Đời người có rất nhiều cuộc gặp gỡ. cho dù bạn lựa chọn đi trên con đường nào. đêu có những người đi đường lướt qua nhau. Hông trần như thế. đạo tràng bô đê cũng như thế. Trong sự tụ tán ly hợp tất nhiên đó. những người này sẽ có một ngày đều bỏ bạn mà đi. Duyên sầu duyên mộng. năm dài tháng ngắn. cũng chi giữa sự qua lại lại qua.
Nhân duyên lưu chuyển. khởi diệt đều không thể dự đoán. Thế gian này không ai có thế thực sự đi cùng bạn đến phút cuôi của cuộc đời. vạn cô bất biến, chi có non xanh nước biếc. Những sinh linh đã thấu hiểu Phật tính, trên chặng đường xa xôi chăc chăn sẽ không mê lạc, không cô đơn. Dòng người đi lướt qua nhau, có rất nhiêu cơ duyên nhâm lẫn. mât mát đêu trờ thành thu hoạch. Bởi vì, cho dù chi còn lại một chiếc giường lạnh, một chiếc áo cũ. một bát cháo trăng, chúng ta vẫn có thê dựa vào chính minh.
Mỗi người đều là hòn đá bãc qua sông, đêu là naòn đèn soi sáno cho chúno ta hướng vê. Gặp gỜ là mây tụ, ly biệt là mây tan. đểu sẽ không ảnh hườno đến vẻ đẹp của bẩu trời. Chẩm chậm thả bước trên đường nhò giao nhau giữa hông trần, đi cùng ai Cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân tìm thây con đường sáng tỏ. thông suốt. sau đó, nước biêc bờ mây. trời cao đât rộng, nhàn nhà vô cùng.
Tùy duyên tự tại. tự tại tùy duyên. Một hạt bụi chứa vạn tượngr một ỷ niệm chứa ba ngàn. Noười đời luôn thích coi oặp gỜ là kiếp số, coi danh lợi là lưới trần không thê thoát khỏi. Nhưng lại không biết. một cái tâm thiên định có thê gánh vác được phong vân biên đồi. sóng cuộn dâna trào của hết thảy nhân gian. Những con người đã từng gặp nhau đường hẹp đó đi vê đâu. Vốn đã khòng cân càu trả lời nừa.
“Kinh Viên Giác” viết: “Nhất thiết chúng sinh chủng chủng huyễn hóa. giai sinh Như Lai viên giác diệu tâm. do như không hoa. tòng không nhi hừuệ Huyền hóa tuy diệt. không tính bât bại. chúng sinh huyễn tầm. hoàn y huyễn diệt, chư huyền tận diệt, giác tâm bât động” (Tạm dịch: Tất cả chúng sinh và mọi vật huyền hóa. đêu sinh từ Viên giác diệu tâm Như Lai. ví như hoa ảo trong hư không. từ hư không mà có. Hoa ảo tuy diệt mà tính hư không không hoại, tâm ảo của chúng sinh lại y nơi pháp ảo mà diệt, pháp ảo tâm ảo diệt hết thì tính siác bât động). Đời người như ảo mộng. một người lướt qua. một người quay đâu. liên thành vật còn đó người đà khác xưa. Đôi với quá khứ. chớ nên ngoái nhìn lưu luyên. mà hãy đê nó sạch trơn như gió mát. thong thả như mây trôi.
Người tu hành, hêt thảy pháp, đêu là Phật pháp; hêt thảy tâm. đêu là Thiền tâm. Dùng đôi măt Bát Nhã nhìn thế gian Ta Bà. Mỗi một hạt bụi nhỏ đêu có định lực. mỗi một cọna cỏ đêu là thuôc lành, mỗi một tâc đât đêu nở rộ hoa sen. Nhân gian là đạo tràng tu hành hoàn mỹ nhât. trong khói lửa vân đục. có thè tìm thây một chiếc sương trong sáng, thây chân tính mà thành Phật . Từ đó trăng thanh gió mát. vui vẻ bình an. trời nước một màu. sơn hà tự tại.
Phật du hành giữa nhân gian. chúng sinh đêu có cơ duyên gặp Phặt. Có thẻ tại một ngÕ mưa. đá xanh nào đó. một bên đò ly biệt nào đó. hoặc là một con đường núi lá rụng đây nào đó. Lại hoặc là cùng uống một ấm trà. cùng hái một nhành hoa. naôi cùna một tâm nệm. Những nơi Phật đi qua đêu là quôc thô thanh tịnh. Những nơi Phật đà ban phát tinh yêu. Đều là thế giới bồ đề.
Đôi với Thiền giả, tất cả nhân duyên, tất cả vui buôn, đêu có thẻ được hona khô dưới ánh năng mặt trời. Một bậc Thiên giả. cái người đó truy câu không phải là nội tâm sâu sắc thê nào. mà là làm thê nào đê tâm trong như nước. Dù bước đi trên rừng đao núi kiêm, vẫn có thè ung dung kiên định; lạc giữa biển khói mây mù. vẫn có thề sáng lòng thấy được chân tính.
Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ỷ. Người đèn là duyên khởi, người đi là duyên tàn. Ba ngàn thế giới, mỗi một naày đêu sẽ CÓ lướt qua. mỗi một ngày đêu sè có trùng phùng. Tu Thiên không cân dôc lòng. rất nhiêu người vì một mòi tình duyên, cam tâm quay ngược lại con đườno luân hôi. cho dù phải trải qua đợi chờ hàng ngàn năm. đòi lại chi là một cái quay đâu naăn ngủi, đều khỏng oán không hận. Nhưng có lè chính trong khoảnh khăc quay đâu đó, trong thời gian năm tháno. Bỗng nhiên đốn ngộ. Bất cứ chấp ngã nào đều là phiền não. duy chi có từ bò. mới có thê tự tại.
Duyên phận giữa người và người, tuy có thuyêt định mệnh, nhưng trong cuộc đời. có rảt nhiêu sự an bài hoàn toàn là nooài ỷ muôn, chúng ta không cân vì một vài điêu ngoài ý muôn mà cô giữ gió trăng. Tu Thiên cũng vậy, không cân dôc lòngr mà côt quỷ ờ tự nhiên. Vạn vật đêu có Phật tính, tức là giữa một naày rất đồi bình thường, bạn làm thế nào để tìm được một phong cảnh thuộc vè bản thân minh.
Những quá khứ đã trôi đi thật xa đó không phải là đê quay đâu luyên tiêc. cũng không phải là đẽ quên làng, chi coi nó là sự tôn tại đơn aiản. coi nó là dòno suôi cân phải băno qua khi muôn lẻn bờ. Không đê tâm ai đà từng tới. ai đã từng đi, lướt qua nhau tuy chi khoảnh khẳc, dừng lại cũng chẳng thể một đời. Thê sự mênh mang. siâc mộng năm xưa đà sớm hóa thành vô số hoa rơi. Chúna ta không cần thiết đi nhặt lại ngày hôm qua đã mất.
Thuyền buông sông hồ, gặp sóno cả hồna trần, không cẩn sợ hãiệ Chi cân không bị tình cảm và danh lợi trói buộc, bât cứ lúc nào cũng có thể rẽ nước mà xuôi, cười gió mà chạy. Hông trần như chuyên đi naược chiêu, chúno ta đều là người đi đường, là khách vãng lai. Từ điểm xuất phát của sinh mệnh, dọc đường; lặn lội. nêm hêt phong trần, trong hành lý mang trên vai đêu là quá khứ nhiều năm. Mà đường vê, cuôi cùng năm ờ đâu? Người trong thế tục cho răna bỏ hành lý trên vai xuôna là tỉm được vê cô hương của đời mình. Nhưng người tu hành, chi cân tâm như tịnh thủy, là có thê ngộ đạo.
Chúng sinh quay vê. cho dù gặp phải kiếp sô ra sao. bât cứ cuộc du hành nhân gian nào đều sè đột naột dừng lại. Ngày ây. thê sự như nước lặn đá nhô. sóng xô phăng lặng. Người đời đi khăp vạn nước ngàn non. những gió sớm ngày tan. hoa thăm liều xanh đó. trờ thành phong cảnh dù có quay người cũnơ khó quên. Mà Phật Đà chi cân ngòi thiên dưới gôc bô đê. không dựa vào naoại vật, là có thê nhận biết tự nhiên, thu được chứng ngộ.
“Kinh Kim Cương” viết: “Nhất thiết hừu vi pháp, như mộng huyền bào ảnh. như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan” (Tạm dịch: Tất cả pháp hừu vi. Như mộng; huyễn, bọt, bóng. Như sương, như điện chóp. Nên quán tường như thê).
Đời người như giấc mộng, hêt thảy phàm trần đều là hư ảnh. Dùng tâm bồ đề dung nạp mọi noi khổ của chúng sinh, vạn vật đêu thuân túy hóa thiện.
Thiền là mộc mạc. không cần trang sức mỹ lệ sinh động. Thiên cũng là tâm thường? không phải thân thoại xa xôi. huyên ảo. Thiên trong cuộc sông bỉnh thường của chúng ta. trong mỗi cửa ngõ mà đời người đi đến. trong mỗi khoảnh khăc của một cái lướt qua. Chi cân dùng nội tâm sáng suốt bình hòa. bât kỳ gió mây cuôn sạch, sao tàn mộng khuyêt. cũng có thê hoa thăm trăng tròn. Châm một chén trà ngôi tĩnh lặnơ. thê sự non sông đều rơi trọn trong chén, khói lửa loạn thẻ đêu trờ thành thanh tịnh, tựa trăng sáng văng vặc. Đây chính là cảnh giới của Thiên, là sen nờ đẹp nhât ờ bờ bên kia.
Trên thê gian này không có kinh văn nào là không giải được, mỗi một sinh mệnh nhò bé như bụi trần đểu có Phật tính khồng thẻ nói rõ. Độ. vạn vật thê gian đêu là thuyền qua sông. Một chiếc lá xanh, một làn gió mát. một đóa hoa sen. một con kiên nhò cũng có thê tu luyện thành Phật. Chỉ là lúc đó. nêu tiên duyên chưa dứt. liệu có nên tiếp tục chờ đợi hay không?
Có câu nói như thê này: “Kiẻp sau. cho dù là yêu hay không yêu. đêu sè không gặp lại”. Có những người thừa nhặn câu nói này. cho nên học cách quý trọng nhân duyên. Cũng có người cho răna tỉnh yêu có sự qua lạij cho nẻn trên con đường tỉnh cảm tiếp tục đi thật xa. Tình duyẻn trẻn thê gian trôi nổi bât định, đã từng tươno phùng sâu sắc. đên phút cuôi cùng chăng qua lại chi là một khách bộ hành đi lướt qua nhau.
“Tâm kinh” viết: “Chư pháp không tướng. Bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăno bất giảm” (Tạm dịch: Các pháp không tướng. không sinh không diệt, không bán không sạch, không tăng không siàm). Tâm không uê chướng, tinh khiêt thuân nhât. Trên con đường tu Phật, không cân năm tay bên nhau, bât cứ khi nào đêu có thê cùng làm bạn trăng thanh gió mát. Những con người đã từng đi lướt qua nhau trên con đường hông trần đó. có một ngày cuỏi cùno đã gặp nhau, khi ây. chi cán dùng một trái tim lương thiện bỉnh thường đôi đầi nhau là được rồi.