Nàng Phi Lười Của Tà Vương Chương 82: Hơi thở mờ ám

Giờ tý, đêm khuya.

“Kẹt ……kẹt….”

Đó là tiếng mở cửa. Một đôi giầy đen xuất hiện nhưng dừng lại ở cạnh cửa. Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi – thơm ngát nhưng lại pha lẫn một thứ mùi khác không rõ.

“Là tướng công đã về phải không?”

Giọng nữ dịu dàng truyền ra từ trong buồng, chỉ cần nghe thôi cũng có thể đoán ra người con gái có giọng nói đó là một mỹ nhân thùy mị, đáng yêu.

“Ừ, Lan nhi vẫn chưa ngủ à?”

Mặc dù Tư Đồ Minh Duệ rất ngạc nhiên trước sự thay đổi cách xưng hô đột ngột này, và lời nói nhỏ nhẹ khi gọi hai tiếng “tướng công” của Trang Thư Lan, nhưng trong lòng có một cảm giác hưng phấn, khiến hắn tạm thời bỏ qua mùi hương lạ lúc hắn mới bước vào cửa. Mà đổi lại là cảm giác áy náy với thê tử mới cưới, ngày đầu tiên sau khi thành thân đã cãi nhau một trận ầm ĩ với nàng, còn vung tay bước ra khỏi cửa tới tận nửa đêm mới về nhà. Nghĩ tới đây trong lòng Tư Đồ Minh Duệ càng thấy hổ thẹn hơn. Cho dù tính cách của Trang Thư Lan có hơi nóng này, ồn ào nhưng cũng không thể để nàng một mình cô đơn ngay trong ngày đầu tiên sau khi thành thân được. Theo như cách nói của Phó Thuyết thì phụ nữ là phải ồn ào mà.

“Vân nhi đang đợi tướng công trở về.”

Thư Vân đang ngồi trong phòng, trên đầu phủ khăn lụa đỏ, rầu rĩ trả lời.

Đúng vậy, nàng đã đồng ý với sự sắp đặt của Trang Thư Lan. Tối nay sẽ tổ chức hôn lễ đơn giản nhất, và tân lang cũng không cần có mặt, chỉ có một mình tân nương mặc hỉ phục đưa vào trong phòng tân hôn ngày hôm qua của Tư Đồ Minh Duệ.

Không phải là nàng không mơ ước có được một hôn lễ long trọng, kiệu lớn tám người kiêng, kèn trống ầm ĩ, người người chúc phúc, mà là hắn không cho giấc mộng này của nàng thành sự thực. Cho nên vì nguyên nhân đó, đương nhiên nàng phải nắm chắc lấy cơ hội duy nhất này!

Lại say rượu sao? Say tới mức cả tên mình cũng không nhớ rõ! Tư Đồ Minh Duệ nhíu mày, chẳng lẽ chỉ sau khi say rượu nàng mới đáng yêu được một chút ư? Đặt kiếm trong tay xuống, cởi bỏ khăn che mặt, Tư Đồ Minh Duệ mới từ từ bước vào phòng. Vừa vào tới phòng, Tư Đồ Minh Duệ lại sững sờ, bởi vì hắn nhìn thấy Trang Thư Lan đang mặc hỉ phục ngồi ngay ngắn ở mép giường, hai tay nắm chặt vạt áo. Bỗng nhiên hắn nhớ tới ban sáng, khi Trang Thư Lan tỉnh dậy đã mắng hắn là đồ vô lại, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, còn hỏi hắn tại sao nàng không biết việc gì xảy ra tối qua, chẳng lẽ nàng muốn ôn lại “chuyện đêm qua”? Nghĩ tới điều này, khóe miệng Tư Đồ Minh Duệ không nhịn được mà nhếch lên, chọc ghẹo.

“Lan nhi, vì không có ấn tượng với việc động phòng hoa chúc đêm qua cho nên hôm nay mới ăn mặc thế này sao?”

“Tướng công, thiếp là Thư Vân, là người hôm nay tướng công mới lấy về!”

Thư Vân bị chọc tức bởi từng chữ “Lan nhi” của Tư Đồ Minh Duệ, lòng đố kỵ trỗi dậy, trong lúc nhất thời đã quên mất lời Trang Thư Lan dặn đi dặn lại, là phải đợi tới khi Tư Đồ Minh Duệ vén khăn cô dâu lên mới mới được mở miệng nói chuyện.

Lần này chắc chắn Tư Đồ Minh Duệ không nghe nhầm, bởi vì đây giọng của Thư Vân chứ không phải là của Trang Thư Lan sau khi say rượu.

“Cô ở đây làm gì?”

Nụ cười trên mặt Tư Đồ Minh Duệ lập tức biến mất, giọng nói cũng đanh lại.

“Đi ra ngoài!”

“Tướng công, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!”

Thư Vân run rẩy nói, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, nghẹn ngào tủi thân. Một năm, đã một năm rồi, thái độ của chàng đối với nàng vẫn như vậy. Bên ngoài nhìn vào thì nàng chính là nữ nhân của chàng ta, là nữ nhân được chàng cưng chiều nhất trong phủ, nhưng thực tế không phải như thế.

“Cái gì mà đêm động phòng hoa chúc? Ai cho phép cô ăn mặc thế này hả? Ai cho cô gọi ta là tướng công?”

Tư Đồ Minh Duệ đanh mặt lại, luôn miệng chất vấn. Bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể có hai luồng khí lạ, một luồng giống như nhuyễn cân tán, khiến toàn thân hắn mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, buộc lòng phải ngồi xuống một chiếc ghế ở gần đó, dựa sát vào bàn. Một luồng khác là khí nóng từ bụng bắt đầu lan tràn ra toàn thân, cuối cùng hóa thành dục vọng mãnh liệt trở lại điểm xuất phát, lúc này trong người Tư Đồ Minh Duệ ngứa ngáy khó chịu, máu nóng dâng trào.

Chết tiệt, là do mùi hương kia! Tư Đồ Minh Duệ trừng mắt nhìn từng làn khói nhẹ tỏa ra từ lư hương, khó trách lúc vừa mới bước vào phòng hắn đã cảm thấy có chỗ không bình thường, thì ra là thế.

“Mau đập vỡ lư hương kia đi!”

Cố gắng duy trì âm thanh vững vàng, Tư Đồ Minh Duệ lạnh giọng ra lệnh cho Thư Vân, đồng thời lấy ra một viên Bách Linh hoàn nuốt xuống, mới cảm giác được toàn thân thoải mái một chút, ít nhất thể lực không tiếp tục bị hao kiệt, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể khôi phục được, nhưng máu nóng sôi trào – do xuân dược thì chỉ sợ tác dụng càng ngày càng nhanh.

“Vâng, đại nhân!”

Thư Vân bị dọa khiến cho sợ hãi vì sự lạnh lùng của Tư Đồ Minh Duệ, nhưng lại không muốn vứt bỏ cơ hội hiếm có này, vì thế vẫn tiếp tục ngồi, ấp úng nói.

“Nhưng mà, đại nhân vẫn chưa bỏ khăn phủ đầu của thiếp….”

“Nghe rõ đây!”

Tư Đồ Minh Duệ lạnh lùng cắt ngang lời Thư Vân.

“Cô là thân phận gì chắc cô hiểu rất rõ, ta mặc kệ hôm nay là ai sắp xếp cho cô vai diễn này, tốt nhất cô nên biết điều một chút, nếu lại không biết nặng nhẹ như vậy, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình. Ngay cả thuốc cũng sử dụng, cô thật đúng là “dụng tâm lương khổ” (dùng tâm rất khổ cực) đấy!”

“Thuốc? Thuốc nào cơ?”

Thư Vân nghi ngờ hỏi. Đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tư Đồ Minh Duệ nói đập vỡ lư hương, chẳng lẽ là do loại trầm hương đốt trong lư kia? Nàng nhớ rõ lư hương ấy là do Trang Thư Lan bảo Tứ Nhi đốt lên! Chẳng lẽ trong lư hương kia thật sự có vấn đề? Thư Vân hoài nghi cũng định đứng lên xem đã xảy ra chuyện gì, không biết thế nào mà toàn thân lại mệt mỏi rã rời, thậm chí ngay cả chút sức lực để đứng lên cũng không có.

“Việc này……tại sao có thể như vây?”

“Bản thân ta cũng muốn hỏi cô xem làm sao có thể như vậy đấy?”

Tư Đồ Minh Duệ cười lạnh, hằn học nhìn người sắp ngã sấp trên giường – Thư Vân.

“Đại nhân, không phải là Thư Vân dùng thuốc!”

Thư Vân đã hiểu. Nàng sợ mọi sự tín nhiệm của chàng ta với nàng từ trước tới nay mất hết nên vội vàng giải thích.

“Lư hương kia là phu nhân sai người đốt lên, không liên quan gì tới Thư Vân cả!”

Phu nhân? Nhắc tới phu nhân, Tư Đồ Minh Duệ mới nhận ra rằng hắn thật ngu ngốc, chậm hiểu – đây là tân phòng, cũng là phòng của Trang Thư Lan, nhưng giờ nàng lại đem phòng này “tặng” cho Thư Vân, vậy nàng đã chạy đi đâu rồi.

“Phu nhân đâu?”

Tư Đồ Minh Duệ tức giận hỏi. Nếu bây giờ không phải do hắn trúng phải loại thuốc giống như nhuyễn cân tán thì hắn đã kề kiếm vào cổ Thư Vân từ lâu rồi.

“Thư Vân không biết. Phu nhân sắp xếp xong mọi việc, đưa Thư Vân tới đây thì liền đi mất”.

Thư Vân sợ tới mức toàn thân run rẩy, cuối cùng chọn cách nói hết mọi chuyện.

“Hừ!”

Tư Đồ Minh Duệ nhờ vào chút sức lực vừa khôi phục đứng dậy, đi ra ngoài, đi được hai bước lại dừng lại, liếc nhìn Thư Vân còn đang phủ khăn lụa đỏ trên đầu.

“Cô nhớ kỹ, chuyện đêm nay chỉ coi như một trò đùa, ngày mai cô có thân phận gì thì chính là thân phận ấy! Tự giải quyết cho xong đi!”

Trang Thư Lan, sau ngày đầu tiên thành thân nàng đã dám nạp thiếp cho ta, đây tính là nàng hiền lành, rộng lượng hay là đang muốn nói nàng không thèm để ý tới ta, muốn dùng cách này để nhục mạ ta có được thân thể nàng nhưng không chiếm được trái tim nàng? Hay là nàng muốn nhân cơ hội này rời khỏi đây trong đêm nay?

Nghĩ đến đây, Tư Đồ Minh Duệ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn không đoán được người tùy tâm sở dục giống hắn – Trang Thư Lan, rốt cuộc làm được những gì hoặc là ý định của nàng là gì! Hắn đành phải kiềm chế lại, tìm người đi theo bên cạnh nàng – Lưu Hương.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Thư Vân dùng hết sức lực kéo khăn trùm đầu xuống, vò nát. Đôi mắt vốn đẫm lệ, mông lung bây giờ đã tràn đầy lửa hận. Trang Thư Lan kia nhất định là cố tình, cố tình hãm hại nàng, làm cho chàng ghét nàng! Nhưng Thư Vân cũng tự oán trách bản thân, nhất thời sơ xuất lại trúng kế của loại cô gái yếu đuối nhu nhược như Trang Thư Lan! Hừ, mối nhục này nàng sẽ nhớ kỹ – Trang Thư Lan, hãy đợi mà xem!

Nửa đêm, sau khi vệ sinh trở về thì Trang Thư Lan đã thấy cửa phòng mình mở toang ,hơn nữa bên trong vẫn còn sáng đèn.

Sao lại thế này? Nàng nhớ rõ ràng lúc nàng ra khỏi phòng thì không thắp đèn, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại mà.

Nhẹ nhàng tới gần, nàng lại nghe được bên trong vang lên giọng chất vấn nghiêm khắc.

“Nói rõ ràng xem thật ra đã xảy ra chuyện gì hả? Không phải ngươi nói đêm nay phu nhân nghỉ ngơi ở đây sao? Vậy người đâu rồi?”

Là giọng của Tư Đồ Minh Duệ! Bây giờ đã hơn nửa đêm, hắn không ở tân phòng “ngắm mỹ nhân” mà lại chạy tới đây làm gì chứ? Không đúng, chẳng phải là hắn bị nàng hạ thuốc rồi ư? Sao còn có sức mà tới chỗ này nhỉ? Chẳng lẽ hắn không bị trúng kế? Không …..không thể nào!

“Bẩm đại nhân, nô tỳ đích thân hầu hạ phu nhân nằm ngủ rồi mới rời đi.”

Lưu Hương đang khóc lóc bên trong, nơm nớp run rẩy trả lời.

“Bây giờ phu nhân đang ở đâu? Hôm nay sao lại thế hả? Phu nhân không nói đã đành, các ngươii từ trên xuống dưới cũng không ngăn cản mà còn ngang nhiên làm theo, có phải chán sống rồi không?”

“Xin đại nhân tha mạng!”

Bịch….. Trang Thư Lan xác định Lưu Hương đang quỳ rạp xuống đất. Bởi vì tiếng đầu gối đập xuống nền đất rất vang, hơn nữa lại trong đêm im ắng như thế này.

“Nô tỳ không dám nữa!”

“Thôi đi! Ta đây, khỏi cần phải làm khó xử Lưu Hương như vậy!”

Trang Thư Lan nghe không nổi nữa đành phải lên tiếng. Mặc dù nàng biết Lưu Hương không thể nào chết, nhưng khó thoát khỏi bị trừng phạt. Xoay người bước vào cửa phòng, quả nhiên không ngoài dự đoán của Trang Thư Lan, Lưu Hương đang quỳ trên mặt đất, dập đầu nhận sai. Còn tên “đầu sỏ” Tư Đồ Minh Duệ đang ngồi trên giường, mặt mũi nhăn nhó.

“Hơn nửa đêm rồi, không nghỉ ngơi mà còn chạy đi đâu thế?”

Tư Đồ Minh Duệ chuyển cái nhìn chằm chằm từ Lưu Hương sang Trang Thư Lan thành bình đạm, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mắt của hắn như muốn xuyên thủng người nàng.

Nàng tránh ánh mắt của hắn, đến bên Lưu Hương, nâng nàng dậy nhưng Lưu Hương vẫn quỳ trên đất không chịu đứng lên. Trang Thư Lan đành tiếp tục trả lời.

“Chẳng lẽ nửa đêm ta đi vệ sinh cũng không được hả? Đúng là ‘Khó tin’! Vậy nửa đêm ngài bắt chước ta không ngủ, có mỹ nhân mà không chịu ôm lại dựng Lưu Hương dậy, chạy tới chỗ ta nổi điên làm gì chứ?”

“Lưu Hương, đi ra!”

Tư Đồ Minh Duệ nhìn chằm chằm Trang Thư Lan không buồng tha, ra lệnh cho Lưu Hương. Lưu Hương đứng lên, sợ hãi nhìn Tư Đồ Minh Duệ, lại lo lắng nhìn Trang Thư Lan. Trang Thư Lan hiểu được lúc này Lưu Hương đang lo điều gì, nên cười dịu dàng với nàng để nàng an tâm. Tục ngữ nói “binh đến tướng chăn, nước tới đắp đê”, quan trọng nhất là nàng nhận thấy được hơi thở của Tư Đồ Minh Duệ lúc này đang hỗn loạn, hơn nữa toàn thân đều lộ ra vẻ mệt mỏi, vô lực. Hẳn là thuốc kia có tác dụng với hắn rồi, cho nên lúc này Trang Thư Lan cũng không để ý lắm tới việc Tư Đồ Minh Duệ đang ở trong phòng nàng.

Lưu Hương lui ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại khiến Trang Thư Lan hô lớn.

“Đừng đóng cửa.”

Còn chưa kêu ra tiếng thì đột nhiên thân thể phải giật về phía sau vài bước, vì Tư Đồ Minh Duệ đang mạnh mẽ nhào lên người nàng. Lúc này Trang Thư Lan phải dựa sát vào bàn mới đứng vững được.

“Này, ngài…..làm gì thế hả, ngài, đừng dựa vào ta, ngài nặng quá!”

Đầu tiên là hoảng sợ, đợi tới khi tinh thần hồi phục, Trang Thư Lan mới đẩy người đang dùng toàn bộ sức nặng dựa trên người nàng –Tư Đồ Minh Duệ ra.

“Đừng nhúc nhích! Để ta ôm nàng một lát!”

Tay Tư Đồ Minh Duệ tham lam ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cố gắng làm ổn định lại sự bối rối vừa rồi, hoặc là có thể nói chỉ làm như thế này mới khiến hắn cảm thấy nàng sẽ không biến mất mà không một lời từ biệt.

“Nhưng mà, ngài thế này sao có thể gọi là ôm được? Ngài, thế này gọi là dựa, ngài đem toàn bộ sức nặng của ngài dựa hết lên trên người ta rồi còn gì!”

Trang Thư Lan oán thán. Gì thế này? Rõ ràng nàng đã hạ thuốc hắn, sao bây giờ hắn có thể chạy tới tận đây mà thuốc mới phát huy tác dụng, chẳng thể hiểu nổi? Đây là do nội lực hắn quá mạnh hay là đầu óc có vấn đề.

“Đáng đời, ai bào nàng hạ thuốc ta?”

Tư Đồ Minh Duệ cười khẽ, mặc dù biết dựa vào nàng như vậy sẽ khiến nàng khó chịu, nhưng lúc này thật sự hắn không còn chút sức lực nào. Thuốc kia đúng là rất mạnh, bách linh hoàn cũng không thể chống đỡ lại được, có thể đi tới đây đã là vượt quá giới hạn nghị lực của hắn rồi.

Nàng hạ thuốc cái gì chứ? Cho dù nàng hạ thuốc thì sao? Vốn muốn chỉnh đốn hắn để cho hắn nhìn thấy Thư Vân bên cạnh, còn hắn bị dục hỏa thiêu đốt nhưng không còn sức lực mà ôm mỹ nhân. Nỗi đau khổ của việc muốn làm nhưng lại không có sức để làm chính là để trả thù hắn.

Nhưng cứ để hắn dựa vào nàng như vậy cũng không phải là cách hay! Trang Thư Lan dìu hắn ngồi xuống ghế, còn nàng ngồi ở phía đối diện, thở dốc một hơi, nàng mới hỏi.

“Aishii, nửa đêm nửa hôm tìm ta có chuyện gì? Ngài đừng quên trong phòng ngài còn một mỹ nhân đang chờ ngài nha! Hơn nữa…..”

Nói tới đây, Trang Thư Lan cười gian xảo, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt Tư Đồ Minh Duệ.

“Nhìn dáng vẻ của ngài hình như “mộng tham hoan” không có tác dụng lớn lắm thì phải, thế nên ngài mới có thể tìm tới chỗ này! Xem ra lần sau nếu còn cần thì ta phải tăng liều lượng thuốc rồi!”

“Mộng tham hoan”? Đó là thuốc gì?”

Tư Đồ Minh Duệ hành tầu giang hồ cũng được coi là đã nhiều năm, có thuốc gì hắn chưa gặp qua đâu, nhưng chưa bao giờ nghe thấy tên loại thuốc mà dày vò người khác như vậy, muốn làm nhưng không thể làm, nhìn được lại không “ăn” được, rõ ràng khiến người ta tức chết, đúng là độc ác! Giống như hắn bây giờ vậy, rõ ràng Trang Thư Lan đang đắc ý ngồi trước mặt hắn, nói thật hắn rất muốn “hạ gục” nàng, nhưng lại không có sức, tới việc nhúc nhích ngón tay hay nói chuyện đều phải cố gắng dùng hết sức lực toàn thân.

“Chẳng phải ngài đang dùng rồi còn gì?”

Trang Thư Lan cười sung sướng.

“Thôi, giờ không còn sớm nữa, ta phải nghỉ ngơi. Có muốn ta nhờ Lưu Hương đưa ngài về tân phòng không, người ngọc mỹ nhân còn đang chờ ngài về động phòng hoa chúc đó!”

Nhắc tới chuyện này Tư Đồ Minh Duệ càng thấy tức hơn, nhưng sức lực toàn thân đã bị hao kiệt, suy nghĩ cũng không còn tỉnh tảo, chỉ có thể oán hận nói.

“Đêm nay ta sẽ ở trong này, nếu nàng dám…… vậy thì chờ sau khi ta tỉnh lại sẽ tính toán tiếp với nàng!”

Nói xong, phịch một tiếng, thân thể Tư Đồ Minh Duệ gục xuống bàn, lâm vào dục vọng trong mơ.

“Tính sổ thì tính sổ, ta sợ ngài chắc!”

Trang Thư Lan bĩu môi, thỏa mãn nhìn Tư Đồ Minh Duệ ngủ gục trên bàn – rõ ràng là mê man nhưng khuôn mặt tuấn tú lại nhăn nhó, hai mày nhíu chặt lại với nhau, giống như đang phải chịu khổ hình, đau đớn vậy.

“Ài! Không hiểu vì đâu mà kiên trì có sức đi tới tận đây nữa, chẳng bằng vui vẻ với Thư mỹ nhân, thuốc này cũng sẽ giải hết.”

Trang Thư Lan khẽ thở dài. “Mộng tham hoan” không phải là độc dược mà cũng giống như xuân dược thôi. Chẳng qua xuân dược giúp trợ lực nhưng thuốc này dùng để dày vò. Nó xuất phát từ quan ngoại, nàng cũng không biết ai là người phát minh ra loại thuốc “độc” này. “Mộng tham hoan” không chỉ có thể làm cho đàn bà vô lực mà còn làm cho dục vọng của đàn ông tăng vọt, hơn nữa toàn thân mệt mỏi, thần trí mê man. Đáng nói là cho dù ở trong mộng cũng không thoát khỏi bị dục vọng tra tấn.

Năm đó thuốc này là do Hoa Như Ngọc mua lại từ một thương nhân đến từ quan ngoại. Trang Thư Lan vừa nghe xong công dụng của nó thì cảm thấy rất thú vị, cũng mua một ít nhưng vẫn chưa dùng lần nào, không ngờ hôm nay lại phải dùng tới. Quan trọng nhất là thuốc này đã để qua hai năm nhưng công dụng vẫn còn nguyên, hơn nữa hiệu quả như vậy quả thật làm Trang Thư Lan bất ngờ!

Có điều, Tư Đồ Minh Duệ không thừa dịp còn chút sức lực cùng Thư Vân đi “vu sơn”, thậm chí nửa đêm còn chạy tới tìm nàng khiến trong lòng nàng mừng thầm…….hả, vui mừng? Nàng vui mừng cái gì! Đầu óc Trang Thư Lan mông lung, ngẩn người mở to mắt nhìn “thi thể” đang gục xuống bàn kia. Nàng lạnh lùng nhìn hắn đau khổ, không còn gây ồn ào nữa, nghi ngờ vừa rồi thay vào đó là không gian yên tĩnh – vì điều này, nàng vui mừng! Đúng vậy! Là vì việc này chứ tuyệt đối không phải là bởi vì hắn không chạm vào cô ả kia mà vui mừng. Mà niềm vui này không ai bì nồi, cái kẻ cuồng vọng vô lễ xâm phạm thân thể nàng rốt cục cũng có báo ứng rồi!

Kể từ đó Trang Thư Lan yên tâm cả về thể xác và tinh thần, cởi bỏ áo khoác ngoài lên giường ngủ. Thậm chí nàng đã quên không đưa kẻ không nên xuất hiện ở đây ra khỏi phòng, rất nhanh sau đó đã tiến vào mộng đẹp.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nang-phi-luoi-cua-ta-vuong/chuong-82/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận