Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 163: Lưu độc.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch + Biên tập : windmaster
Nguồn : 4vn.eu
Ma thú đại quân thay nhau công kích, bị Dương Lăng đang giống như con hổ rình rập, Tát Nhĩ Ngõa Đa mặc dù không bị trọng thương, nhưng rất căng thẳng, khẩn trương.
Làm thế nào bây giờ?
Nhìn xem vô số ma thú, nhìn đám Giác phong thú giảo hoạt đánh một kích rồi lui và đám con nhện không hề buông tha, Tát Nhĩ Ngõa Đa chần chờ không quyết. Cứ vừa tránh vừa lui như vậy, nói không chừng mình còn không ra khỏi rừng rậm đã mất hết máu mà chết, nhưng lưu lại phản kích càng vô cùng nguy hiểm. Đối với một tên sát thủ thì đây tuyệt đối không phải lựa chọn tốt.
Hô.
Trong nháy mắt khi hắn chần chờ, Tát Nhĩ Ngõa Đa cảm giác mắt hoa lên, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Khiếp sợ, Huyết Tinh Linh chủy thủ vô ý thức được vung lên, thân thể theo bản năng hơi nghiêng. Một tiếng trầm thấp vang lên, may mắn ngăn cản được thanh chủy thủ như tia chớp của Dương Lăng, tuy nhiên trên lưng lại bị Lang chu vương cắn một miếng lớn, máu tuôn như suối.
Sát thủ chính là sát thủ, phản ứng còn nhanh hơn Kiếm thánh Thánh Địa Á Ca.
Một kích không trúng, Dương Lăng nhanh chóng lui lại, rồi chỉ huy Ma thú đại quân tiếp tục tấn công mạnh, vây chặt tên Tát Nhĩ Ngõa Đa đang bị thương. Hắn vốn tưởng rằng có thể giống như Thánh Địa Á Ca một kích là chết, giết chết tên sát thủ trước mặt này. Không nghĩ đến rằng, đối phương phản ứng nhanh như vậy, không hổ là Sát thủ nhất lưu.
Âm thầm quan sát, hắn hiểu được thực lực của tên sát thủ cầm đầu không thấp, mặc kệ là tốc độ kinh người hay là có Ma pháp gia tốc như Thuấn di, tất cả đều không kém Sát thủ Thiên bảng tập kích mình ở bìa Đặc Lạp Tư rừng rậm. Nếu không có Ma thú đại quân trợ chiến, nếu không phải đối phương không dám tham chiến, có lẽ còn không biết hươu chết vào tay ai.
Dương Lăng chấn động, thì cùng lúc đó Tát Nhĩ Ngõa Đa cũng sợ đến toát mồ hôi hột. Tình báo có nói Dương Lăng là một tên Triệu hồi sư, không nghĩ rằng tốc độ của hắn lại nhanh đến như vậy, càng không thể tưởng tượng công kích của hắn lại sắc bén đến như thế.
Rốt cuộc là Ma pháp Thuấn di, hay là Tật phong bộ của Kiếm thánh?
Đánh lui vài con Giác phong thú, hắn cẩn thận từ từ lui lại, cẩn thận nắm bắt năng lượng ba động trong không khí, lo sợ Dương Lăng lại đột nhiên từ trong bóng tối tấn công.
Một tên Sát thủ nhất lưu, điều mấu chốt không phải là đấu khí trong cơ thể hắn mạnh thế nào, cũng không phải là ma lực, mà là cảm giác linh mẫn. Là một tên Sát thủ Thiên bảng, Tát Nhĩ Ngõa Đa cũng không ngoại lệ, cảnh giác cao độ và bản năng phản ứng trong nháy mắt khiến cho hắn tránh thoát được cú đánh trí mạng của Dương Lăng.
Ngửi được mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc trên người Tát Nhĩ Ngõa Đa, Ma thú đại quân công kích càng thêm điên cuồng. Giác phong thú hợp thành tổ đội thay nhau lao xuống công kích, có khi lao vào các vị trí yếu hại trên người Tát Nhĩ Ngõa Đa, có khi lại bắn ra một mảnh châm độc dày đặc, Lang chu vương chỉ huy đại quân con nhện đuổi theo sát nút, phun ra nọc độc chết người.
Vừa muốn tránh thoát công kích của Ma thú đại quân, vừa lúc nào cũng đề phòng Dương Lăng đánh bất ngờ, trong nháy mắt Tát Nhĩ Ngõa Đa khổ không nói thành lời. Trong nháy mắt trên người hắn đã thêm vài vết thương rất sau, vết máu đầy mình.
Tiến giai đến cảnh giới Trung cấp Địa vu, thuần thục nắm giữ Thổ độn và Mộc độn, thực lực của Dương Lăng đã khác xa ngày xưa. Ở trong rừng rậm, chỉ huy Ma thú đại quân cẩn thận bày đặt mai phục, thì đừng nói là một tên Sát thủ Thiên bảng mà chính là một tên Thánh giai cũng có thể đánh một trận.
Là một tên Sát thủ Thiên bảng kinh nghiệm phong phú, Tát Nhĩ Ngõa Đa thực lực rất mạnh. Nhưng đại ý khinh thường bước vào mai phục của hắn thì đành phải cuống quít tránh chiêu. Dương Lăng tin tưởng chỉ nửa nén hương thời gian nữa, cho dù mình không ra tay thì sợ rằng đối phương cũng không thể còn sống.
Trong thời gian này, Ma thú đại quân ở trong Không gian Vu tháp nuốt chửng rất nhiều sương trắng, thực lực càng ngày càng cao. Mặc dù không có tiến hóa một cấp, nhưng lực chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều, phối hợp càng ngày càng ăn ý. Cho dù mình không ra tay, Dương Lăng tin tưởng Ma thú đại quân cũng có thể giết chết tên sát thủ này.
Ô
Ngay khi Dương Lăng chỉ đứng chờ đợi, Tát Nhĩ Ngõa Đa càng ngày càng khẩn trương thì đột nhiên ở giữa không trung xuất hiện một cây Ma pháp tiến. Theo sát sau đó liền truyền đến tiếng kêu loáng thoáng và tiếng bước chân. Cùng lúc đó, trên bầu trời cũng bay đến hai con chim kền kền Cách Nhĩ Mạch màu tuyết trắng, xem ra, viện quân của địch nhân đã sắp đến nơi
Huyrt lên một tiếng, thông báo cho viện quân vị trí của mình, Tát Nhĩ Ngõa Đa thở dài một hơi, không hề lui lại nữa, toàn lực phòng thủ. Chỉ cần kiên trì thêm một lát nữa, đối phương sẽ phải lui lại, tìm cơ hội phản kích sau cũng không muộn.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho hắn?
Nhìn thấy viện quân của đối phương đang giơ đuốc nhanh chóng đến gần, Dương Lăng nhăn mày, suy nghĩ đối sách.
Suốt dọc đường trở về Duy Sâm Trấn, chỉ biết chạy trốn cũng không phải biện pháp tốt, đối phương lúc nào cũng có thể dựa vào mấy con chim mà biết được hành tung của mình, điểu binh khiển tướng đuổi theo giết mình. Chỉ có thi thoảng phản kích thì mới có thể tạo ra tác dụng chấn nhiếp, khiến cho đối phương không dám đến quá gần, qua đó cũng làm tan rã quyết tâm và dũng khí của đối phương, thuận lợi trở lại Ma thú lĩnh.
Khi đối phương cảnh giác thấp nhất chính là thời cơ công kích tốt nhất.
Nhìn Tát Nhĩ Ngoa Đa người đầy vết máu đang cắn chặt răng chống đỡ công kích của Ma thú đại quân.
Nhìn thấy viện quân của đối phương càng ngày càng gần, Dương Lăng trong lòng vừa động. Chỉ huy Ma thú đại quân mãnh liệt công kích, sau đó chỉ huy chúng nó nhanh chóng rút lui, cố ý làm ra vẻ hấp tấp lui lại.
Chính mình lại ngồi im trong một bụi rặm không nhúc nhích. Cực lực thu liễm ba động của vu lực trong cơ thể, qua bui cây nắm rõ mọi cử động của Tát Nhĩ Ngõa Đa, chờ đợi thời cơ tấn công.
Nhìn thấy Ma thú đại quân của đối phương giống như thủy triều biến mất ở sâu trong rừng rậm, xác nhận ở xung quanh không có gì khác thường, mà đám võ sĩ cứu viện đầu tiên chỉ còn cách khoảng hơn 20 bước, Tát Nhĩ Ngõa Đa thở dài một hơi. Tựa vào một gốc đại thụ hít vào một hơi thật sâu, sau đó lấy một bình thuốc vài vài tấm khăn trong cái túi, chuẩn bị băng bó đơn giản vết thương.
Cửu tử nhất sanh.
Nhớ tới Giác phong thú nhanh như tia chớp và đại quân con nhện số lượng khổng lồ, nhớ tới Hấp huyết biên bức và Khô mộc chiến sĩ, nhớ tới tốc độ quỷ dị và công kích sắc bén của Dương Lăng, hắn không khỏi nuốt nước miếng, cảm thấy tê dại.
Nhiều năm như vậy, hắn gặp qua một Kiếm thánh dám một mình đi vào Độc long đàm, nhìn thấy một Ma đạo sư có thể một mình giết chết một đại đội kỵ binh, nhưng là hắn chưa bao giờ thấy qua tên Triệu hồi sư kinh khủng như Dương Lăng.
Đối phương không thể đơn giản là một tên Triệu hồi sư, có thể nói là một người có tốc độ còn nhanh hơn cả Kiếm thánh, công kích sắc bén và quỷ dị hơn cả Sát thủ Thiên bảng.
Hung hăng chửi mấy tên cung cấp tình báo, Tát Nhĩ Ngõa Đa cắn chặt răng bôi thuốc lên vết thương đang không ngừng chảy máu, sau đó cầm lấy mảnh vải băng bó lại. Song chính khi hắn chuẩn bị buộc nút, thì đột nhiên phía sau truyền đến một cỗ ba động cổ quái.
Không để cho hắn kịp phản ứng, một thanh chủy thủ sắc bén đã đâm vào cơ thể hắn. Đầu tiên là toàn thân đau nhức, sau đó truyền đến cảm giác tê dại, đầu dần dần trở lên mơ hồ.
“Không tốt, có độc” Hiểu được đại sự không ổn, Tát Nhĩ Ngõa Đa theo bản năng khom lưng cúi đầu, hy vọng lăn được ra ngoài.
Đáng tiếc đã quá muộn.
Một vòng sáng léo lên, hắn cảm giác yết hầu đau đớn, máu phọt ra. Cách đó không xa đám viện binh hai mắt đỏ bừng, điên cuồng lao đến, bầu trời đen nhành, mơ hồ truyền đến tiếng kêu của mấy con chim kền kền và tiếng rống giận của đám viện binh, tiếng càng ngày càng nhỏ.
Hai tay Tát Nhĩ Ngõa Đa băng bó vết thương, cảnh giác thấp nhất, phòng bị yếu nhất thì Dương Lăng lao ra. Nháy mắt xuất hiện ở phía sau Tát Nhĩ Ngõa Đa, thanh chủy thủ sắc bén đâm nát trái tim hắn, rồi lập tức cắt đứt yết hầu hắn.
Vì xác nhận một kích trí mạng, hắn bôi nọc rắn độc mà Mỹ Đỗ Toa lưu lại lên thanh chủy thủ. Quả nhiên, cho dù là Sát thủ Thiên bảng cũng không thể chống cự kịch độc, cả người chết lặng, phản ứng chậm chạp.
Tiện tay cầm lấy thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ và chiếc túi của đối phương, Dương Lăng lạnh lùng liếc mắt một cái về phía đám viện quân đang điên cuồng lao đến, sau đó nhanh chóng rời đi. Đến khi hắn biến mất ở sâu trong rừng, Tát Nhĩ Ngõa Đa mới ngã xuống mặt đất, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Nhanh, thật sự quá nhanh.
Nhìn Tát Nhĩ Ngõa Đa chết không nhắm mắt, lại nhìn phương hướng mà Dương Lăng biến mất, đám Hắc y nhân đến cứu viện cảm thấy da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng lên, không có ai dám đuổi theo trước.
Lúc trước, nghe nói Dương Lăng đánh chết kiếm thánh Thánh Địa Á Ca trong bữa thọ tiệc của Bệ hạ, bọn họ bán tín bán nghi, nghĩ rằng chỉ là một cái ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy một chiêu của Dương Lăng, dứt khoát giết chết Tát Nhĩ Ngõa Đa, thì rốt cuộc không có ai hoài nghi thực lực của Dương Lăng cả.
Tốc độ nhanh như chớp, công kích sắc bén và ánh mắt lạnh như băng.
Ngay cả Tát Nhĩ Ngõa Đa là Sát thủ Thiên bảng cũng không phải đối thủ thì người bình thường càng không cần nói. Mặc dù võ công xuất sắc, nhưng thủ lĩnh htn cũng tự nhận không phải đối thủ của Dương Lăng, lỗ mãng dẫn người đuổi theo thì chỉ càng tăng thêm thương vong mà thôi.
“Có lẽ, chỉ có Lưu độc mới là đối thủ của mục tiêu, nhanh hồi báo với hội trưởng” Trầm ngâm một lát thủ lĩnh Hắc y nhân quyết đoán ra lệnh rút lui.
“Lưu Độc? Đại nhân, ý người là Lưu Độc người có hy vọng tiến giai đển Dạ đồng sát thủ nhất?”
Khiếp sợ, đám Hắc y nhân nghi hoặc nhìn Thủ lĩnh. Lưu Độc là cao thủ lợi hại nhất của Hiệp hội, nghe nói đã đột phá cảnh giới Thánh giai, là cao thủ có hy vọng nhất để tiến giai đến Dạ Đồng sát thủ trong trăm ngàn năm qua. Mười năm gần đây, ngoại trừ hội trưởng và các nhân vật cao cấp ra thì không có ai biết được hành tung của hắn, thậm chí không ai biết mặt thật của hắn.
“Đúng vậy, Sát thủ Thiên bảng bình thường đã không phải là đối thủ của mục tiêu. Muốn hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ chỉ có thể nhờ Lưu Độc ra tay”
Nhìn rừng rậm tối tăm, nhớ đến Dương Lăng thần xuất quỷ mật, Thủ lĩnh Hắc y nhân vừa nói vừa vô ý thức bỏ đi nhanh hơn, dẫn theo mọi người dụng tốc độ nhanh nhất lui khỏi rừng rậm, chờ đợi viện quân đến.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m