Chương 525: Đọa lạc thiên sứ.
Dịch giả : vuhanduong Biên tập : devilbat2007 Nguồn : 4vn.eu
Nhìn mênh mông tinh đồ trên vị diện tinh tiêu, Dương Lăng kích động không thôi. Đáng tiếc, tìm nửa ngày cũng không thấy bắc đẩu thất tinh quen thuộc ở đâu, càng không tìm được Địa cầu lam sắc.
Chẳng lẽ, chính mình đã đi tới một tinh hệ khác, thậm chí là một vũ trụ khác ?
Nhìn tinh đồ hoàn toàn xa lạ, Dương Lăng bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn, hắn còn tưởng rằng vị diện này là một tinh cầu, sau khi thông qua vị diện tinh tiêu tìm được vị trí của địa cầu, một ngày nào đó có thể cưỡi lưu lãng thần thú quay về đó. Không nghĩ tới, tìm nửa ngày mà ngay cả tinh đồ của hệ ngân hà cũng không tìm được, càng không cần phải nói đến Địa cầu nho nhỏ.
" Vị diện tinh tiêu, theo truyền thuyết là một thần khí do vị diện lưu lãng giả luyện chế ra, có thể định vị chuẩn xác các vị diện. Đừng nói là vật chất vị diện bình thường, ngay cả ở các đại chủ vị diện cũng cực kỳ hiếm thấy, có tiền cũng không mua được!" hóa thân xà nữ của Hải Đức Lạp kích động không thôi, không nghĩ tới có thể gặp được loại bảo bối này ở đây.
" Thái Luân đại lục nằm ở vị diện nào, ma thú vị diện mà ngươi nói nằm ở đâu ?" Dương Lăng mang vị diện tinh tiêu đưa cho Hải Đức Lạp đang hưng phấn.
" Đại nhân, cái này" Hải Đức Lạp xấu hổ cười cười, sắc mặt ửng đỏ, " ta chỉ biết đây là vị diện tinh tiêu, nhưng việc sử dụng nó như thế nào, ta cũng không rõ lắm."
" Không biết sử dụng vị diện tinh tiêu như thế nào, vậy sau này làm sao ngươi quay về ma thú vị diện ?" Dương Lăng lắc đầu.
Vốn, sau khi lấy được tinh tiêu, hắn còn chuẩn bị đi tới vong linh vị diện hoặc là ma thú vị diện để truy tìm tung tích của thượng cổ vu sư, không nghĩ tới, ngay cả Hải Đức Lạp cũng không biết sử dụng như thế nào.
" Sau khi ra đi, ta đã không định trở về, trừ phi" Hải Đức Lạp sắc mặt buồn bả, tiếp theo nói: " trừ phi có một ngày có thể tiến giai lên thượng vị thần đỉnh, nếu không, cho dù trở về ma thú vị diện cũng không thể nào đòi lại được chiểu trạch của cửu đầu xà nhất tộc."
Tại Thái Luân đại lục, trung vị thần đỉnh cơ hồ đã có thể ngang dọc khắp nơi; nhưng tại ma thú vị diện, ngay cả sinh tồn cũng là vấn đề. So với đám thượng vị thần thú như bạo long, độc long cùng phệ hồn ma lang, Hải Đức Lạp hiểu được chính mình còn kém rất xa. Lúc trước, sau khi bị một đám bạo long công kích, nàng vất vả lắm mới có thể dẫn một bộ phận mãng xà gian nan chạy ra khỏi đại chiểu trạch. Để có thể đến dị vị diện tu luyện cũng như tránh né bạo long đuổi giết, nàng mới cắn răng thông qua không gian liệt phùng mà trong lúc vô ý phát hiện được để đi tới Thái Luân đại lục. Trước khi tu luyện đến thượng vị thần đỉnh, quay về ma thú vị diện tuyệt đối là muốn chết!
" Hải Đức Lạp, yên tâm đi, rồi có một ngày chúng ta sẽ cùng nhau trở về. Đừng nói là một mảnh chiểu trạch nho nhỏ, cho dù là ngươi có muốn chiếm cả ma thú vị diện cũng không có vấn đề!" Nhìn sắc mặt buồn bã của Hải Đức Lạp, Dương Lăng an ủi vài câu rồi phất tay triệu đám huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á ra.
Thân là trung vị thần, Hải Đức Lạp không biết sử dụng vị diện tinh tiêu như thế nào, cũng không có nghĩa là những người khác cũng không có biện pháp. Thiên sứ của Vân Trung thành thường xuyên phủ xuống các vật chất vị diện tác chiến. Có lẽ, đám người Áo Phỉ Lợi Á sẽ có biện pháp gì đó.
Sau khi đơn giản nói qua vài câu, Dương Lăng mang vị diện tinh tiêu đưa cho thiên sứ sáu cánh Áo Phỉ Lợi Á. Nàng nhìn kỹ rồi bất đắc dĩ lắc đầu: " Đại nhân, dưới tình huống bình thường, thiên sứ phủ xuống các vật chất vị diện có hai biện pháp. Hoặc là Giáo Đình gọi về, thông qua không gian liệt phùng phủ xuống. Hoặc là do Vân Trung thành an bài trực tiếp phủ xuống. Thiên sứ bình thường không sử dụng và cũng vô pháp tiếp xúc với loại vị diện tinh tiêu trong truyền thuyết này."
Nhìn Dương Lăng có điểm thất vọng, Áo Phỉ Lợi Á chần chờ một lát rồi nói tiếp:" thiên sứ chiến đấu của Vân Trung thành chia làm hai loại, một loại phụ trách phủ xuống các vật chất vị diện chiến đấu, một loại khác phụ trách chiến đấu nơi không gian loạn lưu. Loại sau mới là chủ chiến quân đoàn chính thức của Vân Trung thành. Để có thể dễ dàng tiến thối nơi không gian loạn lưu, thiên sứ trường chủ chiến quân đoàn hẳn là biết cách sử dụng loại vị diện tinh tiêu này."
Xem ra, trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp nắm giữ huyền bí của vị diện tinh tiêu này!
Dương Lăng thu hồi vị diện tinh tiêu lại, tiếp tục mang những thứ bên trong tàng bảo thất thu vào Vu tháp không gian. Một tên đại thiên sứ bình thường thì có thực lực thượng vị thần đỉnh. Thiên sứ trường có khả năng suất lĩnh thiên sứ quân đoàn tại không gian loạn lưu tiến thối tự nhiện, thực lực càng không phải là mình có thể đối phó được. Mấu chốt là cơ hội cùng đối phương gp nhau rất thấp, cho dù thực lực có cường thịnh trở lại cũng không có biện pháp.
Tàng bảo thất của Giáo Đình rất lớn, chứa đựng rất nhiều tài bảo. Ngoại trừ tinh tệ, tinh thạch, quáng thạch cùng ma thú tinh hạch ra, còn có rất nhiều vũ khí cùng khôi giáp được chế tác hoàn mỹ. Trong đó, tuyệt đại bộ phận đều được gia trì các loại chúc phúc pháp thuật. Phụ gia các loại thuộc tính. Dương Lăng mất khoảng nửa canh giờ để dọn sạch hết mọi thứ trong tàng bảo thất, thu hết vào Vu tháp không gian, chuẩn bị sau khi trở về sẽ để cho đám người Vưu Na, Cổ Đức cùng Áo Phỉ Lợi Á từ từ sắp xếp lại.
Ngoại trừ tàng bảo thất, Giáo Đình còn có thương khố chứa đựng lương thực, các loại chiến lược vật tư như khôi giáp cùng tinh thạch bình thường, còn có một tàng thư quán rộng lớn, tất cả đều có giá trị kinh người. Nhất là tàng thư quán, có rất nhiều bản ghi chép bao quát về mọi lĩnh vực như thiên văn, địa lý, ma pháp đấu khí... Nói về giá trị tổng hợp, vượt xa so với lương thực cùng chiến lược vật tư kia.
Vô luận là ma thú lĩnh hay là thợ săn công hội, thời gian thành lập đều cực kỳ có hạn. So sánh với lịch sử lâu đời của các tổ chức như dong binh công hội cùng ma pháp sư công hội, mặc dù thực lực không thấp hơn, nhưng thiếu đi sự tích lũy về lịch sử và nền móng, cơ chế bồi dưỡng nhân tài vẫn chưa hoàn thiện. Nhưng sau khi thu hoạch đống văn tự này của Giáo Đình và sát nhập nhân viên của họ vào thì sự phát triển lâu dài của lãnh địa và thợ săn công hội sẽ được rót vào một cổ sức sống. Giáo Đình đã tích lũy qua hàng ngàn năm, nếu lợi dụng tốt thì sẽ là một nguồn tài phú trước đó chưa từng có.
Sau khi biết được tin tức, Cổ Đức cùng Vưu Na dẫn nhiều người thông qua truyền tống trận chạy tới thánh thành, hỗ trợ sắp xếp lại tài phú mà Giáo Đình lưu lại, thu lấy những tù binh có thể lợi dụng. Sau khi bận rộn suốt một ngày, mọi chuyện mới sơ bộ hoàn thành. nguồn tunghoanh.com
" Đại nhân, đại nhân, các binh sĩ phát hiện một toà cung điện dưới đất, bên trong có rất nhiều thiên sứ bất động!" Đang lúc Dương Lăng chuẩn bị quay về ma thú lĩnh, nhanh chóng chuẩn bị tốt cho lần tiến vào thần ma mộ tràng thì Thi Vu Vương vừa nói vừa chạy nhanh tới.
Sau khi mang nhiệm vụ dẫn đại quân phòng thành giao cho A Cổ Tô, hắn cũng chạy tới gia nhập vào đội ngũ thăm dò thánh thành. Thánh thành là đại bản doanh của Giáo Đình, đã trải qua vô số lần sửa sang mở rộng, ai cũng không biết bên trong thành có bao nhiêu gian mật thất, ai cũng không biết có bao nhiêu bảo bối được giấu trong đó. Nói không chừng, trong lúc vô ý còn có thể nhặt được vật gì tốt. Thi Vu Vương không chịu được tịch mịch tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Quả nhiên, dưới sự chỉ huy của hắn, mọi người rất nhanh phát hiện một toàn cung điện bí ẩn dưới lòng đất.
Rất nhiều thiên sứ bất động ?
Dương Lăng có điểm ngoài ý muốn, dưới sự dẫn đường của Thi Vu Vương, liền dẫn đám người thiên sứ sáu cánh Áo Phỉ Lợi Á cùng Hải Đức Lạp đi thẳng đến địa hạ cung điện. Lướt qua một ci hành lang khắc đầy những thánh kinh cố sự, đi qua một cái cửa khắc đầy đồ án, cuối cùng đi tới một cái cửa rất lớn, có khả năng dung nạp hơn mười người cùng nhau đi vào, âm trầm sâu không lường được, thỉnh thoảng thổi ra từng trận hàn phong lạnh lẽo. Nhìn xa xa, ở phía sau lối vào có một tòa cung điện khổng lồ, thỉnh thoảng xuất hiện một đoàn hỏa quang loáng thoáng, có thể thấy được trên sân rộng có một đám thiên sứ, tất cả đều không nhúc nhích, tựa hồ như là đã chết.
Chẳng lẽ, đây là một tòa lăng mộ của thiên sứ ?
Dưới sự nghi hoặc, Dương Lăng rút Chiến hồn đao ra, dẫn đám người Thi Vu Vương cùng Hải Đức Lạp cẩn thận tiến vào. Cao giai thiên sứ là chủ lực chiến đấu của Giáo Đình, thậm chí là của Vân Trung thành. Nếu vô ý làm khởi động chốt mở hoặc ma pháp trận gì đó, làm cho đám thiên sứ đang bất động trong đại điện sống hết lại, vậy sẽ rất phiền toái!
Dưới hỏa quang lờ mờ, mọi người cẩn thận tiến về phía trước, theo khoảng cách càng ngày càng gần, đại điện cổ quái hiện ra càng lúc càng rõ ràng.
Chỉ thấy cả tòa đại điện đủ để chứa mấy cái sân golf lớn nhỏ, có một cây trụ hỏa thiêu sống đỏ bừng, phía trên có cột một đám thiên sứ vẻ mặt thống khổ. Một số há to miệng, tựa hồ như kêu gào thảm thiết đến khản giọng, có tên cả người đầy vết thương, những vết thương sâu đến xương có thể tùy ý thấy được, tựa hồ trước khi chết đã chịu những cực hình đáng sợ. Có kẻ cắn chặt răng, thất khiếu đổ tựa hồ khi còn sống chịu phải thông khổ phi nhân
Càng ngoài ý muốn mọi người chính là phía sau ót của mỗi thiên sứ đều bị đục thủng một lỗ lớn, não tủy tất cả đều bị rút ra, không một ngoại lệ. Cũng không biết khi còn sống đã chịu phải cực hình đáng sợ hay là bị một quái vật đáng sợ nào đó hấp thu!
" Kỳ quái, thiên sứ phủ xuống là chủ lực của Giáo Đình, như thế nào lại có nhiều thiên sứ chết ở chỗ này như vậy ?" Dương Lăng nghi hoặc tầng tầng.
Nhìn bộ dáng, đám thiên sứ này là nhân thủ của Giáo Đình. Nếu bị ngoại nhân hạ độc thủ, không có khả năng mang thi thể thiên sứ cột trên hỏa hình trụ, càng không có khả năng mang thi thể của bọn họ lưu lại ở chỗ này. Nếu là ngoại nhân hạ độc thủ, Giáo Đình không thể không biết chút gì.
Giải thích duy nhất chính là hết thảy đều do Giáo Đình hạ độc thủ!
Trước khi chết phải chịu những thống khổ vô nhân tính, não tương đều bị rút ra. Sau khi chết, thi thể vẫn không được giải thoát, bị treo lên hành hạ trên hỏa hình trụ. Tới cùng là dạng cừu hận gì, khiến cho Giáo Đình lại ra tay tàn ác với đám thiên sứ này như vậy ?
Nhìn vẻ mặt thống khổ của các thiên sứ, Dương Lăng lắc đầu, nghi hoặc chồng chất.
" Đọa lạc thiên sứ, tất cả đều là đọa lạc thiên sứ!" Nhìn những thiên sứ bị hành hạ, sau khi chết còn bị treo lên hỏa hình trụ, Áo Phỉ Lợi Á rơi lệ đầy mặt, dẫn đông đảo huyết thiên sứ nhanh chóng bay qua. Dùng sức vung cự nhận sắc bén chém đứt đi những xiềng xích đang cột lấy thi thể của các đọa lạc thiên sứ, nhẹ nhàng mang thi thể của bọn họ đặt trên mặt đất.
Mỗi khi giải cứu một thi thể của đọa lạc thiên sứ, các nàng lại rơi từng giọt nước mắt. Mặc dù đã biết rằng Vân Trung thành đối với những thiên sứ tự mình có ý thức, trở thành đọa lạc thiên sứ, lãnh khốc vô tình. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới lại máu tanh đến như thế ?