Năm Tháng Vội Vã Phần 5

Phần 5
Trưởng thành

Phương Hồi nói: “Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể được mãi mãi đồng hành vớinhau và thế là cố gắng trưởng thành, bất chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đếnđộ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ, mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ratrưởng thành chỉ khiến chúng em phải xa nhau..

 * * *

..."Tôi đã từng hỏi cô tại sao lại mang tên “Hồi”, cô nói là do ba cô trong thời gian về nông thôn laođộng, rời xa quê hương, lúc nào cũng chỉ mong sớm được trở về nhà, thế nên phảnứng đầu tiên khi sinh đứa con đầu lòng là nhớ đến chữ “Hồi”, mẹ cô chê con gáiđặt cái tên này không mềm mại, thế là lại cho thêm bộ Thảo ở phía trên chỉ cỏcây hoa lá cho dễ thương. Tôi cảm thấy cô đã thực sự phụ lòng cái tên này, rõràng là gửi gắm tình cảm nhớ thương quê nhà, muốn trở về nhà, nhưng lại thườngxuyên phiêu bạt ở nơi đất khách quê người. Tuy nhiên mặt khác, cô lại có nỗi niềm lưu luyến với cái tên này, luôn khiến mọi người xung quanh phải nhớ đến,cô quay về, hoặc không quay về.

“Hả...”. Phương Hồi không nghĩ rằng tôi đang đợi cô, có phần sửng sốt.

“Em vừa đi đâu vậy?”.Tôi ngồi dậy hỏi cô, thị lực của tôi không tốt, nhưng mũi lại rất thính, đâygọi là sự bổ sung cho nhau của giới sinh vật, luôn có một cách giúp bạn pháthiện ra điều bất thường của cuộc sống, cho bạn cơ hội để đưa ra phản ứng kịpthời.

Trên người Phương Hồi có một mùi gì đó rất lạ, không phải là hơi người ồn ào trên đường phố, mà là mùi ởmột nơi nào đó rất lâu.

“Em ra... ra ngoài”. Cô lắp bắp nói.

Tôi thở dài về tật cũcủa cô, chỉ cần có chuyện gì muốn giấu là lại nói lắp, có lẽ là do tật xấu từ thời cấp hai để lại."

(Trích đoạn)

Nguồn: truyen8.mobi/t38588-nam-thang-voi-va-phan-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận