Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai
Chương 167: Xử nữ hoa quan.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch + Biên tập : windmaster
Nguồn : 4vn.eu
Sức lực bị hạn chế nặng nề, đối mặt với Ma thú đại quân không hề sợ chết điên cuồng công kích, Lưu Độc khổ không nói ra lời, gặp chiêu tránh chiêu. Mỗi lần chuẩn bị lấy độc dược ra thì lại bị Ma thú đại quân công kích trí mạng, kết quả, sau nửa nén hương cũng không có cơ hội thi triển Độc thuật mà mình quen thuộc nhất, cả người đầy vết máu, vết thương vô số.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế này đến chết sao?
Nhìn Ma thú đại quân rậm rạp công kích sắc bén, lại nhìn Dương Lăng đang ở bên hồ chỉ huy Ma thú đại quân hành động, Lưu Độc cắn chặt răng, liều mạng bị thương, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Dương Lăng.
Đánh thắng Tinh thần lực của Vưu Na thì Ma ảo trận không công cũng tự phá, cũng như vậy thì chỉ cần giết chết tên Dương Lăng đã chuyển mình vào Không gian này, thì tự nhiên có thể rời khỏi Không gian lĩnh vực cổ quái này. Ngoài ra, cũng chỉ có thể giết chết Dương Lăng, Ma thú đại quân không có người chỉ huy thì mình mới thoát khỏi chúng.
Mặc dù thực lực bị hạn chế rất lớn, nhưng toàn lực ứng phó, tốc độ của hắn vẫn nhanh như điện, tạo ra một mảnh tàn ảnh. Tránh thoát được đòn của Khô mộc chiến sĩ, không để ý đến sự uy hiếp của Giác phong thú và Hấp huyết biên bức các ma thú cấp thấp, nhanh chóng lao về phía Dương Lăng.
Lưu Độc tốc độ rất nhanh, nhưng Dương Lăng phản ứng cũng không chậm.
Lưu Độc vừa mới hành động, hắn đã hiểu được ý đồ của đối phương, một bên chạy nhanh đến Vu Tháp, một bên chỉ huy Ma thú đại quân chặn hắn lại. Nếu đối phương cố kỵ với Sương trắng như vậy, vậy trốn vào Vu Tháp tràn ngập Sương trắng sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Chi
Dưới sự chỉ huy của hắn, Ma thú đại quân chặn đứng đường đi, điên cuống công kích Lưu Độc. Nhất là Giác phong thú, càng phát huy tuyệt đối ưu thế về tốc độ và châm độc, một lần tiếp một lần đánh lui Lưu Độc, cho hắn tận dụng được thời gian quý giá.
Vì áp chế Long thiệt lan, Dương Lăng tiêu hao rất nhiều Sinh mệnh năng lượng, thể lực và Tinh thần lực, tốc độ hanh động thấp đi rất nhiều. Nếu ở bên ngoài Không gian Vu tháp, Lưu Độc tin tưởng một kích giết chết hắn, nhưng bên trong Không gian Vu tháp thực lực bị hạn chế rất lớn, hơn nữa Ma thú đại quân dây dưa, nên mỗi lần đều bị Dương Lăng tránh thoát.
Kết quả, Lưu Độc không chỉ không thể bắt hoặc là giết chết Dương Lăng. Ngược lại còn bị hắn cố tình dẫn vào gần Vu Tháp tràn ngập sương trắng. Bất tri bất giác, càng lúc càng gần Vu Tháp thần bí, tốc độ và năng lực phản ứng cũng càng lúc càng chậm chạp.
“Không tốt”
Hút vào rất nhiều sương trắng, Lưu Độc cảm giác cả đầu đau đớn, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, cơ thể rung chuyển, thiết chút nữa ngã xuống. Hiểu được bị Dương Lăng dẫn dụ vào hiểm cảnh, khiếp sợ thối lui, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Cơ hội không thể bỏ qua, thời gian đã trôi qua không thể quay lại.
Chạy đến Vu Tháp tràn ngập Sương trắng, Dương Lăng thở dài một hơi. Quây đầu lại thấy Lưu Độc sau khi hít vào Sương trắng thì thân thể run lên, hấp tấp lui lại, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt đến như vậy, không tiếc bất cứ giá nào, chỉ huy Ma thú đại quân tấn công mãnh liệt.
Vô luận là Giác phong thú, con nhện, hay là Hấp huyết biên bức các loại ma thú cấp thấp, Đặc Lạp Tư rừng rậm cũng có vô số, cho dù tổn thất nặng nề thì lúc nào cũng có thể vào trong rừng bổ sưng. Lưu lại củi xanh lo gì không có củi đốt.
Bị sương trắng ăn mòn, bị Ma thú đại quân điên cuồng công kích, Lưu Độc vô cùng nguy ngập, chạy ra vài lần đều không được. Tình thế càng lúc càng không ổn.
Sau khi hút vào Sương trắng, vết thương trên người đám ma thú nhanh chóng khôi phục, có được năng lượng bổ sung không ngừng nghỉ. Mà trái lại, Lưu Độc lại khổ đến mức không nói thành lời, cứ hút thêm một ngụm Sương trắng, hắn cảm giác lại mất đi Ma lực và khí lực. Hành động càng ngày càng chậm, công kích càng lúc càng vô lực.
Thực lực hai bên càng lúc càng trái ngược, ngắn ngủi trong nháy mắt, trên người Lưu Độc thêm không ít vết thương rất sâu. Có khi bị Giác phong thú cắn cả da lẫn thịt tạo ra một vết thương thật sâu, có khi lại bị xạ tuyến khó lòng phòng bị của Tà nhãn đánh trúng, máu tuôn như suối, có khi lại bị cây đinh sắt của Khô mộc chiến sĩ đâm sâu vào người.
Chẳng lẽ, cứ như vậy mà chết ở đây?
Lần lượt nhiều lần cố gắng phá vòng vây mà vô ích, Lưu Độc buồn bực đến mức suýt hộc máu. Hắn không thể nào tưởng tượng được Dương Lăng có thể ngăn cản được Long thiệt lan, càng không thể tưởng tượng đối phương lại có một Không gian lĩnh vực, thực lực vượt quá xa so với tin tức tình báo.
Nhìn Không gian lĩnh vực thần bí, nhìn Ma thú đại quân rậm rạp, hắn vô cùng hối hận. Nếu biết được Dương Lăng có bản lãnh cổ quái đến như vậy, hắn sẽ không đợi đối phương độc tính bộc phát mới ra tay, mà sớm liều mạng ra tay.
Lưu Độc khổ sở chống đỡ, vết thương đầy mình, cùng lúc đó, Dương Lăng lại rút ra thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén, từ từ ngưng tụ năng lượng trong cơ thể, chuẩn bị tại thời khắc quyết định thông qua Thổ độn pháp thuật phát ra một kích trí mạng.
Ở trong hồ nước hấp thu đại lượng Sinh mệnh năng lượng, mặc dù không thể nào bức được chất độc cổ quái ra ngoài, nhưng dẫu sao thì chất độc cũng không phát tác, từ từ ngưng tụ được một bộ phận Vu lực và Tinh thần lực, miễn cưỡng thông qua Thổ độn pháp thuật thực hiện một lần công kích.
Thú một sừng sau khi nuốt chửng thật nhiều nước hồ và sương trắng, khi trừ một bộ phận chất độc, nó giãy dụa đứng lên, phẫn nộ phát ra một tia chớp. Trong nháy mắt, Lưu Độc không kịp ứng phó bị điện đánh đến mức cả người cháy đen. Trong thời gian ngắn cả người chết lặng, đừng nói là công kích mà ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
“Hừ, chết đi”
Nhìn thấy đối phương không thể nào nhúc nhích, Dương Lăng bắt ấn quyết thi triển Thổ độn pháp thuật , trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lưu Độc. Thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén trực tiếp đâm thủng trái tim đối phương rồi lập tức lui lại.
“Ngươi”
Đau đớn, Lưu Độc không thể tin trợn trừng hai mắt. Máu trong người mãnh liệt tuôn ra, bị thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ đang cắm trên ngực cắn nuốt hết như một cái động không đáy, cả người run lên, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Nhìn đám ma thú đang điên cuồng lao đến, lại nhìn Không gian lĩnh vực cổ quái, nhìn Dương Lăng đang lui lại, hắn hiểu được không thể nào phá được vòng vây. Không cam lòng trừng mắt nhìn Dương Lăng một cái, cố gắng niệm chú ngữ, chính là chết, hắn cũng muốn Dương Lăng chôn cùng.
Đánh lén thành công cũng nhanh chóng lui lại thật xa, thấy Lưu Độc cắn răng lẩm bẩm, Dương Lăng hiểu được đối phương còn hy vọng phát ra cú phản kích cuối cùng. Hắn cẩn thận tiếp tục lui lại, chỉ huy Ma thú đại quân phát động công kích cuối cùng.
Cắn chặt răng niệm một câu chú ngữ cuối cùng, Lưu Độc không thể chống đỡ được nữa, ngã xuống mặt đất. Cơ thể khô héo, đừng nói là máu mà ngay cả một giọt nước cũng bị Huyết Tinh Linh chủy thủ hút sạch, từ xa nhìn lại giống như một cái xác chết khô.
Lưu Độc chết không nhắm mắt, nhưng Dương Lăng cũng không cảm thấy tốt hơn.
Đối phương vừa đọc câu chú ngữ cuối cùng, hắn cảm giác ngọn lửa trong cơ thể bộc phát, bất kể thế nào cũng không thể áp chết được. Trong nháy mắt cả người nóng như lửa, trên da tay lại xuất hiện vết phồng rộp, cơ thể từng chút từng chút bành trướng lên, giống như Khinh khí cầu càng lúc càng lớn.
Hiểu được đại sự không ổn, Dương Lăng cắn răng lao đến bên người Lưu Độc, hy vọng tìm được giải dược. Xé rách quần áo của hắn rồi lấy hết tất cả các thứ trong Không gian giới chỉ hắn ra.
Bên trong Không gian giới chỉ của Lưu Độc chất đầy đồ vật, ngoài mấy bình có màu sắc khác nhau và dược phấn, còn có vài quyển sách, và một vài đồ vật kỳ quái, thậm chí, còn có cả Hải dương chi tâm mà hắn đấu giá thành công, nhưng tìm nửa ngày cũng không biết giải dược rốt cuộc dấu ở đâu.
Mấy quyển sách đều rất dày, một quyển nói về những điều suy nghĩ của hắn khi tu luyện giải thích tại sao có thể dùng Độc nhập Thánh; một quyển giới thiệu về các bảo vật hiếm có và phong tục địa phương trên Thái Luân đại lục; một quyển cuối cùng giải thích cụ thể các loại Độc thuật.
Không tìm được giải dược, Dương Lăng bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là cẩn thận đọc quyển sách nói về các loại độc thuật của Lưu Độc. Mất cả nửa ngày, căn cứ vào tình trạng của mình, rốt cuộc xác nhận được rằng mình trúng chất kịch độc “Long Thiệt Lan”. Nhìn cái lưu ý là tạm thời chưa có giải dược, hắn buồn bực suýt chút nữa hộc máu.
Theo thời gian kéo dài, hắn cảm giác tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Cơ thể càng lúc càng nóng, mỗi một mạch máu đều rất nhiều máu, cơ thể không ngừng bành trướng, dường như lúc nào cũng thể phát nổ. Càng không ổn là mắt càng ngày càng nặng, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
“Dương đại ca, ngươi vẫn ổn chứ, Dương đại ca”
Vừa tỉnh lại, nhìn Dương Lăng càng ngày càng nghiêm trọng, nhìn thân thể hắn toàn là các vết phồng rộp, Vưu Na gấy đến mức Lục thần vô chủ, rơi lệ đầy mặt. Chần chờ một lát rồi cắn chặt răng cởi quần áo trên người mình.
Ngoại trừ Ma ảo trận, Thiên hồ còn có một dị năng mà không muốn người khác biết, mỗi một nữ Thiên hồ đều được Chiến thần chúc phúc, Xử nữ hoa quan của các nàng là khắc tinh của mọi kịch độc trên đời. Vì giải trừ chất độc trong cơ thể Dương Lăng, Vưu Na cam tâm tình nguyện dâng hiến cho hắn cái quý giá nhất trong đời.
Mặc dù ý thức Dương Lăng đã trở lên mơ hồ, nhưng vừa ngồi lên trên người hắn, Vưu Na vẫn không khỏi đỏ bừng mặt mắc cỡ. Da thịt trần truồng trắng nõn nhẵn nhịu vừa mới chạm vào Dương Lăng, tim nàng liền nhảy loạn lên, mắc cỡ đến độ cả người vô lực.
“Dương đại ca, vì người, Vưu Na nguyện ý làm bất cứ cái gì” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Cởi bỏ quần áo trên người Dương Lăng, nhìn hắn đang nhíu chặt mày, vuốt ve làn da nóng rực của hắn, nàng không hề do dự, dứt khoát cởi nốt mảnh quần áo cuối cùng.
Loáng thoáng, Dương Lăng mơ một giấc mộng, một xuân mộng đã lâu.
Trong mơ, có một người đàn bà trần truồng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh mình. Hai chân co dãn kết thật, eo nhỏ duyên dáng mảnh khảnh, hai vú đập dồn dập như cơn sóng, còn có mùi thơm cơ thể say lòng người, hết thảy đều như mơ. Hai người ôm chặt lấy nhau, lao vào cuộc vu sơn vân vũ
Mơ mơ màng màng, hắn cảm giác ngọn lửa trong cơ thể đang kịch liệt hạ xuống, giống như trận đại hồng thủy tìm được một chỗ thoát nước. Giống như đằng vân giá vũ, hoặc là cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên.