Cược sách pha trà. tựa lâu nghe mưa. Tháng ngày của Thiền luôn tĩnh lặng vô thanh như thế. Bên ngoài khung cửa gió chuyên mây vân. ngựa xe như nước, nội tâm lại an nhiên bình hòa. thanh khiết hư không. Đạm bạc như thê. không phải là xa cách trần thê. mà là giữa trân thê vẫn khiến bản thân thanh thản. Nhân sinh chính là một cuôn sách, chân lý được cât giâu trong; mỗi sự việc bình thường. Trở vê trạng thái ban đầu. tùy duyên mà an.
Hoa mai năm đó. không biết đã rụng dưới sân tường nhà
ai. gạch xanh ngả màu. ngói đen đẫm ướtệ Không biêt từ khi nào. những người theo đuòi giấc mộng tuôi xuân, ngưỡng mộ gió Đường trăng Tông. băt đâu cuộc sông chi cân một âm trà. một quyên sách. Thời gian vần trôi như cũ. chỉ là người đi trong thời gian ấy. chần chừ không chịu sải bước. Những thê sự biên động chẳng yên đó. đã hóa thành nước trôi khói nhạt. Naày hôm qua của trăng gió tình hoài, cũng chi là hào sảng trong giây lát.
Đối với thời gian, chúng ta không cân kính sợ. nó đem đên sự sướng khổ cho chúng sinh, bản thân chúng ta cũng già đi trong sự vô tình. Trái tim của mỗi con người đêu là một khung cửa sô nho nhỏ. Mở ra là tục thê khói lửa. đóng lại là mây nước Thiên Tàm. Có người có dũng khí thê nguyên cùng sinh cùng tử với hồng tràn, có người lại quyêt tĩnh tọa Thiền tâm không oán hận. Đi khắp vạn dặm non sông, bỗng nhiên quay đâu. chuyện ân thù hoan lạc trong giang hô đã thành chuyện vặt như mây trôi gió thoảng.
Đă biêt như thế. lại tranh giành thăng thua với thời gian một cách vô ích. Làm một người chất phác giản đơn. để cho tâm sáng thâu triệt. Phật nói: “Chớ làm điêu ác. hãy làm điêu
lành. Giữ tâm trong sạch, đây là lời chư Phật dạy”. Nhìn thì đơn giản nhưng đê làm một người lương thiện, một người thuần khiết. lại chính là tu vi lớn nhất của đời này. Thê nhưng bước đi trong hông trân cuôn cuộn sóng gió có được mây người đạt cảnh giới tột cùng như thê?
Thanh tịnh tâm ý, là Thiên ý cao thâm nhất. Sở dĩ phiên năo của chúng sinh không dứt. là vi tâm bị phù vân vọng niệm che khuất. không thê sáng rõ. Làm thê nào đẽ quét sạch trẩn ai. để tâm tinh khiết như hoa lê trong tuyết, sáng rõ như trăng sáng giữa trời quang, thỉ lại phụ thuộc vào tu vi, vào mâm thiện trong mồi người. Có lúc, chi một sát ngô, , vọng niệm tiêu tan. giác ngộ thành Phật.
“Hán thư“ viêt: “Nước trong quá thi không có cá. người xét nét quá sè chăng có bạn bè”. Cái gọi là “vật cực tât phản” mạnh mẽ quá sẽ chuôc nhục, cũng là như thê. Ngọc đẹp vẫn còn có vêt. người há lại có ké hoàn mỹ sao? Chi cân lòng độ lượng bao dung lòng kiên nhẫn, đó chính là phâm chât tôt đẹp. Nhưng trên thế gian này có một dòng sông mang tên Thiên, cho dù qua bao nhiêu năm tháng. trước sau vẫn trong vắt đên mức nhìn thây đáy. mà chúng sinh lại như
tảng đá băc qua sông, có thê yên ôn dưới lòng nước.
Hoan lạc chôn nhân gian như giấc mộng không dâu vêt. Vì đă mệt mỏi vãng lai giữa phàm trân, cho nên càng nhiêu người nguyện làm một loài cây bình thường, cho dù nhò nhoi, nhưng lại được sống cuộc sống siàn đơn. chất phác hơn loài người. Chi muôn yên ôn. tĩnh lặng cho qua ngày. không đê tâm đên duyên kiêp khi xưa hay quả báo sau này. Trong con măt của Phật, một ngọn cỏ. một nhành cây đêu có tỉnh, một bông hoa. một phiến lá hết thảy đều liên quan đến Thiền niệm. Những nơi Phật đã đi qua. cho dù là nơi sơn cùng thủy tận. cỏ cây tuyệt diệt, nhưng vỉ có sự hiện diện của Phật mà đêu có Thiên ý, đêu có từ bi.
Có người hòi. chặng đường tu Phật rôt cuộc xa đên nhường nào? Cân tiêu phí bao nhiêu thời gian? Phật Đà tu hành hàng trăm hàng nghìn năm. trải qua ngàn vạn kiểp số. ở bờ bên kia Phật quôc. vì chúng sinh trông hoa sen khăp nơi. Mà chúng ta chi vi muôn rũ bỏ nghiệp chướng. sân si, tỉm một con thuyền vượt sông, đẻ có thê lên bờ. Phật độ người hữu duyên, quá trình này. có lè là một sát na. cũng có thê là cả một đời. Con thuyền vượt sông đó là gỉ? Là một con nhện
trước thêm điện Phật, là một làn gió thơm ở hành lang tự viên, là một ngọn rong trên ao phóng sinh, hoặc là một hạt bụi thâp thoáng lưng trời.
Phật nói: “Nauyện giải thoát vô sô chúng sinh, nauyện đoạn tuyệt vô sô phiên não. nguyện tu học Phật pháp nhiêu vô lượng, nguyện chứng đăc bò đê vô thượng” ế Con măt thanh tịnh nhìn thấu cõi đời. gió cuộn mây vẩn. cá rồng lẫn lộn. duy chi có tâm linh là mảnh đắt lành. Tâm yên sè không bị thê sự làm kinh hãi. quây rây. Phật đẻ chúng sinh sông tạm nơi hông trân mênh mana. hông trân tức là đạo tràng, ờ đày. chúng ta phải học được cách gặp sao vui vậy. Mù quáng chạy trôn sẽ chỉ đây chúng ta rơi vào cảnh khôn cùng hơn nữa mà thôi. Tâm loạn, dù mặc sức đi trên con đường lớn. cũng chỉ như đang đi giữa nơi chật hẹp bí bách. Tâm an. cho dù là nhà cũ riêng cạn. cũng vẫn như bay giữa trời cao vời vợi.
Hoa nỡ gặp Phật. Phật ờ nơi nào? Giữa chôn đồng không mông quạnh cò cây tàn tạ. một ngọn cò xanh non là Phật; giữa đêm tuyêt im lỉm không tiêng độna. một chậu than hông là Phật; giữa sông bẻ mênh mang vô bờ. một chiếc thuyền con là Phật; giữa sắc màu đan xen rối rắm. đơn sơ là Phật;
giữa ngày tháng loạn lạc huyên náo. bình an là Phật. Gặp Phật khi nào? Trong năm tháng đợi chờ hoa nờ. giữa phù hoa giữ sự đơn thuân. trong phôn tạp tĩnh tâm dường tính, sẽ có thê sặp Phật.
Phật luỏn luôn hiện hừu. độ hóa. quan tâm đên muôn vạn chúng sinh. Như mẹ hiên chong đèn vá áo. đau đáu dõi theo những đứa con đi xa; như danh tướng dõi trông sắc tròi, nhớ nhung hông nhan nơi quẻ cũ; như thôn phụ tựa cánh cửa gồ, đợi chờ tiêu phu trờ vê. Mà những thê nhàn say đăm trong: hông trán đó. có thê buông bò hay không? Đứa con đi xa liệu có thê buông bò phong cảnh non xanh nước biêc? Danh tướng có thê buông: bỏ sự nghiệp non sông đê trờ vê? Tiêu phu có thẻ buông bò cuộc sông rau cháo sinh nhai hay khỏno? Chi có buông bò. mới có thê thành Phật.
Thiên tông thời Tông chia tu hành thành ba cảnh giới. Cảnh giới thứ nhảt là “Lạc diệp mãn không sơn. hà xứ tâm phương tích” (Lá rụng đây núi văng, nơi nào tìm dâu thơm); cảnh giới thứ hai là “Không sơn vô nhân, thủy lưu hoa khai” (Núi trông không người. nước trôi hoa nở); cảnh giới thứ ba là “Vạn cò trưởng không; nhất triêu phong nguyệt” (vạn năm
đăng đẵng trăng gió mau trôi). Có lẽ chúng ta không cần hiêu thâm ý bên trong, chi biêt cho dù thời gian có trôi qua bao lâu. Phật pháp sè trường tôn cùng trời đất. Chúng ta chi là một sinh linh thuộc về chính minh giữa vũ trụ vạn vật. yên tĩnh sinh trường, bình an qua naày. Còn tu hành, thì trong những tháng ngày luân chuyên xuân hạ thu đông: tự khãc sè nhận được quả báo.
Thời gian vẫn vậy, chi tăng khòng giảm, cò cây vẫn xanh tôt như xưa. chì là chúng ta khòng còn trè nữa. Tháng năm đăn2 đẵng, mồi chặng đường chúng ta đi qua luôn có cảm giác như từng quen biêt. đó là vi các mùa trờ lại, câu chuyện tái diễn, mà đời người cuôi cùng cũng như vậy. chăng có gi khác biệt. Ròi một ngày. thời gian sè thôi bay tât cả. tât cả hoài nghi, tât cả mê lâm. và tât cả bât an đẻu ân mình, cho đến khi không vương mảy may bụi trần. Mà nhừng vò rượu cât ủ tôn tại theo nhừng tháng năm cũng sè được mở ra vào lúc thích hợp. vào một ngày trăng thanh gió mát. đẻ từu khách bình thản thưởng thức.
Ngọc thô tự nhiên cán được thời gian mài siũa. Đời người hoa lệ. cân Thiên tâm nuôi dường. Hăy đem hòa tâu rộn ràng
gửi vào tiêng trúc tiêng tơ; dùng khói lửa phàm trân đôi lây một chén băng tâm trong binh noọc. Tại thê gian vô thường; đôi diện với ngày mai không thẻ đoán định, nhừng gì noày hôm nay có thê làm được, chính là tĩnh tâm naôi Thiên, nuôi dường tính tinh. Đê bản thân từ từ bước ra khòi trân ai loạn thê. trở nên trong sạch tinh khôi.
“Lục Tổ đàn kinh” viết: “Hết thảy chúng sinh, hết thảy cây cò. có tỉnh vô tỉnh, đêu là tôi tăm. trăm sông cùng chảy, đồ về biển lớn. họp thành một thể”. Trên đá tam sinh có khắc ghi nhân quả, mỗi nhành hoa mỗi phiến lá đểu liên quan đến Thiên. Chúng ta không câu trăng sáng trong tay. không câu hoa thơm đẫm áo. chi nguyện năm tháng siản đơn hạnh phúc, bình lặng thanh tịnh. Sẽ có một ngày. Phật duyên sè tới. chính là đích đến.