng... Phong Liệt cẩn thận!