Ma thú lãnh chúa Chương 143 : Cửa thành xung đột.

Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai

Chương 143: Cửa thành xung đột.


Dịch giả : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu




Không gian giới chỉ vô cùng kỳ diệu, thu hơn hai vạn cây tre vào trong mà sức nặng không có biến đổi gì. Trên đường đi, ngoại trừ tu luyện vu thuật và quản lý rừng tre bên trong không gian vu tháp, hầu hết thời gian Dương Lăng dùng để nghiên cứu bí mật của Không gian giới chỉ.
Thử nghiệm vài lần, mặc dù còn cách quá xa, nhưng hắn có cảm giác Không gian giới chỉ có không ít chỗ giống như không gian vu tháp. Đều là không gian thần bí, biện pháp mở ra cũng gần như nhau, có lẽ tìm hiểu rõ được bí mật của Không gian giới chỉ thì một ngày nào đó có thể tìm hiểu được sự huyền bí của không gian vu tháp.


Không gian giới chỉ vô cùng hiếm có ở Thái Luân đại lục, hầu hết các ma pháp sư mà có một không gian ma pháp đã quá tốt rồi. Theo đạo lý, làm một tên thương nhân nhỏ, Dương Lăng không có khả năng có một Không gian giới chỉ. Nhưng biết được thực lực của Vưu Na, hiểu được hai huynh muội bọn họ xuất thân từ một gia đình quý tộc, nên mọi người cũng không có chút hoài nghi.
Là một Thiên hồ sử dụng Ma ảo trận thuần thục, Vưu Na đối với Ma pháp hệ hỏa và Không gian ma pháp có quan điểm rất rõ ràng. Đáng tiếc nói cả nửa ngày, Dương Lăng không hề có cảm giác gì với chú ngữ cả, đọc từ đầu đến đuôi không có phản ứng, mà đọc từ đuôi lên đầu cũng không hề phản ứng, rốt cuộc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm nay, thấy Dương Lăng lại thất bại, Vưu Na chần chờ một lát rồi nói: “Dương đại ca, đọc chú ngữ thì ngoại trừ phát âm chính xác, thì càng quan trọng hơn là phải trung thực và thật thà, muốn có Sự cảm ơn về sự bảo vệ và ân điển xuất phát từ tâm khảm đối với chiến thần?”
Sự cảm ơn về sự bảo vệ và ân điển xuất phát từ tâm khảm đối với chiến thần?
Lắc đầu cười cười, Dương Lăng không nói một lời, trong thời gian ngắn hắn không biết làm thế nào để cảm ơn sự bảo vệ và ân điển của chiến thần.
Trên Thái Luân đại lục hầu như tất cả chủng tộc có trí tuệ đều có thần linh của mình, Bán thú nhân cũng không ngoại lệ, trong lịch sử, giữa các chủng tộc phát sinh rất nhiều cuộc chiến tranh về tôn giáo. Mặc dù không tin tưởng vào chiến thần, nhưng hắn không muốn nói thêm điều gì về các tín ngưỡng mù mịt này.
Quên đi, còn không bằng dành thời gian để học Ma pháp triệu hoán.
Thu Không gian giới chỉ lại, nhìn Mập mạp ở cách đó không xạ miệng không ngừng nhai tóp tép, Dương Lăng trong lòng vừa động. Trong mắt người khác, mình chính là một tên Triệu hồi sư thực lực cường đại, lần này đi tới Mông Đặc Sâm đế đô thời gian quá gấp gáp, cùng với việc tìm hiểu sự thần bí của Không gian giới chỉ, còn không bằng hỏi Mập mạp một chút cơ bản về ma pháp Triệu hồi, để tránh cho ngày sau lộ ra sơ hở.
Mập mạp bản tính không xấu, chỉ là tham ăn và khao khát thành công mà thôi, hiểu được tính cách của hắn cũng không khó đối phó. Trầm tư một lát, Dương Lăng nghĩ ra một chủ ý. Ngoắc ngoắc tay với Mập mạp, lớn tiếng nói: “Mập mạp, ta nghe nói ở Mông Đặc Sâm đế đô có một địa phương chuyên môn bán Lục bì điêu, đến lúc đó ngươi nhất định phải giúp ta chọn một con thật tốt làm chiến sủng đó”
Có chỗ chuyên môn bán Lục bì điêu?
Vừa nghe Dương Lăng lớn tiếng gọi, nhớ tới con Lục bì điêu thân thể béo tròn của Mập mạp, Vưu Na không nhịn được mà bật cười. Cùng lúc đó, Mập mạp lại không thấy không vui, mang theo sắc mặt rầu rĩ giục ngựa chạy lại.
“Vưu Lý huynh đệ, ngươi rốt cuộc nghe ai nói? Lục bì điêu chỉ kém Cự long có một chút mà thôi, làm sao lại có chỗ chuyên môn bán chứ?” Mập mạp phẫn nộ nói: “Năm đó, ta chính là đi theo đọa sư mạo hiểm tính mạng ở bình nguyên mới có thể gọi về một con Lục bì điêu. Theo như đạo sư nói, con Lục bì điêu này còn chưa trưởng thành, đợi qua vài năm nữa thì lực chiến đấu tuyệt đối vượt xa ma thú trung cấp như Sư thứu”
“Ồ, thì ra là như vậy, phiền toái rồi đây” Nhìn Mập mạp, Dương Lăng giả bộ khó khăn lắc đầu: “Vốn, ta còn chuẩn bị vừa đến Mông Đặc Sâm đế đô liền mua một con Lục bì điêu làm chiến sủng, bây giờ xem ra không còn hy vọng rồi”
“Hắc hắc, nếu mỗi ngày có thể ăn vài con gà nướng, vậy không hẳn là không có hy vọng. Có lẽ, ta có có khả năng nghĩ biện pháp giúp ngươi”
Nhìn vẻ khó khăn của Dương Lăng, Mập mạp cười cười thần bí, trong nhà đạo sư cái khác không có chứ Lục bì điêu còn có vài con. Cho dù đạo sư không muốn đưa ra bên ngoài, hắn cũng có thể lén lút trộm lấy một con, lý do để bào chữa thì có nhiều lắm.
Bời vì năm nay mùa đông đến rất sớm, rất nhiều người dân nghèo không có lương thực dự trữ sống qua ngày nên dũng mãnh vào Mông Đặc Sâm đế đô chạy nạn, khiến cho trị an của đế đô càng ngày càng thấp. Mập mạp tin tưởng tên quỷ đói nào đó trộm một con Lục bì điêu để ăn cũng không phải không có khả năng, đến lúc đó tử vô đối chứng, cho dù đạo sư biết rõ có điểm không đúng cũng không có biện pháp bắt mình.
“Vưu Lý huynh đệ, tin tức này có phải do Lệ Nhã nói hay không?” Nhìn nữ ma pháp sư Lệ Nhã đang tự cười một mình ở cách đó không xa, Mập mạp nghi thần nghi quỷ.
“Hừ, nói nhỏ một chút, nói xấu sau lưng người khác không tốt lắm đâu” Nhìn Mập mạp đang suy đoán vô căn cứ, Dương Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận, cười cười nói nhỏ: “Ta xem hai người các ngươi vô cùng quen thuộc, làm sao vừa gặp mặt đã như là cừu nhân vậy?”

“Hắc hắc, thật ra thì cũng không có gì. Chỉ là mấy năm trước ta không cẩn thận Lệ Nhã đái dầm trên giường, mấy tháng trước không cẩn thận nhìn nàng tắm vài lần, sau đó nói cho tên cá cược đối với ta là bộ ngực của Lệ Nhã còn không to bằng quả mận mà thôi”
Nhìn trộm Tiểu cô nương tắm, mà không chỉ một lần.
Sau khi nhìn trộm, còn để lộ ra ngực Lệ Nhã lớn nhỏ như thế nào?
Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.
Nhìn vẻ mặt háo sắc vô liêm sỉ của Mập mạp, Dương Lăng không khỏi bội phục tính lưu manh và vô sỉ của hắn, lập tức hiểu ra. Trách không được Lệ Nhã vừa nhìn thấy Mập mạp đã tức giận, trách không được nàng luôn tìm cơ hội để xách tai Mập mạp.
“Thật ra, không lớn hơn quả mận tuyết Tây Bá Lợi Á không bao nhiêu cũng không phải không hấp dẫn. Có cần phải sau khi bị bại lộ, liền giống như ác ma dây dưa không ngớt không?”
Mập mạp vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc đầu, xem bộ dạng thì hắn mới là nạn nhân lớn nhất. Hiểu được chuyện gì xảy ra Vưu Na cười đến độ nước mắt chảy ra, mà Dương Lăng cũng phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh.
Làm bộ đồng tình an ủi vài câu, Dương Lăng từng chút từng chút một moi ra tất cả kiến thức của Mập mạp về Ma pháp Triệu hồi. Dù sao, Mập mạp quanh đi quẩn lại chỉ có vài mẫu, không tới một ngày, trong bụng hắn có gì bị Dương Lăng kéo ra bằng sạch.
Có ngựa bay Tây Bá Lợi Á tốc độ rất nhanh, chỉ sau năm ngày rời đi rừng tre, liền tiến vào phạm vi thế lực của Lợi Văn Tát công quốc. Từ từ, Thương nhân và bình dân qua lại ngày càng nhiều, thi thoảng đi ngang qua một vùng hẻo lánh còn gặp phải một sơn thôn nhỏ, hoặc là một trấn nhỏ.
Mấy ngày lại đây, Dương Lăng không có tiến triển nào về ma pháp không gian, nhưng ma pháp Triệu hồi thì hiểu ngay lập tức. Chỉ vài ngày thời gian thì lĩnh ngộ về Ma pháp triệu hồi đã vượt qua tên Mập mạp suốt ngày cười cười ha hả.
Thay một chiếc áo dài màu đen, tay cầm một cây ma pháp trượng nhặt trong sơn cốc, thoạt nhìn cũng khá giống. Nếu có thêm một con chiến sủng, sợ rằng không ai hoài nghi thân phận Ma pháp học đồ của hắn.
Đi qua một tòa thành trấn nhỏ, mọi người càng lúc càng gần Mông Đặc Sâm, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chỉ cần hơn hai ngày nữa là có thể đi đến đích.
“Vưu Lý huynh đệ, mọi người đi đã rất mệt mỏi, khổ cực. Hay là, đêm nay chúng ta nghỉ một đêm ở thành Tư Tháp Nạp phía trước, ngày mai tiếp tục lên đường?”
Thương lượng một lát với đám người Lệ Nhã, Kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi giục ngựa quay lại hỏi ý kiến Dương Lăng. Nói là khổ cực chứ thực ra bọn họ một đường chính là du sơn ngoạn thủy, nếu nói bọn như vậy mà cũng là khổ cực, vậy Áo Lan Đa chính là khổ đến mức không thể khổ hơn.
Nhìn Mập mạp ra vẻ không còn sức lực nào mà cưỡi ngựa, người lảo đảo muốn ngã; lại nhìn Lệ Nhã tóc dài tung bay trong gió đang chuẩn bị giục ngựa chạy lại, Dương Lăng hiểu được bọn họ sớm đã quyết định. Trầm ngâm một lát cũng không phản đối, phân phó cho Áo Lan Đa chuyển hướng, đi trước xe ngựa.
Thành Tư Tháp Nạp là thành trấn lớn nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, dù trời tối đêm cũng có không ít người ra vào. Trước cửa thành hùng vĩ có một đám binh phòng vệ mặc áo giáp màu vàng, nghiêm khắc tra xét người ra vào. Nhanh chóng giục ngựa chạy đến, mọi người kiềm chế lại ngựa, gia nhập vào hàng ngũ những người đi vào thành.
“Ngày hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay sao lại tra xét nghiêm khắc đến như vậy?”
“Nghe nói, thành chủ phủ tối qua xuất hiện vài tên sát thủ hạng nhất, làm bị thương thành chủ, giết vài tên hậu vệ rồi trốn thoát không thấy tăm hơi. Phẫn nộ, Thành chủ phái đại quân nghiêm khắc kiểm tra..”
“Hừ, nói nhỏ một chút, không nên nói lung tung”
Vài tên dong binh mặc bộ áo giáp tồi tàn đang nhỏ giọng bàn luận, thấy nhóm Dương Lăng nhanh chóng đi lên, ngay lập tức ngậm miệng lại. Một tên nhiều râu vốn còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng bị một tên dong binh già trừng mắt một cái, liền biết ý mà ngậm miệng lại.
Ám sát Thành chủ?
Mơ hồ hiểu được có chuyện gì xảy ra, mọi người nghi hoặc không thôi. Thành chủ quyền lực rất lớn, chính mình lại có một đội hộ vệ, có thể tự động thu thuế, ở một ý nghĩa nào đó thì Thành chủ chính là Lĩnh chủ của tòa thành trấn. Rốt cuộc tên nào điên cuồng dám lẻn vào Thành chủ phủ ám sát Thành chủ?
“Nhanh, xuống xe kiếm tra, nhanh” Mọi ngừa vừa đến đã khiến đám binh lính chú ý, một tên thống lĩnh vẻ mặt xấu xí dữ tợn vừa nói vừa mang theo một đội binh lính bao quanh, không bỏ qua bất cứ tình hình khả nghi nào.
Vì tránh phiền phức, Dương Lăng và Vưu Na bước xuống xe ngựa. Không ngờ, vừa nhìn thấy Vưu Na, thấy vóc người yểu điệu của nàng, tên thống lĩnh hai mắt sáng ngời, giật nảy mình vì vẻ đẹp mê hồn của nàng.
“Hắc hắc, rốt cuộc phát hiện được một tên nữ sát thủ, bắt tất cả những tên này lại cho ta, nhanh” xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Trầm ngâm một lát, tên thống lĩnh vẻ mặt xấu xí dữ tợn trầm giọng hạ lệnh, chỉ huy đám thuộc hạ vây quanh đám người Dương Lăng. Xe ngựa và ngựa bay của đối phương mặc dù hiếm thấy, nhưng nhìn rất phong trần, càng quan trọng hơn là không đeo huy chương quý tộc, nói cách khác, nhóm người Dương Lăng tuyệt đối không có khả năng là quý tộc đi ra ngoài du lịch, chỉ là vài tên Thương nhân từ xa đến mà thôi.



  (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)

Nguồn: tunghoanh.com/ma-thu-lanh-chua/quyen-2-chuong-143-nGsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận