Ma Thú Lãnh Chúa Chương 111: Dãy núi Lạp Đạt Khắc.

Vì nhanh chóng khai thác được thủy tinh quáng, vì để đảm bảo thu được ích lợi lớn hơn nữa ở Duy Sâm Trấn, Hải Nhi Bối Lý sau khi bí mật bàn bạc với Dương Lăng liền vội vã cáo từ, chuẩn bị quay về Lợi Văn Tát công quốc để sớm có ai bài thỏa đáng.
Tiếp theo, nàng phái người đi tới La Tư đế quốc tìm Nhiệt Á lấy tinh quáng, phái người đi tới Ban Đồ đế quốc để hóa giải mâu thuẫn giữa Ban Đồ đế quốc và Duy Sâm Trấn. Nếu để Ban Đồ đế quốc phái đại quân tấn công Duy Sâm Trấn, vậy tâm huyết của nàng từ trước đến nay trở nên uổng phí.
Theo thỏa thuận sơ bộ, Bố lạp đức thương hội sẽ toàn lực giúp đỡ phát triển Duy Sâm Trấn, cung cấp các loại nhân lực, vật lực cần thiết. Về phần thù lao là các loại tài nguyên như ma thú tinh hạch, quáng thạch của Duy Sâm Trấn, Bố lạp đức thương hội sẽ có quyền mua trước.

Ngoài ra, Bố lạp đức thương hội sẽ xây dựng một hải cảng rộng lớn ở phí Nam Duy Sâm Trấn, sau khi xây dựng xong sẽ thu được một nửa lợi nhuận.
Xây dựng một hải cảng quy mô lớn, thời gian ngắn tuyệt đối chưa kiếm được tiền, thậm chí còn lỗ, nhưng thời gian dài mà nói, với tài nguyên phong phú của Duy Sâm Trấn, thương đội lui tới sẽ liên miên không ngớt vậy tuyệt đối sẽ là vụ mua bán có lãi.
Hải Nhi Bối Lý có lợi, Dương Lăng cũng không có hại. Duy Sâm Trấn bây giờ cơ hồ còn không có bao nhiêu tiền, có Bố lạp đức thương hội giúp đỡ mạnh mẽ sẽ rất nhanh phát triển. Thỏa thuận với Hải Nhi Bối Lý cơ bản mà nói là một cuộc mua bán cả hai bên đều có lợi, đáng vui mừng.
Bố lạp đức thương hội thực lực hùng hậu, nhưng Dương Lăng không hy vọng tất cả đều dựa vào viện trợ của người khác. Phát triển thế lực, hoàn toàn nắm giữ Duy Sâm Trấn trong tay mới là vương đạo.
Sau khi tình hình ổn đinh, hắn quyết đoán ra lệnh tăng đội thân binh lên 200 người. 100 Dã man nhân, 100 lính bắn cung, do A Cổ Tô làm đại thống lĩnh, đi theo mình diệt trừ thổ phỉ.
Tạp Tây chỉ huy 800 tên võ sĩ canh giữ quan khẩu A Lạp Sơn, phụ trách xây dựng pháo đài, Cổ Đức chỉ huy số võ sĩ còn lại bảo vệ và phụ trách chấn nhiếp dong binh và mạo hiểm giả, phụ trách thăm dò tài nguyên và thu thập tin tức tình báo. Về phần việc xây dựng lại quán rượu, hàng bán binh khí và quản lý công việc hàng ngày của Hương cách lý lạp thì toàn bộ giao cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ phụ trách.
2 ngày trước, Cổ Đức mang theo một nhóm lớn lễ vật đi đến tinh linh, ải nhân và Dã man nhân bộ lạc chiêu mộ được 150 tên tinh linh, 100 ải nhân và 200 Dã man nhân, hơn nữa cũng chiêu mộ được 350 thợ săn trên trấn, tổng cộng chiêu mộ được 800 tên bảo vệ. Nhân số mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ để chấn nhiếp các tên dong binh và mạo hiểm giả bình thường.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Dương Lăng mang theo đội thân vệ xuất phát, theo tình báo của Anh vũ, xung quanh dãy núi Lạp Đạt Khắc có rất nhiều bộ lạc bản xứ sinh sống. Có địa tinh, thực nhân ma khát máu, có bán thú nhân bản tính hung tàn…. Nhiều bộ lạc đến mức không đếm được.
Tiêu diệt các bộ lạc bản xứ ở xung quanh dãy núi Lạp Đạt Khắc, sẽ cơ bản giải quyết được uy hiếp của thổ phỉ khi đi từ Duy Sâm Trấn đến quan khẩu A Lạp Sơn. Đến lúc đó, có thể tập trung binh lực đối phó với bọn thổ phỉ bên ngoài quan khẩu A Lạp Sơn.
Hàng năm cứ đến mùa đông, các bộ lạc đều lâm vào cảnh đói kém sẽ ra tay mãnh liệt, các đoàn thương đội đi ngang qua thường hứng phải tập kích. Mỗi thương đội đi đến Duy Sâm Trấn đều không thể không chiêu mộ các đội dong binh bảo vệ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến ích lợi của thương đôi, qua đó ảnh hưởng đến sự phát triển của Duy Sâm Trấn.
Vì tránh cho đả thảo kinh xà, Dương Lăng ngụy trang thành một thương đội đi rất từ từ. Hơn mười xe ngựa làm thành một chuỗi, 30 người giả làm người hầu, 20 người giả thành dong binh bảo vệ, còn số thân binh còn lại thì giấu ở trong xe ngựa.
Từ xa nhìn lại, xe ngựa đi rất từ từ, vết xe rất sâu cho thấy trên đó chất đầy hàng hóa. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ vài đàn rượu thì tất cả đều là các túi cát nặng nề.
Mùi hương rượu say lòng người theo gió bay xa, các xe ngựa chất đầy hàng hóa, hơn nữa số lượng bảo vệ thưa thớt, Dương Lăng tin tưởng sẽ có hấp dẫn chết người đối với các bộ lạc đang đói kém.
Quả nhiên, vừa ra khỏi Duy Sâm Trấn không lâu, Giác phong thú cảnh giới bên ngoài thương đội truyền lại tin tức cá đã cắn câu. Một đám địa tinh quần áo lam lũ đang lén lút vây quanh, giống như chuẩn bị một lưới bắt hến thương đội. Nguồn: http://truyenyy.com
Ngồi khoanh chân bên trong xe ngựa, Dương Lăng nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu hiện ra một bức tranh xa lạ. Mỗi một con Giác phong thú phảng phất như một chiếc máy ảnh, truyền lại tất cả tình huống xung quanh.
Vu lực càng ngày càng mạnh mẽ, hắn phát hiện ra các hình vẽ mà Giác phong thú truyền lại càng ngày càng rõ ràng, khoảng cách hiệu quả cũng càng ngày càng xa. Nếu mới bắt đầu thì chỉ là một bức hình vẽ đen trắng mơ hồ, thì bây giờ là một bức ảnh đầy màu sắc, khoảng cách càng gần thì càng rõ ràng.
800 mét, 700 mét, 600 mét, 650 mét….. địa tinh đến tập kích càng ngày càng gần, thì hính vẽ Giác phong thú truyền lại cũng càng ngày càng rõ.
Địa tinh là một chủng tộc từ xa xưa, chỉ cao bằng một nửa người bình thường. Truyền thuyết nói bọn họ là một tộc người lùn, cũng có người nói bọn họ có chung tổ tiên với ải nhân, nhưng địa tinh chưa bao giờ thừa nhận các lời đồn này.
Truyền thuyết nói rằng, mấy ngàn năm trước bọn họ từng là chủ nhân của Thái Luân đại lục, từng có lịch sử và văn minh huy hoàng. Có lẽ bởi vì thế, đám người địa tinh đều có cảm giác như buồn bã, cũng đều nổi tiếng như sự nhát gan, bẩn thỉu của bọn họ.
Ở Duy Sâm Trấn, Dương Lăng từng nghe một câu nói đùa.
Một tên Dương Lăng đói khát lén vào một ngôi nhà, chui vào trong phòng bếp ăn uống lo say còn lấy đi một túi đầy lương thực. Sau khi bị bắt lại, đối mặt với cơn giận dữ của chủ nhân, hắn ta kháng nghị chỉ là "Cầm lấy" mà không phải là "Trộm". Mặc dù bị đánh cho thâm tím cả người, nhưng có chết cũng không thừa nhận là trộm đồ.
Khác với ải nhân sức mạnh vô hạn, Dương Lăng gầy yếu hơn, lại không có ma pháp, cho nên tạo ra tính cách nhát gan như chuột của bọn họ. Ở đế quốc loài người, địa tinh cơ bản là một danh từ để chỉ phế vật, một tên nam nhân vô dụng thì sẽ bị nữ nhân nói "ngươi là tên địa tinh vô dụng".
Ấn tượng trong lòng mọi người về địa tinh cũng có thể tưởng tượng được.
Địa tinh trời sinh nhát gan, nhưng khi tập trung lại thành một đoàn có đôi khi rất điên cuống, dựa vào người đông thế mạnh mà đối mặt với nguy cơ. Các tên đến tập kích lần này cũng không ngoại lệ, có lão già râu tóc bạc trắng, cũng có tên trẻ con vừa đi vừa nhảy, một toán quân hỗn loạn. Sơ bộ thống kê có chừng 800 người.
Còn có đám cướp như vậy trên thế giới?
Sau khi hiểu được tình huống địa tinh, Dương Lăng lắc đầu. Đám địa tinh quần áo lam lũ, không có áo giáp thống nhất, không có cờ xí, không hề phát giác ra Giác phong thú vẫn đi sau bọn họ. Dưới sự phục kích cẩn thận, tin tưởng Dã man nhân chỉ cần chỉ cần một kích là sẽ tiêu diệt được toàn bộ bọn họ.
"Đại nhân, địa tinh tập kích càng ngày càng gần, có muốn lập tức ra tay hay không?" Sau khi do thám báo lại tin tức, hiểu được quân địch càng ngày càng gần, A Cổ Tô giả thành dong binh không ngăn được tức giận.
"Đừng sốt ruột, dẫn bọn họ đến gần hơn chút nữa rồi tất cả tấn công, đem bọn họ một lưới bắt hết" Dừng lại một chút, Dương Lăng nói tiếp: "Ra lệnh cho do thám tiếp tục cảnh giới xung quanh, đề phòng có người mai phục".
Mặc dù Giác phong thú thi thoảng truyền lại tình huống xung quanh, nhưng Dương Lăng vẫn không dám coi thường, e sợ chúng nó sẽ bỏ qua mai phục của địch nhân. Mặc dù dãy núi Lạp Đạt Khắc còn cách Đặc Lạp Tư rừng rậm một đoạn, nhưng có ma thú lao ra hay không cũng không biết trước, nên cẩn thận vẫn hơn.
Dưới sự chỉ huy của A Cổ Tô, mọi người giả vờ không biết tình hình, tiếp tục đi về phía trước, có vài tên Dã man nhân thậm chí còn cố ý lấy bầu rượu ra uống vài hớp. Hương rượu say lòng người, xe ngựa nặng nề…. khiến cho địa tinh nhìn thấy đỏ bừng cả 2 mắt.
Lao đến còn cách khoảng hơn 200 mét, đám địa tinh đột nhiên dừng lại, phục kích ở loạn thạch 2 bên được hoặc là phía sau các bụi cây. Rất nhanh vài tên cầm pháp trượng khe khẽ ngâm lên, trong không khí từ từ nhộn nhạo.
Ma pháp sư?
Thông qua Giác phong thú biết được hành động của đối phương, Dương Lăng chấn động cả người. địa tinh là một người không có duyên với ma pháp, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ nghe có một địa tinh ma pháp sư, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mặt từ hướng tây?
Khiếp sợ, Dương Lăng không dám chần chờ, ngay lập tức ra lệnh toàn quân tấn công, và nhanh chóng gọi ma thú đại quân ra. Diệt trừ thổ phỉ có rất nhiều chỗ tốt, nhưng nếu giết địch một ngàn mà tổn thất 800 vậy được không bù nổi mất.
Nghe được mệnh lệnh, đại quân rất nhanh từ trong xe ngựa lao ra, Dã man nhân giơ cây búa to như bánh xe lao lên, tinh linh tốc độ rất nhanh, tên bắn thành từng mảng lớn, nhanh chóng giết chết địa tinh phía trước.
"không tốt, có mai phục"
"Nhanh, xông lên giết chết lính bắn cung của bọn họ"
Nhìn đám Dã man nhân và tinh linh đột nhiên nhảy từ trên xe ngựa xuống, đám địa tinh đến tập kích sợ hãi thất sắc. Dước sự chỉ huy của một lão già đại quân chia ra làm 2, một đội ngăn cản Dã man nhân đang lao tới, một đội cắn răng đánh về phía tinh linh đang lấp sau xe ngựa. Cùng lúc đó, thấy tình hình không ổn, địa tinh ma pháp sư ngâm nhanh hơn.
Theo tiếng ngâm khẽ của địa tinh ma pháp sư, ma lực ba động trong không khí càng ngày càng rõ ràng. Ngay khi Dương Lăng chuẩn bị chỉ huy ma thú đại quân lao lên, thì thấy mấy tên địa tinh ma pháp sư cùng giơ tay lên, quả cầu lửa xuất hiện khắp trời.
Hỏa mạn liên thiên?
Nhìn quả cầu lửa bay múa đầy trời, Dương Lăng chấn động, nhớ tới xà quái chín đầu kinh khủng, nhớ tới ma pháp hệ hỏa kinh khủng của nó. Khiếp sợ, nhanh chóng nhảy lên thú một sừng, ra lệnh cho Dã man nhân và tinh linh nhanh chóng rút lui, chỉ huy Giác phong thú và Tượng đá quỷ bay một vòng lao đến.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ma-thu-lanh-chua/chuong-111/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận