Nhìn vẻ mặt cười lạnh của Dương Lăng, lại nhìn Khắc Lỗ Tư đang giống như con gà trống non, Mật Tuyết Nhi không rõ tại sao bọn họ lần đầu tiên gặp mặt lại giống như kẻ thù lâu năm, lắc đầu nói:
-Dương đại nhân, cảm ơn sự giúp đỡ mãnh liệt của ngươi hôm nay
Cưỡi trên lưng con ngựa trắng như tuyết cao lớn, Mật Tuyết Nhi hướng Dương Lăng cùng Tác Phỉ Á vẫy tay, sau đó rời đi. Khắc Lỗ Tư thấy thế cũng chỉ còn cách cưỡi ngựa đuổi theo, chạy đi được một đoạn còn quay đầu lại hung hăng trừng mắt Dương Lăng một cái.
Một tên chơi bời trụy lạc ngu xuẩn.
Kỵ sĩ Khắc Lỗ Tư đối với Dương Lăng hận thấu xương, nhưng Dương Lăng lại vô cùng khinh thường hắn.
Chính vì tính cách quyết định thành bại, mặc dù tên kỵ sĩ này thoạt nhìn thực lực hùng hậu, một người chống cự phần lớn phong lang tấn công, nhưng hắn xúc động lỗ mãng, tính cách kiêu ngạo tự đại, tuyệt đối không tạo ra được cơn bão gì. Nếu thay vào vị trí của hắn, Dương Lăng tuyệt đối sẽ không hỉ nộ rõ ràng như hắn, chung quanh thụ địch mà sẽ âm tầm tính toán như thế nào có thể ở sau lưng ra tay.
Thất thần một lát, đến khi Tác Phỉ Á đã đi được một khoảng cách lớn, Dương Lăng mới hồi phục tinh thần.
-Tác Phỉ Á như thế nào không nói một tiếng đã bỏ đi, ai khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi báo thù!
Cưỡi trên thú một sừng rất nhanh đuổi theo phái sau, Dương Lăng mặc kệ Tác Phỉ Á giãy dụa nghiêng người ôm chặt lấy eo nàng.
-Buông ta ra, ngươi không đi tìm mấy tên hầu gái xinh đẹp vui vẻ, đi theo ta làm gì?
Tác Phỉ Á ra sức giãy dụa, nước mắt mãnh liệt trào ra. Nàng như thế nào cũng không tưởng được, sáng sớm mình còn mang theo một giỏ bánh tự tay làm chạy tới Duy Sâm tòa thành, còn không kịp nghỉ ngơi đã nghe tin tức Dương Lăng muốn tuyển hầu gái trên quy mô lớn.
Vốn nàng còn không biết tuyển mấy người hầu gái có gì không ổn. Nhưng nhìn thấy người dân trong trấn đều mang theo con gái ăn mặc quần áo như hoa như ngọc chạy tới, lại nghe bọn họ nói chuyện con gái nhà ai có thể may mắn gả cho Dương Lăng, mới hiểu được chuyện này không đơn giản như mình tưởng tượng. Quý tộc loài người quả nhiên đều phong lưu phát tình giống như con ngựa đực.
Đau khổ, Tác Phỉ Á hoàn toàn chán nản, lưu lại một mảnh giấy rồi không mục đích đi vào Đặc Lạp Tư sâm lâm, trong lúc vô ý gặp đàn phong lang đang đi săn mồi. Nếu không phải Mật Tuyết Nhi cùng Khắc Lỗ Tư vừa vặn đi ngang qua, sợ rằng mình đã sớm gặp phải bất hạnh rồi.
Tìm mấy người hầu gái xinh đẹp vui vẻ?
Dương Lăng lắc đầu, hiểu lầm này, thật sự quá ồn ào.
-Tinh linh đại tiểu thư cuả ta, ngươi nếu còn không trở về, ta có thể thật sự lo lắng tìm mấy cô nương xinh đẹp đó .
Dương Lăng cười cười, thấy Tác Phỉ Á đang trong lòng ngực sắc mặt thình lình thay đổi, vội giải thích :
-Tác Phỉ Á, ta sở dĩ để cho quản gia tìm mấy cô gái, tất cả đề vì lữ quán sắp mở cửa chuẩn bị mà thôi. Hiểu lầm, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!
-Hiểu lầm? Một người hiểu lầm còn có thể giải thích được, chẳng lẽ tất cả mọi người trong Duy Sâm Trấn đều hiểm lầm sao?
Tác Phỉ Á rơi lệ đầy mặt, tiếp theo nói:
-Dương Lăng, ngươi buông ta ra, để cho ta trở về Tinh linh bộ lạc. Từ nay về sau, ta rốt cuộc không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
-Tác Phỉ Á, đây là lời đồn, lúc ấy ta nói không rõ, nên tạo thành một lời đồn hoang đường mà thôi!
Dương Lăng dùng sức ôm chặt đang giãy dụa Tác Phỉ Á, nói:
-Cho dù ta có tâm tư đó, nhưng cũng không thể một lần muốn ba mươi người con gái chứ? Ba mươi người, cho dù ta có thuật phân thân sợ rằng cũng không ứng phó nổi!
Một lần tính cưới ba mươi cô gái?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, Tác Phỉ Á cũng cảm giác có điểm không đúng, dưới sự giải thích của hắn, từ từ phát hiện một vài chỗ khả nghi. Từ từ, bắt đầu tin tưởng đây quả thật là một lời đồn, một lời đồn làm cho mình tuyệt vọng.
Sau khi chuyện gì xảy ra, Tác Phỉ Á không hề giãy dụa nữa, lẳng lặng dựa vào trong lòng ngực Dương Lăng. Tình trạng kiệt sức, dựa trong lòng ngực rộng lớn của Dương Lăng, nghe được trái tim đập mạnh mẽ của hắn, cảm thấy sự an toàn và thỏa mãn trước đó chưa từng có.
Sau khi trở lại Duy Sâm tòa thành, Tác Phỉ Á trong tình trạng kiệt sức không biết đã ngủ say trong lòng ngực Dương Lăng từ khi nào, nhưng cho dù đang nằm mơ thỉnh thoảng lại chảy xuống mấy giọt nước mắt, làm cho người ta thấy xót xa. Dương Lăng thấy thế, đặt nàng nhè nhẹ nằm trên giường mình, cũng rất cẩn thận đắp cho nàng một cái chăn. Nha đầu ngốc đáng thương, chạy bộ xa như vậy, đã sớm kiệt quệ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comTìm mấy người hầu gái xinh đẹp vui vẻ?
Nhớ tới hiểu lầm của mọi người, Dương Lăng lắc đầu, ngồi xếp bằng trong sân, chuẩn bị tận dụng thời gian tu luyện. Không ngờ vừa mới ngồi xuống, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ đã đi tới bên ngoài sân, nói:
-Đại nhân, các cô gái xinh đẹp đã tuyển rất tốt, người đến xem.
-Ồ, nhanh như vậy?
Nhìn nụ cười khổ của Mục Nhĩ Bá Kỳ, Dương Lăng hiểu được hắn vì giải thích chuyện hiểu lầm này dám chắc chịu không ít khổ ngục, nói:
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, khổ cực cho ngươi
-Đây là chuyện ta phải làm, đại nhân không cần khách khí!
Thấy Dương Lăng thiện cảm đối với hạ nhân, Mục Nhĩ Bá Kỳ không khỏi thấy cảm động. Đại quý tộc như vậy bây giờ rất ít, chỉ có gia tộc truyền thừa ngàn năm mới có thể bồi dưỡng ra chánh thức quý tộc như Dương Lăng.
Quay đầu nhìn Tác Phỉ Á vẫn còn đang ngủ say, Dương Lăng nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa đi vào trong sân.
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, đi, lữ quán lập tức sẽ mở cửa, phải nhanh chóng huấn luyện một nhóm bồi bàn hợp tiêu chuẩn.
Mặc kệ là quán rượu hay là lữ quán, Dương Lăng đều hiểu được người hầu gái phục vụ tốt là điều không thể thiếu. Chỉ có tăng lên phẩm chất của lữ quán mới có thể giữ chân đông đảo lữ khách đến đây nghỉ ngơi, hoặc là thương nhân lắm tiền, cũng chỉ có như vậy mới có thể kiếm được thật nhiều lợi nhuận. Nếu không, nếu giống như mấy dã điếm ven đường, đừng nói là kiếm tiền, sợ rằng ngay cả kinh phí xây dựng cũng không thể thu lại.
Vừa nhìn thấy hai mươi cô gái loài người cùng mười cô gái tinh linh duyên dáng xinh đẹp đứng trước mặt, Dương Lăng không khỏi khen ngợi ánh mắt của Mục Nhĩ Bá Kỳ. Cô nương như hoa như ngọc, nếu đưa đến trái đất, mỗi một người đều là tình nhân trong mộng của mọi nam nhân.
-Các vị tiểu thư, biết công việc các ngươi muốn làm chưa?
Dương Lăng cười cười.
-Biết, nên đăng ký ngay.
-Đúng, làm phục vụ của lữ quán, ai cũng có thể làm.
Nhìn Dương Lăng cười cười, các cô gái trẻ đều lên tiếng, có chút thậm chí giới thiệu bản thân, hy vọng có thể khiến cho hắn đặc biệt chú ý. Nếu được Dương Lăng yêu thích, nói không chừng một đêm là có thể biến thành phượng hoàng.
Dương Lăng lắc đầu nói:
-Các vị tiểu thư, chuyện cũng không đơn giản như các ngươi tưởng tượng. Trước hết, các ngươi sẽ bắt đầu học cách cười như thế nào, cùng với đi như thế nào.
Học tập đi như thế nào?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, các cô gái trong nháy mắt như hóa đá, ngay cả lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ ở một bên cũng không ngoại lệ. Tất cả cô gái ở đây mỗi người đều xinh đẹp như hoa như ngọc tràn đầy sức sống, Dương Lăng còn bắt họ bắt đầu học từ cách đi đường.
Thấy mọi người trợn mắt há mồm, Dương Lăng lắc đầu, minh họa cho các nàng biết cái gì được gọi là mỉm cười lộ tám cái răng, cái gì gọi là bước đi làm người khác say mê.
Mặc dù không ăn thịt lợn, nhưng Dương Lăng cũng thấy qua lợn đi đường, đại khái biết được một ít điểm huấn luyện của khách sạn. Dưới sự chỉ điểm kiên nhẫn của hắn, các cô gái từ từ cũng hiểu được ý tứ của hắn.
-Ân, đại nhân, nụ cười như thế này đã được chưa?
-Đại nhân, tư thế chân của ta có đúng hay không?
-Ai, đại nhân, nhanh, nhanh đỡ lấy thắt lưng của ta, ta sắp ngã mất.
Rất nhanh, có Dương Lăng bên cạnh chỉ đạo, các cô gái thử các loại tư thế. Để cho Dương Lăng ăn không ít đậu hủ, đồng thời thần kinh và sức chịu đựng cũng chịu sự khiêu chiến trước đó chưa từng có.
Sau khi các cô gái thay quần áo Trung Hoa màu đỏ, nhìn bước đi thong thả của các nàng, nhìn thắt lưng mảnh khảnh không xương cùng với bắp đùi trắng như tuyết, hắn không khỏi cảm thấy đầu lưỡi khô khốc. Cũng may, sau khi hấp thu đại lượng sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc, định lực tiến nhanh, có thể miễn cưỡng giải quyết được sự hấp dẫn vô tình cố ý của các cô gái. Nếu không sợ rằng đã sớm cầm giữ không được, máu mũi trực chảy ra.
Ma Thú Lĩnh Chủ.