Đêu nói nhân gian là sân khâu, những chúng sinh đi xuyên qua hồng trần, mồi ngày đểu bận rộn diễn một vở kịch gọi là cuộc sống đi qua biêt bao cây câu. nhìn qua vô sô mây bay. kinh qua trăm ngàn lần tụ tán. Rồi một ngày. liệu có cân gỡ bỏ trang sức đời người. Trở lại với bản ngà thuân khiết thanh tịnh hay không? Dưới gốc bô đê bình thản tu hành, ngắm núi xanh che mặt trời, nước biêc không gợn sóng.
Bôn mùa luân chuyên, những vách đá cỏ cây đã trải qua ngàn vạn năm đó. cũng chẳng tránh nổi vòng luân hồi tháng năm. Kỳ thực, tât cả con người đêu có lựa chọn của riêng mình, mỗi một bển đồ đều là bản thân cam tâm tình nguyện dừng lại. nhân quả chưa từng nợ chúna ta điêu gỈJ chúng ta cũna không có lỷ do gi để oán trách. Tu hành là một vị thuôc. vị thuôc này có thê biên kẻ ngu muội thành người thông tuệ. khiên kẻ say sưa thành người tinh táo. khiên kẻ cuồng si sớm được giác ngộ. Vì vậy chúng sinh nên lập tức cắt bỏ trần duyên, đoạn tuyệt nợ nần. mang hành trang gọn nhẹ lên đườngr đi tìm hoa bồ đề nở đà từng thấy trong giấc mộng.
Tât cả của ngày hòm qua đều là chuyện cũ xa xưa. trút bỏ mớ trang sức thời gian. ung dung bước ra khỏi thê giới phù hoa. tâm hồn trong văt như nước. Từ đó vê sau, thuyền chài xướng họa. thưởng trăng buông cần. mặc kệ hoa lau như tuyêt. mây khói bao trùm. Dưới gốc cây bô đê. cỏ bờ vẫn như xưa. đây là một đạo tràng từ bi. vạn vật sinh linh trên thê gian đêu có thê tu hành tại đây. chăng hê phân biệt. Những câu chuyện đã từng mơ hồ, nay bắt đầu sáng tò: những tình cảm đã từng mông luna vô định, nay cùng đã châp nhận bỏ qua.
Tu hành là một sự siêu thoát tự do mà thanh cao. Cái gỌÌ là đi đên nơi sơn cùng thủy tận, naôi ngăm mây bay. chính là cảnh giới của tu Thiên. Cũng có nghĩa là tìm được vẻ đẹp giản đơn giữa thiên nhiên non nước trong lộ trình nhân sinh vôn quanh co gập shênh. Chứna ngộ thực sự. khôna chi là có được sự yên ôn giữa lúc nóng vội, cũng có được sự giải thoát từ trong nồi cô độc; không chi là phóng thích sự nhiệt tỉnh, mà còn làm bình ôn sự lạnh lùno. Điêu chúng ta cân. không phải là khiên bản thân chuyên tâm tu luyện, lĩnh hội sâu sắc như thê nào. mà là phải loại bò phỏn tạp giừ lại siàn đơn. ung dung tự tại.
Năm đó Lục Tò Huệ Năng từng có bài kệ răng: “Bô đê vốn không cây, aương sáng chẳng phải đài. Von không phải một vật. chồ nào bám bụi bặm?” Lục Tổ đang điểm hóa chúng sinh, tât cả sự vật trẻn thê gian đêu là hư ảo. Có người nói. tu hành như thế nào mới có thể quèn sạch mọi thứ của kiếp trước, thanh thản sòng ờ kiêp này. Vừa không phải tiêu cực trốn tránh, vừa khôna phải khó khăn chọn lựa. là đã có thể xóa sạch quá khứ rỏi.
Uông một chén canh Mạnh Bà. như thể có thực sự xóa bỏ được mọi ký ức. lãng quên mọi yêu hận vui buôn hay không? Có lè bản nahĩa của canh Mạnh Bà không phải là khiên mồi con người dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ như thê. mà là hy vọng mồi con người có thê táy rửa hành trang phù phiêm trên mình. Từ đây cáo biệt hoa cò tâm thường của hông trân, được phục sinh dưới gÔC cây bô đê. Vậy hãy qua đó như thê mà đi. Rời khỏi cầu đơn sóng nhỏ. mây biêc liều xanh, ở bờ bên kia của mặt sông soi bóng bẩu trời bao la. tìm được đóa hoa bồ để thuẳn khiếtế
Những điêu đã nói đó. nhừna người đồng sinh cộng tử chốn nhân gian đó. cuôi cùng chi còn lại một nụ cười cáo biệt nhau, cùng lãng quên nhau trên chôn aiang hô. Có lè một naày nào đó trên con đường câu Phật, sẽ lân nữa trùng phùnơ; nhưng nhừng lời thẻ non hẹn biên của naày hôm qua đă sớm bị lãng quên, ai vui chuyên người này. Dưới gôc cây bồ dề, biết bao sinh mệnh ngu ngơ chậm chạp đểu có thể được đốn ngộ. Họ bẳt đẩu tôn trọng mồi loại sinh linh, bắt đâu tin răng hêt thảy mọi thứ trên đời đêu là tự nhiên, không một chút cường câu.
Lưng đeo hành trang Thiền là bước ra khòi nơi phàm trần sâu thẳm nhất, núi xanh làm màn. nước chảy làm giường. Một mình buông câu trên sông Tuyêt là ta. chặt củi ở núi Nam là ta. dạo bước trong mây là ta. sôi đâu lên đá tảng cũng là ta. Chi có đồng hành cùng tự nhiên, mới có thê không bận tâm đến năm năm tháng tháng, để mặc bóng câu qua cửa. nội tám như giêng cô không gợn sóng. Nêu như lạc lối chốn đồng hoang hay say ngằ trước rừng phong, chi cẩn tìm được một gÔC bô đê là tỉm được chôn vê. Giữ một khoảng trời tinh khiết, cảm nhận tự nhiên, ngắm nhìn vầng dương lặn. gió mát lành, núi sông tĩnh mịch.
Độ lây nước là đường. sen là thuyền. Nhừna người cùng bạn chung thuyền vượt sông năm đó. không ai có thê đi với bạn đên điêm cuôi cùng. Một sô người giữa đường từ biệt, một sô người đi lướt qua nhau, một sò người vô tình tụt lại. Nhưng chúng ta nên tin răng, cho dù con đường có xa xôi bao nhiêu, chúng ta đêu có thẻ tìm được một bên bờ thuộc vê riêng minh. Cho nên. đừng bao giờ nghi ngờ sự thiện lươno trong một con người. bời vỉ đòi diện với khòn cảnh, chúng sinh sớm đà học được lòng khoan dung và tha thứ.
Tât cả duy n phận trên thê gian vôn đêu là tâm thường: và nhạt nhẽo. Vì có những câu chuyện lưu chuyền đến nahìn năm. có nhừng sự đợi chờ xoay vẩn đến vạn kiếp, mới khiến người ta cảm thây sự gặp gờ của kiêp này không dề gì có được. Những hạnh phúc và đau thươna mà chúng; ta chứng kiến cùng trôi dạt trên một dòng chảy, đên cuôi cùng đêu không tách bạch nồi ỷ nghĩa của hai bên. Tháng năm trôi qua trono câm lặng, những người những việc đã từng gặp, dân dân xa vời rồi trở nên nhạt nhòa. Chi có đóa hoa bô đề vẫn vĩnh viễn còn đó. năm tháng khôna thê mài mòn. vẫn tu luyện trong hôno trân, vẫn trong sáng thanh tịnh, vẫn an ỏn vui vây. bình yẻ=ên hiên hòa như cũ.
Phật nói: “Đời người sông trên trân thê như sôna giữa bụi gai. tâm khôno động, người cũng không làm bừa. không độna thỉ khòng bị thương:; nêu tâm động thì người sè làm bừa. tôn thương thân thế, đau đớn côt tủy. thê nẻn lĩnh hội đủ mọi đau khô trên thê gian”. Bảt cứ lúc nào đêu phải làm một bản ngã đơn giản, trong sạch, đôi đãi một cách khoan duno với cuộc sông, trân trọng bản thân và mồi người xung quanh mình. Chi có như thê. mới có thê có một trái tim sạch sè trono sáng như pha lêễ Cho dù vô tình bị bụi bặm của thời gian che phủ. cũng trong đục rõ ràng. Ba ngàn thê giới, bóng hình thoáng qua. cái chúng ta nhìn thây được chi là một hạt bụi nhò nhoi, một làn nước thu. một mảnh trăng khuyêt.
Mơ một giâc mơ thanh khiêt như nước, trong mộng không biêt bô đê đã mây độ nờ hoa. Giữa xứ Phật mênh mông vạn Phật, nahìn năm cũng chăng qua là một sát na. mà sát na lại là vĩnh viễn. Luôn I1gỜ rằng trên đòi này không có ân oán nào là không thê xóa tan. không có lòng người nào là không thê lay độnơ. nhừna chuyện trăng gió cũ. nhừng món nợ tiên duyên, qua thời gian đêu có thê khuây khòa.
Đều nói đời người là một màn kịch vĩnh viền không kết thúc, cho nên dù giang sơn đổi chủ. bãi bể nương dâu. đểu chỉ là quy luật tự nhiên. Lá rụng núi văng, đường nhỏ xanh rêu. dù cho đà từng cáo biệt thi vẫn sè khòng hẹn mà gặp. Đợi đên khi bụi bặm của tháng năm đêu được gạn lọc. hãy coi mỗi naày đêu là một naày đẹp. hãy coi mồi người đêu là lân đâu gặp gỜ trong cuộc đời. hăy đôi mỗi đóa hoa thành muôn hông naàn tía.
Sau này mới biêt một bài hát tên là “Hoa bô đê”. Thanh âm trong trẻo uyên chuyên cât lên kê hêt sự tình ngàn năm. khiến người ta quên mắt tu hành, không kìm được mà nảy sinh trân niệm. Nhưng cũng chi là sự tập trung tinh thân trono thời gian naăn ngủi, sau khi giai điệu rung động lòng noười kẻt thúc, chúna ta đêu phải từ bò. Bât cứ lưu luyên nào đêu bị đây vào vòng luân hôi của thời gian, tu luyện nhiêu năm cũng sẽ uòng hẻt công lao. Cảnh giới của tu Thiên, khôno phải nước lặng chảy sau. mà là tùy duyên mà an.