Ma thú lãnh chúa Chương 185 : Thợ săn.

Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai

Chương 185: Thợ săn.


Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch + Biên tập : windmaster
Nguồn : 4vn.eu




Hiểu được có thế lực đối địch ra sức ngăn cản, nhưng không đến cuối cùng tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha. Dù sao, thành lập một Dong binh công hội đối với Ma thú lĩnh tài nguyên phong phú thật sự quá quan trọng.
“Dương đại nhân, biện pháp không phải không có, chỉ là” Cỗ Nhĩ Bang Đức trầm ngâm một lát, lấy một tấm da cừu trong lòng ngực ra, nói tiếp: “Chấp sự trưởng lão phản đối kịch liệt có đề ra một ít yêu cầu đặc biệt, nói là nếu ngươi có thể làm được, hắn sẽ không còn phản đối việc thành lập một Dong binh công hội ở Duy Sâm Trấn”


Yêu cầu đặc biệt?
Thấy vẻ mặt khó coi của Cỗ Nhĩ Bang Đức, trên mặt còn có vẻ xấu hổ, Dương Lăng không cần suy nghĩ cũng hiểu được yêu cầu của Cỗ Nhĩ Bang Đức không hề bình thường. Nhấp một ngụm rượu, ra hiệu cho Mục Nhĩ Bá Kỳ nhận lấy tấm da cừu, đọc yêu cầu ghi trên đó.
“Công hội có quyền thành lập Bộ liệp đội 1000 người, có quyền tự do ra vào Lãnh địa, Lĩnh chủ không có quyền can dự vào hoạt động của Công hội trong Lãnh địa, tiền thuế Ma thú lĩnh thu được phải giao ra 15%”
Lão quản gia sắc mặt nhợt nhạt, càng đọc càng kích động, đọc vài câu đã không đọc nổi nữa. Đây không phải là yêu cầu mà là xích lõa làm khó Ma thú lĩnh.
“Hắc hắc, tốt, chủ ý rất tốt”
Hiểu được yêu cầu của Chấp sự trưởng lão, Dương Lăng lạnh lùng cười. Hắn vốn tưởng rằng đối phương chỉ là chuẩn bị đòi tinh tệ nhiều một chút, không ngờ rằng đối phương lại đưa ra yêu cầu quá đáng đến như vậy.
Bộ liệp đội có 1000 quân, tuy số lượng không nhiều, nhưng ở thời khắc mấu chốt thì nguy hiểm không thua đại quân 1 vạn người, lực phá hoại hơn xa đám Dong binh ô hợp. Cho dù ngu xuẩn đến thế nào, cũng không có một Lĩnh chủ nào cho phép tồn tại một lực lượng không chịu sự khống chế của mình trong Lãnh địa.
So sánh với việc thành lập lực lượng vũ trang trực thuộc, thì việc chuyển 15% tiền thu thuế càng thêm trắng trợn. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Hiển nhiên, đối phương biết Ma thú lĩnh phát triển không thể không có Dong binh công hội, không có chút thành ý nào ủng hộ việc thành lập phân hội ử Ma thú lĩnh.
“Hừ, làm việc quá đáng, một ngày nào đó sẽ biết thế nào là báo ứng” Cỗ Nhĩ Bang Đức sát ngôn quan sắc, không cần nhiều lời cũng hiểu được ý của Dương Lăng. Trầm ngâm một lát rồi nói: “Dương đại nhân, thành lập Dong binh công hội cũng không cần gấp, tiếp theo chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp. Mặt khác, thỏa thuận lúc trước của chúng ta vẫn không thay đổi, chỉ cần hỗ trợ tìm được di tích của Thần thánh cự long, chúng ta có thể cung cấp hậu tạ rất lớn.”
Đối với Cỗ Nhĩ Bang Đức mà nói, không thể nào thành lập một Dong binh công hội ở Ma thú lĩnh không chỉ không thể tăng cường hữu nghị với Dương Lăng, ngược lại còn có chút xấu hổ. Tuy nhiên, vẫn còn có thông qua các phương pháp khác để đền bù, hợp tác về phương diện thăm dò di tích Thần thánh cự long đúng là một chủ ý tuyệt vời.
Di tích Thần thánh cự long?
Dương Lăng lắc đầu, thời gian này rất bận bịu làm sao có thời gian đi tìm di tích cự long? Tuy nhiên, cho dù không thể thành lập Dong binh công hội, nhưng tạo quan hệ tốt với Bầy sói dong binh đoàn thực lực hùng hậu cũng rất tốt.
Bàn luận một ít kế hoạch hợp tác cụ thể, Cỗ Nhĩ Bang Đức từ biệt rời đi. Chuẩn bị điều động đông đảo tinh anh từ Liên minh công quốc. Các thế lực vào Duy Sâm Trấn càng ngày càng nhiều, phải sớm tìm được Di tích cự long, nếu không có lẽ nhiệm vụ được trả công kinh người đành phải bỏ qua.
“Đại nhân, rốt cuộc là thế lực nào đang âm thầm ngăn trở sự phát triển của chúng ta?”
Nhìn Cỗ Nhĩ Bang Đức đã đi khuất, Cổ Đức trầm giọng nói ra nghi hoặc của mình, mặc dù Dương Lăng và Cỗ Nhĩ Bang Đức chưa nói rõ, nhưng hắn chỉ nghe vài câu đã mơ hồ hiểu được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Sở dĩ Chấp sự trưởng lão ra sức phản đối, dám chắc bị ảnh hưởng và áp lực của thế lực nào đó.

“Hừ, Đại thần ngoại giao Cách Lý Kỳ của Liên minh công quốc them thuống tài nguyên phong phú của Đặc Lạp Tư rừng rậm, Đại thần quân cơ của Ban Đồ đế quốc quyết trả thù cho cháu. Chỉ có thể lực hai bọn họ mới có năng lực mạnh như vậy” Hừ lạnh một tiếng, Dương Lăng nói tiếp: “Cổ Đức, lập tức chiêu mộ võ sĩ giỏi thủy tính thành lập Hải quân giao cho A Tư Na Ma huấn luyện”
Đối mặt với địch nhân, nhanh chóng phát triển thực lực mới là vương đạo. Dặn dò vài câu, hắn đi nhanh về phía biệt viện của mình, chuẩn bị tận dụng thời gian tu luyện.
Tiếp theo, hắn nói cho Vưu Na ý định của mình, nàng vui vẻ đồng ý, cả ngày bận rộn bên trong Không gian Vu tháp. Dưới sự hỗ trợ của nàng, Dương Lăng chuyển đại lượng cây giống đi vào, rắc rất nhiều hạt giống xung quanh Phi long đàm.
Không biết là do Không gian Vu tháp khác thường, hay là do hồ nước ảnh hưởng, cây giống lớn lên rất nhanh, hạt giống một đêm cũng mọc lên một cái chồi cao bằng cái đũa. Có lẽ không lâu sau là có thể hình thành rừng cây hàng trăm dặm.
Chuyển đại lượng cây giống và hạt giống, dưới sự quản lý của Vưu Na, Ma thú cơ địa bên trong Không gian Vu tháp sơ bộ hình thành. Điều tiếc nuối duy nhất đó là bất kể thế nào, Vưu Na cũng không thể phải việc gì cũng thuận lợi, mặc dù khẩu quyết đọc rất trôi chảy, nhưng vẫn không có cách nào thuần hóa Ma thú.
Thử nghiệm vài lần, Dương Lăng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, cẩn thận suy nghĩ biện pháp giải quyết. May là Vưu Na mặc dù không có cách thuần hóa Ma thú, nhưng chỉ huy Ma thú vương giả có trí lực nhất định như Tà nhãn bạo quân, Lang chu vương và Phi Long vương cũng không có vấn đề gì.
Ngoại trừ tu luyện, Dương Lăng thi thoảng đi đến quán rượu và Hương cách lý lạp. Ngày hôm nay, hắn chuẩn bị đến quán rượu uống vài chén thì nghe được tiếng người xung quanh.
“Đã thỏa thuận một con chó sói nhỏ giá 500 Tử tinh tệ, nhưng chúng ta tổn thất vài huynh đệ, khó nhọc bắt được hơn 20 con chó sói con, các người không những không cảm động, ngược lại còn chèn giá xuống 100 Tử tinh tệ, thật là quá đáng”
Một tên Mạo hiểm giả cao lớn đứng giữa đám người vừa nói vừa cùng đám đồng bọn phía sau rút thanh trường kiếm sắc bén ra, hung hăng nhìn đám người đông thế mạnh đối diện.
“Hừ, các ngươi vì tiện lợi, nên ngu xuẩn bỏ mấy con chó con này vào bên bao tải, hầu hết đều không thể hô hấp được nữa. Với bộ dạng bây giờ, nói không chừng chưa vận chuyển đến Mông Đặc Sâm thì tất cả đều chết hết, đừng nói là 500 Tử tinh tệ, mà ngay cả 100 Tử tinh tệ cũng không đáng giá.”
Nhìn đám võ sĩ phẫn nộ, một lão già bộ dáng thương nhân hừ lạnh một tiếng, ỷ vào đông đảo Dong binh hộ vệ, cơ bản không để vài tên Mạo hiểm giả cả người đầy máu vào mắt.
Dương Lăng rất nhanh hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thì gia, lão già là một tên thương nhân chuyên mua Ma thú tinh hạch và thú nhỏ, dưới sự hộ vệ của đám Dong binh chạy tới Duy Sâm Trấn, ủy thác vài tên thợ săn kinh nghiệm phong phú vào Đặc Lạp Tư rừng rậm bắt phong lang mới sinh, hứa một con giá 500 Tử tinh tệ, chuẩn bị chuyển về Mông Đặc Sâm bán với giá cao.
Nhận được nhiệm vụ, vài tên thợ săn dựa vào kinh nghiệm phong phú nhanh chóng tìm được hang ổ của Phong lang. Nhưng ngay khi bọn hắn thuận lợi bắt được hơn 20 con phong lang con, chuẩn bị rời đi thì đụng phải bầy sói vừa ra ngoài kiếm ăn trở về.
Vì nhanh chóng rời khỏi, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đem chó sói con nhét vào trong các bao tải. Không nghĩ được rằng rất khó khăn chạy trốn nên chó sói con bị ngạt đến chỉ còn một hơi thở, tên thương nhân liền nhân cơ hội ép giá, từ 500 Tử tinh tệ xuống còn 100 Tử tinh tệ. Đừng nói là kiếm tiền, mà ngay cả trợ cấp tiền mai tử tuất cho gia đình người chết cũng không đủ.
“Ai, vẫn là làm Dong binh tốt hơn, cho dù không đường để đi, ngàn vạn lần cũng không nên làm thợ săn mạo hiểm khắp nơi”
“Đúng vậy, gặp phải chuyện bất công còn có thể tố cáo với Dong binh công hội, do công hội ra mặt giải quyết. Nhưng thợ săn thì thảm rồi, chết ở trong rừng thì không có ai bồi thường, khổ sở hoàn thành nhiệm vụ còn không lấy được thù lao đúng mức”
Nhìn tên thương nhân giàu có, và nhìn đám thợ săn cả người đầy vết máu, không còn đường để đi, mọi người đều bàn tán. Có người đồng tình với cảnh ngộ của Thợ săn, nhưng đối mặt với đám hộ vệ đằng đằng sát khí của tên thương nhân, không ai dám ra mặt làm trung gian. Có một số tên Dong binh thậm chí hả hê cười nhạo vài tên thợ săn người đầy vết máu.
Thợ săn?
Chuyên môn bắt Ma thú, không có tổ chức, không có thế lực nào để nương tựa?
Mọi người có đồng tình có hả hê bàn tán, nhưng Dương Lăng lại nhanh chóng nghĩ ra một chủ ý. Muốn nhanh chóng phát triển thế lực của mình, tìm ra bí mật tại sao Thượng cổ Vu sư biến mất, chỉ dựa vào chính mình thì hiệu suất sẽ rất thấp.
Vốn hắn còn chuẩn bị dựa vào thế lực của các Đại thương hội hay Dong binh công hội, nhưng bây giờ xem ra không quá thực tế. Không có đủ ích lợi, bất kể là Đại thương hội hay là Dong binh công hội cũng sẽ không giúp đỡ hết sức. Cùng với việc bỏ ra quá nhiều tinh lực vận động Đại thương hội hoặc Dong binh công hội, thì không bằng bồi dưỡng thế lực của mình.
Duy Sâm Trấn ở cạnh Đặc Lạp Tư rừng rậm tài nguyên phong phú, hội tụ đông đảo Dong binh cũng như đông đảo Thợ săn và Mạo hiểm giả. Thú nhỏ và Ma thú tinh hạch có trên Thái Luân đại lục, một bộ phận lớn là đến từ Đặc Lạp Tư rừng rậm, trong đó Thợ săn và Mạo hiểm giả có công rất lớn.
Nếu có thể lợi dụng ưu thế lĩnh chủ của mình, đoàn kết Mạo hiểm giả của Ma thú lĩnh thậm chí cả Thái Luân đại lục, lũng đoạn buôn bán Ma thú tinh hạch, trứng Ma thú và ấu thú, cũng có thể từng bước bồi dưỡng thế lực của riêng mình.
Muốn đoàn kết Mạo hiểm giả, Thợ săn trên Lãnh địa thì biện pháp tốt nhất là thành lập Thợ săn Công hội do mình khống chế, giải quyết khốn cảnh của bọn họ, đề cao địa vị và thu nhập của bọn họ, tăng cảm giác quy chúc của bọn họ. Sau đó, có thể thông qua các thủ đoạn chiêu mộ người tài giỏi trong đó, bồi dưỡng thành thân tín và tai mắt của mình.



Nguồn: tunghoanh.com/ma-thu-lanh-chua/quyen-2-chuong-185-TGsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận