Ma Thú Lãnh Chúa Chương 271: Hắc long nhai.

Tìm tòi một ngày trong Đạo sư Sơn cốc, xác nhận không bỏ sót cái gì đáng giá, hắn liền triệt tiêu Ma thú đại quân đang phong tỏa cửa vào. Theo trí nhớ của Thiên diện huyễn điêu và Hạt Sư vương, từ con đường nhỏ ở sâu trong Sơn cốc đi tới sẽ là cửa vào Tòa thành dưới đất.
Đợi hơn một ngày, đám Dong binh và Mạo hiểm giả đã sớm mất dần kiên nhẫn, nhìn thấy đám Ma thú đại quân lui đi, bọn họ như đàn ong vỡ tổ tản ra khắp nơi tìm tòi. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền thất vọng.
"Chó má, ngay cả một cọng lông cũng không có"
"Ngay cả tinh thạch cấp thấp cũng không để lại một khối, còn sạch sẽ hơn cả chó, còn không bằng tìm kiếm ở con đường bên ngoài"
Tìm một vòng quanh Sơn cốc, mọi người tức giận đến nghiến răng, không nghĩ được rằng đợi lâu như vậy mà ngay cả tinh thạch cấp thấp cũng không tìm được một khối, buồn bực đến độ thiếu chút nữa hộc máu. Mặc dù sớm chuẩn bị trong lòng, nhưng bọn hắn không thể nào nghĩ được Dương Lăng tìm kiếm sạch sẽ như vậy, không còn một ít nào.

Chửi cứ chửi, nhưng không có ai là kẻ ngu, rất nhanh đám Dong binh và Mạo hiểm giả cũng tìm được con đường nhỏ đi thông tới Tòa thành dưới đất. Chạy như điên tới, không lâu sau liền theo sát nhóm Dương Lăng.
Đi qua mấy đoạn đường vòng, Dương Lăng dẫn đại quân đi đến một bình nguyên rộng rãi dưới đất. Ánh sáng tối tăm, loạn thạch khắp nơi, đồi núi phập phồng, thi thoảng còn thấy nham thạch đỏ bừng quay cuồng và khói đen, trong không khí tràn ngập một cảm giác nóng nực. Ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời rất u ám, không biết cách mặt đất bao nhiêu.
Ở giữa sân, có một pho tượng đầu lâu to như ngọn núi nhỏ, cái mũi và lỗ tai có thể nhìn thấy. Con ngươi đen nhánh, nhưng nhìn ở góc nào cũng có thể cảm giác được pho tượng đang lạnh lùng nhìn mình, vô cùng quỷ dị. Miệng mở rộng, sâu không thấy đáy. Theo như trí nhớ của Hạt Sư vương thì cái miệng như động không đáy chính là cửa vào Tòa thành dưới đất.
Nhìn cửa vào Tòa thành dưới đất như động không đáy, Dương Lăng có một cảm giác không tốt. Nhìn đám Dong binh và Mạo hiểm giả lao lên, linh cơ vừa động, chỉ huy mọi người cắm trại ở bên dưới một ngọn núi nhỏ, tùy ý cho đám Dong binh chạy đến Bình nguyên tìm kiếm.
"Đại nhân, ở đây tài nguyên phong phú, tốt nhất là chúng ta phải nhanh chóng phái đội thám hiểm ra tìm kiếm"
Nhìn đám Dong binh và Mạo hiểm giả đang hưng phấn chạy vào Bình nguyên, nghe tiếng kêu hưng phấn của bọn hắn không ngừng vang lên, trưởng lão hồ tộc hận không được phải ngay lập tức dẫn người đi ra. Dọc theo đường đi nhặt được các thứ, nhất là thu hoạch bên trong Hạt Sư Sơn cốc khiến thần kinh hắn rất kích thích. Trước khi đi, hắn không thể nào tưởng tượng bên trong Sơn động lại có nhiều đồ vật tốt đến như vậy.
"Hắc hắc, đi theo chúng ta lâu như vậy. Không có công lao cũng mất sức, cũng đến lúc cho bọn họ kiếm một chút"
Nhìn đám Dong binh và Mạo hiểm giả không biết chết sống càng chạy càng xa, lại nhìn vẻ lo lắng của trưởng lão hồ tộc, Dương Lăng cười nhạt, nói tiếp: "Có tiền cùng nhau kiếm, không thể nào để cho họ đi theo phía sau chúng ta chỉ có thể uống gió Tây Bắc, ngay cả lộ phí cũng không kiếm được"
Mặc dù ngay lập tức không rõ rốt cuộc có nguy hiểm gì, nhưng Dương Lăng tin vào trực giác của mình, Bình nguyên thoạt nhìn như bình tĩnh này tuyệt đối ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Nếu đám Dong binh và Mạo hiểm giả không biết chết sống, hắn tự nhiên mừng rỡ có người làm con chuột bạch Thí nghiệm.
Có tiền cùng nhau kiếm?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, trưởng lão hồ tộc suýt nữa ngất đi. Nếu Dương Lăng thật sự hào phóng như hắn nói, thì trước sẽ không phái Ma thú đại quân bảo vệ cửa vào Hạt Sư Sơn cốc, đem chặn bọn Dong binh và Mạo hiểm giả ở bên ngoài, chính mình kiếm được bao nhiêu thứ. Tuy nhiên, hắn đã nói như vậy thì cũng chỉ có thể đợi mà thôi.
Chỉ huy mọi người kết trại tốt, Dương Lăng phái Giác phong thú và do thám ra tìm hiểu tình hình Bình nguyên, nhưng ngoại nham thạch quay cuồng và các loại bảo vật rơi trên mặt đất. Hắn không phát hiện được chỗ nào khả nghi. Một con Ma thú cũng không có, vừa nhìn thì thấy còn an toàn hơn các con đường bên ngoài.
Chẳng lẽ, do mình nghi thần nghi quỷ?
Thông qua Giác phong thú, phát hiện đám Dong binh và M o hiểm giả thu hoạch rất nhiều, trong lòng Dương Lăng trở lên dao động, có vài lần chút nữa ra lệnh cho trưởng lão hồ tộc và Cổ Đức dẫn người xuất phát, cướp lấy bảo vật rơi trên Bình nguyên. Tuy nhiên, cân nhắc vài lần, hắn vẫn kiên nhẫn ý niệm mê người trong đầu này.
"Ồ, đây là cái gì?"
Trong khi hắn nghi hoặc, đột nhiên ở một Thông đạo cách đó không xa xuất hiện một đội Nhân mã. Cầm đầu chính là Kỵ sĩ mặc trọng giáp, phía sau là một đám Ma pháp sư và Cung tiến thủ. Trong đó có một tên Ma pháp sư mặc áo trắng khiến người khác chú ý. Dương Lăng nhìn kỹ, người đó không phải ai khác mà chính là Xu ky chủ giáo áo trắng Giáo Đình đã gặp trong Sơn cốc.
Kỵ sĩ Giáo Đình đi trước cả người đầy vết máu, không ít người quấn đầy băng cầm máu, đám Ma pháp sư và Cung tiến thủ phía sau cũng không ngoại lệ. Có vài người bước đi lảo đảo, đi vài bước thì lại dựa vào vách đá thở dốc; có người vết thương vẫn còn chảy máu, thi thoảng cau mày rên lên vài tiếng, nhìn bộ dạng dường như bọn họ vừa trải qua một trận ác chiến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Các Thông đạo lớn đều đi thông đến đây?
Bên trong Sơn động như mê cung có vô số các con đường lớn nhỏ.
Dương Lăng từng chạy qua chạy lại giữa các Thông đạo chính cướp bóc, gây ra cơn mưa máu gió tanh. Nhìn Giáo Đình Đại quân đi ra, hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được bên trong Thông đạo của đối phương cũng có một con đường đi thông đến Bình nguyên thần bí này, Giáo Đình là như vậy, thì các Thông đạo khác cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên, không lâu sau, Thú nhân, Hắc ám hiệp hội, An Cách Tư gia tộc và Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc trước sau đi ra từ các con đường nhỏ khác nhau. Cũng giống như Giáo Đình, trong bọn họ có không ít người mình đầy vết máu, cũng dường như vừa trả qua một trận đại chiến.
Giấu mình trong một đám loạn thạch, Dương Lăng lạnh lùng xem đội ngũ của các Thế lực, âm thầm tính toán thực lực của bọn họ.
Giáo Đình cường đại nhất, mặc kệ là Kỵ sĩ mặc trọng giáp hay là Ma pháp sư cầm Ma pháp trượng trong tay, tất cả đều có thực lực vượt xa người bình thường. Chỉ một tên Xu ky chủ giáo áo trắng cũng khiến cho các thế lực khác không dám coi thường vọng động.
Nếu tính về số người, thì không ai có thể so sánh được với An Cách Tư gia tộc. Lúc này, bọn họ tổng cộng có hơn 100 Vong linh vu sư, mỗi một người có thể Triệu hồi hơn 10 Cương thi, Khô lâu và Ma thú tác chiến, trận hình cũng là khổng lồ nhất. Mặc dù không ít Cương thi và Khô lâu chỉ có Vũ khí đơn giản, nhưng thực lực cũng không thể coi thường.
Dưới sự chỉ huy của trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu, Kỵ sĩ hắc ám và Ma pháp sư nhanh chóng lập trận hình trên Bình nguyên, vừa nhìn là biết đó là tinh anh.
Bên cạnh trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu còn có bốn Lão già áo đen, cho dù còn cách một khoảng cách lớn, nhưng Dương Lăng vẫn có khả năng cảm giác rõ ràng Ma lực ba động trong cơ thể bọn họ. Nếu không đoán sai, thì thực lực của bọn họ cũng tương đương trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu.
Thú nhân mặc dù số lượng không nhiều, chỉ có hơn 200 người; nhưng mỗi một tên Võ sĩ đều cao trên ba mét, cầm thanh Trọng phủ khổng lồ hoặc là trường thương sắc bén, hai mắt đỏ bừng khát máu, vừa nhìn là biết đõ đều là những cỗ máy giết người không chớp mắt. Ngoài ra còn có hơn mười Tế tự cầm Ma pháp trượng thủy tinh trong tay, mặc dù không nói một lời, nhưng làm cho người ta có một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Trong tất cả thế lực, Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc nhân số ít nhất và cũng thần bí nhất, đều mặc phi phong màu đen, đầu đeo mặt nạ đen, mỗi một người đều đeo một thanh Tinh không kiếm dài bằng nửa người.
Mặc dù chỉ có hơn 10 người, nhưng làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng, giống như mỗi một người đều là thích khách cao cấp. Trên người Võ sĩ các thế lực khác hoặc nhiều hoặc ít đều dính máu, há miệng thở dốc, nhưng chỉ có hơn mười người bọn họ lại không có gì.
Nghỉ ngơi hồi phục một lát, Giáo Đình hành động đầu tiên, đi nhanh về phía Pho tượng ở giữa Bình nguyên. Các thế lực khác nhìn thấy cũng không cam lòng chậm chân, đều nhanh chóng đuổi theo.
Thấy các thế lực lớn bắt đầu hành động, đám Dong binh và Mạo hiểm giả đi theo phía sau bọn họ chần chờ một lát rồi đuổi theo, ngay cả vài tên đang tìm kiếm trên khắp Bình nguyên cũng không ngoại lệ. Đương nhiên cũng có người chần chờ không quyết, ở cạnh chỗ Dương Lăng cũng có một Dong binh đoàn nho nhỏ như vậy.
Nhìn bầu trời u ám, nham thạch đỏ bừng tuôn trào bốn phía, một tên Dong binh trung niên mặc bộ áo giáp cũ nát nói:
"Các huynh đệ, ta vẫn cảm thấy pho tượng này là lạ, hay là thừa dịp trở về. Dù sao, nhặt được nhiều tinh thạch và bảo thạch như vậy cũng đủ để chúng ta sống vài năm, thậm chí hơn mười năm"
"Hừ, bên ngoài đã có nhiều bảo bối như vậy, vậy thì bên trong Di tích cự long thì?" Một tên đại hán khiêng trọng phủ hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
"Ba Kỳ, ngươi muốn đi thì nhanh đi đi, nếu thời khắc mấu chốt mà lùi bước thì đừng trách huynh đệ không khách khí"
"Tốt, đừng cãi nhau nữa, mau đi thôi"
Buộc chặt bao tải sau lưng, đám Dong binh đi nhanh về phía trước, đi sát theo sau các thế lực lớn. Tên Dong binh trung niên Ba Kỳ lắc lắc đầu, giơ thanh trường kiếm bị mẻ một miếng nhanh chóng đuổi theo.
Con đường phía sau còn có không ít Ma thú, không có đồng bọn hỗ trợ, một mình hắn cũng không có biện pháp an toàn đi ra ngoài. Như vậy nên không thể làm gì khác hơn là phải bất đắc dĩ theo sát phía sau.
Ngao.
Các thế lực lớn hành động rất nhanh, không lâu sau đã chạy đến gần Pho tượng ở giữa bình nguyên. Song chính khi bọn hắn chuẩn bị đi ào, đột nhiên trong không trung truyền đến một tiếng rống giận rung trời. Trong nháy mắt, nham thạch kịch liệt quay cuồng, giống như sắp động đất đến nơi.
Không tốt, là Hắc long, nhanh, kết trận"
"
Hắc Long nhai, trời ạ, là Hắc long nhai"
Ngay khi Dương Lăng nghi hoặc khó hiểu, thì mọi người ở gần Pho tượng chấn động, chỉ vào bầu trời u ám kêu lên thất thanh. Theo hướng tay bọn họ, Dương Lăng phát hiện không biết từ lúc nào, trên không trung xuất hiện một vách đá loang loáng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ma-thu-lanh-chua/chuong-271/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận