Ma thú lãnh chúa Chương 2 0 : Lục vụ .

Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai

Chương 20 : Lục vụ .

Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu




Sáng sớm ngày thứ hai, Tác Phỉ Á mang theo cái bánh ngọt do tự tay mình làm ra, chuẩn bị để cho Dương Lăng thưởng thức tài nghệ nấu ăn của mình. Nhưng vừa vào trong sân, nhìn sinh mệnh thụ miêu chỉ sau một đêm đã cao đến thắt lưng, kinh ngạc nửa ngày không lấy lại được bình tĩnh.
-Dương đại ca, này, chuyện gì xảy ra thế này ?
Tác Phỉ Á không thể tin mở to đôi mắt mọng nước.
-Vì nhanh chóng có được Táng mạng chi tuyền, ta nghĩ được một cách làm tắt!
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tác Phỉ Á, Dương Lăng thần bí cười cười.
Thấy Dương Lăng cố ý nhìn vào bộ ngực cao cao của mình, Tác Phỉ Á mắc cỡ đỏ bừng mặt, gắt giọng :


-Nhìn cái gì vậy, cẩn thận con mắt của ngươi rơi ra đó. Nói, nói mau, dùng cách gì?
Bình thường sinh mệnh thụ miêu không có một ngàn năm căn bản không có cách nào trưởng thành, tốc độ sinh trưởng có thể tưởng tượng ra. Tác Phỉ Á nghĩ không ra Dương Lăng rốt cục dùng biện pháp gì có thể khiến cho tốc độ sinh trưởng của sinh mệnh thụ miêu đề cao hơn mười lần.
Cầm lấy một miếng bánh ngọt từ trong giỏ của Tác Phỉ Á, Dương Lăng không khách khí nuốt ngay, tự phụ nói:
-Ai, vì sớm có ngày thu được Táng mạng chi tuyền, đêm hôm qua ta không ngừng kéo cành cây của Táng mạng thụ miêu dài ra. Bận rộn suốt một đêm, rốt cục cũng dài thêm vài lần, mệt muốn chết
Trực tiếp kéo cành cây dài ra?
Sửng sốt trong chốc lát, nhìn Dương Lăng cười mập mờ xấu xa, Tác Phỉ Á phản ứng lại, tức giận đánh vào ngực hắn mấy cái :
-Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nếu còn không nói, ta sẽ bỏ đi đấy ?
Tác Phỉ Á làm bộ bỏ đi, quả nhiên Dương Lăng nhanh chóng nắm lấy tay phải của nàng. Nhưng để cho nàng bất ngờ, Dương Lăng còn thừa dịp hôn nhẹ nhàng lên tai của nàng, cái cảm giác gai gai như điện giật nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nhất thời cả người mềm nhũn ra.
-Tác Phỉ Á, ngươi có phát hiện thấy thiên địa linh khí trong sân rất dày đặc hay không ?
Ngay khi Tác Phỉ Á cả mặt đỏ bừng, tim nhảy loạn lên, Dương Lăng lại đề cập đến chính sự. Mê hoặc giận dữ liếc Dương Lăng một cái, Tác Phỉ Á hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nói :
-Ta không biết thiên địa linh khí là cái gì, nhưng ma lực ở nơi này rõ ràng mạnh hơn bên ngoài vài lần. Chẳng lẽ, ma lực chung quanh càng mạnh, tốc độ sinh trưởng của sinh mệnh thụ miêu lại càng nhanh.
Vừa nói được một nửa, Tác Phỉ Á đột nhiên trong lòng vừa động. Ma lực bên trong sân dày đặc, nhất là ban đêm, dày đến mức giống như một tầng sương trắng. Nếu tu luyện trong viện tốc độ nhanh hơn, có lẽ cũng có thể xúc tiến tốc độ sinh trưởng của sinh mệnh thụ miêu.
Uống nước suối ngọt mát mà Tác Phỉ Á mang từ Tinh linh bộ lạc đến, Dương Lăng nói:
-Đúng, nếu ta đoán không sai, đúng là do thiên địa linh khí nồng đậm, hoặc là nói là ma lực đẩy mạnh sinh mệnh thụ miêu sinh trưởng.
-Tốt, thật tốt quá, ta phải nhanh chóng trở về nói cho ông nội, thông báo cho các Tinh linh bộ lạc khác. Được rồi, Dương đại ca vậy thông linh pháp thuật có tiến triển hay không?
Tác Phỉ Á kích động không thôi, nếu có thể khiến cho sinh mệnh thụ miêu sinh trưởng nhanh hpn, tinh linh có thể sớm ngày thu được Táng mạng chi tuyền, đề cao thực lực của bộ lạc.
Sau một lát trầm ngâm, Dương Lăng nói cho Tác Phỉ Á biết phát hiện của mình. Nhưng vô cùng kỳ quái chính là Tác Phỉ Á dù cố gắng đến thế nào, đại thụ chung quanh cũng không hề có động tĩnh. Ngược lại, Dương Lăng chỉ cần khoanh chân ngồi xuống mặc niệm thông linh khẩu quyết thì chung quanh sẽ tản mát ra một vòng sinh mệnh năng lượng màu xanh lục nhợt nhạt.
Kỳ quái, vấn đề này là như thế nào?
Tác Phỉ Á lo lắng đến độ đi lại vòng quanh, mà Dương Lăng cũng nghĩ không rõ chuyện gì xảy ra. Cùng một địa phương, cùng một khẩu quyết, mặc kệ Tác Phỉ Á cố gắng như thế nào, đại thụ chung quanh đều vẫn yên tĩnh.
-Dương đại ca, nếu không ngươi cùng với ta trở về Tinh linh bộ lạc tìm ông nội nhìn xem thế nào?
Thử lại vô số lần, Tác Phỉ Á đầu đầy mồ hôi. Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông tha.
Sau một lát trầm tư, Dương Lăng nói:
-Tác Phỉ Á, có lẽ cái sân này của ta có điểm cổ quái. Như vậy đi, chúng ta chia làm hai đường, ngươi trơ về tìm ông nội của ngươi thử xem, ta quyết định vào trong Đặc Lạp Tư sâm lâm xem có hiệu quả hay không!
Suy nghĩ trăm lần không giải thích được, Dương Lăng đoán rằng có lẽ do tụ linh trận bên trong sân ảnh hưởng, vì xác nhận, hắn quyết định vào Đặc Lạp Tư sâm lâm với thiên địa linh khí nồng hậu nhìn thử xem.
Việc này không nên chậm trễ, hai người miễn cưỡng chia tay, chia làm hai đường. Tác Phỉ Á cưỡi trên con sư thứu mà Dương Lăng thuần hóa nhanh chóng chạy về Tinh linh bộ lạc, còn Dương Lăng trực tiếp chạy vào Đặc Lạp Tư sâm lâm.
Trải qua nhiều ngày tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí, cùng với ánh sáng bảy màu do ma thú tinh hạch tản mát ra, Dương Lăng cảm giác tu vi tăng nhanh, tốc độ và lực lượng cùng theo đó tăng lên rất nhiều. Từ một thân cây nhảy đến một thân cây khác, giống như đằng vân giá vũ, trong lúc vô ý càng ngày càng xa bìa rừng.
Mặc dù cưỡi thú một sừng thì tốc độ sẽ nhanh hơn, nhưng Dương Lăng không muốn bỏ qua cơ hội tu luyện. Sau khi chạy thoát từ trong tay Thiên bảng sát thủ, hắn hiểu được chỉ có tăng mạnh năng lực của bản thân mới là vương đạo. Nếu không cho dù ma thú của mình có nhiều hơn nữa, thực lực có mạnh hơn, sợ rằng không kịp gọi ra trợ chiến thì mình đã chết.
Đặc Lạp Tư sâm lâm vào buổi sáng sớm được bao phủ bời một tầng sương mù thời gian dài không tiêu tan. Sau lần bị nữ thích khách Cổ Lan Đan Na đánh lén, Dương Lăng không dám khinh thường đại ý, gọi tất cả hơn hai ngàn con Giác phong thú ra chia làm năm đội. Ngoài một đội ở bên cạnh bảo vệ, bốn đội còn lại tuần tra cảnh giới trong phạm vi hai trăm bước, không bỏ qua tiếng động nào dù nhỏ nhất.
Mấy canh giờ sau, Dương Lăng đi tới một cái hồ nhỏ không có người qua lại. Chung quanh rất nhiều cổ thụ, ngưng tụ thiên địa linh khí khổng lồ.
Vì đảm bảo an toàn, hắn tại bên cạnh một gốc đại thụ cao lớn bố trí một mê tung trận đơn giản, gọi ra tất cả Tà nhãn, khô mộc chiến sĩ cùng với thú một sừng, chỉ huy ma thú đại quân lập tốt trận hình, cẩn thận đề phòng. Để tránh cho trong lúc tu luyện không có con ma thú nào đột nhiên lao ra, xác định không có con ma thú cao cấp nào ở gần đó, mới ngồi xếp bằng trên ngọn cây.
Mặc dù càng ở sâu trong Dương Lăng thiên địa linh khí càng dày đặc, hơn nữa thực lực của mình đã khác rất nhiều so với trước kia, nhưng Dương Lăng vẫn không muốn mạo hiểm tiến vào. Vô luận là cảnh báo của tinh linh trưởng lão hay là dựa vào trí nhớ của thú một sừng, ở sâu bên trong sâm lâm đều có rất nhiều ma thú kinh khủng, trước khi tiến giai tới địa vu, hắn không muốn hành động lỗ mãng.
Thiên địa linh khí ở xung quanh rất tuyệt vời, mặc dù vẫn còn kém tiểu viện được bao phủ bởi tụ linh trận trong Duy Sâm tòa thánh, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều các chỗ khác của Duy Sâm Trấn. Chỉ mới niệm một lần thông linh khẩu quyết, Dương Lăng cảm giác được cây cối chung quanh tản mát ra phô thiên cái địa sinh mệnh năng lượng. Hấp thụ vào trong cơ thể liền cùng với vu lực màu máu đỏ trộn lẫn với nhau, vận chuyển theo một quỹ tích huyền ảo.
Bên trong sân, chỉ có vài cây đại thụ đã tản mát ra đại lượng sinh mệnh năng lượng, ở trong Đặc Lạp Tư sâm lâm con người thưa thớt, cái này còn phải nói?
Cảm nhận được sinh mệnh năng lượng càng ngày càng dư thừa, Dương Lăng đối với việc tu luyện kế tiếp rất chờ mong! Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn còn không rõ năng lượng màu xanh này có đặc điểm gì, nhưng hắn hiểu được hấp thu lượng lớn loại năng lượng này tuyệt đối có lợi không thể tưởng tượng.
Dưới sự kích thích của thông linh pháp thuật, lấy Dương Lăng làm trung tâm, các cây cối to nhỏ ở xung quanh vừa điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, vừa tản mát ra sinh mệnh năng lượng. Ngay cả cây thấp trên mặt đất cùng với Mạch tư thảo thấy ở khắp nơi cũng không ngoại lệ, đều tản mát ra một tia lục khí nhàn nhạt.
Từ từ, sinh mệnh năng lượng hình thành một tầng sương mù màu xanh lục, càng ngày càng đậm, bao phủ lấy cả người Dương Lăng. Nếu Dương Lăng mở to mắt hắn sẽ thấy đại thụ chung quanh xuất hiện thêm một chồi nụ màu xanh lục, ngay cả Mạch tư thảo có khắp nơi trên mặt đất cũng từ từ dài ra.
Rậm rạp Giác phong thú lại tiến giai, màu da một chút một chút chuyển sang màu lục, tất cả đều tiến hóa ra cánh ở góc. Về phần một trăm con may mắn, mặc dù không có đột phá tới cấp bốn, nhưng giác dực trên lưng càng thêm chắc chắn. Chạy nhanh hết tốc độ, tốc độ tuyệt đối không giống trước kia chút nào.
Cùng lúc đó, Tà nhãn cũng xuất hiện thay đổi. Hai cái xúc tu ở hai bên cũng một chút, một chút biến thô, con mắt duy nhất lúc đỏ, lúc lục, quỷ dị đổi tới đổi lui, từng ngụm từng ngụm nuốt chửng năng lượng màu xanh biếc nồng đậm. truyện được lấy từ website tung hoanh
Giác phong thú cùng Tà nhãn thụ ích thấy rõ, nhưng nếu so sánh với khô mộc chiến sĩ thân cao hơn mười thước đúng là tiểu vu kiến đại vu. Chỉ thấy sau khi chúng nó hấp thu đại lượng thiên địa linh khí và sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc, thân thể không ngừng phồng lên, co rút lại, sau đó lại phồng lên, co rút lại. Từ từ, bả vai, đầu gối, cùng tất cả các đốt ngón tay, các bộ vị đều xuất hiện một cây đinh thô to bén nhọn, toàn thân bao trùm bởi một tầng thụ giáp.




Nguồn: tunghoanh.com/ma-thu-lanh-chua/quyen-2-chuong-20-oEsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận