Đồ Lôi đưa mắt nhìn lên thì không khỏi kinh hãi vì chàng trông thấy có hàng mấy trăm con rắn độc, mình đầy hoa, đang bò lúc nhúc về phía hai người, há miệng thè lưỡi đỏ lòm.
Đồ Lôi nhìn thấy Lữ Khưu Mộ Bình đang nghiêng đầu suy nghĩ thì vội vàng to tiếng nói :
- Lữ Khưu đại hiệp, hãy mau lấy bụi cỏ “Long Diên Thảo” ra để chế ngự lũ rắn độc ! Lữ Khưu Mộ Bình nghe qua không khỏi giật mình sửng sốt, vội vàng đưa mắt nhìn lên thì giật bắn người, hối hả thò vào áo lấy bụi cỏ “Long Diên Thảo” ra cầm trên tay.
Đồ Lôi cũng thế, tay trái chàng nắm chặt bụi diên thảo, trong khi tay mặt đưa ngang ngực, tập trung tinh thần để sẵn sàng đối phó.
Đồ Lôi vốn có ý giả vờ, chứ thực sự “Long Diên Thảo” ấy chẳng phải là một thứ linh vật hiếm có, trừ được các chất độc gì cả, mà đúng ra là nhờ ở viên “Phích độc bảo châu” của chàng giấu kín trong người.
Bởi thế, quả nhiên lũ rắn khi tiến tới, còn cách họ ba trượng nữa thì tất cả sợ hãi như gặp phải một thứ khắc kỵ gì vội vàng quay đầu bỏ chạy hết.
Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế hết sức mừng rỡ, quát lên một tiếng to, rồi vung chưởng quét ra một luồng kình lực khiến lũ rắn độc cất tiếng kêu “khè khè” rất thảm thiết, thân hình bị nát tan thành một mớ máu thịt bầy nhầy.
Đồ Lôi cũng tiến theo sát một bên Lữ Khưu Mộ Bình, nhưng không hề ra tay diệt trừ lũ rắn. Vì chàng không muốn dùng võ công hoặc sử dụng đến món ám khí “Thất xảo phích lịch thoa” đang cất giấu trong bọc, bởi làm như vậy thì Lữ Khưu Mộ Bình tất sẽ nhận ra lại lịch của mình ngay.
Chẳng bao lâu sau, dưới luồng chưởng lực của Lữ Khưu Mộ Bình lũ rắn đã bị diệt trừ non nửa.
Bỗng nhiên, ngay lúc ấy có tiếng sáo du dương từ đâu vọng đến.
Tiếng sáo ấy nghe dìu dặt nhưng không có âm luật gì cả, chỉ có điều là nghe rất vui tai mà thôi.
Thế là lũ rắn ùn ùn thối lui không còn một con nào.
Tiếp đó, lại nghe có một giọng nói lạnh như băng giá bay theo gió vọng đến:
- Lữ Khưu Mộ Bình, Ngũ Hành Cốc là một nơi nguy hiểm vô cùng.
Dù là thần tiên tiến vào đây cũng khó sống sót được, chớ nói gì là ông.
Hãy nghe lời khuyên của ta, mau mau quay đầu trở lại thì ta sẵn sàng hé mở một góc lưới cho thoát thân ! Tiếng nói vừa dứt, thì xung quanh lại im phăng phắc.
Cả khu rừng trúc xác rắn ngổn ngang, máu thịt bầy nhầy, mùi hôi tanh nồng nặc.
Lữ Khưu Mộ Bình nghiêm sắc mặt nói :
- Tuy không thể hoàn toàn tin hắn, nhưng cũng không thể không tin được. Trong chuyến đi này là để tìm hiểu sự thật về vấn đề đó, nếu chẳng phải thế thì tại hạ đâu lại mạo hiểm làm gì ?
Đồ Lôi nói :
- Đại hiệp chắc chắn là mình có thể đoạt được pho kinh và lưỡi kiếm vào tay hay sao ?
Lữ Khưu Mộ Bình mỉm cười nói :
- Hôm nay là một cơ hội tốt trời cho, nên không thể bỏ qua được, vì nếu bỏ qua cơ hội này thì về sau sẽ hối tiếc mãi ! Đồ Lôi lộ vẻ sửng sốt, ngơ ngác như không hiểu câu nói ấy.
Lữ Khưu Mộ Bình mỉm cười nói tiếp :
- Hôm nay các cao thủ trong võ lâm đều tập hợp hết về đây, để xông vào Ngũ Hành Cốc. Vô Tình Tú Sĩ, Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị là những nhân vật bấy lâu nay tên tuổi vang rội cũng đã đến đây và kêu đích danh Ngôn Như Băng ra tranh tài đọ sức ! Trong trường hợp có kẻ đại địch tràn vào, Ngũ Hành Cốc phải lo đối phó. Như vậy, tất họ có nhiều sơ hở. Ta nhân cơ hội đó tràn vào thì sẽ có đến tam chín phần mười hy vọng đoạt được hai bảo vật ấy vào tay ! Nói đến đây, ông ta lại cất tiếng cười nhạt, rồi tiếp :
- Nếu tại hạ đoán không sai thì ngay lúc này, Ngôn Như Băng đang dẫn các cao thủ của mình đến ngăn chặn bốn lão ma vừa nói. Do đó, số người hiện nay đang canh gác bí mật trong khắp sơn cốc đều là lũ vô danh tiểu tốt, đỡ không nổi một thế đánh của ta. Giờ đây, tại hạ chỉ cần suy nghĩ để tìm hiểu được về những “sinh khắc kỳ môn” của Ngũ Hành Cốc thì tất cả mọi việc đều sẽ giải quyết dễ dàng ! Đồ Lôi há miệng như muốn nói gì nhưng lại thôi. Qua một lúc sau, chàng mới hỏi :
- Tôi có những ý này, song chẳng rõ nên nói ra hay không ?
Lữ Khưu Mộ Bình như có vẻ sửng sốt nói :
- Tôi với các hạ tuy mới gặp nhau nhưng đã xem như người tri kỹ, vậy có điều gì xin ông anh cứ nói thẳng là hơn ! Đồ Lôi nói :
- Ngôn Như Băng chắc chắn không đem giấu pho kinh và thanh kiếm vào một nơi kín đáo, mà trái lại, lão ta sẽ giữ sát bên mình chứ không hề xa rời. Như vậy chẳng hóa ra Lữ Khưu đại hiệp lại chụp vào một khoảng không hay sao ?
Lữ Khưu Mộ Bình lắc đầu nói :
- Ngôn Như Băng nào dám để lộ pho kinh và thanh kiếm như thế, trái lại, chắc chắn lão ta sẽ giấu kính và nói khéo với mọi người là những lời đồn đại trong giang hồ đều hoàn toàn vô căn cứ, vu khống cho ông ấy mà thôi ! Đồ Lôi thầm cười vì thấy lời nói của Lữ Khưu Mộ Bình có vẻ như rất tự tin nên bèn lắc đầu nói :
- Tôi thực không dám tán đồng ý kiến của đại hiệp. Vì hiên nay quần hùng trong võ lâm cùng kéo nhau đến Ngũ Hành Cốc, tình trạng chẳng khác nào tên đã lắp vào cung, không thể không bắn ra. Phương chi, Vô Tình Tú Sĩ là một cao thủ trong võ lâm ngày nay, chắc chắn không thể bỏ rút lui trước những lời nói khéo của Ngôn Như Băng. Trong khi đó, Ngôn Như Băng chẳng những là người võ công trác tuyệt, mà còn dựa vào cả một địa thế hiểm yếu như Ngũ Hành Cốc, đồng thời, lại có cả pho kinh và thanh kiếm trong tay, vậy thử hỏi ông ta nào chịu nhân nhượng ?
Lữ Khưu Mộ Bình không khỏi thầm kinh dị, trước những sự phán đoán hết sức tế nhị và chính xác ấy.
Ngay lúc đó, sắc mặt của Đồ Lôi tỏ ra rất thành khẩn, cất tiếng than dài :
- Tôi là người bàng quan, việc này tôi không nhúng tay vào làm gì, nhưng không thể không trình bày một vài ý kiến hèn mọn với các hạ ! Lữ Khưu Mộ Bình tuy là người nhiều mưu lược và quỉ quyệt, nhưng lúc ấy cũng bị Đồ Lôi phỉnh gạt. Ông ta nhìn thấy thái độ thành khẩn của Đồ Lôi hiện rõ từ cử chỉ đến lời nói, nên không khỏi cảm động đáp :
- Ông anh vì có điều chưa biết rõ, thực ra thì pho kinh và thanh kiếm không hề có trong tay Ngôn Như Băng, mà trái lại, hiện đang ở trong tay của người khác ! Đồ Lôi mắng thầm :
- “Dù cho ngươi có gian xảo như một con cáo, thì vẫn phải sa vào sự bố trí của ta ! Hừ, rốt cuộc rồi ngươi cũng bằng lòng nói một phần nào sự thực !” Bởi thế, chàng liền giả vờ ngạc nhiên nói :
- Lời nói ấy của đại hiệp đã làm cho tôi hoàn toàn hoang mang, không hiểu ra sao cả. Song tôi là người ngoài cuộc nên cũng chẳng muốn tìm hiểu cho tỉ mỉ làm gì. Giờ đây, một việc làm cấp thiết của chúng ta là tìm cách rời khỏi khu rừng này một cách yên ổn. Kế đó, theo ý của tôi thì mạnh ai nấy lo việc riêng của mình để tránh sự nghi kỵ lẫn nhau ! Lữ Khưu Mộ Bình đưa mắt nhìn thẳng vào Đồ Lôi nói :
- Ông anh không bằng lòng giúp một ay cho tại hạ sao ?
Đồ Lôi cất tiếng than dài nói :
- Sự thực thì tôi đang bận tâm về đứa con trai, nên tâm trạng đang rối rắm như tơ vò, nên e rằng không giúp đỡ được gì cho các hạ nhiều mà trái lại, còn làm bận bịu thêm cho các hạ là khác. Hơn nữa, theo như tôi nhận xét thì chuyến đi này của đại hiệp, không khỏi giống như một mũi tên bắn ra không có đích, chỉ là nhắm chụp vào khoảng không mà thôi ! Lữ Khưu Mộ Bình cười nhạt nói :
- Ai bảo là một mũi tên bắn không có đích ? Tại hạ hành động rất chu đáo vì đã biết chắc pho kinh và thanh kiếm hiện đang ở trong người của một cô gái. Mới vừa rồi đây, tại hạ đã trông thấy cô ta xâm nhập vào Ngũ Hành Cốc ! Đồ Lôi không khỏi sững sờ nói :
- Một cô gái ? Cô ta không phải là người trong Ngũ Hành Cốc sao ?
Trong khi đó, chàng lại cười nhạt nói thầm:
“Dù sao ngươi cũng đã bằng lòng nói sự thực cho ta nghe rồi !” Lữ Khưu Mộ Bình bèn hạ giọng nói :
- Đúng như vậy ! Xin ông anh hãy yên lòng, vì tại hạ đã có người bí mật nằm trong Ngũ Hành Cốc từ trước rồi. Nếu tại hạ đoán không sai thì chỉ trong chốc lát đây sẽ có người đến tiếp tay với chúng ta. Hơn nữa, hiện giờ tại hạ đã tìm hiểu được phần bố trí tương sinh tương khắc rất huyền bí của Ngũ Hành Cốc này rồi ! Đồ Lôi hiện sắc vui mừng nói :
- Nếu như vậy thì ta nên rời ngay khu rừng trúc này kẻo ở đây lâu không có lợi ! Ngay lúc ấy, hai người nghe có một tiếng gào thảm thiết, vô cùng rùng rợn vọng đến. Nhưng sau đó thì chung quanh lại chìm trong tĩnh mịch như cũ.
Trên đôi khóe miệng của Lữ Khưu Mộ Bình liền hiện lên một nụ cười đắc chí.
Ngay sau đó, bỗng nghe có tiếng bước chân văng vẳng đi rất hối hả, tức thì, giữa những thân trúc đang lắc lư theo chiều gió bỗng xuất hiện một bóng người đang chạy bay đến. Khi sắp đến nơi, thì hai người trông rõ được đấy là một lão già mặc áo đen, râu dài đến rốn, sắc mặt âm u lạnh lùng.
Lữ Khưu Mộ Bình nhanh nhẹn bước tới rồi nói nhỏ với lão già ấy một lúc… Đồ Lôi vẫn đứng y nguyên một chỗ, đưa mắt chú ý nhìn mọi hành động của hai người và nghiêng tai lắng nghe câu chuyện của hai người đang thì thầm với nhau.
Bọn họ nói chuyện rất khẽ, chẳng khác nào tiếng muỗi kêu, nên Đồ Lôi đã không nghe được rõ ràng. Chàng chỉ trông thấy lão già áo đen trao cho Lữ Khưu Mộ Bình một quyển sách mỏng, bên trên dày đặc những chữ và một chai bé nhỏ, rồi định quay lưng bỏ đi… Nhưng ngay lúc ấy, Đồ Lôi đã nhún mình nhảy thoắt đến nói to :
- Xin tôn giá hãy dừng bước ! Lão già áo đen đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Đồ Lôi một lượt nói :
- Các hạ có điều gì chỉ dạy ?
Đồ Lôi vòng tay cười nói :
- Tôi xin hỏi tôn giá, phân đà chủ của Ngũ Hành Cốc ở Miêu Cương là Từ Nam hiện giờ có trong sơn cốc không ? Mong tôn giá thành thực chỉ dạy cho, thì tôi cảm ơn không ít ! - Các hạ đến thực không may, vì ngay hôm qua hắn ta trở về Miêu Cương rồi ! Nói đoạn, lão ta liền quay người lướt đi như một làn điện xẹt, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Đồ Lôi còn định hỏi thêm nhưng không ngờ lão già bỏ đi qua nhanh nên giậm chân than dài, lộ vẻ thất vọng vô cùng.
Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế bèn an ủi :
- Nếu lệnh lang còn sống trong sơn cốc này, thì tại hạ sẽ giúp cho ông anh cứu thoát lệnh lang. Thôi chúng ta hãy mau đi ra khỏi cánh rừng trúc đã ! Nói đoạn, ông ta bèn nhắm hướng Đông Bắc lướt thẳng tới.
Lữ Khưu Mộ Bình sau khi ra khỏi cánh rừng trúc bèn tiếp tục lách về phía phải, tránh sang trái, nhanh nhẹn tràn thẳng về phía trước, trông chẳng khác nào một người quen thuộc đường đi. Ông ta cũng chẳng hề để ý đến việc Đồ Lôi có theo kịp mình hay không.
Suốt dọc đường đi, núi đồi và sơn cốc nhấp nhô khúc khuỷu địa thế trời sinh hết sức hiểm trở, đâu đâu cũng thấy rừng cây rậm rạp, chen lẫn với các loại kỳ hoa dị thảo, xem rất ngoạn mục, mùi thơm thoang thoảng khắp nơi, khiến ai ngửi thấy cũng cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Lữ Khưu Mộ Bình vội vàng lấy cái chai nhỏ của lão già trao cho vừa rồi, trút ra hai viên thuốc màu đỏ, rồi bỏ một viên vào miệng nuốt xuống bụng, nói :
- Những thứ bông hoa lạ này, tuy có mùi thơm nhưng đều hết sức độc, khiến ai ngửi vào cũng say, xin ông anh hãy uống vào.
Qua một lúc thật lâu, vẫn không nghe có tiếng trả lời, ông ta mới giật mình quay mặt nhìn lại, thì nào trông thấy hình bóng của Đồ Lôi đâu nữa ? Bởi thế, ông ta không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ :
- “Người này vì quá lo nghĩ đến sự an nguy của đứa con trai thân yêu nên đã tự xông vào nơi đầy dẫy những sự nguy hiểm. Cũng được, giờ đây thì ta không cần đến y nữa. Các cao thủ trong sơn cốc đều được Ngôn Như Băng phái cả đi các mặt khác, chỉ còn lại một số ít thì võ công của ta cũng trừ họ được không khó gì !” Nghĩ thế, nên ông ta thấy bạo dạn hơn, đưa mắt nhìn về phía trước để nhận xét địa hình rồi tiếp tục lướt thẳng tới.
Sau khi ông ta đi tới độ mấy mươi trượng nữa và khi đã vòng qua một sườn núi cao, thì đã trông thấy thấp thoáng giữa một khu rừng phía trước không xa, có một tòa lầu cao, nên đoán biết mình sắp đến giữa Ngũ Hành Cốc rồi.
Bỗng ngay lúc ấy, ông ta trông thấy có một bóng đen bay thoắt qua, tức thì trông thấy lão già áo đen vừa rồi nhắm ông ta chạy nhanh tới, nói nhỏ :
- Trong hai mươi bốn tòa lầu tại sơn cốc, đều được Ngôn Như Băng bố trí những thủ hạ thân tín trấn giữ, nên thuộc hạ không tìm hiểu được một tí bí mật nào cả. Tuy nhiên, các trạm gác bên ngoài đều do năm anh em chúng tôi khống chế hết rồi … Lữ Khưu Mộ Bình ngắt lời :
- Ta hiểu rồi ! Nói đoạn, ông ta vọt người thẳng lên không, bay bổng như một con ó, nhắm hướng gian lầu cao lướt thẳng tới.
Sau đó, ông ta bèn buống người đáp nhẹ nhàng xuống cạnh một gốc cây ngân hạnh thực to cách gian lầu độ chừng mười trượng, ẩn mình kín đáo, nghe ngóng sự động tĩnh bên trong gian lầu … Nhưng bên trong gian lầu vẫn im phăng phắc, không hề có một tiếng động.
ông ta đang định tràn người bước ra, thì bỗng trông thấy có một chiếc bóng trắng, nhanh nhẹn tuyệt luân, từ xa bay đến rồi dừng lại trước gian cửa gian lầu.
Bóng trắng ấy chính là người con gái che mặt, có dáng vóc xinh đẹp tuyệt trần. Đấy không ai khác hơn là Huỳnh Ỷ Vân, bang chủ của Phi Phụng Bang.
Lữ Khưu Mộ Bình bất giác “hừ” một tiếng lạnh lùng qua giọng mũi, rồi tập trung tinh thần chú ý theo dõi mọi cử động của Huỳnh Ỷ Vân.
ông ta trông thấy nàng đứng yên một lúc rồi bỗng vọt người bay thẳng lên không, nhào lộn một vòng và đáp nhẹ nhàng xuống dãy hành lang trên lầu cao ! Lữ Khưu Mộ Bình liền nhanh nhẹn tràn đến bên hông tòa lầu, rồi nhảy vọt lên trên.
Bỗng nhiên, ông ta nghe có một giọng nói trong ngần từ bên trong vọng ra :
- Ai đứng ở bên ngoài đó ? Mau bước vào ! Có tiếng Huỳnh Ỷ Vân đáp :
- Chính tôi đây ! Dứt lời, nàng đưa chưởng lên quạt nhẹ một cái, tức thì, hai cánh cửa được xô vào trong. Nhờ đó, nàng trông thấy bên trong gian lầu bài trí hết sức đẹp mắt, có giường ngà voi, có mùng lụa mỏng, có đài gương phấn sáp, bàn ghế bóng láng bằng gỗ đàn, lại có cả đèn lưu li trông thật cổ kính.
Ngay lúc ấy, có một cô gái mặc áo tía đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, mặt nhìn thẳng vào gương, chải lại mớ tóc xanh mượt như mây. Tuy nhan sắc của người con gái ấy chỉ vào bậc trung, nhưng làn da lại trắng nõn nà như ngọc. Tại phía sau lưng cô ta còn có bốn cô tỳ nữ áo xanh đứng hầu.
Cô gái ấy nhìn vào trong gương và trông thấy rõ được bóng dáng của người thiếu nữ mặc áo trắng ở bên ngoài, nên sắc mặt không khỏi biến hẳn, nạt :
- Hãy mau bắt lấy con nữ tặc ấy cho ta ! Tức thì, bốn cô tỳ nữ áo xanh nhanh như chớp nhắm phía Huỳnh Ỷ Vân nhảy vút tới.
Bốn cô nữ tỳ ấy võ công rất cao cường, họ dùng cả chưởng lẫn chỉ đánh ra chớp nhoáng, tấn công vào các huyệt đạo quan trọng trên người của Huỳnh Ỷ Vân.
Thân pháp của Huỳnh Ỷ Vân nhẹ nhàng linh động, nàng chỉ xoay người qua một lượt là đã khiến những thế đánh của bốn cô tỳ nữ ấy đều đanh hụt cả vào khoảng không. Liền khi ấy, nàng bỗng lách mình qua phía trái rồi nhanh nhẹn vung tay công thẳng một chưởng.
Hai cô tỳ nữ lao tới trước tiên liền cảm thấy lồng ngực của mình bị một chưởng lực mạnh mẽ giáng trúng, đôi mắt đều tối sầm lại, cùng ngã ngửa ra đất, tắt thở chết tốt ngay.
Võ học của Huỳnh Ỷ Vân quả trác tuyệt khôn lường. Cánh tay trái của nàng lại nhanh nhẹn thò ra, giương hai chỉ đâm thẳng vào khoảng không, khiến hai cô nữ tỳ còn lại cảm thấy như bị một lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực, đồng thanh gào lên một tiếng thảm thiết, rồi lại cùng ngã lăn quay xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân giết chết bốn cô tỳ nữ tràn tới tấn công mình thực dễ dàng như búng một ngón tay khiến Lữ Khưu Mộ Bình nhìn thấy không khỏi thầm sợ hãi.
Cô gái áo tía lúc ấy cũng đã rời khỏi chỗ ngồi, đứng lên lược trận. Cô ta trông thấy bốn cô nữ tỳ đều bị giết chết một cách thảm thiết thì giận dữ đến sắc mặt tái xanh, nạt to :
- Ngươi là ai mà bỗng dưng lại đến đây hành hung ? Hôm nay cô nương phải xé nát thây ngươi ra mới hả được cơn tức giận này ! Huỳnh Ỷ Vân cất tiếng cười dài, nghe trong ngần như tiếng chuông bạc nói :
- Đấy là chính vì cô ra lệnh cho bốn con tỳ nữ nọ đi tìm lấy cái chết, nào có thể trách được tôi ?
Cô gái áo tía bỗng quay người trở lại, thò tay chụp lấy một thanh trường kiếm để trên bàn trang điểm, rồi nhanh nhẹn tuốt ra khỏi vỏ nghe một tiếng “rẻng” ngân dài không dứt. Liền đó, cô ta bèn dùng thế “Phi lôi cửu tiêu” vung kiếm chém thẳng vào vai của Huỳnh Ỷ Vân, khiến ánh thép lóe lên sáng ngời và lạnh ngắt.
Cô ta đánh ra vừa hết sức nhanh chóng mà thế võ lại vừa hết sức lạ lùng, trong khi lưỡi trường kiếm rít gió ầm ầm như sóng dậy.
Huỳnh Ỷ Vân khẽ di động gót sen là đã tránh khỏi thế kiếm, rồi lại vung cánh tay ngọc lên, quét ra một luồng kình lực kín đáo, xô bật lưỡi kiếm của người thiếu nữ ấy ra ngoài xa.
Cô gái áo tía cảm thấy hổ khẩu tay của mình bị tê buốt, lưỡi trường kiếm cũng suýt nữa vuột khỏi tay bay đi. Do đó, cô ta hết sức kinh hãi, nhanh nhẹn vung lưỡi kiếm lên, công dồn dập tới ba thế kiếm. Thế là giữa những đường kiếm sáng ngời, lại lóe lên vô số kiếm hoa màu bạc, đi đôi với một luồng kình lực mạnh mẽ, rít ào ào công thẳng về phía Huỳnh Ỷ Vân.
Kiếm pháp của cô gái áo tía, rõ ràng đã đạt đến mức thượng thừa, vừa mãnh liệt, vừa tinh thâm không ai sánh nổi.
Huỳnh Ỷ Vân chau mày thầm nói :
“Nếu chẳng phải là ai thì làm thế nào chế ngự được những đường kiếm tinh tuyệt của cô ấy !” Ngay lúc đó, Huỳnh Ỷ Vân vung chưởng mặt lên, quét vào khoảng không, trong khi người nàng lại lách tránh nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.
Chưởng thế của nàng bao gồm đủ lối đánh, vừa quét ra, vừa cuốn vào, vừa chụp xuống, vừa hất ngang. Thân hình của nàng cũng nhanh nhẹn đi theo thế chưởng vừa đánh, phối hợp một cách linh động. Xem qua như rất bình thường, nhưng kỳ thực đấy là một môn võ học kỳ tuyệt, hiếm của trên đời của Phật môn.
Mỗi lần thế kiếm của cô gái áo tía vung ra là kình lực của lưỡi kiếm cuốn tới ào ào, chẳng khác gì muôn ngàn đợt sóng bể giữa cơn phong ba bão táp. Tuy nhiên, lúc đầu cô ta không thấy gì lạ, nhưng sau đó dần dần cô ta cảm thấy có một luồng kình lực vô hình như bám sát vào lưỡi kiếm của mình, khiến đường kiếm vì thế mà chậm đi, nên mặt không khỏi biến sắc.
Trong khi đó, chưởng pháp của Huỳnh Ỷ Vân bỗng trở thành nhanh nhẹn hơn, khiến bóng chưởng của nàng chập chờn dày cả không gian, bắt từ trên giáng xuống cô gái áo tía không khác nào hoa rơi lá rụng.
Thế rồi, cô gái áo tía bỗng dưng buột miệng kêu to lên và ngã khụy xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân vừa vung lẹ cánh tay mặt ra, biến thế chưởng thành thế chụp, nhắm ngay vai của cô gái áo tía chụp nhanh tới như một làn điện xẹt.
Nhưng nào ngờ đâu, đấy chỉ là một lối đánh phỉnh gạt của cô gái áo tía. Khi Huỳnh Ỷ Vân vừa tràn mình tới thì cô ta liền vung cánh tay ngọc lên, giải ra hàng vạn mũi nhọn màu đen.
Huỳnh Ỷ Vân không ngờ đến việc đó nên không khỏi giật bắn người.
Tuy nhiên, nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh, vung chưởng trái quét ra một luồng kình phong hất bay hết những mũi nhọn đen ấy đi. Trong khi đó, năm ngón tay của nàng cũng vừa chụp đến vai của cô gái áo tía.
Cô gái áo tía vì quá đau đớn nên gào to lên một tiếng, mặt lộ sắc sợ hãi, cất giọng run run nói :
- Tôi....và cô....không oán không thù gì cả.....Vậy cô có ý định.....gì ?
Cô ta vì quá sợ hãi nên nói không thành lời, mồ hôi lạnh toát ra ướt khuôn mặt đang tái nhợt.
Huỳnh Ỷ Vân cười nhạt nói ; - Cô có phải là con gái thứ ba của Ngôn Như Băng không ?
Cô gái áo tía gật đầu.
Huỳnh Ỷ Vân nói :
- Nghe đồn đại là Ngôn Như Băng rất thương yêu cô, chắc cô biết “Cửu chuyển phản hồn đơn” của cha cô để ở đâu. Nếu cô biết tiếc mạng sống của mình thì phải mau lấy thứ thuốc ấy ra đưa cho tôi ! Cô gái áo tía cất giọng run run nói :
- Cô hãy....thả tôi sẽ....tôi sẽ....dẫn cô đi lấy ! Huỳnh Ỷ Vân nghe thế buông lỏng bàn tay mặt ra, nhưng bàn tay trái nhanh như chớp vung chỉ lên điểm thẳng vào ba huyệt đạo trong người của cô gái áo tía nói :
- Nếu cô còn có ý định đánh lừa tôi, thì tất cô còn phải chịu khổ nữa.
Giờ đây, tôi phế trừ võ công của cô trước, cô hãy dẫn tôi đi lấy cho mau ! Lữ Khưu Mộ Bình đang âm thầm theo dõi, trông thấy thế không khỏi kinh hãi, nghĩ bụng :
“Cô gái này quả là một người hết sức độc ác !” Lúc đó, cô gái áo tía đang chống tay ngồi dậy, trong lòng tràn đầy sự căm tức, đưa mắt nhìn qua Huỳnh Ỷ Vân một lượt nói :
- “Cửu chuyển phản hồn đơn” được cha tôi xem trọng như tính mạng của ông ấy, nên cất kín trong phòng chứa thuốc. Tôi tuy được cha tôi yêu quí, nhưng trước đây chỉ được phép theo người vào đến đó ba lần mà thôi. Trong phòng chứa thuốc đó có vô số cạm bẫy, cứ trong vòng mười hai tiếng đồng hồ thì những cạm bẫy ấy lại tự động chuyển biến....
Nàng nói chưa dứt lời thì Huỳnh Ỷ Vân đã cười nhạt ngắt lời :
- Việc ấy ta đã biết, những cạm bẫy trong phòng chứa thuốc, ngoài Ngôn Như Băng có thể chế ngự được, thì chỉ còn duy nhất một mình cô là người biết cách chế ngự những cạm bẫy ấy mà thôi. Vậy cô chớ nên lắm lời lẻo mép nữa, mà hãy mau dẫn ta đi đến đó ngay bây giờ ! Cô gái áo tía im lặng không nói gì cả, từ từ bước ra cửa rồi đi xuống thang lầu.
Huỳnh Ỷ Vân cũng đưa chân bước theo, đi sát phía sau cô gái áo tía.
Trong khi đó, Lữ Khưu Mộ Bình cũng âm thầm theo dõi phía sau hai người.
Nhưng cũng cùng lúc đó, từ trên ngọn cây cao lại có một bóng người nhanh nhẹn lướt đi như một con hạc. Lữ Khưu Mộ Bình hoàn toàn không hay biết gì cả.
Huỳnh Ỷ Vân đi theo sát cô gái áo tía, suốt dọc đường, trông thấy cảnh vật hết sức xinh đẹp. Có vô số kỳ hoa dị thảo mọc chen lẫn giữa những tòa lầu cao vàng son rực rỡ. Chung quanh lại có nhà mát, khe nước và những chiếc cầu xinh xắn bắt ngang, cảnh sắc xinh xắn u tịch, khiến ai nhìn đến cũng phải thích thú.
Tất cả những gì xây dựng nên đều do sức người nhưng kỳ thực thì đều bao gồm tất cả huyền diệu của trời đất, ngầm chứa đầy dẫy sự hiểm nguy.
Nhưng Huỳnh Ỷ Vân đi sát theo cô gái áo tía, thì chẳng khác nào như có một lá bùa hộ mệnh, hoàn toàn yên lòng, chẳng có gì đáng sợ hãi.
Hơn nữa, lẽ cố nhiên trước khi đến đây, nàng cũng đã tìm hiểu được một phần lớn về bên trong Ngũ Hành Cốc rồi.
Cô gái áo tía bỗng quay đầu trở lại, mỉm cười buồn bã nói :
- Trong Ngũ Hành Cốc chẳng có vật gì là không có chất độc, thế tại sao cô nương lại không kiêng sợ ?
Huỳnh Ỷ Vân chỉ cất tiếng cười giòn không trả lời ra sao cả.
Cô gái áo tía thấy nàng không trả lời thì cũng không hỏi thêm nữa, mà tiếp tục cất gót sen bước lững thững về phía một chòm cây đầy hoa nở.
Đấy là một chòm “Mộc liên hoa”. Màu hoa trắng như tuyết, to như một đóa hoa sen, lá cây giống như lá tỳ bà. Trên một ngọn cây trổ hàng trăm đóa hoa nên từ xa trông vào chẳng khác nào mây trắng trên trời. Đi gần tới nơi thì mùi thơm bay ra ngào ngạt.
Khi tiến vào khu rừng cây đó, đã thấp thoáng nhìn thấy một gian nhà đá mái thấp lè tè, màu tường đen. Huỳnh Ỷ Vân bỗng hỏi :
- Tại sao dọc đường không trông thấy ai cả ?
Cô gái áo tía quay mặt lại đáp :
- Có lẽ bọn họ đều đi theo cha tôi để đối phó với số quần hùng rồi.
Hiện giờ chỉ có một số ít người ở lại để phòng thủ trong sơn cốc mà thôi.
Trong khi tôi và cô đi trên đường tất đã bị họ theo dõi, nhưng có lẽ họ tưởng cô là bạn thân của tôi nên không ra ngăn trở bước đi của mình ! Tuy bề ngoài cô ta nói rất tự nhiên, nhưng thực sự thì trong lòng cũng thầm cảm thấy kinh ngạc trước mọi việc xảy ra hôm nay, nhưng nàng không để lộ ý nghĩ ấy ra ngoài.
Huỳnh Ỷ Vân bỗng cất giọng lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi vung nhanh chưởng mặt lên, đè thẳng vào “Mệnh môn huyệt” ở sau lưng cô gái áo tía.
Vì nàng nhìn qua đôi mắt không ngớt xoay tròn của cô gái áo tía, đoán biết cô ta đã có một ý định đáng nghi. Rất có thể cô ta sẽ nhân lúc mình không đề phòng thì khi vừa mới bước vào gian nhà đá ấy sẽ sử dụng đến những cạm bẫy tấn công mình trước.
Cô gái áo tía cất tiếng cười đau đớn rồi nhắm gian nhà đá đi thẳng tới.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy có một con đường hầm nhỏ dẫn thẳng vào trong sâu. Nàng đi được ngoài mười trượng thì lại có một con đường quanh co phía trái. Đến đây thì bỗng tối sầm, ngửa bàn tay ra không còn trông thấy nữa.
Nàng biết trong gian nhà đá này đầy dẫy những cạm bẫy nguy hiểm.
Nhưng nàng cần phải lấy cho kỳ được “Cửu chuyển phản hồn đơn”, nếu không thì cha nàng chẳng làm thế nào hoàn toàn bình phục được. Bởi thế, nàng cắn chặt đôi hàm răng, đánh bạo tiếp tục đi theo cô gái áo tía.
Lúc ấy, Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình cũng nhanh nhẹn lách mình bước theo sau. Chẳng mấy chốc lại có hai bóng người khác cũng lướt vào nhanh như một ngọn gió.
Võ công của Huỳnh Ỷ Vân đã tiến tới mức thượng thặng, nên đôi mắt thật sáng, nàng có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối sáng tỏ như ban ngày. Thế mà, trong gian nhà đá này, nàng thấy đâu đâu cũng tối om. Nàng chỉ biết bám sát theo cô gái áo tía, quanh qua phải, quẹo sang trái đi tới mãi. Và nàng thấy mình đã đi qua một đoạn đường không phải là ngắn.
Bỗng cô gái áo tía lên tiếng nói :
- Đã đến rồi ! Cô có mang theo đá lửa không, hãy đánh lên cho sáng và nhìn thấy một cái hình thái cực đồ trên vách. Chính giữa thái cực đồ có hai hòn ngọc, một trắng một đỏ, lấy tay xoay ba vòng viên ngọc đỏ thì bức vách đá sẽ để lộ ra một cánh cửa, bên trong cánh cửa ấy là phòng chứa thuốc của cha tôi ! Huỳnh Ỷ Vân nghe qua liền thò tay vào áo lấy ra một cái bật lửa có dầu thông đánh mạnh lên. Sau một tiếng “xoạc”, ngọn lửa đỏ liền bừng cháy. Qua ánh sáng lờ mờ, nàng quả nhiên trông thấy trên vách có chạm nổi một bức hình thái cực đồ, tại chính giữa có gắn hai viên ngọc, một trắng một đỏ, đúng như lời cô gái áo tía đã nói.
Huỳnh Ỷ Vân nhìn qua một lúc, nói :
- Tôi là khách, cô là chủ, vậy xin cô nương hãy xoay viên ngọc ấy giúp cho ! Cô gái áo tía tràn đầy sự căm phẫn trong lòng, nhưng trước tình trạng này không thể làm sao khác hơn, buộc phải từ từ đưa hai ngón tay lên, xoay hạt ngọc màu đỏ....
Nàng xoay đúng ba vòng thì nghe có tiếng chuyển động ầm ầm rồi bức vách đá tách ra làm đôi, chừa trống một khung cửa, bên trong có ánh sáng chiếu ngời.
Cô gái áo tía nói :
- Xin cô hãy theo tôi bước vào ! Sau khi hai người đã bước vào trong thì lại nghe có tiếng chuyển động ầm ầm, rồi hai bức vách đá lại khép kín như cũ. Huỳnh Ỷ Vân đưa mắt lên nhìn, trông thấy bên trong gian phòng, bốn bên đều có những giá bằng gỗ đen, trên giá để những lọ bằng sứ đủ màu đủ sắc, chói rực rất vui mắt.
Sở dĩ bên trong gian phòng được sáng sủa là nhờ có một viên minh châu lớn bằng miệng chén cẩn ở trên nóc phòng. Viên minh châu ấy tỏa ra một màu sáng trắng như sữa khiến gian phòng sáng như ban ngày.
Những lọ bằng sứ để trên giá gỗ bên ngoài đều có dán giấy, đề chữ rõ ràng trong lọ đựng thuốc gì.
Giá gỗ bằng cây đen ấy gồm có năm tầng, nên số lọ đựng trên các giá không dưới hai ngàn lọ khác nhau. Bởi thế, Huỳnh Ỷ Vân không có cách nào tìm cho được “Cửu chuyển phản hồn đơn”. Nàng bèn lên tiếng hỏi :
- Việc ấy thật tôi không hiểu. Cha tôi xem “Cửu chuyển phản hồn đơn” chẳng khác nào chính mạng của ông ấy. Vì vậy, ngay đến tôi cũng không được biết. Hơn nữa, từ trước tới nay, tôi chưa hề trông thấy qua hình dáng của viên thuốc “Cửu chuyển phản hồn đơn” như thế nào ! Huỳnh Ỷ Vân cười nhạt nói :
- Tôi không tin như thế ! Cô gái áo tía nói :
- Những lời nói của tôi đều là sự thực, dù cô có giết chết tôi cũng thế thôi ! Tức thì, Huỳnh Ỷ Vân vung chỉ ra nhanh như chớp, điểm thẳng vào ba huyệt đạo “Đại phong, Thần chưởng, Quan nguyên” của cô gái áo tía rồi nói :
- Hiện giờ, cô còn có thể sống được một tiếng đồng hồ nữa mà thôi, vậy tốt nhất nên nói thực “Cửu chuyển phản hồn đơn” để đâu, bằng không thì chớ trách tôi xuống tay ác độc. Chừng đó dù có Đại La Thiên Tiên cũng không cứu được cô khỏi chết ! Cô gái áo tía nghe qua không khỏi rùng mình, dựa người vào những giá gỗ kê sát vách, sắc mặt tái nhợt, rồi mềm nhũn cả người, té khụy xuống cười đâu đớn nói :
- Cô không tin tôi đi nữa, thì tôi vẫn không có biện pháp nào khác hơn ! Nói đoạn, nàng nhắm nghiền đôi mắt và từ trong đôi mắt và từ trong đôi khóe trào ra hai hạt lệ lóng lánh.
Huỳnh Ỷ Vân không khỏi giật mình thầm nói :
- “Có lẽ lời nói của nàng là đúng sự thực. Xem ra bấy nhiêu công lao của ta đành phó theo dòng nước chảy. Nhưng ta nào chịu bó tay hay sao ? Biết đâu chừng thứ “Cửu chuyển phản hồn đơn” ấy. Cũng được để chung trên những giá thuốc này ?” Nghĩ thế, nàng đưa mắt lần lượt nhìn qua từng cái nhãn một được dán bên ngoài những chai thuốc để yên trên giá....
Sau một khoảng thời gian độ dùng xong một chén trà, thì Huỳnh Ỷ Vân bỗng giật bắn người. Vì nàng trông thấy bên ngoài một chiếc lọ sứ màu lam có đề bốn chữ “Tiểu cửu hoàn đơn”.
Huỳnh Ỷ Vân không khỏi đâm ra băn khoăn, do dự vì không hiểu “Tiểu cửu hoàn đơn” có phải chính là “Cửu chuyển phản hồn đơn” hay không ? Trong khi đó, số thuốc chứa trong phòng còn đến bảy phần mười nàng chưa xem qua cho biết.
Bởi thế, nàng vừa thò tay ra thì lại rút tay trở về, trong lòng không ngớt than thầm trước tình trạng khó khăn này.
Bỗng nhiên, ở phía sau nàng bỗng nghe có tiếng cười nhạt vọng đến.
Giọng cười ấy lạnh lùng như băng giá, khiến ai nghe qua cũng kinh hoàng sợ hãi, rùng mình rởn óc.
Huỳnh Ỷ Vân giật bắn người, đưa tay mặt lên đè lấy ngực, trong khi đôi chân đã nhanh nhẹn lách mình bước tránh để thủ thế.
Khi nàng đưa mắt nhìn lên thì đã trông thấy được một lão già mặc áo xanh, đầu đội mão nho sĩ, đứng trước mặt mình. Đôi mắt của lão già ấy âm u lạnh lùng, mặt tràn đầy sát khí.
Lão già áo xanh liền cất giọng lạnh lùng :
HÀM DƯƠNG, chốn phồn hoa đô hội với những tòa kỹ lâu nổi tiếng, những kỹ viên nguy nga tráng lệ và lộng lẫy về đêm, và Hàm Dương lúc nào cũng nhộn nhịp với những lễ hội luôn có trong năm. Tại Hàm Dương cũng có một con người nổi tiếng chẳng kém gì nó. Những cư dân ở Hàm Dương ai cũng biết đến người đó.
Không chỉ trong Hàm Dương người ta mới biết đến người vang danh thiên hạ đó mà cả người trên giới giang hồ cũng biết đến y.
Đó là Kim Ngạo Thiên.
Chỉ mỗi cái tên đó thôi, người ta cũng có thể đoán biết Kim Ngạo Thiên là người như thế nào rồi. Tục danh thường nói lên bản chất mà. Y tự cho mình cái tên Ngạo Thiên, nếu đúng như thế thì y mới đúng là kẻ ngạo mạng coi trời bằng vun. Còn nếu đó là cái tên do song đường để lại thì cũng châm chước cho y phần nào.
Dù sao thì Ngạo Thiên vẫn là Ngạo Thiên.
Cho dù cái tên thế nào thì cũng không phải cái tên đó làm nên nổi tiếng của Kim Ngạo Thiên. Y có tiếng trong giang hồ và nhất là có tiếng tại Hàm Dương, bởi vì thân thế của Kim Ngạo Thiên đã nỗi tiếng.
Tất cả mọi kỹ viện đẹp nhất Hàm Dương hợp lại, tất cả mọi biệt trang gộp lại và tất cả những nơi nào đẹp nhất tại Hàm Dương tụ trung vào một chỗ cũng không thể nào sánh bằng "Kim Trang". Một tòa biệt trang đẹp nhất, lộng lẫy nhất ở Hàm Dương. Thiên hạ chẳng biết cơ nghiệp đồ sộ của "Kim Trang" như thế nào nhưng họ kháo với nhau, cơ nghiệp của Kim Trang có thể mua được tất cả mọi thứ trên đời này.
Thậm chí họ còn sầm sì với nhau, nếu như đương kim hoàng thượng đem cái ngai vàng ra bán. Thì Kim Trang cũng mua được nốt. Chính cái chức nghiệp của "Kim Trang", làm nên sự nổi tiếng của Kim Ngạo Thiên mặc dù y chỉ mới ngoài mười tám, đôi mươi.
Mặc dù nổi tiếng như vậy, cơ ngơi to lớn như vậy nhưng chẳng một nhân vật nào của giới võ lâm "hắc đạo" dám để mắt đến "Kim Trang". Bởi chỉ với những hàng môn khách thôi, trong Kim Trang đã có những đại cao thủ kỳ tuyệt trên chốn giang hồ. Chỉ nghe đến tên thôi đã siêu hồn phách rồi, còn đâu nghĩ đến chuyện đem phiền toái đến cho "Kim Trang" đừng nói đến chuyện muốn cướp cơ nghiệp của Kim trang.
Cái thân thế độc nhất vô nhị được trời ban cho đó đã làm nên sự nổi tiếng của Kim Ngạo Thiên tại Hàm Dương. Cũng chính cái thân thể đó mà ai cũng mơ mình cũng sẽ may mắn được như Kim Ngạo Thiên. Trời cho ai thì người đó hưởng, trời cho Kim Ngạo Thiên thì y được hưởng phúc của trời chứ có mơ là được rồi. Có lẽ vì ông trời bang cho y những ước mơ cũng muôn vạn người khác nên y mới lấy được cái tên Ngạo Thiên. Phàm người ta có quá nhiều sự may mắn trong đời mình, thì thường tỏ ra ngạo mạn, có lẽ Ngạo Thiên cũng là con người như vậy chăng.
Chỉ có môt điều Kim Ngạo Thiên không được may mắn như những người khác, đó là không có cha. Từ lúc chào đời Kim Ngạo Thiên chẳng biết cha mình là ai, ngoài trừ mỗi một mẹ thương yêu y hơn cả cơ nghiệp của Kim Trang.
Ngạo Thiên cũng biết rất mù mờ về thân phận của mẫu thân mình. Lăng Bội Phân cũng chẳng bao giờ nói cho Ngạo Thiên biết về thân phận của người, nên Ngạo Thiên cũng chỉ biết mỗi một điều mình là kẻ may mắn trên đời này, một hảo thiếu gia đuợc mẫu thân yêu thương, nâng như trứng hứng như hoa. Ngạo Thiên chỉ mơ hồ biết rằng, mẫu thân mình cũng là người nổi tiếng nhất trong giới võ lâm giang hồ, nhưng nay thì đã rữa tay quy ẩn giang hồ rồi. Y chỉ biết như thế là quá đủ rồi, y cần gì phải biết đến lai lịch của mẫu thân mình, cho dù y muốn tìm hiểu có lẽ người cũng không nói, với lại cái cơ nghiêp của Kim trang cũng đủ khẳng định cho mọi người ở Hàm Dương và trên giang hồ lẫn Kim Ngạo Thiên người chẳng biết phải là kẻ tầm thường. Chính vì thế tâm của Kim Ngạo Thiên chỉ một người duy nhất là y ngưỡng mộ, người đó chẳng ai khác chính là Lăng Bội Phân mẫu thân của Ngạo Thiên.
Có lẻ trong tâm y, ngay tại Hàm Dương này thì Lăng Bội Phân phu nhân là người nhất y ngưỡng mộ, ngưỡng mộ hơn cả ông tạo. Chính vì thế mà Kim Ngạo Thiên mới tự đặt cho mình cái tục danh Ngạo Thiên, nghĩa là coi ông trời cũng không bằng mẫu thân. Nếu có thì cũng đúng thôi, bởi vì chỉ có Kim trang là chốn nuôi dưỡng y đến tuổi trưởng thành và cũng chỉ có Kim trang tạo ra sự nổi tiếng cho Ngạo Thiên và hơn thế nữa, chỉ có Lăng Bội Phân sinh ra và nuôi dạy y, nên Ngạo Thiên chỉ biết có mỗi một Lăng phu Nhân, ngưỡng mộ một Lăng phu nhân, kính trọng cũng chỉ một Lăng phu Nhân.
Ai cũng được hoàn cảnh như Ngạo Thiên thì cũng như hắn, bởi đó là phúc phần trời ban mà.
Cũng như mọi hôm, cứ đến thời khắc Hàm Dương lên đèn là Kim Ngạo Thiên lại đến tòa "Hàm Dương bách niên tửu lâu". Đó là cái lệ của Kim Ngạo Thiên. Ngạo Thiên đến Hàm Dương bách niên tửu lâu này, rượu ở đây tuy không thể so sánh bằng với hảo tửu tại Kim trang, thậm chí không sánh với rượu để đãi môn khách. Tửu lâu chứ đâu phải là kỹ viện. Thế mà vị thiếu gia con cưng của Kim trang cứ lại thích đến. Cái gì khiến Kim Ngạo Thiên thích Hàm Dương bách niên tửu lâu, chẳng qua đến đó y có bằng hữu và hơn thế nữa đó y được nghe tất cả những lời ninh nọt mát tai nhất. Kẻ được tăng bốc, bợ đỡ thì ai mà chẳng muốn chứ.
Khi Ngạo Thiên bước vào Hàm Dương bách niên tửu lâu, thì không khí ở đây nhộn nhịp hẳn lên cứ như thần tài gõ cửa tòa tửu lâu này. Tất cả khách quan đang có mặt tại Hàm Dương bách niên tửu lâu vồn vã đón Ngạo Thiên, chẳng khác nào đón người thân thương nhớ đi xa mới về.
Thậm chí còn họ chen nhau để có thể cho Kim Ngạo Thiên thấy. Cho dù trong tâm y chẳng coi họ là bằng hữu của mình.
Ngạo Thiên liên tục ôm quyền xá để đáp lại những lời tâng bốc của bọn khách nhân kia. Thế mới nói có thịt thì vịt què cũng mò đến mà.
Chiếc bàn trống được dành riêng cho Kim Ngạo Thiên trong Hàm Dương Bách niên tửu được đặc nơi trang trọng nhất, mọi người ở trong gian tửu sảnh rộng lớn này đều có thể thấy Ngạo Thiên và ngược lại, còn một điều nữa, nếu Ngạo Thiên thích hồ mơ mộng thì có ô cữa sổ hình vòm, có thể dõi mắt nhìn phong cảnh non xanh nước biếc của Hàm Dương. Kim Ngạo Thiên là quý tử của Kim trang tất phải được đặc quyền đó chứ ?
Lấy một tờ ngân phiếu đặt lên bàn, Ngạo Thiên tự đắc nói với lão điếm chủ Hàm Dương Bách Niên tửu.
- Lão Tứ... Cũng như mọi hôm nhe.
Lão Tứ cười giả lả nói:
- Lão Tứ đã chuẩn bị những món ăn trân kỳ cho thiếu gia.
Ngạo Thiên chớp mắt ra vẻ ngạc nhiên với lời nói của lão Tứ.
- Chỉ một mình Kim Ngạo Thiên thôi à ?
Ngạo Thiên giang rộng hai tay.
- Nếu lão Tứ chi chuẩn bị cho một mình thiếu gia món trân kỳ kia thì phải là món gan rồng mới được.
Mọi người xướng theo.
- Đúng rồi...đúng rồi. Chỉ có món gan rồng mới xứng đáng với Kim thiếu gia.
Ngạo Thiên ra dấu cho mọi người im lặng rồi nhìn lại lão Tứ.
- Nếu không phải làm món gan rồng thì lão hãy dọn tất cả mọi người ở đây. Có như thế mới vui.
Y nhìn xuống thực khách, cao giọng nói tiếp.
- Chư huynh đệ có đồng ý với Ngạo Thiên không ?
Mọi người xướng lên.
- Đồng ý.
Nghe Ngạo Thiên nói, lão Tứ không khỏi bối rối. Lão giả lả nói:
- Lão sẽ dọn ngay cho mọi người nhưng chỉ sợ...
Ngạo Thiên nhướng cao đôi chân mày lưỡi kiếm nhìn lão.
- Lão Tứ sợ gì ?
- Lão Tứ chỉ sợ thiếu gia tốn nhiều ngân lượng.
- Nghe lão thốt câu này, Ngạo Thiên trố mắt nhìn với vẽ sửng sốt. Bất chợt Ngạo Thiên phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
- Chư huynh có nghe lão Tứ nói không... lão Tứ sợ Ngạo Thiên tốn nhiều ngân lượng vì món trân kỳ mà lão sắp dọn ra để thết đãi chư bằng hữu của Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên đưa tay qua khỏi đầu:
- Lão Tứ lo lắng cho Ngạo Thiên như thế hóa ra xúc phạm đến Ngạo Thiên rồi. Các vị có đồng ý không ?
Mọi người xướng lên.
- Đồng ý... đồng ý... lão Tứ đã xúc phạm Kim thiếu gia.
Ngạo Thiên khoát tay để mọi người im lặng rồi nhìn lại lão Tứ.
- Lão Tứ nghe họ nói rồi chứ ?
Vừa nói Ngạo Thiên vừa thò tay vào ngực áo rút luôn một xấp ngân phiếu đặt lên bàn.
- Bấy nhiêu đây đủ cho lão Tứ dùng món gan rồng đãi huynh đệ của bổn thiếu gia chứ ?
Nhìn xấp ngân phiếu đặt trên bàn, lão Tứ rối rít nói:
- Lão Tứ không dám nói... Không dám nói một tiếng gì cả.
Ngạo Thiên nhướng mày nhìn lão.
- Không dám nói nữa thì hay tự vả vào miệng lão đi.
- Lão Tứ vội vã làm ngay.
Nói dứt câu, lão Tứ tự tay vả vào miệng mình vừa nói:
- Cái miệng thúi dám xúc phạm Kim thiếu gia...cái miệng thúi này.
Ngạo Thiên khoát tay.
- Thôi thôi đủ rồi... lão vả mãi không chừng đôi môi gầy hẳn lên mà bản thiếu gia lại còn không được ăn món ăn thần kỳ của lão vừa nói.
Lão Tứ khúm núm ôm quyền xá.
- Đại thiếu gia... đa tạ.
Lão Tứ ôm quyền xá Ngạo Thiên rồi nhanh bước quay vào trong. Lão Tứ đi rồi, Ngạo Thiên mới chuốc rượu ra chén, bưng chén rượu y trịnh trọng nói:
- Ngạo Thiên chào chư huynh đệ. Cũng như mọi hôm, chúng ta sẽ lại uống thật say, ăn thật no rồi mạnh ai vào nhà nấy. Hàm Dương đại hỷ, Kim trang đại phúc, Lăng phu nhân trường thọ. Mời.
Mọi người cùng nói câu nói của Ngạo Thiên.
Hàm Dương đại hỷ, Kim trang đại phúc, Lăng phu nhân trường thọ.
Nghe họ xướng câu nói đó mà chân diện của Kim Ngạo Thiên tràn trên sự hoan hỷ.
Rượu và thức ăn ngon của Kim thiếu gia ban tặng, ăn khỏi mất ngân lượng thì ai mà không thích. Một lời nói chót lưỡi đầu môi, và được buổi ăn uống ngon lành, thậm chí còn được có thể nhiều hơn thế nữa thì ai mà không muốn thốt ra lời ẩn ý hay đẹp.
Khách hoan hỷ, Ngạo Thiên hoan hỷ và có thể nói cả Hàm Dương này đều hoan hỷ, nhất là nhưng con người đang có mặt tại Hàm Dương bách niên tửu lâu.
Không khí trong tửu sảnh Hàm Dương bách niên tửu rộn rịp hẳn lên với những lời tâng bốc tốt đẹp nhất dành cho Kim Ngạo Thiên và Kim trang.
Được ba tuần rượu thì sự huynh náo của những con ma men càng huynh náo hơn, họ tặng cho Ngạo Thiên tất cả những lời nói nào hay nhất có thể nghĩ ra.
Ngạo Thiên ra dấu cho mọi người im lặng, rồi bưng chén rượu trịnh trọng nói:
- Ngạo Thiên mượn chén rượu này hỏi chư huynh một câu ?
Mọi người xôn xao hẳn lên.
- Thiếu gia cứ hỏi.
Ngạo Thiên khẻ gật đầu. Y rít một luồng chân khí căng phong lồng ngực rồi chậm rãi nói:
- Ở cõi nhân gian này, đương kim thiên tử là người cao nhất. Vậy còn ai hơn đương kim thiên tử hay không ?
Mọi người bỗng chốc trở nên im lặng. Sự im lặng làm cho không khí trong tửu sảnh ngưng đọng hẳn lại.
Sự huyên náo lắng đi thay vào đó là khoảng không gian trầm mặc. Có lẽ tất cả đều phải suy nghĩ đến lời nói của Kim Ngạo Thiên.
Trên thế gian này thì đâu còn người nào có thể sánh bằng với đương kim hoàng thượng. Thiên tử là con của trời, thay trời chăm dân trị nước thì đâu còn ai sánh bằng chứ đừng nói là hơn. Thế mà Ngạo Thiên lại mang ra câu hỏi này, ra như một lời đánh đố mọi người. Một câu hỏi mà chẳng một người nào có thể nghĩ ra câu trả lời. Ai mà dám so sánh đương kim thiên tử với một người nào đó còn trong thế gian này chứ.
Nhưng cuối cùng sự im lặng kia cũng bị phá vỡ bởi một người ốm nhom bước ra.
Ngạo Thiên nhìn người đó nói:
- Mã huynh có câu trả lời à ?
Mã Sự ve cằm gật đầu rồi từ tốn nói:
- Mã mỗ không biết ý nghĩ mình có đúng hay không, nhưng phải nói suy nghĩ của mình.
Ngạo Thiên ôm quyền.
- Mời Mã huynh chỉ giáo cho Ngạo Thiên và chư huynh đệ.
Mã Sự ôm quyền xá mọi người rồi trịnh trọng nói:
- Theo Mã mỗ thì người hơn cả Thiên tử chính là Kim Ngạo Thiên thiếu gia.
Y nói dứt câu và nhanh mắt nhìn ra cữa như sợ có người nào đó thuộc nha sai của công đường nghe được câu nói của mình. Tất cả mọi người đều nhìn sững Mã Sự. Ai cũng phải nghĩ thầm:
- Cái gã này đúng là muốn chết, hoặc có lá gan to như gan trời mới dám thốt ra câu nói đó. Y hẳn không muốn sống rồi hay sao mà dám đem cả dòng tộc ra đùa với uy quyền tối thượng của thiên tử. Tất cả mọi người vừa nghĩ vừa nhìn Ngạo Thiên. Họ chờ đợi sự phản bác hoặc đồng ý của Kim Ngạo Thiên.
Đôi chân mày lưỡi kiếm của Ngạo Thiên nhíu lại. Mọi người nhận ra ngay cái nhíu mày của Ngạo Thiên mà thở dài nhẹ nhỏm, bởi câu trả lời vừa rồi của Mã Sự đã nhận được sự phản bác không đồng tình của Kim Ngạo Thiên.
Ai mà muốn đem cái mạng mình để đổi lấy một lời nói vô nghĩa chứ ?
Thở hắt ra một tiếng, Ngạo Thiên nhìn Ma Sự nói:
- Mã huynh nói sai rồi.
Tất cả thực khách ở Hàm Dương Bách niên tửu đều thở phào nhẹ nhỏm như vừa trút được cả một ngọn thái sơn trên lưng mình. Mọi người nhanh nhẩu hẳn lên.
Mã Sự đỏ mặt. Y ôm quyền miễn cưỡng nói:
- Kim thiếu gia có thể trả lời cho Mã Sự biết được không ?
Ngạo Thiên mỉm cười rồi nói:
- Mã huynh trả lời sai, nhưng câu trả lời vừa rồi của Mã huynh cũng rất xứng đáng nhận một trăm lạng bạc để uống rượu suy gẫm câu trả lời thứ hai.
Kim Ngạo Thiên vừa nói vừa lấy tờ ngân phiếu một trăm lạng bạc bước đến đặt vào tay Mã Sự. Một trăm lạng bạc dành cho một câu trả lời chẳng đúng, quả là một hấp lực đối với mọi người. Cả tòa tửu sảnh huynh náo hẳn lên, nhộn nhịp hẳn lên.
Mã Sự vồn vã nói:
- Đa tạ Kim thiếu gia...đa tạ Kim thiếu gia.
Mã Sự vừa nói vừa cho ngay tờ ngân phiếu vào túi áo mình. Số ngân lượng mà Ngạo Thiên bỏ ra khiến cho cả gian tửu sảnh nhốn nháo hẳn lên. Bây giờ thì ai cũng muốn có câu trã lời cho Ngạo Thiên.
Một ngư 386c i nữa bước ra trịnh trọng nói:
- Thiếu gia...Ngạc Khinh có câu trả lời cho thiếu gia rồi.
- Ngạo Thiên nhìn Ngạc Khinh.
- Mời Ngạc huynh.
- Theo Ngạc mỗ thì người hơn đương kim thiên tử đương nhiên là thái thượng hoàng.
Đôi chân mày Ngạo Thiên nhíu lại. Ngạc Khinh mỉm cười, tự tin nói:
- Ngạc Khinh nói đúng ý của thiếu gia chứ ?
Ngạo Thiên lắc đầu:
- Câu trả lời của Ngạc huynh thì ai cũng trả lời được. Lời nói này chỉ đáng nhận một chén rượu nhạt của đương kim thiên tử. Nhưng khốn nỗi đường thiên tử lại không có ở đây, Ngạc huynh phải nhịn thèm thôi.
- Dung diện của Ngạc Khinh đỏ lên. Y ôm quyền miễn cưỡng hỏi:
- Thế thiếu gia nói ai hơn nào ?
Ngạo Thiên nhìn bọn thực khách trịnh trọng nói:
- Bất cứ huynh đệ nào trả lời được câu hỏi này, bổn thiếu gia sẽ tặng năm trăm lạng bạc. Còn nếu ai trả lời sai thì cứ tự nhiên tát vào má mình hai
cái... đồng ý không.
Bọn thực khách nhốn nháo hẳn lên Có người bước ra.
- Ta có câu trả lời.
Ngạo Thiên nhìn người đó.
- Thừa Kiến huynh có câu trả lời...vậy Ngạo Thiên xin mời Thừa đại ca.
Thừa Kiến lấy hơi cao giọng nói:
- Theo Thừa mỗ hơn Thiên tử chỉ có ông trời.
Ngạo Thiên khoát tay.
- Sai...
Thừa Kiến trố mắt nhìn Ngạo Thiên.
- Ông trời mà cùng sai nữa à ?
- Ngạo Thiên nói sai là sai. Mời Thừa huynh thể hiện nốt phần còn lại...Thừa Kiến mím chặt hai cánh môi rồi tự vả vào miệng mình. Y lui về chổ củ, nheo mày, đăm đăm nhìn Ngạo Thiên. Một câu hỏi đơn giản như thế nhưng lại khiến mọi người cứ đứng đực ra chẳng thể nào tìm được câu trả lời, không khí trong tửu sảnh lại êm lặng như tờ.
Không thấy người nào bước ra, Kim Ngạo Thiên rút ngay một tờ ngân phiếu năm trăm lượng đặt lên bàn. Y vỗ vào tờ ngân phiếu.
- Tờ ngân phiếu này thuộc bất cứ người nào nếu như trả lời được câu hỏi của bổn thiếu gia.
Cả gian tửu sảnh với trên bốn mươi người thế mà chẳng có người nào bước ra mặc dù mắt đăm đăm nhìn tờ ngân phiếu với vẽ thèm thuồng. Một câu trả lời đúng được năm trăm lạng bạc, số ngân lượng đâu phải là nhỏ thế nhưng chẳng có người nào bước ra nữa.
Ngạo Thiên hơi tỏ vẻ thất vọng thì một lão nhân vận đồ Cái Bang bước vào.
Y đi thẳng một mạch đến trước mặt Kim Ngạo Thiên, ôm quyền nói:
- Kim thiếu gia cho lão Cái Bang già này tìm chút ngân lượng chứ ?
Ngạo Thiên ôm quyến xá lão Cái Bang.
- Lão trượng... Tứ hải giai huynh đệ... mặc dù Kim Ngạo Thiên chưa biết lão tiền bối là ai, nhưng tất cả mọi người không phân biệt ai là người như thế nào. Bất cứ ai cũng đều có thể lấy tờ ngân phiếu này, miễn trả lời trong câu hỏi của Kim Ngạo Thiên.
Lão Cái Bang vuốt râu, rồi nhón tay lấy tờ ngân phiếu cho vào túi áo vá víu của mình. Lão vừa cho tờ ngân phiếu vào chiếc túi vá chằng chịt vừa nói:
- Xem như tờ ngân phiếu này là của lão phu rồi.
Mọi người nhốn nháo hẳn lên. Có người lớn tiếng nói:
- Không biết lão trả lời đúng hay sai mà đã vội lấy tờ ngân phiếu năm trăm lạng của Kim thiếu gia rồi.
Kim Ngạo Thiên khoát tay.
- Không sao...
Nhìn lại lão Cái Bang, Ngạo Thiên ôm quyền từ tốn nói:
- Tiên sinh đã lấy tờ ngân phiếu hẳn đã biết chắc mình trả lời đúng.
Lão Cái Bang gật đầu:
- Lão chắc chứ ?
Ngạo Thiên mỉm cười, ôn nhu nói:
- Nếu không đúng tiên sinh phải tự vã vào miệng mình và trả lại tờ ngân phiếu cho người khác đó.
Lão vuốt râu nhướng nhìn Kim Ngạo Thiên.
- Hê... Khi ngân phiếu đã nằm yên trong túi của lão Cù thì khó mà qua tay người khác lắm. Kim thiếu gia có tin như vậy không ?
- Tiên sinh nói thật, Ngạo Thiên phải tin rồi... nhưng chỉ sợ tiên sinh trả lời không đúng thôi.
- Lão Cù sao lại trả lời không đúng được. Lão Cù trả lời cho Kim thiếu gia và chỉ cần Kim thiếu gia giải thích cho mọi người biết vì sao câu trả lời của lão Cù đúng là được rồi. Nghĩ như thế nào nói như thế nấy.
Nếu như Kim thiếu gia nói đúng, lão Cù sẽ tặng cho Kim thiếu gia...
Lão Cù bỏ lững câu nói giữa chừng với tay về bầu hô lô rượu đeo bên hông.
Lão giã lã cười nói tiếp:
- Đây là bầu hồ lô rượu có một không hai trên đời này. Người uống một chén bằng trăm người uống rượu cả một đời. Lão hủ sẽ cùng với Thiếu gia uống cạn bầu hồ lô này. Đồng ý chứ ?
Kim Ngạo Thiên nhíu mày, rồi gượng cười nói:
- Vãn bối không biết rượu trong hồ lô của tiên sinh là hảo tửu gì. Nhưng nếu cần rượu ngon, muốn uống rượu ngon, vãn bối cam đoan chẳng thể nào có rượu ngon hơn rượu Kim trang.
- Hê... Lão Cù biết Kim trang của thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng, nhưng lão Cù chẳng có rượu nào ngon hơn rượu của lão Cù. Một vạn năm lão Cù mới cất được một bồ đó.
Ngạo Thiên nhíu mày rồi giã lã cười.
- Tiên sinh sống được bao nhiêu lâu mà đòi một bầu rượu một vạn năm. Tiên sinh có nói quá không ?
- Ai mà chẳng nói khoác. Nhưng lão phu đảm bảo rượu của lão tuyệt hơn tất cả những thứ rượu có trên thế gian này. Còn đề chứng minh cho lời của lão Cù, nếu như lão Cù nói sai, lão Cù sẽ tự tát vào miệng mình cho đến khi rớt răng ra mới thôi. Kim thiếu gia đồng ý chứ ?
- Lão tiên sinh già cả mà lại không có răng...Tội nghiệp lắm.
- Như thế mới công bằng.
Ngạo Thiên gật đầu.
- Được Ngạo Thiên đồng ý với tiên sinh. Tiên sinh hãy trả lời câu hỏi của Ngạo Thiên.
- Lão Cù rất sẵn lòng. Lão Cù vuốt râu nhìn Ngạo Thiên rồi trịnh trọng nói:
- Theo lão Cù, nói thì ý của Kim Ngạo Thiên, thiếu gia Kim trang thì người hơn thiên tử chỉ có một người duy nhất.
Lão ngưng lời nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt dò xét, rồi trịnh trọng nói tiếp:
- Người đó chính là LĂNG BỘI PHÂN phu nhân.
Tất cả mọi người ồ lên, trong khi Ngạo Thiên nhìn lão chăm chăm. Ngạo Thiên ra dấu cho mọi người im lặng. Nhìn lại Lão Cù, Ngạo Thiên nghiêm giọng nói:
- Lão tiên sinh nói lại một lần nữa xem.
- Được... theo ý của Kim thiếu gia thì Lăng Bội Phân phu nhân hơn hẳn thiên tử. Mọi người dồn mắt nhìn Ngạo Thiên.
Hai tay Ngạo Thiên xoa với nhau. Lão Cù nói:
- Lão phu nói đúng chớ ?
Ngạo Thiên đưa tay qua khỏi đầu, bất chợt vồ lấy lão.
- Tiên sinh nói quá đúng... rất đúng...
- Nếu lão phu nói đúng thì Kim thiếu gia hãy giải thích cho mọi người đây biết. Nếu như thiếu gia không giải thích thì không chừng họ lại cho lão Cù là kẻ nịnh hót thì họ lại không phục lão Cù.
Lão vỗ vào bầu hồ lô.
- Giải thích đúng, bầu hồ lô rượu của lão sẽ thuộc về Kim thiếu gia.
Xem như chúng ta đổi chác với nhau vậy mà.
Trong đám thực khách có người xầm xì.
- Một bầu rượu hồ lô chỉ đáng một phân bạc mà đổi những năm trăm lạng đúng là biết nói và biết đổi mà. Lão Cù không màn đến lời nói đó, mà nhìn Ngạo Thiên.
- Kim thiếu gia...
Ngạo Thiên gật đầu. Nhìn lại bọn môn khách, Ngạo Thiên ôm quyền trịnh trọng nói:
- Lão Cù tiên sinh nói rất đúng. Ngạo Thiên hỏi chư huynh câu hỏi vừa rồi theo ý của Ngạo Thiên. Phàm những ai hiểu bổn thiếu gia thì sẽ có câu trả lời ngay, nhưng chỉ tiếc chư huynh đâu chẳng ai hiểu đến Ngạo Thiên cả. Giờ thì Ngạo Thiên buộc phải giải thích cho chư huynh đệ hiểu. Nếu không chư huynh đệ sẽ hiểu lầm lão Cù tiên sinh.
Mọi người nhau nhau hẳn lên.
- Thiếu gia nói thử xem.
Ngạo Thiên ve cằm, khinh khinh nói:
- Thiên tử không đẻ ra, không nuôi dưỡng Ngạo Thiên và không cho Ngạo Thiên như ngày hôm nay. Người cho Ngạo Thiên tất cả chính là mẫu thân Lăng Bội Phân. Tất cả mọi người ở đây đang uống rượu và ăn thức ăn của Kim trang, nên trong Ngạo Thiên, đương kim thiên tử sao có thể sánh bằng Lăng Bội mẫu thân. Nếu không có mẫu thân thì chúng ta có ở đây để chờ thiên tử không ? Ai cũng có mẫu thân nên mẫu thân là trên hết, hơn cả thiên tử nữa.
Mọi người im lặng. Họ không phản bác nhưng cùng không có ý đồng tình với Ngạo Thiên. Bởi thừa nhận lời nói của Ngạo Thiên thì hóa ra đã phạm vào đại tội "khi quân" bất trung, mà tội này thì có thể chết như chơi. Chẳng ai muốn đem mạng mình để đổi lấy một bữa tiệc dù thịnh soạn đến đâu.
Ngạo Thiên sa sầm mặt khi thấy bọn môn khách chẳng người nào có thái độ gì với lời giải thích của mình. Ngạo Thiên cau mày bất nhẩn nói:
- Ai đồng ý với Kim thiếu gia thì sẽ có được mười lạng bạc uống rượu. Vừa nói Kim Ngạo Thiên vừa lấy một sấp ngân lượng đặt lên bàn.
Sự im lặng nhanh chóng bị phá vỡ, mọi người nhanh nhẩu hẳn lên và chẳng mấy chốc mọi người đều đồng ý với lời giải thích đó của Ngạo Thiên.
Thế mới biết ngân lượng có sức mạnh như thế nào.
Ngạo Thiên nhìn lại lão Cù từ tốn nói:
- Vãn sinh nói đúng.
Lão Cù vỗ vai Kim Ngạo Thiên nói:
- Có ngân lượng như thiếu gia đây thì nói cái gì mà không đúng.
Lão Cù vỗ vai Kim Ngạo Thiên ôn nhu nói:
- Dù sao thì Kim thiếu gia cũng đã giải thích đúng cho lão Cù. Lão và thiếu gia có thể uống bầu rượu này.