Vừa may là cuối tuần, do buổi đêm mất sức, Tần Hoan về phòng chỉ nghịch điện thoại một lát rồi lại ngủ thiêp đi. Đến khi tỉnh dậy, đã gần trưa.
Cô Triệu qua phòng gõ cửa, hỏi cô đã dậy chưa, dường như vẫn coi cô như đứa trẻ, giống như những buổi cuối tuần trước kia, gọi cô xuống ăn trưa.
Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, trả lời mơ mơ màng màng, rồi lại ngây ra hồi lâu mới chậm chạp ra khỏi giường đánh răng rửa mặt.
Bên ngoài mưa mỗi lúc một to, đập vào cửa kính phòng khách lộp độp, rõ ràng, trong trẻo chẳng khác nào tiếng nhạc. Truyen8.mobi
Thây Tần Hoan bước xuống cầu thang, Ôn Như Thanh cười chào, rồi nhìn cô thật kỹ như thể phán đoán ra điều gì.
Tần Hoan không khỏi giật mình, còn nghĩ Cố Phi Trần đã để lại dấu vết gì trên người cô. Nhưng nãy giờ tắm soi gương, rõ ràng không hề phát hiện có gì khác lạ.
Cuối cùng Ôn Như Thanh chỉ nói: "Hôm nay thần sắc em có vẻ vui."
"Thật không?" Tần Hoan thở phào một tiếng, rồi nhìn ra phía kia phòng khách.
Cố Phi Trần như vừa gọi xong điện thoại, di động vẫn nắm trong tay, cũng vừa đúng lúc quay sang phía cô, trông vẻ mặt thản nhiên như không, chỉ là khóe miệng như đang nhếch lên cười. Truyen8.mobi
Tần Hoan ho một tiếng, chỉ đành nói dối như không rõ chuyện gì xảy ra: "Chắc tại em ngủ đủ."
"Bình thường em làm việc vất vả không?" Đầu bếp vẫn chưa làm xong cơm, Ôn Như Thanh bèn kéo cô ngồi xuống nói chuyện phiếm, "Chị nghe nói trong trường rất vui, nhiều người trẻ tuổi, không khí làm việc cũng nhẹ nhàng hơn ở công ty."
"Gần như vậy. Văn phòng em chỉ toàn người khoảng 30 trở lại."
"Thế thì thích quá. Hôm nào chị hết bận, sẽ đến trường em tham quan một lần."
"Em sẽ đón tiếp chị bâ't cứ lúc nào."
Sau bữa trưa, Ôn Như Thanh rủ Tần Hoan đi dạo phố.
Người làm đang dọn dẹp bát đũa, Cố Phi Trần đứng ở trước cửa kính, nhìn bọn họ nói: "Mưa to như thế!"
Đây dường như là câu đầu tiên anh nói với cô kể từ lúc cô xuống gác. Đúng là mưa rất to, cửa kính dường như đã bị mù đi, giống như một màn nước rộng từ trên xuống dưới, ngăn cách cảnh vật vốn có bên ngoài sân.
Nhưng Tần Hoan vẫn nhìn ra ngoài, chỉ nghĩ hai phút rồi liền đồng ý: "Đợi em lên phòng thay quần áo." Cuối tuần ở nhà không có việc gì làm, cô không muốn ngồi nhìn Cố Phi Trần, tránh không để anh lại nghĩ ra trò gì khác nữa.
Tài xế đưa bọn họ tới tầng hầm để xe của khu thương mại, hai người đi thang máy lên. Tuy là ngày nghỉ, nhưng trời mưa to gió lớn cũng ảnh hướng đến việc làm ăn, chỉ có vài khách hàng thưa thớt dừng lại quầy vàng bạc kim cương ở lầu một.
Ôn Như Thanh vừa ngắm nghía các gian hàng một cách lơ đãng, vừa trò chuyện với Tần Hoan. Truyen8.mobi
Ôn Như Thanh thích nói chuyện, tính tình lại thẳng thắn, có lúc thậm chí còn giống đàn ông, hi hi ha ha không thèm che miệng. Tần Hoan tiếp xúc lâu với cô, càng cảm thấy tính cách và vẻ bề ngoài hấp dẫn dịu dàng của cô thật chẳng ăn nhập với nhau.
Nhưng cuối cùng vẫn là phụ nữ, chuyện trò xong hết, kim cương mới là bạn tốt nhất của họ. Điểm này thê’ hiện rất rõ rệt ở Ôn Như Thanh.
Cô hình như đặc biệt yêu thích loại trang sức này và tìm hiểu về nó rất kỹ. Từ công đoạn cắt gọt đến qua lửa, từ loại khảm nạm đến loại thuần kim cương, kiến thức chuyên môn còn phong phú hơn cả nhân viên bán hàng.
Ôn Như Thanh đeo thử vài chiếc vòng tay, rồi lấy cả nhẫn để thử.
Ngón tay cô dài thanh mảnh, râ't đẹp, viên kim cương lồng vào ngón giữa, long lanh sang trọng dưới ánh đèn. Cuối cùng cô chọn một chiêc hai cara, quay đầu hỏi Tần Hoan: "Đẹp không?"
Tần Hoan cười bảo: "Đẹp."
"Vậy mua cái này."
Quẹt xong thẻ, Tần Hoan mới nói: "Chị thường mua nhẫn kim cương?"
"Ừ. Không có đàn ông, chỉ tự mình mua cho mình thôi." Nói đến đây Ôn Như Thanh mới phát hiện ra: "Ồ, hình như em rất ít đeo trang sức?"
Mười ngón tay Tần Hoan trống không, ở khuỷu tay cũng chỉ có một chiêc đồng hồ.
"Ừm, em không quen."
"Chị thích vàng bạc châu báu, nhưng so với một người, chị còn không sánh bằng kia." Ôn Như Thanh chợt nói. Truyen8.mobi
"Ai Cơ?"
"Mẹ của Cố Phi Trần."
Tần Hoan ngây ra.
Cô chưa từng nghe Cố Phi Trần chủ động nhắc về mẹ, chỉ lờ mờ biết rằng khi anh còn nhỏ, mẹ anh đã mất, sau đó Cố Hoài Sơn cũng không lấy thêm người nào khác.
Cho dù là quãng thời gian mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần tốt nhâ't, cô cũng không hề hỏi về điều đó. Cô vẫn nghĩ người đã mất rồi, không muốn nhắc tới những việc đau lòng của anh. Hơn nữa quãng thời gian đó lại ngọt ngào như thế, mà cô lại có chút ích kỷ và ngây thơ, chỉ mong sao cuộc sống đầy ắp tiếng cười.
Cô cũng đã nhìn thấy ảnh của mẹ Cố Phi Trần.
Là ảnh thời còn rất trẻ, ảnh đen trắng, được phóng to đặt ở giá sách. Thật đúng là giai nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, nhất là đôi mắt sinh động, hút hồn. Có thế nhận rõ, Cố Phi Trần được thừa hưởng những ưu điểm tốt nhất của mẹ, chỉ là đôi mắt trông lạnh lùng xa cách hơn một chút. Còn mẹ anh, ít ra thì trong ảnh nụ cười cũng râ't ấm áp, có vẻ đẹp làm rung động lòng người.
"Chị đã gặp mẹ anh ấy chưa?" Tần Hoan không khỏi tò mò hỏi Ôn Như Thanh.
"Đương nhiên là chưa. Những năm qua chị cũng chỉ là nghe người lớn nói lại. Nghe nói nữ chủ nhân nhà họ Cố đặc biệt yêu thích sưu tầm trang sức quý, thậm chí đến mức độ mê đắm, hàng năm đều có mặt ở các cuộc bán đấu giá lớn, chỉ cần là những thứ bà ưng ý, bất kể giá cả ra sao cũng phải đưa vào bộ sưu tập. Những thứ mà bà có, đủ để mở một cuộc triến lãm nhỏ. Đã từng có một năm trong thành phố mở hoạt động từ thiện, chỉ riêng mình bà đã quyên góp hơn mười loại trang sức, mỗi loại đều là một vật báu hiếm có, khiến các phu nhân khác tranh nhau mua, nghe nói khung cảnh vô cùng náo nhiệt."
Đại khái vì như vậy mà câu chuyện được đồn đại khắp nơi. Sau này khi Ôn Như Thanh lớn lên, tiếp xúc với những người nhiểu tuổi trong giới kinh doanh, thỉnh thoảng cũng nghe lại những chuyện như vậy.
Con người ta khi về già thường ôn lại chuyện cũ. Trong mắt của những vị cao niên đó, vợ Cố Hoài Sơn giống như một huyền thoại không bao giờ xưa cũ, bởi nhan sắc diễm lệ, lại có sở thích xa xỉ như vậy, nhưng sớm đã hoa tàn ngọc tạ khiến ai nấy đều tiếc thương khôn hạn.
Nói những điều này, Ôn Như Thanh bất chợt ai oán: "Nếu thế giới tinh thần của người phụ nữ đầy đủ sung túc, sao còn cần mê đắm những thứ đồ vật lạnh như băng như vậy? Nghe nói từng có khoảng ba năm, ngoại trừ việc tham gia các cuộc bán đâ'u giá ở khắp mọi nơi trên thế giới, bà gần như không làm bâ't cứ việc gì, đến cả nhà cũng ít khi về." Truyen8.mobi
Tần Hoan không khỏi ngây ra: "Vậy bà và ba nuôi... Ý em là, tình cảm của hai vợ chồng họ không tô't sao?"
Ôn Như Thanh nhìn Tần Hoan với ánh mắt ngờ vực nói: "Em ở nhà họ bao lâu, chẳng lẽ không biết gì về những việc này sao?"
"Khi em tới nhà họ, mẹ Cố Phi Trần đã qua đời râ't lâu. Trong nhà cũng không ai nhắc tới bà, mà em cũng ít khi tiếp xúc với người ngoài." Truyen8.mobi
"Vậy chẳng trách." Ôn Như Thanh do dự một lát, cuối cùng mới bảo cô, "Nghe nói không được tốt."
Chi mấy chữ đơn giản, cũng đủ giải thích mọi điều.
Thiếu phụ gia đình giàu có, cuộc sống cô liêu, chi có thể bù đắp sự trống rỗng của tinh thần bằng việc theo đuổi vật châ't gần như biến thái.
Nhưng những việc đó, Tần Hoan hoàn toàn không hề tưởng tượng được.
Trong mắt cô, Cố Hoài Sơn ôn hòa nhã nhặn, bình dị dễ gần, thậm chí có thể coi là người đàn ông cực kỳ biết chăm sóc người khác. Ông đối với cô tốt như vậy, thì có lý do gì lại không tốt với vợ mình?
Trong lòng cô bất chợt rung động, cô buột miệng hỏi Ôn Như Thanh: "Vậy tại sao bà lại mâ't?"
"Bị trúng độc trong thuốc." Ôn Như Thanh dừng lại một lát, rồi bổ sung thêm: "Lúc đó nhà họ Cố đưa ra lý do như vậy." Truyen8.mobi
Hôm đó bọn họ dạo phố đên tận tối mới về.
Tần Hoan lên gác tắm, đang tắm thì có điện thoại nội bộ.
Chiếc điện thoại này lâu lắm không đổ chuông, cô thực ra đã đoán được là ai gọi. Quả nhiên, vừa nhấc lên đã nghe thấy giọng sắc lạnh của đàn ông vang lên: "Buổi chiều đi mua những gì?"
"Mấy cái áo." Cô vừa nghịch bọt xà phòng trong bồn tắm vừa nói:
"Bây giờ đang làm gì?"
"Đang tắm."
"Tắm xong đi cùng anh một lúc."
"Đi đâu?"
"Ăn cơm."
"Được rồi." Cô nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, thay quần áo xuống gác, lúc này mới nhìn thây Cố Phi Trần đã đợi ở phòng khách.
Cô Triệu thấy hai người cùng nhau ra khỏi nhà, tỏ ý kinh ngạc, rồi nụ cười lập tức nở trên khuôn mặt, đưa đến cổng vẫn còn dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
"Lại đi tiếp khách?" Lên xe, Tần Hoan hỏi.
Thực ra hỏi xong cô lại hối hận. Đều là những việc không cần quan tâm, chẳng qua mọi người đang diễn kịch mà thôi. Mười lăm ngày, không, chớp mắt đã chỉ còn lại 14 ngày, nếu lúc đó không rời xa được, cô sẽ phải đi đâu về đâu?
Bên ngoài mưa to gió lớn, đến ánh đèn đường cũng như bị mưa giăng che phủ, trong xe cảm giác tối hơn mọi khi.
Khuôn mặt Cố Phi Trần ẩn trong bóng tối, như cười khẽ một cái: "Không phải, chỉ là ăn cơm với mấy người trong hội đồng quản trị."
"Sao lại để em tham gia?"
"Vì anh muốn đưa em đi cùng."
Anh nói rất thoải mái, vừa nói vừa lướt qua tay cô. Tay anh có chút hơi lạnh, hơi lạnh đó áp vào mu bàn tay, khiên cô chỉ muốn quay lại áp tay vào đó.
Vì lý do thời tiết, đường phố hơi ùn tắc, trên đường vào thành phố còn gặp phải một tai nạn giao thông, xe cộ dịch chuyển chậm chạp theo dòng xe dài dằng dặc. Truyen8.mobi
Trên đường đi, Cô' Phi Trần gọi một cuộc điện thoại, chắc là cho thư ký, để cô báo lại cho mọi người anh sẽ đến muộn một chút.
Xe cứ đi rồi lại dừng, cứ thế mãi không thoát ra được, Tần Hoan bắt đầu sốt ruột, nhung lại thấy người đàn ông bên cạnh có vẻ thoải mái, sau khi cúp điện thoại bèn giơ tay ra vuốt tóc cô, kệ cho những sợi tóc bám vào ngón tay.
Cô không đừng được phải hỏi: "Hay lắm sao?"
"Hử?" Anh quay người lại, đôi môi mỏng khẽ nhướn lên, ánh mắt sáng rực lên trong bóng tối, nói chậm rãi: "Cũng hay. Nhưng anh thấy có việc khác còn hay hơn." Nói rồi ôm lấy cô, chẳng nói chẳng rằng hôn lên môi cô.
Anh không dùng sức, nhưng động tác lại nhanh, hôn cô một cách tự nhiên, cô vừa sợ vừa thẹn, đẩy anh ra nhìn về phía trước tỏ ý có người. Anh lại chẳng hề để tâm, chẳng hề ngước mắt lên, chỉ là giơ tay kia ra, ấn nút tự động ở bên cạnh ghế.
Tâm chắn ngăn cách chồi lên, anh nhìn cô, vẻ mặt rất đắc ý: "Bây giờ có thể tiếp tục được không?"
Có lẽ từ sáng nay, anh bỗng cười nhiều hơn, đến cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Khi họ hòa hợp với nhau nhâ't, cũng chỉ có lúc hòa hợp nhất, anh mới có vẻ mặt như vậy.
Thời gian như quay ngược trở lại.
Cô như bị trúng tà, không còn nhớ cả động tác phản kháng mang tính tượng trưng, chỉ khẽ chớp chớp mắt, cười nói khẽ: "Được."
Nếu đây là một giấc mơ, thì cứ để cả hai chìm vào say mê.
Tắc đường, bọn họ đến muộn mâ't nửa tiếng. Mọi người đều đang đợi Cố Phi Trần, lúc này nhìn thấy anh và Tần Hoan nắm tay nhau xuâ't hiện, dường như đều râ't ngạc nhiên. Truyen8.mobi
Trong sô' những thành viên của hội đồng quản trị, Tần Hoan biê't được hơn một nửa. Bởi năm xưa khi Cố Hoài Sơn còn sống, những vị cao niên trong hội đồng quản trị cũng thỉnh thoảng tới nhà họ Cô' chơi, nói chuyện phiếm với cố Phi Trần, có lúc còn hẹn nhau đi câu cá.
Cô cũng đi cùng một lần, là ở hồ chứa nước trong núi sâu, dọc đường cô ngủ quên mất, mãi khi đến nơi cũng vẫn chưa tỉnh táo, dưới ánh nắng mặt trời chỉ cảm thấy buồn ngủ. Bởi thế có người chủ động giúp cô móc thính vào cần câu, lại che ô giúp cô, cẩn thận đên mức khiến cô nhớ rất lâu.
Nên bữa cơm tối nay, cô vừa nhìn đã nhận ra một số người. Còn Tiền Vân Long dường như vừa nhìn cũng đã nhận ra cô, quay sang cười rất tươi chào: "Tần Hoan, lâu lắm không gặp."
Tần Hoan cũng cười cười, cô cứ ngỡ Cô' Phi Trần sẽ hỏi, quay đầu lại chỉ thấy Cố Phi Trần đang bàn chuyện với một thành viên hội đồng quản trị tóc bạc phơ, đại khái là đang thảo luận vấn đề gì đó quan trọng, nên không để ý đến cô.
Đến khi bữa ăn kết thúc, hai người quay về nhà, Cô' Phi Trần mới hỏi: "Em quen Tiền Vân Long?"
Anh hỏi như vô tình, mắt vẫn dán vào màn hình vi tính xem cổ phần New York, nên cô ngây ra, rồi mới bình thản nói: "Chỉ là gặp mặt, cũng là nhiều năm trước."
"Vậy sao?" Anh đáp lại lơ đãng, vứt con chuột rồi bước về phía giường.
Cô đã thay áo ngủ, đang dựa vào giường xem tạp chí, anh nằm xuống bên cạnh, tay giơ về phía cô.
"Chúng ta đi nghỉ mát đi." Cô bỗng đề nghị.
Cô bỗng nhiên cao hứng, là vì tạp chí có mấy trang đính kèm, chụp cảnh đảo ở Thái Bình Dương, trời xanh nước biêc, chụp từ trên cao xuống, đảo nhỏ giống như viên ngọc sáng, dát lên phong cảnh đẹp như tranh.
"Em muốn đi?"
"Ừm, rất đẹp."
"Thế để mai anh sắp xếp."
Trả lời nhanh gọn như vậy, cô không khỏi quay đầu lại nhìn anh: "Việc công ty thì sao?" Lúc ăn cơm, nghe nói tập đoàn Cố Thị đang có một dự án bất động sản mới sắp mở rộng, lúc này lẽ ra mọi người phải bận đến quay cuồng mới đúng chứ. Truyen8.mobi
"Vẫn bỏ thời gian ra được." Cố Phi Trần xem ra không hề lo lắng về vấn đề này.
Cô lại quay sang tờ tạp chí, giở vài trang, cuối cùng mới nói: "Anh bây giờ còn tốt với em hơn trước kia."
Khi cô nói ra điều này; cũng không biết tâm trạng mình ra sao, nhưng vừa nói xong đã hối hận. Chẳng phải đã nói sẽ sống tốt với nhau hay sao, sao còn nhắc tới chuyện trước kia?
Chỉ còn 10 ngày nữa, mà thời gian lại trôi qua quá nhanh.
Cũng may Cố Phi Trần không tiếp lời, chỉ khẽ nắm chặt bàn tay đang vắt trên vai cô. Cô biết mình đã phá hỏng không khí, liền bỏ quyển tạp chí xuống, nghiêng người, quay mặt vào anh ngủ.
Kê't quả đến chiều thứ Hai, cô quả nhiên nhận được điện thoại từ thư ký của Cô' Phi Trần, nhắc cô kiểm tra hòm thư.
Cô mở vi tính, tải file về, thấy bên trên là mấy địa điếm và lịch trình du lịch được lựa chọn kỹ lưỡng, tập file đó được làm râ't cẩn thận, thậm chí còn kèm theo mấy tấm hình lớn.
Ngón tay cô cố định trên chuột, mãi lâu sau mới tắt file đi.
Thực ra, đây đúng là mong ước của cô, trước kia cô từng mơ ước được đi chơi với Cố Phi Trần, đi càng xa càng tốt, đi xem chim cánh cụt ở Nam Cực hay đến sa mạc ở Ai Cập, xem văn minh cổ xưa của nhân loại.
Chỉ có hai người bọn họ. Truyen8.mobi
Nhưng cứ mãi chưa thực hiện được. Anh quá bận, mà nhân duyên của anh và cô lại quá ngắn ngủi.
Xem ra lúc này anh thực sự muốn làm nốt những việc trước kia chưa hoàn thành.
Cô không biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, mọi thứ này đều là anh chủ động, anh mang đến cho cô loại rượu ngọt ngào như vậy, chẳng lẽ anh không biết, trong rượu có thuốc độc trào máu tươi, cũng có thể khiến cô cam tâm tình nguyện, tự nguyện uống hết.
Cuô'i cùng cô nhấc điện thoại lên, bấm máy cho Cố Phi Trần: "Em không muốn đi ra nước ngoài du lịch nữa."
Anh đang tiếp khách ở văn phòng, nên chi trả lời ngắn gọn: "Ừ, anh biết rồi."
Thấy anh cúp điện thoại, vị khách đang ngồi trên sofa mới cười nói tiếp chủ đề đang dang dở: "Nghe nói tổng giám đốc Cố sắp có chuyện vui, khi nào chuẩn bị tổ chức lễ cưới?" Truyen8.mobi
Cố Phi Trần cười: "Đây là tin đồn ở đâu vậy?"
"Cái giới của chúng ta nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, đã có nhiều người nhìn thấy tổng giám đốc dẫn bạn gái xuất hiện ở nơi công cộng. Đây chẳng lẽ không phải lời thông báo trước hay sao?"
Cố Phi Trần đứng lên, không trả lời, cầm bút viết tên một người lên giấy, giao cho đối phương: "Người này, e rằng phải nhờ anh giúp tôi điều tra một chút gốc gác của anh ta, cần thật nhanh."
"Người này bình thường đều sống ở nước ngoài, chuyên lừa bịp, hơn nữa hai năm trở lại đây ngày càng to gan, nghe nói dạo này lại câu được con cá lớn."
"Tôi biết."
"Sao? Lần này anh ta làm gì tới tổng giám đốc?"
"Cứ coi là vậy đi." Cô' Phi Trần cười khẽ.
"Thê' tôi biết phải làm gì rồi, tổng giám đốc cứ đợi thông tin của tôi."
"Tốt." Anh nghĩ một lát rồi nói: "Trong vòng 10 ngày, được không?"
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi tiễn khách, Cô' Phi Trần ngồi xuống ghê' day day lông mày nghĩ: Vẫn còn 10 ngày.
Anh từng nghĩ cuộc đời này sẽ không thể, không thể lại được chung sống với Tần Hoan như hiện giờ. Mỗi buối sáng tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt cô, mái tóc cô dịu dàng thơm mát, quấn lấy ngón tay anh, trơn như lụa. Cơ thể cô cũng vậy, mềm mại ấm áp, khi áp vào người anh giống như con rắn nhỏ tinh nghịch, cứ trườn thẳng vào tận đáy lòng anh.
Sao trên đời lại có người phụ nữ như vậy? Truyen8.mobi
Anh ôm lấy cô, hạnh phúc như tìm lại được báu vật đã mất. Cho dù biết chỉ là thoáng chốc, dù biết chỉ là tự mình dối mình, nhưng anh vẫn cam lòng làm những điều ngốc nghếch.
Lần đầu tiên từ khi sinh ra, cũng là lần duy nhất, anh không nỡ bỏ thứ đã cầm được trên tay.
Anh thường ngày ngủ rất ít, hay tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, thường nhìn thấy cô say giấc nồng. Hơi thở dài đều đặn, cuộn tròn trong lòng anh, giống như đứa trẻ.
Cũng chỉ có lúc đó, anh mới nhìn thấy được hình ảnh cô năm xưa.
Những năm gần đây cô thay đổi râ't nhiều, có lúc thậm chí còn khiến anh cảm thây xa lạ. Như đã trút bỏ sự dịu dàng, ngụy trang bằng những chiếc gai nhọn sắc, bâ't cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên được anh, đề phòng anh.
Nên anh không thể ngờ rằng, mình vẫn có một ngày còn được ôm cô đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày hôm nay, cô dịu dàng như nước, đến đôi mắt cũng như dâng đầy nước, sóng sánh rung động lòng người. Khiến anh chỉ muốn hôn cô, hết lần này đến lần khác, từ trán xuống cả toàn thân.
Chỉ duy có một chỗ, anh cẩn thận tránh qua.
Vê't sẹo màu hồng nhạt nằm yên trên cổ tay trắng như ngọc của cô, cho dù trong bóng đêm đen sẫm vẫn vô cùng nhức mắt.
Mỗi lần anh đan tay vào tay cô, ép cô xuống giường, đều cố tình lấy lòng bàn tay xoa nhẹ nó.
Vài năm trước, cô tức giận chạy đến chất vấn anh, có phải anh dùng cô để đổi lấy lợi ích về thương mại. Truyen8.mobi
Anh yên lặng nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô đẹp đến thê' thậm chí còn đẹp hơn người mẹ đã nổi danh ngoài xã hội của cô nhiều, cho dù là đang tức giận, vẫn có một sức mạnh thiêu đốt người khác.
Mẹ cô từng là tuyệt sắc giai nhân, sau này cho dù đã làm vợ người ta, nhưng vẫn đủ bản lĩnh khiến chồng người khác phải hồn điên phách đảo. Cô lại còn hơn thê' chẳng trách đến cả loại công tử chơi bời khắp chốn như Âu Dương Viễn cũng say mê vì nhan sắc đó.
Âu Dương Viễn với anh nước sông không phạm nước giếng, lần đó lại nhã ý đến tìm anh, chân thành nhờ anh làm dây nối, giúp giới thiệu để làm quen với cô.
Anh chỉ suy nghĩ có một ngày, rồi đồng ý.
Thực lòng anh muốn cô rời xa anh, tránh để cô giống như con rắn nhỏ, trườn vào tim anh lúc nào không hay.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại có kết cục như vậy,
Khi cô đã bình tĩnh lại, nhìn anh bằng ánh mắt gần như tuyệt vọng, lại như không dám tin, như đang nhìn một người xa lạ.
Cô không thể nói thêm gì nữa, vội quay lưng bỏ đi.
Ngày hôm sau, anh mới nhận được điện thoại ở nhà. Khi anh phóng từ công ty tới bệnh viện, cô đã ra khỏi xe cứu thương, cánh tay trái cuốn một lớp vải trắng, nhưng tay cô dường như còn trắng hơn cả tấm vải đó.
Vẻ trắng nhợt đó khiến anh khiếp sợ.
Còn cô chỉ nhìn sang anh một cách ngây ngô, dừng lại trên khuôn mặt anh vài giây ngắn ngủi, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Đại khái là từ lúc đó, anh thầm biết, anh và cô đã hoàn toàn chấm dứt.
Một cô gái nhỏ thích làm nũng, thích dỗi hờn, nhưng phần lớn thời gian lại rất thuận lòng anh, cuối cùng cũng thể hiện chút tình cảm cuối cùng với anh bằng sự kích động gần như tuyệt vọng. Sau đó, mọi thứ đều biến thành tro bụi, hóa thành một đám tro tàn. Truyen8.mobi
Anh vốn có thể coi đã hoàn thành ước nguyện, bởi anh không thể yêu cô, kết thúc là một việc tốt.
Nhưng anh bỗng chợt nghĩ tới một người phụ nữ.
Ngoài Tần Hoan ra, còn một người phụ nữ đã coi thường mạng sống trước mặt anh. Năm đó, anh mới 8 tuổi.
Tiếng gõ cửa khiến người đàn ông ngồi sau bàn làm việc giật mình.
Anh bỏ tay đang chống cằm xuống, đứng dậy mặc áo khoác. Trợ lý đã đợi ngoài cửa, thấy anh bước ra bèn nói: "Tổng giám đốc Cố, tài liệu đàm phán đã chuẩn bị xong."
Anh khẽ cúi đầu, ánh mắt trầm xuống bảo: "Đi thôi."
Nửa đêm, Tần Hoan đã gần ngủ say, bỗng có tiếng điện thoại.
"Em đã ngủ chưa?"
Cô còn có chút mơ màng, "ừm" khẽ một tiếng rồi hỏi: "Anh vẫn chưa về sao?"
"Về rồi, em sang đây, hay anh sang?"
Cố Phi Trần đã v 5e7b đến phòng. Cô nghe vậy liền ngồi dậy bảo: "Để em sang đó."
Cô nhìn đồng hổ, vừa quá 12 giờ, nghĩ mọi người chắc đã ngủ. Nên cô không buồn mặc cả áo khoác, cứ mặc váy ngủ đi qua hành lang, chui tọt vào phòng ngủ chính ở đầu hành lang.
Sau một trận mưa thu gột rửa, nhiệt độ cả thành phố giảm đáng kể. Buổi tối, đã bắt đầu chớm lạnh. Hàng năm cứ đến dịp này, điều hòa tổng lại được tắt, bởi Cố Hoài Sơn trước kia râ't thích mùa thu, nên sau khi vào thu, cho đến tận trước đầu đông, ông đều yêu cầu cả nhà hưởng gió tự nhiên. Điều này dường như đã thành truyền thống, cứ năm này nối tiếp năm khác, mọi người đều đã quen với điều đó. Truyen8.mobi
Thấy Tần Hoan mặc váy mỏng chạy vào, Cố Phi Trần không khỏi chau mày, ôm lấy cô hỏi: "Không lạnh sao?"
Cô không đi cả dép, cứ chân trần chạy trên thảm. Thực ra có hơi lạnh, cánh tay và bắp chân để trần ra bên ngoài khẽ run run. Cô dựa vào lòng anh, khẽ co người lại, nói bằng giọng mũi: "Lạnh."
Vừa nói dứt lời, chỉ một giây sau, cá người cô đã bị nhấc bổng lên không trung.
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai cánh tay ôm chặt cổ Cố Phi Trần, mặc anh ôm ngang người cô, đút vào trong chăn.
"Ôm công chúa như trong truyền thuyết?" Cô chớp chớp mắt pha trò, nhưng vẫn nắm lấy mép áo anh không chịu buông buông tay, hơi thở và hơi ấm ở đó khiến cô không nỡ rời xa.
"Có phải lần đầu đâu." Anh gạt tóc mái của cô cười trêu: "Ban nãy ngủ rồi sao?"
"Ừm. Ai bảo muộn thế rồi."
"Anh còn phải tắm."
"Thực ra không cần tắm, em không để ý đâu."
Tâm trạng cô đêm nay rất vui, lúc này chẳng khác gì con mèo lười làm nũng, đôi môi ừng hồng khẽ mím lại, đôi mắt đen tuyền nheo nheo, khóe mắt ánh lên những tia sang lấp lánh, vừa ngây thơ vừa đa tình, khiến người ta rung động.
Cô' Phi Trần khẽ quỳ xuống bên giường, chăm chú nhìn cô rồi bảo: "Được."
Mấy ngày sau, Tần Hoan nhận được lời mời, cô và Cố Phi Trần cuối tuần đi thành phố kế bên tắm suô'i nóng. Truyen8.mobi
Người gửi lời mời là vợ của vị quan chức đã cùng ăn cơm với cô lần trước, chắc hẳn râ't có ấn tượng với cô, còn bắt Cô' Phi Trần chuyển điện thoại cho cô, nhiệt tình bào: "Cháu nhâ't định phải đi cùng Tiểu Cố. Đến lúc đó cô sẽ giới thiệu mấy người bạn gái để cháu làm quen. Tới đó, đàn ông bọn họ nói chuyện đánh bài vô vị lắm, phụ nữ chúng mình chơi cùng nhau." Nói xong lại hỏi, "Cháu thích ăn món gì, cô dặn ở trang trại bên đó chuẩn bị trước."
Giọng điệu cực kỳ nhiệt tình, Tần Hoan không tiện từ chối, đành ngầm hỏi Cố Phi Trần: "Em tiếp xúc với họ, không có vấn đề gì chứ?"
"Không có gì." Cố Phi Trần nói, "Em cứ yên tâm vui chơi."
Sáng cuối tuần xuất phát, ngồi xe bốn tiếng mới tới nơi.
Suối nước nóng ở trong núi, giữa đường có khoảng hơn một tiếng xe đi ngoắt ngoéo men núi. Đến khi xuống xe, Tần Hoan thấy chân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng.
Nhưng phong cảnh ở đây quả thực quá đẹp, rừng cây xanh rì bao phủ, phóng tầm mắt ra xung quanh đâu đâu cũng một màu xanh ngát, chỉ có trên đinh núi mới lộ ra một khoảng đất rộng, trên đó có trang trại suô'i nước nóng. Trong trang trại cũng đều là đường rừng, quanh co uốn lượn, không khí trong lành đến mức không thể không hít thở thật sâu.
Hai năm nay Tần Hoan quen ở trong thành phố, râ't hiếm có cơ hội đi đâu, những phong cảnh tự nhiên thê' này râ't ít khi được tiếp xúc. Nhìn thấy cô vui vẻ, Cố Phi Trần bèn nắm chặt tay cô hỏi: "Có mang đủ áo không?"
Dù lúc đó là giữa trưa, nhưng trên núi vẫn hơi lạnh. Cô mặc chiếc áo khoác nhẹ, nhưng không hề thấy lạnh, vừa hít thở không khí trong lành, vừa trả lời một cách lơ đãng: "Ừm."
Cố Phi Trần càng nhìn càng muốn cười, bộ dạng của cô chẳng khác nào chú chim nhỏ được sổ lồng, bay về rừng cây, đến ánh mắt cũng vui đến sáng rực lên.
Ăn cơm trưa xong, vị quan chức họ Trịnh gọi mấy người đàn ông đánh bài, Trịnh phu nhân liền ngoắc tay Tần Hoan, nói khẽ: "Đi thôi, chúng ta ra sảnh trước ngồi nói chuyện."
Trịnh phu nhân quả nhiên dẫn theo mấy người bạn gái tới, hình như đều là họ hàng, Tần Hoan nghe thấy một người trẻ nhât trong đám đó gọi Trịnh phu nhân là "dì".
Thực ra Trịnh phu nhân nhìn cũng không nhiều tuổi lắm, hoặc do chịu khó chăm sóc sắc đẹp, nên nhìn trẻ hơn tuổi. Trong lúc trò truyện, Trịnh phu nhân chủ động cười bảo: "Đúng là thời gian không bỏ qua ai, nhớ khi cô còn ở tuổi như A Mai, mới bắt đầu quen ông Trịnh nhà này, cứ như mới là chuyện ngày hôm qua, nhưng chỉ chớp mắt, cháu ngoại cũng đã lớn rồi." Truyen8.mobi
A Mai chính là người con gái trẻ đó, nụ cười ngọt ngào, có hai lúm đồng tiền, nhìn rất thân thiện.
Do tuổi tác gần nhau nên A Mai và Tần Hoan nói chuyện nhiều nhất. Xem ra nhà Trịnh phu nhân mọi người tính tình đều giống nhau, thẳng thắn hóm hỉnh, chỉ có một buổi chiều, Tần Hoan đã hiểu khá đầy đủ về tình hình của A Mai.
A Mai vẫn đang học thạc sỹ, kém cô ba tuổi.
Nhưng A Mai nói khẽ với cô: "Nhà em dạo này cứ bắt em phải cưới, khiến em tức chết mất. Lúc nãy khi ăn cơm, có anh chàng không biết chị có để ý không, là cái cậu đeo kính đen ý, vừa gầy vừa cao. Lần này chồng dì cố tình dẫn theo, định giới thiệu để em làm quen."
Tần Hoan không có ấn tượng lắm với người đàn ông đeo kính đen, chỉ hơi nhớ khi ngồi ăn mọi người nói cậu ta là Hải Quy, đang làm việc ở cơ quan nào đó.
Cô không khỏi cười hỏi: "Thê' cảm giác của em thê' nào?"
"Cảm giác gì cơ chứ!" A Mai chun chun mũi kiểu trò con, "Em ghét nhất cưới xin, đến cảm hứng nhìn anh ta cũng không có. Nhưng nhà em lại cứ cuống lên muốn em lấy chồng, cứ như em chẳng có ai thèm không bằng."
Hai người đang nói thì Trịnh phu nhân đã gọi: "Mọi người thay đồ đi ngâm nước nóng thôi, vừa ngâm vừa nói chuyện."
Ngâm người trong bể nước nóng, Trịnh phu nhân dựa vào thành bể vẫy tay gọi Tần Hoan, khi cô tới gần mới cười hỏi: "Cảm thấy thê'nào?"
Tần Hoan bảo: "Rất thích, cháu đã lâu không được cảm nhận không khí tuyệt vời như thế này."
"Cháu thích là được. Thực ra cô còn biê't vài chỗ chơi nữa, đợi khi nào cháu và Cô' Phi Trần hưởng tuần trăng mật, cô có thế giới thiệu để bọn cháu tham khảo. Còn thích hơn cả trăm lần mấy cái điểm tham quan chật ninh ních người."
Nhắc đến kết hôn, Tần Hoan không khỏi cười thầm, đang không biết phải tiếp lời thê' nào, vừa đúng lúc A Mai thay xong đồ bơi bước tới, mồm mép liến thoắng, coi như đã cứu Tần Hoan khỏi chủ đề khó nói này.
Sau bữa cơm tối, lại là đánh bài. Truyen8.mobi
Tần Hoan thấy vô vị, liền ngồi xem bên cạnh. Lúc này mới biết thì ra bọn họ chơi rất to, đến cả ông chủ trang trại cũng ra góp một chân, tiền ra tiền vào ào ào như nước.
Đến đêm đám bài bạc cũng tan, cô không khỏi cảm thán một câu: "Thì ra cuộc sống của anh lại sa đọa như vậy."
Cô và Cố Phi Trần đương nhiên ở cùng một phòng, là phòng theo phong cách nhà sàn nguyên thủy, đơn lẻ một mình, không lo tai vách mạch rừng, nói gì cũng không sợ người ta nghe được.
Cố Phi Trần cười khẽ: "Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Thường ngày em đâu có thấy anh như vậy?"
Cô vẫn không chịu bỏ qua: "Em nghe nói kiểu chơi như thê' này, thắng một ván là phát tiền khắp nơi."
"Phát cho ai?"
"Cho các em phục vụ."
Cố Phi Trần múm mím cười, khẽ nhếch lông mày lên hỏi: "Phục vụ ở đâu ra?"
"Chỉ là hôm nay không có thôi." Cô giơ ngón tay, khẽ gõ lên ngực anh, "Trong trường hợp khác, có hay không?"
"Không có." Anh nhìn cô chăm chú rồi hỏi: "Những cái này em nghe ai nói?"
"Em xem trong sách."
"Sách gì?"
Cô cắn môi, thừa nhận một cách miễn cưỡng: "Tiểu thuyết ngôn tình."
Quả nhiên, Cô' Phi Trần nghe xong bật cười thành tiếng. Thực ra khi anh cười trông râ't dễ thương, khóe miệng nhếch lên, mặt mũi tươi tỉnh, đôi mắt sâu khẽ nheo lại, ánh mắt sắc như dao cũng mềm mại hơn rất nhiều. Anh nắm tay cô, miệng vẫn như đang cười, cô' tình trêu cô: "Không ngờ em cũng xem những loại sách này. Đều là lừa người ta thôi."
"Biê't đâu lại là anh đang lừa dối em." Cô cũng thấy ngượng ngùng, lẳng lặng rút tay ra, quay người đi vào nhà tắm, không trả lời anh nữa.
Vệ sinh buổi tô'i xong, cô mới chợt nhớ ra điều gì: "Anh rất thân với nhà họ Trịnh phải không?"
"Cũng gần như thế." Cố Phi Trần đang dựa vào đầu giường xem tin tức buổi tối, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Sao vậy?"
"Em thấy cô Trịnh có vẻ rất quý anh."
"Ừm. Cô ấy vốn định giới thiệu cháu gái cho anh." Truyen8.mobi
Anh trả lời râ't thoải mái, nhưng lại khiến cô giật mình: "A Mai?"
"Ừm. Anh không nhớ rõ cô gái đó tên là gì, trước kia cũng chưa từng gặp mặt."
"Tại sao?"
"Cái gì mà tại sao?"
"Tại sao chưa gặp mặt người ta?" Cô bỗng cảm thấy tò mò.
Quả nhiên, Cố Phi Trần thay đổi tư thế ngồi, không buồn xem tin tức, quay người sang nhìn cô chăm chú, nửa đùa nửa thật hỏi: "Chẳng lẽ em ghen?"
Cô mấp máy môi, mãi lâu sau mới nghĩ ra. Truyen8.mobi
Cô xị mặt xuống, nhướn mày lên hỏi: "Em có cần phải ghen không?"
Cô' Phi Trần lại vẫn vẻ mặt như vậy, cười cười nói: "Phải hỏi em mới đúng chứ."
Thật tức chết. Cô không biêìt anh lâ'y đâu ra cái vẻ tự tin đó, dựa vào cái gì mà cho rằng cô sẽ ghen với một đứa trẻ ranh như vậy?
Ngày hôm sau gặp A Mai, cô chủ động chào hỏi.
"Chị Tần Hoan." A Mai cười vui vẻ níu tay cô. Truyen8.mobi
Cô quay lại nhìn ra phía xa, biết Cố Phi Trần đang ở đó. Quả nhiên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, như để chứng minh điều gì đó, cô nhướn mày hướng về phía anh, rồi thân mật bước đi cùng A Mai.
Bởi tối mới xuống núi, nên cả ngày chẳng có việc gì làm. Mấy người đàn ông tụ lại đánh bài, bàn chuyện đại sự, từ chính trị tới tiền tệ, chuyện gì cũng khô khan như nhau.
A Mai kéo Tần Hoan đi ngó nghiêng khắp nơi, mới phát hiện trang trại này nằm trên diện tích cực kỳ rộng, chỉ riêng suối nước nóng đã có hơn chục cái. Ở phía cuối trang trại, còn có một nông trại nhỏ, nuôi gà nuôi vịt.
Hai người sinh ra và lớn lên ờ thành phố, chưa từng nhìn thấy gà đẻ trứng. Lúc này đều không khỏi tò mò, A Mai đi bộ cũng đã thấm mệt, bèn tìm một bậc thềm ngồi xuống, đấm đấm bắp chân nói: "Nghỉ một lát thôi."
Phía trước là hồ nước, bên hồ bắc mấy cái cầu vịt. Lúc này là buổi chiều, ngan vịt túa ra cả đàn, đùa nghịch nước, mấy chú vịt con vỗ vỗ cánh, lướt là là qua mặt nước, nhìn từ xa, chỉ thấy những chiếc bóng xám một màu.
A Mai hỏi: "Chị Tần Hoan, nghe nói chị sắp kết hôn?"
Tần Hoan đang cầm điện thoại xem thời gian, lúc này không khỏi ngây ra, rồi ậm ừ trả lời.
"Em tò mò là, trước khi kết hôn có cần đính hôn không?"
"Không nhất thiê't, tùy vào cá nhân từng người." Tần Hoan trả lời khẽ.
"Thế anh chị?" Đôi mắt A Mai long lanh dưới ánh mặt trời, "Chị và Cố Phi Trần bao giờ đính hôn?"
Bốn năm trước.
Tần Hoan nghĩ thầm trong bụng.
E rằng cũng chẳng có mấy người như bọn họ, đính hôn từ bốn năm trước, cho đến mãi bốn năm sau, vẫn mang danh vợ chồng chưa cưới.
Đó là lúc Cố Hoài Sơn còn sống.
Cô dùng dao cắt đứt mạch máu trên tay, làm kinh động đến người đứng đầu trong gia đình họ Cố, lúc đó đang dưỡng bệnh ờ nước ngoài. Thực ra vết cứa đó không sâu, bởi cô rô't cuộc vẫn là đứa trẻ nhát gan, sợ chết, cũng không dám chê't. Cô sợ đau như vậy, những cơn đau sinh lý thường kỳ còn khiến cô không chịu nổi, huống hồ là cứa một vê't dao lên người?
Nên, vết dao đó không lây đi tính mạng của cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy, kể từ giây phút đó, cô như đã chê't rồi. Truyen8.mobi
Máu chảy khắp sàn, nghĩ lại vẫn còn khiếp sợ. Cô Triệu phát hiện kịp thời, vội đưa cô vào viện cấp cứu, rồi Cố Phi Trần cũng đến. Cô rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng đã không còn chút sức lực nào để nói với anh. Thực ra cô muốn anh đi, nhưng cô không còn cả sức để mấp máy môi.
Đã kết thúc như thế.
Cô thậm chí còn cảm thấy cuộc đời mình thực ra đã kê't thúc.
Anh có thể không yêu cô, có thể không cần cô, nhưng anh làm sao có thể tự mình đẩy cô vào vòng tay người khác? Vì một mảnh đâ't, hay còn vì những thứ khác? Anh làm sao có thê’ đẩy cô đến với người khác, chỉ vì những thứ đó?
Người đàn ông này sắt đá vậy sao?
Cô thật sự muốn phanh lồng ngực anh ra để nhìn xem, nhưng cuối cùng, cô lại chi cứa được mạch máu của chính mình.
Giờ nghĩ lại, khi ây đúng là ngốc nghếch. Vừa ngốc vừa ngây thơ. Nêu anh thực sự không còn yêu cô, vậy thì việc cô sống hay chết có ý nghĩa gì?
Huống hồ, xảy ra trận chiến lớn như vậy, đã làm kinh động đến ba nuôi. Ông vẫn còn đang bệnh, mà phải vội mua vé máy bay về nước. Sau khi nhìn thây cô, câu đầu tiên ông thốt ra là: "Tìm luật sư, ba phải thay đổi di chúc."
Thực ra thòi gian đó cô sống u u mê mê, chẳng hề quan tâm tới thế giới bên ngoài, tâm trạng luôn mơ hồ, nên trước sau cũng chẳng hề rõ bản di chúc đó có sửa hay chưa. Chỉ đên khi cô khỏi hẳn, Cố Hoài Sơn mới tuyên bố: "Cố Phi Trần và Tần Hoan đính hôn, ngày mai mọi người bắt tay vào chuẩn bị."
Ông chỉ nói một lời, nhà họ Cô' không ai dám phản đối
Cô nhớ lúc đó Cố Phi Trần củng có mặt, anh chỉ cụp mắt xuống nói khẽ: "Con biê't rồi."
Cô còn ngờ rằng mình đang nằm mơ.
Nếu không làm sao anh lại chịu chấp nhận?
Anh đã châ'p nhận rồi. Đến cả một chữ "Không" cũng không có.
Cô cảm thây hê't sức nực cười, rõ ràng anh đã không còn yêu cô, thậm chí cả năm nay, những lần anh nói chuyện với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng anh vẫn chịu đính hôn với cô. Truyen8.mobi
Cô không cười nổi, chỉ nói một cách cứng nhắc: "Con không muốn."
"Tần Hoan." Ba nuôi gọi tên cô một cách trịnh trọng, "Việc này ba làm chủ, không ai được phép phản đối."
Cô vẫn nói tiếp: "Con không muốn."
"Đến ba nuôi nói con cũng không nghe sao?" Giọng nói của ông toát ra vẻ mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu lên, cho đến lúc này hình như mới nhận ra ba nuôi cô đã rất già, sắc mặt vàng vọt, giọng nói mệt mỏi, đến cả ánh mắt sắc sảo thường ngày cũng đã không còn...
Trong lòng cô bỗng vô cùng áy náy. Nêu không phải vì cô, làm sao ông phải bay cả ngàn cây số về đây?
Ông rõ ràng đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, nay lại vì cô...
Cố Hoài Sơn thực sự bực tức, cảm giác không gượng được nữa, theo lời khuyên của bác sĩ gia đình, mãi mới chịu về phòng nghỉ ngơi.
Khi đi còn nhìn cô bảo: "Việc này quyết định như vậy đi, các con ai còn có ý kiến là không muốn ba sống trên đời này nữa."
Cô không dám lên tiếng, chỉ ngồi ngây ra ở đó.
Ánh trời chiều nhạt dần qua cửa sổ, dường như râ't lâu sau, cô mới ý thức được rằng Cô' Phi Trần cũng chưa đi. Bởi trên nền nhà vẫn còn bóng của anh, cứ kéo dài ra, từng chút từng chút một, hướng về phía cô.
Cô ngẩng đầu lên với vẻ khó khăn, quả nhiên thấy anh vẫn đứng ở đó, trong tay cầm điêu thuốc, đã hút dở được một nửa. Đây hình như là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hút thuốc dữ như vậy, đầu thuốc cháy cả một đoạn dài, anh cũng không buồn phẩy đi.
“… Làm thế nào?" Cô cảm giác như đang hỏi chính mình. Nhưng âm thanh quá nhỏ, vo ve như muỗi, đến cả bán thân cô cũng không nghe rõ.
Anh đứng trước cửa sổ không hề quay lại, cái dáng cao cao bị ngược sáng, như cách xa cô đến nghìn dặm.
Thực ra tò sau khi cô xuâ't viện, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh.
Cái bóng trên tường vẫn kéo dài dưới chân, cô không khỏi co lại về phía sau, cơ thể như không còn sức lực, nhưng cuối cùng cũng vẫn chống lưng ghế đứng dậy. Truyen8.mobi
Khi cô quay người đi lên gác, mới nghe thấy giọng anh cất lên: "Anh không muốn làm bố tức chê't."
Cô nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, nhắm mắt lại, không biết sức lực bỗng từ đâu ra, khiến cô nhếch mép lên cười một tiếng.
Cô đã hiểu.
Mong muốn đẹp nhất của cô, giờ lại được thực hiện theo cách tồi tệ nhâ't.
Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!