Mắt thấy một kiếm của Lâm Tử Thông bổ tới đã sắp trúng người Phong Liệt, Hoàng Tử Nguyệt không khỏi kinh hãi. Tuy nàng muốn giết Phong Liệt, nhưng cũng không phải hiện giờ a. Hiện giờ mình còn đang sung sướng, thật tình không muốn Phong Liệt có việc gì.
Mà Phong Liệt lại không chút sợ hãi, hắn quay sang nói với Hoàng Tử Nguyệt:
- Thật xui xẻo, chúng ta đổi một chỗ khác đi.
- Cái gì...
Khuôn mặt Hoàng Tử Nguyệt hơi sửng sốt.
Nhưng rất nhanh thì nàng đã hiểu ý của Phong Liệt.
Ngay khi trường kiếm chém xuống, Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên biến mất, chỉ để lại trên cỏ một bãi nước.
Một kiếm của Lâm Tử Thông chém vào không khí, làm cho hắn lại ngã xuống mặt đất kêu rên thống khổ. Cơn đau từ hạ thể và độc của Dục Tiên thảo tra tấn cho ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, trường kiếm không ngừng giơ lên, nhưng rồi lại buông xuống. Xem ra bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bồi thêm cho mình một kiếm.
...
Trong không gian Long ngục, thân hình dính chặt lấy nhau của Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên xuất hiện trên giường, tiếp tục chiến đấu hăng say.
Chiếc giường này cũng thật lớn, một bên là thân thể trắng nõn trần truồng của tiểu ma nữ, một bên là cuộc đại chiến của Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt, nhưng lại không hề chật chội.
Thấy tiểu ma nữ, Hoàng Tử Nguyệt không khỏi biến sắc, ánh mắt nàng lóe lên một chút, đột nhiên phẫn nộ quát:
- Phong Liệt! Chỗ này ngươi còn một nữ nhân, tại sao lại phải tìm ta?
- Tìm ngươi chỉ vì giải độc mà thôi, nàng là bằng hữu của ta, không giống với ngươi!
Phong Liệt cười lạnh lùng, nói không chút lo lắng.
- Ngươi... Hừ! Phong Liệt, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Được rồi! Cứ như ngươi lỗ lắm ấy! Ngươi nghĩ ta muốn cùng ngươi lắm sao?
- Ngươi... Vô sỉ! A... Aaaa!
Hoàng Tử Nguyệt tức đến mức suýt ngất đi, nhưng lúc này chẳng thể làm gì nổi Phong Liệt.
Theo thời gian hai người giao hợp ngày càng lâu, độc của Dục Tiên thảo trong cơ thể cũng mất đi không ít, đầu óc hai người dần dần thanh tỉnh hơn.
Nhưng vào lúc này, tiểu ma nữ nằm ở đầu giường lại “ưm” một tiếng, thế nhưng lại vừa vặn tỉnh lại.
Phong Liệt quay đầu lại nhìn, nhất thời thầm hô không ổn. Tiểu ma nữ lúc này đang trần truồng, y phục trên người đã bị mình xé nát, vạn nhất...
Nghĩ đến đây, Phong Liệt không khỏi đau đầu.
Nhưng tiểu ma nữ cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, ngay khi nàng mở mắt ra thì đã thấy Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt xuất hiện trước mặt mình bằng một tư thế cực kỳ dâm đãng.
- A... Phong Liệt! Ngươi... Các ngươi vô sỉ!
Tiểu ma nữ nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng, vội vàng che kín hai mắt mình, nhưng ngón tay lại hơi hở ra một chút, trong lòng lo sợ nghĩ:
- Sao bọn họ lại có thể như vậy? Tại sao lại như vậy! Không phải chỉ có vợ chồng mới được làm như vậy sao?
Trong lúc kinh ngạc, tiểu ma nữ còn chưa kịp nhận ra mình cũng đang không mặc quần áo, vẫn là Phong Liệt nhắc nhở nàng một câu:
- Tiểu ma nữ, sự việc không như ngươi nghĩ đâu! Ngươi... Ngươi mặc quần áo vào trước đi!
- Ta không muốn nghe! Phong Liệt! Bản tiểu thư thật sự nhìn nhầm ngươi rồi... Cái gì?
Tiểu ma nữ chính đang phẫn hận quở trách Phong Liệt, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, trên người lành lạnh.
- Ngươi bảo ta mặc quần áo vào? A... Tại sao ta lại không mặc quần áo? Ngươi... Ngươi đã làm gì ta? Tử Phong Liệt! Ta muốn giết ngươi!
Tiểu ma nữ đột nhiên phát hiện trên người mình chẳng có một mảnh vải che thân, không khỏi sợ hãi muốn chết, lại liên tưởng đến việc Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt đang làm, tất nhiên nàng sẽ nghĩ đến chẳng lẽ mình đã bị Phong Liệt...
Sau lúc ngẩn ngơ, nàng vội vàng lấy ra một bộ quần áo khoác lên người, che đi phong cảnh tuyệt vời.
Sau đó, vẻ mặt nàng giận dữ, không chút khách khí lấy ra một chiếc trường tiên màu trắng bạc, hung hăng quất về phía Phong Liệt.
Xích!
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, trong trường tiên ẩn chứa Nguyên lực hùng hậu. Một khi đánh trúng, lấy tình huống giờ phút này của Phong Liệt, không chết cũng phải trọng thương.
Mắt thấy một roi tản ra khí tức băng lãnh kia sắp quất đến, sắc mặt Phong Liệt không khỏi kinh hãi. Giờ phút này, Nguyên lực trong cơ thể hắn không thể vận dụng, bao nhiêu lực lượng thì đều dùng hết trên người Hoàng Tử Nguyệt. Nếu ăn một đòn giận dữ này của tiểu ma nữ, chỉ sợ kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Không chỉ là chính bản thân hắn, cho dù là Hoàng Tử Nguyệt dưới người cũng có thể cùng đến tây thiên.
- Tử Phong Liệt! Ta không cần nghe! Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ các ngươi xuống địa ngục giải thích đi!
Giờ phút này đầu óc Băng Ly chỉ có sự giận dữ, đâu nghe lọt tai lời nào của Phong Liệt. Nhất là hiện giờ tên này đang nói chuyện với mình mà vẫn tiếp tục làm việc xấu hổ kia với nữ nhân, quả thực làm cho nàng không thể nhịn nổi!
Cùng lúc đó, trong lòng nàng dường như mơ hồ có chút đau lòng và ủy khuất, bất giác nước mắt đã muốn trào ra.
Sau khi nghe Phong Liệt nói vậy, nàng lại càng tức giận hơn, xuống tay tăng thêm ba phần lực đạo.
Đúng lúc này, đột nhiên hoàn cảnh trước mặt nàng biến đổi, Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt đều biến mất không thấy, trường tiên của nàng hung hăng đánh lên một tảng đá lớn. “Phanh” một tiếng, tảng đá cao hơn một trượng này chớp mắt đã hóa thành một đống đá vụn.
Khuôn mặt Băng Ly sửng sốt, vội vàng quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy mình đang đứng trong một biển hoa thơm ngát. Khắp nơi xung quanh đều là hoa nở, xinh đẹp dị thường, giống như mộng ảo vậy.
Sau một lúc sửng sốt, Băng Ly lập tức hiểu rằng mình đã bị Phong Liệt ném ra khỏi không gian Long ngục, trong lòng vô cùng tức giận.
- Tử Phong Liệt! Ngươi mau cút ra đây cho bản tiểu thư! Ta muốn xé xác ngươi thành một vạn mảnh, cút ra đây!
Sau ki mắng vài câu, Băng Ly đột nhiên ném trường tiên trong tay, ngồi phịch xuống đất khóc lớn lên. Nàng khóc đến trời đất tối tăm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đầy nước mắt, làm người khác nhìn mà đau lòng.
- Ô ô ô, ngươi bắt nạt ta! Ô ô, xú Phong Liệt! Ta sẽ mách gia gia là ngươi bắt nạt ta! Ô ô ô...
...
Nhưng nàng còn chưa kịp khóc bao lâu, phía sau lại đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời.
Một tên người không ra người, quỷ không ra quỷ, quần áo tả tơi, hạ thể chảy máu đột nhiên nhào ra từ bụi hoa, lảo đảo đi về phía tiểu ma nữ.
- A! Ngươi... Ngươi là ai?
Tiểu ma nữ chú ý đến người tới, không khỏi bị dọa giật nảy mình. Nàng vội nhặt trường tiên lên đề phòng.
- Hắc hắc! Hắc hắc hắc! Nữ nhân! Ta muốn nữ nhân! Hắc hắc!
Người tới nhếch miệng cười ngây ngô vọt lên, vẻ mặt cực kỳ dâm đãng, muốn bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm, xem ánh mắt và bộ dáng của hắn thì rõ ràng là thần chí đã không rõ.
- Hả?
Tiểu ma nữ mãi mới nhìn ra được thì ra người này là Lâm Tử Thông. Trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc,, không rõ vì sao Lâm Tử Thông lại biến thành như vậy, chẳng lẽ là vì Hoàng Tử Nguyệt và Phong Liệt?
Vẻ mặt nàng biến ảo một trận, không khỏi suy đoán rằng Phong Liệt cướp Hoàng Tử Nguyệt nên mới làm cho Lâm Tử Thông biến thành như vậy.
- Hừ! Cẩu nam nữ! Tức chết bản tiểu thư!
Tiểu ma nữ lại hung hăng cắn chặt răng, càng thêm hận Phong Liệt.
Giờ phút này, nàng cũng chẳng thể nghĩ nhiều được nữa. Lâm Tử Thông đã giương nanh múa vuốt mà vọt lên. Tiểu ma nữ dùng sức lắc lắc đầu, ném hết những ý nghĩ linh tinh sang một bên, nàng phẫn nộ gắt lên:
- Lâm Tử Thông! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Muốn nữ nhân đến điên luôn rồi hả? Ngươi chết đi cho ta!
Bộp!
Một tiếng động giòn tan.
Trường tiên của tiểu ma nữ hung hăng vụt lên trên mặt Lâm Tử Thông. Tất nhiên nàng sẽ không có chút đồng tình nào với Lâm Tử Thông, xuống tay không chút khách khí.
Chẳng qua, sau khi vụt ra một roi này, tiểu ma nữ không khỏi kinh ngạc nhìn tay của mình. Nàng khiếp sợ phát hiện, Nguyên lực của mình đã không thể vận dụng được nữa.
- Đây... Đây là có chuyện gì? Vì sao ta không thể vận dụng Nguyên lực?
Lần kinh hãi này cũng không nhỏ, trước giờ tiểu ma nữ còn chưa gặp phải tình huống như vậy. Một Long Vũ giả không có Nguyên lực, tương đương với hổ không có nanh vuốt. Tiểu ma nữ đột nhiên trở nên hoang mang lo sợ.
Mà sau khi ăn một roi, thân hình Lâm Tử Thông vẻn vẹn chỉ lảo đảo một cái, sau đó tiếp tục cười ngây ngốc vọt lên.
Lấy cường độ thân thể Thần Thông Cảnh bát trọng thiên hiện giờ của hắn, một roi này còn xa xa không đủ phá vỡ phòng ngự của hắn.
Lúc trước, hắn bị Hoàng Tử Nguyệt chém đứt một nửa mệnh căn tử, đó là bởi vì Tử Nguyệt loan đao của Hoàng Tử Nguyệt vô cùng sắc bén, có thể cắt đứt cả xúc tu của Âm Lão thú, mà mệnh căn tử thì đương nhiên là kém xa xúc tu rồi.
Nhưng giờ phút này, tuy trường tiên của tiểu ma nữ là Huyền bảo nhị phẩm, nhưng không tăng trưởng theo hướng sắc bén, hơn nữa lại không có Nguyên lực để quán chú vào, gần như chẳng thể tạo thành thương tổn cho Lâm Tử Thông.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây! Ngươi cút ra xa chút!
Lúc này tiểu ma nữ cũng đã kinh hoảng rồi, nàng sợ hãi tránh né Lâm Tử Thông, trường tiên hung hăng quất lên người hắn, nhưng không có tác dụng gì cả.
Hơn nữa, điều làm tiểu ma nữ sợ hãi là thân thể nàng ngày càng vô lực, đầu óc choáng váng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, trong cơ thể dần dâng lên một cỗ khô nóng.
...
- Phù...
Trên chiếc giường lớn trong không gian Long ngục, sau khi trải qua hai giờ chiến đấu hăng hái, rốt cuộc Phong Liệt cũng xong việc, xụi lơ xuống người Hoàng Tử Nguyệt, tất cả khí lực đều đã bị tiêu hao sạch, cũng may là hiệu quả rất rõ rệt, độc của Dục Tiên thảo trong cơ thể đã được giải trừ hoàn toàn.
Hoàng Tử Nguyệt phía dưới cũng vậy, nhìn nam nhân đang nằm trên người mình, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại cảm thấy vô lực, mà dường như cũng có chút không không muốn, sắc mặt phức tạp cực kỳ.
- Nghĩ gì vậy? Sau hôm nay, chúng ta coi như không có việc gì xảy ra.
Phong Liệt hữu khí vô lực nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, lạnh nhạt nói:
- Coi như không có gì xảy ra? Hừ! Chúng ta cũng đã như vậy, chỉ một câu kia là đã xong rồi sao? Số chín mươi bảy?
Hận ý trong mắt Ho ng Tử Nguyệt chợt lóe qua, lập tức mỹ mâu chợt chuyển đi, giống như tùy ý nói một câu.
Phong Liệt vốn cũng không định dây dưa nhiều với nữ nhân này, nhưng nghe đến số chín bảy thì hắn lại đột nhiên biến sắc. Hắn bật dậy từ trên người Hoàng Tử Nguyệt, nhìn chằm chằm nàng, âm thanh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Hoàng Tử Nguyệt cười quyến rũ, nói:
- Thật không ngờ rằng ngươi lại là số chín bảy, trách không được chọc nhiều họa như vậy mà còn có thể tiêu dao tự tại!
Ở nửa giờ trước, thông qua bản tôn điều tra thì nàng mới biết được nguyên lai Phong Liệt dĩ nhiên là mầm mống số chín bảy.
- Làm sao ngươi biết được?
Phong Liệt chấn kinh một lát, rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại, sau đó lại càng cảnh giác với Hoàng gia sau lưng Hoàng Tử Nguyệt hơn. Không biết gia tộc này rốt cuộc có địa vị gì trong Long Vũ minh.
- Hừ! Bản tiểu thư tự có cách biết! Phong Liệt, xem ra không thể giết ngươi được rồi! Nhưng bản tiểu thư sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
Hoàng Tử Nguyệt đắc ý cười lạnh một tiếng.
Vừa nói, nàng vừa lấy một chiếc vài dài và vài món đồ lót màu hồng ra, không nhanh không chậm mặc vào trước mặt Phong Liệt, dần dần che lấp thân thể trắng nõn vô cùng hấp dẫn của mình lại. Lúc này, khi Hoàng Tử nguyệt mặc lại quần áo, trong sự quyến rũ của nàng lại có thêm vài phần cao quý.
Nhìn vẻ xinh đẹp của Hoàng Tử Nguyệt, hạ thể của Phong Liệt lại nhảy lên hai cái, nhưng ngoài miệng hắn lại lạnh như băng nói:
- Vậy ngươi có tin bây giờ ta giết ngươi không?
- A... Ngươi cứ giết đi cũng được, dù sao đây cũng chỉ là phân thân nhân loại của bản tiểu thư mà thôi. Không lâu sau bản tôn của bản tiểu thư sẽ giá lâm nơi đây! Đến lúc đó ngươi...
- Không ổn!
Hoàng Tử Nguyệt còn chưa nói xong, Phong Liệt đột nhiên vỗ mạnh lên đầu, nhớ tới tiểu ma nữ bên ngoài.
Lúc trước hắn chỉ lo cho an nguy của mình, ném tiểu ma nữ ra khỏi không gian Long ngục. Cho đến giờ phút này hắn mới nhớ tới bên ngoài cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, nói không chừng tiểu ma nữ sẽ xảy ra vấn đề.
Hắn cũng bất chấp vô nghĩa với Hoàng Tử Nguyệt, vội vàng thả ra một luồng tâm thần quan sát bên ngoài.
Ngay sau đó, hắn không khỏi vô cùng căm tức phát hiện, tiểu ma nữ ở ngoài đang bị Lâm Tử Thông đuổi theo, nguy cơ tràn ngập.
Giờ phút này, sắc mặt tiểu ma nữ đã phiếm hồng, cước bộ lảo đảo, cực kỳ chật vật, hiển nhiên là đã có hiện tượng trúng độc của Dục Tiên thảo.
- Khốn kiếp! Ngươi đừng đến đây! Ngươi cút ngay cho ta!
Tiểu ma nữ vừa hoảng sợ trốn tránh, vừa vô lực quất trường tiên ra. Chỉ có điều, giờ phút này trường tiên của nàng đừng nói tới giết người, sợ là ngay cả kiến cũng chẳng làm gì nổi, quệt qua người Lâm Tử Thông như đang gãi ngứa vậy.
Mà Lâm Tử Thông thần trí không rõ dường như lại có khí lực cực kỳ dư thừa, động tác càng lúc càng nhanh, làm tiểu ma nữ nhiều lần gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này, tại một chỗ cách hai người không xa đột nhiên xuất hiện một khe không gian thật lớn. Đồng thời, một giọng nói bình tĩnh truyền vào trong tai tiểu ma nữ:
- Tiểu ma nữ! Mau trở lại đây!
Vừa nghe thanh âm này, tiểu ma nữ nhất thời mừng rỡ:
- Phong Liệt? Là Phong Liệt!
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nàng lại giận dữ, cực kỳ cứng đầu quát:
- Tử Phong Liệt! Sao ta phải nghe lời ngươi! Ngươi mau khoái hoạt với con tiện nhân Hoàng Tử Nguyệt kia đi! Ta chết sống thế nào không cần ngươi quan tâm!
- A Ly! Hãy nghe ta nói! Lúc trước ta và Hoàng Tử Nguyệt đều trúng độc của Dục Tiên thảo, mà hiện giờ có lẽ ngươi cũng đã trúng! Thừa dịp độc tính còn chưa phát tác hoàn toàn, ngươi mau vào đây để tìm cách giải độc, chẳng lẽ ngươi muốn bị tên ngu ngốc Lâm Tử Thông kia... Khụ khụ!
Phong Liệt gấp giọng giải thích, hắn không ngờ tiểu ma nữ lại cứng đầu như vậy, đến lúc này rồi còn giận mình.
Tiểu ma nữ cảm nhận sự khó chịu của cơ thể, dần dần hiểu được những lời Phong Liệt nói có thể là thật. Chẳng biết tại sao nàng lại cảm giác được một chút vui mừng rất khó hiểu, có lẽ là vì Phong Liệt cũng không xấu như nàng vừa nghĩ.
- Hừ! Thúi Phong Liệt! Nếu ngươi dám lừa bản tiểu thư, hừ hừ! A!