Tiểu ma nữ nhất thời bất cẩn, thiếu chút nữa đã bị Lâm Tử Thông tóm được, không khỏi kinh hô một tiếng.
Lập tức, nàng cũng không dám do dự thêm nữa, vội vàng lao về phía khe không gian kia, mà Lâm Tử Thông cũng ngây ngốc chạy theo.
Khi chạy đến trước khe không gian, tiểu ma nữ nhảy vào không chút do dự, tiếp tục về tới thế giới dưới lòng đất.
Lúc này Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt đều ăn mặc chỉnh tề, nhưng cả hai lại vô lực nằm trên giường, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy, muốn kinh mạch trong cơ thể khôi phục thì chỉ sợ còn phải đợi thêm một lát.
Thấy tiểu ma nữ tiến vào, Phong Liệt nhất thời thở phào một hơi. Nhưng sau đó, đang lúc hắn chuẩn bị đóng khe không gian thì một đạo thân ảnh bỗng nhảy vào, đúng là Lâm Tử Thông.
Thấy vậy, Phong Liệt không khỏi cười âm lãnh:
- Hừ! Chính ngươi tìm được chết, vậy không trách được lão tử!
Theo đó, tâm ý hắn chợt động, đem cái khe không gian kia chuyển thành trên mặt đất. Vì thế, Lâm Tử Thông lập tức ngã vào trong địa bàn của Âm Lão Thú, kết quả ra sao thì có thể nghĩ.
Nhưng, một tiếng rống thảm thiết, khủng bố này đã khiến cho y khôi phục lại được vài phần thần trí, trong ánh mắt đã sáng hơn nhiều.
Y lại lắc đầu, ánh mắt hơi mềm lại, kinh nghi bất định nhìn trời đất lờ mờ chung quanh.
- Ồ, đây là nơi nào vậy? Phong Liệt cùng với tiểu tiện nhân Hoàng Tử Nguyệt kia đâu rồi? Hẳn đây là một khoảng không gian khác trong thần phủ.
Lâm Tử Thông cố hết sức đứng dậy. Nhìn thái độ chật vật của mình giờ phút này, liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm vô cùng oán độc.
Y từ nhỏ đến lớn được nuông chiều rất nhiều. Ở Lâm gia có thể nói là ngàn vạn sủng ái tại một thân. Xuất nhập đều có rất nhiều cao thủ hộ vệ hai bên. Đến nay, trên người hắn ngay cả một vết sẹo cũng chưa từng lưu lại.
Nhưng giờ phút này, chính mình lại trở thành một bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thật làm cho y khó có thể tiếp nhận.
- Phong Liệt, Hoàng Tử Nguyệt, sau này bổn công tử nhất định phải bắt các ngươi trả một cái giá còn cao hơn nữa.
Lâm Tử Thông sắc mặt âm tàn ngửa mặt lên trời, nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thân hình khổng lồ cao hơn ba mươi trượng xuất hiện trước người của y. Cả vùng lập tức cát bay đá chạy, vòi rồng gào thét, uy thế kinh người.
Lâm Tử Thông ánh mắt cả kinh, vội vàng nhìn kỹ lại, chỉ thấy đầu quái vật này có một cái sừng nhọn, trán tam mục, tướng mạo dữ dằn. Phần cổ lại có cái xúc tu một vòng vừa thô vừa dài. Hạ thân giống như đuôi rắn. Toàn thân bao trùm một hắc lân nồng đậm. Một cổ khí tức tử vong cứ phảng phất, tựa hồ khiến y hít thở không thông.
- A, cái này….đây là U Long phân thân? Hơn nữa lại còn là U Long phân thân ngũ giai đỉnh phong. Chết tiệt, bổn công tử sao lại xui xẻo như vậy?
Lâm Tử Thông sắc mặt đại biến, hoảng sợ vô cùng. Đầu của y thanh tĩnh thêm vài phần. Trước khi bước ra khỏi cửa, bề trên trong nhà đã từng bảo y phải chú ý một số việc. Trong đó quan trọng nhất chính là nhắc nhở y không được trêu chọc U Long phân thân.
Lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ nhiều. Một đạo xúc tu dài đến bốn năm mươi trượng hung hăng quét tới, uy thế khủng bố khiến cho không gian đều rung động, lắc lư không thôi.
- Con súc sinh chết tiệt, hẳn là muốn bổn công tử chết trong này sao? Ta…không….cam…lòng!
Lâm Tử Thông mặt mày méo mó, vạn phần không cam lòng, ngửa mặt lên trời gào thét.
Y lúc này có thể nói là sơn cùng thủy tận rồi. Nguyên lực trong cơ thể không cách nào vận dụng. Huyền Hạo Tháp tế không ra. Sư hống thú đã sớm bỏ mình rồi. Trước mắt tựa hồ chỉ còn một con đường chết.
Một tiếng vang thật lớn. Thân thể của Lâm Tử Thông bị cái xúc tu đánh bay mấy trăm trượng. Toàn thân xương cốt vỡ vụn từng khúc, ngất đi.
Sau một khắc, một tiếng hét lớn, hung hăng v ênh váo đột nhiên vang vọng giữa không trung.
- Lớn mật, là người nào dám hạ độc thủ với hậu bối Lâm gia ta? Thức thời thì mau dừng tay lại. Nếu không thì chắc chắn sẽ phải nhận sự trả thù của Lâm gia ta.
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh già nua tiên phong đạo cốt từ bên hông Huyền Hạo Tháp bay ra, đứng trong không trung, con mắt ác liệt nhìn quét bốn phía, rất có uy nghiêm.
Lão giả này không phải là ai khác, tất nhiên là cao thủ cấp Tổ tông của Lâm gia Khô Kiếm lão tổ.
Giờ phút này, Khô Kiếm lão tổ vẻ mặt ngạo nhiên, rất có thái độ làm vua thiên hạ.
Với tu vi Long Biến Cảnh trung kỳ mạnh mẽ của lão ta, toàn bộ Long Huyết đại lục cũng phải nể mặt vài phần. Giờ đây, ông ta cảm nhận được Lâm Tử Thông đang cận kề cái chết. Cho nên mới vội vàng hiện thân, mưu đồ chấn nhiếp đối phương.
Nhưng kế tiếp, vẻ mặt ngạo nghệ của Khô Kiếm lão tổ rất nhanh biến thành hoảng sợ. Nhìn âm liêu thú gần trong gang tấc, hai mắt ông không khỏi lồi ra, sắc mặt khó coi vô cùng.
Ông ta như thế nào cũng không nghĩ tới, Lâm Tử Thông gặp phải thật sự không phải người, mà là một con U Long phân thân rất mạnh.
- Thông nhi, sao con lại trêu chọc U Long phân thân chứ? U Long đại nhân, Lâm gia ta cùng với U Minh Đường giao hảo rất tốt. Mong rằng đại nhân hạ thủ lưu tình.
Không đợi ông ta nói dứt lời, con mắt thứ ba trên trán âm liêu thú đột nhiên bắn ra một đám tử mang, nhốt Kiếm Khô lão tổ vào trong đó. Cho dù Kiếm Khô lão tổ có giãy dụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Ngay sau đó, âm liêu thú không chút khách khí thổi Lâm Tử Thông sang bên miệng, nuốt sạch linh hồn cùng huyết nhục tinh hoa của y. Trữ vật giới cùng với Huyền Hạo Tháp của Lâm Tử Thông tất cả đều rơi xuống mặt đất.
Trong không gian dưới mặt đất, tiểu ma nữ đang tính nuốt một ít linh đan giải độc, mưu tính giải trừ chất độc dục tiên thảo trong cơ thể.
Nàng vừa hung hăng nhai nuốt đan dược, vừa thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Phong Liệt, hiển nhiên đối với sự tình lúc nãy vẫn còn canh cánh trong lòng, tựa hồ như không thể biến Phong Liệt biến thành đan dược nhai nuốt vào trong.
Hoàng Tử Nguyệt hai mắt hơi khép lại, vẻ mặt đạm nhiên, im lặng khoanh chân ngồi bên trong góc, vận chuyển bí thuật nhanh chóng khôi phục tu vi.
Chỉ có Phong Liệt là có bộ dạng không có việc gì. Nếu không phải bị dục tiên thảo hạn chế, hắn tùy thời có thể biến ảo hắc ám chi thân, bảo trì trạng thái đỉnh phong. Chỉ là lúc khôi phục lại thân thể vẫn còn có chút bủn rủn, vô lực.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn có chút lập lòe. Sự tình phát sinh trên mặt đất tất nhiên là không thoát khỏi tầm mắt của hắn. Phân thần của Khô Kiếm lão tổ làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cũng âm thầm may mắn không thôi.
- Hắc hắc, may mắn là lão tử không tự mình ra tay tiêu diệt Lâm Tử Thông. Nếu không sẽ không tránh khỏi việc như nước với lửa với Lâm gia. Ngày sau chỉ sợ là phiền toái không ngừng.
Nghe ý tứ của lão gia hỏa kia, tựa hồ như U Long cùng với U Minh Đường có quan hệ. Hẳn là U Long chính là hậu trường của U Minh Đường?
Phong Liệt trong nội tâm thoáng suy nghĩ một phát, sau đó tâm ý khẽ động, trữ vật của Lâm Tử Thông lập tức xuất hiện trong tay của hắn.
Lâm Tử Thông có thể chưởng quản chí bảo gia truyền Huyền Hạo Tháp của Lâm gia, có thể thấy được vị trí của y tại Lâm gia không tồi. Phong Liệt đối với tài sản của y cũng là có chút chờ mong.
Hắn dùng tinh thần của mình thăm dò vào trong, cẩn thận tìm tòi. Thời gian dần trôi, khóe miệng của hắn có chút nhếch lên, đắc ý.
Tài sản của Lâm Tử Thông quả nhiên không làm cho hắn thất vọng. Nội Long tinh không đã là một ngàn hai trăm vạn viên. Hơn nữa, hai phần ba trong đó là Long tinh nhị đẳng. Tài sản của người này thật là kinh người. Ngay cả đại đa số cường giả Hóa Đan Cảnh cũng không có giàu như vậy.
Ngoại trừ cái đó ra còn có một chút xuân dược đủ loại, cùng với đan dược quý hiếm có tác dụng trợ giúp Long võ giả tu luyện. Giá trị xa xỉ, chỉ tiếc là đối với Phong Liệt có tác dụng không lớn.
Đương nhiên, Phong Liệt để ý nhất chính là lệnh bài Thiên Tru. Hắn không chút khách khí liền thu vào. Đây là lệnh bài Thiên Tru thứ tư mà hắn có được.
Kế tiếp, Phong Liệt lại cầm một tiểu tháp màu vàng lợt trong tay. Đây chính là Huyền Hạo Tháp, chí bảo truyền lưu từ thời thượng cổ của Lâm gia. Theo truyền thuyết là được phỏng chế thần khí “Huyền thiên thần tháp”. Ở trong đó chứa một không gian độc lập, công phòng nhất thể. Giá trị của nó còn hơn Luyện Hồn Ma Khải. Quả thật là một thần binh hiếm có.
Phong Liệt trong lòng không khỏi vui mừng. Tuy giờ phút này Huyền Hạo Tháp có chút tổn hại, nhưng nếu không ngại sử dụng, có thể cho Hóa Ma Lô chữa trị một phen. Chính mình không thể nghi ngờ lại có thêm một thần binh uy lực hùng vĩ.
Hơn nữa, bảo tháp này có thể ngự không phi hành, bù đắp lại điểm yếu cho Phong Liệt.
Hắn không thể chờ đợi được nữa, liền thu nhận giọt máu nhận chủ của Huyền Hạo Tháp vào cơ thể. Sau đó thử một chút uy lực của Huyền Hạo Tháp. Nhưng kế tiếp, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Tử Nguyệt ở một góc xa, liền lập tức bỏ đi chủ ý này.
Hôm nay, còn không ai biết mình đã giết chết Lâm Tử Thông. Huyền Hạo Tháp này không nên lộ ra ngoài ánh sáng, tránh bị Lâm gia gây phiền toái.
Cách đó không xa, tiểu ma nữ tiếp tục nuốt vào mấy chủng đan dược giải độc. Chẳng những không thể giải trừ được độc tính của dục tiên thảo. Ngược lại còn dẫn độc tính phát huy nhanh một chút.
Thời gian dần trôi qua, tiểu ma nữ ý nghĩ mê muội, đôi má càng ngày càng đỏ, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nóng đến nỗi nàng muốn cởi sạch y phục trên người.
Cùng lúc đó, ánh mắt nàng nhìn Phong Liệt bắt đầu có sự biến đổi. Ánh mắt trong veo giờ như muốn chảy ra thành nước. Vẻ mặt vốn tức giận với Phong Liệt nay dần dần biến thành một tia khát vọng mê ly.
- Ồ, Phong Liệt gã khốn kiếp này sao hôm nay lại đẹp trai như vậy? So với Nhị sư huynh còn muốn đẹp hơn. Người này sao trước kia mình lại không phát hiện?
Tiểu ma nữ ánh mắt dần dần trở nên mê ly, nhìn chằm chằm vào Phong Liệt. Giờ phút này, nàng chỉ cảm th ấy Phong Liệt ngũ quan càng xem càng thuận mắt. Không có chỗ nào là không đẹp, làm cho nàng nhịn không được muốn tiến lên kiểm tra.
Chút vô thức, nàng liền chạy tới gần chỗ Phong Liệt, hướng Phong Liệt vươn ma trảo.
Phong Liệt đang nhắm mắt nhận thức diệu dụng của Huyền Hạo Tháp, trong lúc nhất thời không có chú ý đến động tĩnh của tiểu ma nữ. Giờ phút này hắn mở to mắt, nhưng không khỏi bị vẻ mặt mỵ ý của tiểu ma nữ làm cho nhảy dựng.
- Uy, tiểu ma nữ, nàng làm gì thế?
Phong Liệt bất đắc dĩ nhìn tiểu ma nữ, liền cảm thấy nhức đầu. Xem ra vấn đề này tựa hồ như có chút nghiêm trọng.
- A, Phong Liệt, ta muốn sờ chàng. Sờ thoáng một cái thôi, được không? Hihi!
Tiểu ma nữ cười nói. Vừa nói nàng vừa đi lên, hung hăng đẩy Phong Liệt ngã phốc xuống giường. Hai tay sờ soạng trên người Phong Liệt, vẻ mặt say mê chi sắc.
- Tiểu ma nữ, nàng tỉnh lại được không? Ta còn có thứ thuốc khác, nàng thử xem. Ôi, không phải nói chỉ sờ thoáng một cái sao? Nàng hôn ta chi vậy?
- Phong Liệt, ta muốn…ta muốn chàng hôn ta.
- Chớ làm liều. Lê bá nếu biết được việc này, chắc giết lão tử chết mất.
Phong Liệt dụng cả tay chân, đẩy ma nữ từ trên giường xuống, từ trong trữ vật lấy ra một đan dược giải độc kim quang sáng chói, nhét vào miệng của nàng.
Lại nói tiếp, tiểu ma nữ này tuy tuổi không lớn lắm, nhưng bất luận tướng mạo hay dáng người đều không kém Hoàng Tử Nguyệt chút nào. Lúc này cọ sát, đoán chừng bất cứ người đàn ông nào cũng kìm nén không được. Phong Liệt muốn nói là tâm không động thì đó là giả dối.
Nhưng trong lòng hắn biết, đây không phải là ý nguyện của tiểu ma nữ, chỉ là độc tính của dục tiên thảo phát tác. Hắn cũng không muốn lợi dụng tình huống này để chiếm đoạt tiểu ma nữ. Hơn nữa, tiểu ma nữ là bảo bối của gia gia nàng. Một khi gây chuyện không tốt, chính mình lên trời xuống đất đều bị đuổi giết.
Cho nên, Phong Liệt giờ phút này trong nội tâm không có dục niệm chút nào, chỉ muốn giúp tiểu ma nữ giải trừ độc tính, không ngừng lấy ra từng viên khỏa đan dược nhét vào miệng của tiểu ma nữ.
Xa xa trong góc, đang tu luyện, Hoàng Tử Nguyệt chẳng biết khi nào đã mở hai mắt ra, im lặng chăm chú nhìn hai người trên gường. sắc mặt mềm lại.
Chứng kiến Phong Liệt luống cuống tay chân để giải độc cho tiểu ma nữ, đôi mắt đẹp vốn lạnh như băng của nàng dần dần hiện lên một tia khác thường. Ấn tượng đối với Phong Liệt cũng thay đổi hơn một chút.
Chẳng biết tại sao, đối với Phong Liệt, người đàn ông thứ nhất đã lấy đi đời con gái của mình, trong nội tâm nàng rất không muốn hắn trêu chọc những nữ nhân khác. Thậm chí, nàng còn có một loại cảm xúc muốn xông lên cắt đi cái dưới háng của Phong Liệt.
Nhưng nàng cũng biết suy nghĩ này không phù hợp với sự thật. Bởi vì nàng biết rõ, Phong Liệt có được chín mươi bảy mạng.
Hoàng Tử Nguyệt đôi mắt đẹp có chút lập lòe, sau một lát, nàng dịu dàng nói:
- Phong Liệt, ta có biện pháp giúp nàng ấy giải độc.
Phong Liệt quay mặt lại, kinh ngạc nhìn Hoàng Tử Nguyệt, cười nói:
- Nàng có khả năng giúp cô ta giải độc sao? Nói đùa gì vậy? Nếu nàng có thể giải độc, sao không tự giải độc cho mình? Hay là lúc trước là cố ý….
- Ngươi câm miệng đi!
Hoàng Tử Nguyệt đôi má đỏ lên, bị lời nói của Phong Liệt làm cho tức giận đến nỗi ngực phập phồng. Trong đôi mắt đẹp sát khí bức người, tựa hồ như hận không thể xông lên chặt Phong Liệt ra thành tám khối.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của nàng khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Hoàng gia chúng ta có một bí thuật giải độc cực thiên, có thể bài xuất bất cứ một độc tố nào trong cơ thể. Ta lúc trước bởi vì trúng độc, không cách nào thi triển nguyên lực nên không thể tự mình giải độc. Dục tiên thảo căn bảo không có thuốc nào chữa được. Nếu ngươi không tin lời ta, thì ngươi cứ tự mình xử lý xem.