Anh ta phụ trách ngành ăn uống của tập đoàn Diệp thị.
Trong văn phòng trang trí tao nhã tinh tế, Ngô Tạ ngồi đối diện hai người, thần sắc rất bình tĩnh. Anh ta năm nay ba mươi bảy tuổi, nhưng gương mặt trắng trẻo trẻ trung phảng phất mới ngoài ba mươi.
“Tôi có thể giúp gì cho hai người?” Ngô Tạ nở nụ cười nhàn nhạt, lịch sự mà xa cách.
Quý Bạch nhìn thẳng vào anh ta: “Theo trình tự, chúng tôi cần tìm hiểu lịch trình của anh hôm xảy ra vụ án.”
Ngô Tạ gật đầu.
Lời khai của anh ta rất đơn giản rõ ràng: Tối hôm đó anh ta có bữa cơm khách, hơn chín giờ mới kết thúc. Gần mười giờ anh ta về đến nhà. Sau đó anh ta ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau.”
Về Diệp Tử Tịch, Ngô Tạ nói: “Cũng không mấy thân thiết. Ngoài công việc, chúng tôi về cơ bản không qua lại.”
***
Sau cuộc trò chuyện với Ngô Tạ, Quý Bạch và Hứa Hủ nhất trí quan điểm: Ngô Tạ không tỏ ra căng thẳng, tuy thái độ thể hiện rõ sự lạnh nhạt, nhưng mọi câu trả lời của anh ta đều trôi chảy, không cần nghĩ ngợi, bề ngoài nhìn không ra điểm khả nghi.
Tuy nhiên, tính đến đặc trưng của Diệp Cẩn, hai vợ chồng họ có khả năng cùng nhau gây án.
Cần gặp gỡ tất cả mọi người mới có thể tiến hành phân tích sâu hơn.
***
Đối tượng thứ hai là chị ba Diệp Tiếu.
Trong bốn người con của Diệp gia, Diệp Tiếu là người có dung mạo xuất sắc nhất. Ngay từ khi mới kết hôn, Diệp Tiếu và Trương Sĩ Ung đã là đôi vợ chồng mẫu mực, đôi tài tử giai nhân xứng đôi nổi tiếng ở Diệp thị, thậm chí cả thành phố Lâm.
Quý Bạch hỏi: “Hôm xảy ra vụ án, từ bảy giờ tối đến năm giờ sáng ngày hôm sau, chị ở đâu?”
“Tôi và người bạn ăn cơm đến chín giờ, sau đó về nhà.” Diệp Tiếu trả lời lãnh đạm: “Bảy giờ sáng hôm sau thức dậy đi làm.”
“Tối hôm đó chị có nghe thấy trong nhà có động tĩnh lạ thường nào không?”
“Không.” Diệp Tiếu không khách khí nhìn Quý Bạch: “Tôi không hiểu ý của anh, động tĩnh gì cơ?”
Quý Bạch cười cười, lập tức chuyển sang đề tài khác: “Bình thường, chị và Diệp Tử Tịch có quan hệ như thế nào?”
Diệp Tiếu rút một điếu thuốc từ hộp thuốc ở trên bàn, châm lửa rồi hít một hơi: “Quan hệ bình thường.”
Lúc này Hứa Hủ mở miệng hỏi: “Chị có biết Diệp Tử Tịch có mâu thuẫn với người nào? Cô ấy có người yêu hay không?”
Diệp Tiếu lại hít một hơi thuốc, lãnh đạm trả lời: “Tôi chẳng biết Diệp Tử Tịch có mâu thuẫn với người nào. Về cuộc sống riêng của cô ta, tôi cũng không rõ lắm.”
***
Ánh nắng buổi chiều vừa rực rỡ vừa ấm áp, Quý Bạch và Hứa Hủ đứng trong vườn cây xanh vắng người dưới tòa cao ốc. Quý Bạch châm một điếu thuốc, hỏi Hứa Hủ: “Có điểm đáng ngờ không?”
Hứa Hủ trả lời: “Có. Trả lời những câu hỏi khác, Diệp Tiếu tương đối trấn tĩnh. Nhưng khi chúng ta nhắc đến Diệp Tử Tịch, chị ta có ý thức trả lời rất chậm, rất rõ ràng. Phản ứng này khiến em cảm thấy, chị ta đang cố ý khống chế tâm trạng. Có lẽ chị ta muốn che giấu điều gì đó.”
Quý Bạch gật đầu: “Còn một điểm đáng ngờ. Nhìn tay của Diệp Tiếu, tôi đoán chị ta mới hút thuốc chưa bao lâu.”
Hứa Hủ vụt qua ý nghĩ. Bình thường, những người trưởng thành đột nhiên nghiện thuốc hay nghiện rượu, phần lớn là do nhu cầu giảm bớt áp lực.
Quý Bạch cười cười: “Diệp Tiếu trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, hồ sơ cho thấy chị ta rất mạnh khỏe. Thành tích của công ty con do chị ta quản lý cũng rất xuất sắc. Vậy thì nguyên nhân nào khiến một người phụ nữ như chị ta đột nhiên nghiện thuốc lá?”
Hứa Hủ trầm giọng: “Áp lực về phương diện gia đình. Ý của anh là, có khả năng chồng chị ta ngoại tình?”
“Chúng ta chưa thể xác định, nhưng có khả năng này.”
Hai người trầm mặc trong giây lát, Hứa Hủ nhìn khói thuốc lá bay lượn ở đầu ngón tay Quý Bạch, buột miệng hỏi: “Còn anh thì sao? Tại sao anh hút thuốc?”
Ánh mắt Quý Bạch dừng lại ở làn khói giữa ngón tay anh.
Anh bắt đầu hút thuốc như điên khi gia nhập đội cảnh sát hình sự. Một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, lúc đối diện với vô số xác chết, lúc vò đầu bứt tóc khó ngủ vì các vụ án, thuốc lá chính là thứ cần thiết và đáng quý? Sau đó hút thuốc trở thành thói quen, có việc hay không có việc đều rút một điếu, anh không cai nổi, cũng không muốn cai.
Mạch suy nghĩ như có như không vụt qua đầu óc, Quý Bạch nhướng mắt nhìn Hứa Hủ, anh không trả lời mà hỏi lại cô: “Sao thế, em không thích tôi hút thuốc à?”
Hứa Hủ nhìn anh bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Trong lòng cô, Quý Bạch luôn là cấp trên, là người thầy, là đồng nghiệp. Anh cũng là tiền bối mà cô kính trọng. Trên thực tế, Hứa Hủ chưa bao giờ nghĩ: ‘Quý Bạch là người đàn ông hai mươi tám tuổi đẹp trai độc thân sớm tối ở bên cạnh mình’. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm nhận thấy câu nói của Quý Bạch hơi lạ thường. Giống như... một người đàn ông trêu chọc một người phụ nữ?
Khi suy đoán kỳ lạ này vụt qua đầu óc Hứa Hủ, cô vô thức nhìn thẳng vào mắt Quý Bạch, quan sát biểu cảm của anh. Tuy nhiên, Quý Bạch là người lão luyện trầm ổn, Hứa Hủ chưa bao giờ nhìn thấu ánh mắt của anh. Lúc này, cô cũng chỉ thấy vẻ bình thản trong đôi mắt đen láy đó.
Nhưng Hứa Hủ lập tức thả lỏng. Câu nói của Quý Bạch chỉ có ý nghĩa về mặt chữ: Có phải cô không thích hành vi hút thuốc của anh? Thế là cô gật đầu: “Em không thích. Tốt nhất anh đừng hút, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Quý Bạch vừa định mở miệng, điện thoại của Hứa Hủ bỗng đổ chuông. Người thư ký thông báo, cô và Quý Bạch có thể đi gặp Trương Sĩ Ung.
***
Theo tư liệu, Trương Sĩ Ung vốn là con trai thứ hai của chủ tịch một doanh nghiệp nổi tiếng khác trong thành phố. Anh ta học thạc sĩ ở châu Âu, hiện đang quản lý công ty con về bất động sản, là liên doanh của hai tập đoàn. Công ty có quy mô lớn, phản ánh năng lực của anh ta. Hiện tại, Trương Sĩ Ung coi như nắm giữ một nửa giang sơn Diệp thị.
Văn phòng của anh ta có gam màu lạnh, chỗ nào cũng thể hiện sự mạnh mẠvà xa hoa. Trương Sĩ Ung mặc bộ comple màu đen, anh ta từ từ quay người. Dưới ánh đèn, gương mặt anh ta ẩn hiện ý cười: “Hai vị cảnh sát, đợi lâu rồi.”
Tuy Hứa Hủ không phải là loại người dễ dàng nhận thấy sức hút của đàn ông, nhưng vừa gặp Trương Sĩ Ung, cô hơi ngây người. Bởi vì dung mạo và phong thái của anh ta rất xuất chúng. Anh ta chỉ đứng yên lặng ở đó, toàn thân cũng tỏa ra khí chất nho nhã của người đàn ông trưởng thành.
“Trương tiên sinh, làm phiền anh.” Quý Bạch mỉm cười bắt tay Trương Sĩ Ung. Trương Sĩ Ung nhìn anh, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn: “Cảnh sát Quý, nghe danh đã lâu.”
Hứa Hủ nhìn gương mặt nghiêng của Quý Bạch. Khác với khí chất mạnh mẽ của Trương Sĩ Ung trong từng cử động, Quý Bạch trầm ổn tự nhiên, không gây áp lực cho người khác. Xem ra, Quý Bạch khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn.
Về lịch trình tối hôm xảy ra án mạng, thái độ của anh ta ung dung bình thản: “Tối hôm đó tôi họp ở công ty đến tám giờ, gần chín giờ về đến nhà. Tôi thật sự không thể cung cấp cho các anh bằng chứng ngoại phạm.”
Đề cập đến Diệp Tử Tịch, Trương Sĩ Ung chỉ hơi nhíu mày: “Tôi rất tán thưởng cô ấy, đáng tiếc.”
***
Rời khỏi văn phòng Trương Sĩ Ung, Quý Bạch chỉ nhận xét một câu: “Vô cùng kín kẽ.”
Hứa Hủ chau mày: “Nếu em là Diệp Tử Tịch, em nhất định sẽ chọn Trương Sĩ Ung.”
Quý Bạch đang châm điếu thuốc. Nghe cô nói vậy, anh dừng động tác, nhướng mắt nhìn cô rồi cất giọng từ tốn: “Giả thiết không thành lập. Chúng ta về Cục Cảnh sát cùng thảo luận.”
***
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, Quý Bạch và Hứa Hủ quay về Cục Cảnh sát. Họ tìm một nhà hàng nhỏ gần Cục Cảnh sát, đợi Lão Ngô và Diêu Mông.
Quý Bạch ném thực đơn cho Hứa Hủ, còn anh đi ra phòng ngoài. Ngước nhìn bầu trời trầm tư một lúc lâu, Quý Bạch cảm thấy mạch suy nghĩ trở nên rõ ràng, tâm trạng anh cũng nhẹ nhõm hẳn.
Khi Quý Bạch quay về phòng ăn, liền bắt gặp ánh mắt nôn nóng của Hứa Hủ, cô chờ đợi kết luận của cuộc điều tra ngày hôm nay.
Quý Bạch ngồi xuống ghế: “Theo tình hình trước mắt, vợ chồng chị hai và vợ chồng chị ba đều có khả năng là hung thủ. Tuy nhiên, người tình và đồng minh của Diệp Tử Tịch càng có khả năng là Trương Sĩ Ung.”
Hứa Hủ gật đầu: “Bất kể về tính cách, năng lực hay thực lực trong tập đoàn Diệp thị, anh ta đều là sự lựa chọn tốt nhất của Diệp Tử Tịch. Thêm vào đó, biểu hiện của Diệp Tiếu cũng rất đáng nghi.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mang một ít rau trộn vào phòng. Quý Bạch cầm thực đơn, gọi một ấm trà. Hứa Hủ không tỏ ra nhẹ nhõm như anh, cô chau mày: “Những điều chúng ta thảo luận chỉ là khả năng tương đối, chúng ta không có bằng chứng xác thực.”
Quý Bạch cầm cốc trà, cất giọng lãnh đạm: “Có chứng cứ, chứng cứ chính ở trên người anh ta.”
Hứa Hủ giật mình. Cô không có nhiều kinh nghiệm, dù Quý Bạch nhắc đến chứng cứ, cô vẫn hết sức mờ mịt. Nhưng Hứa Hủ biết Quý Bạch đã tìm ra đầu mối nên anh mới nói vậy. Mặc dù nghi hoặc nhưng ánh mắt Hứa Hủ bộc lộ sự kinh ngạc pha lẫn thán phục.
Bên ngoài cửa sổ sắc đêm tối mờ, ngọn đèn trong phòng tỏa ánh sáng vàng dịu dàng. Quý Bạch nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, trong đó thể hiện rõ sự ngưỡng mộ, khiến trái tim Quý Bạch xao động. Mọi người đều nói Hứa Hủ hiền như khúc gỗ, thật ra cô có ‘đôi mắt biết nói’, chỉ là... ít nói mà thôi.
Ý cười trên khóe miệng Quý Bạch càng sâu hơn, anh tiếp tục tăng thêm sự ngưỡng mộ của cô: “Muộn nhất là ngày mai, chứng cứ sẽ đến tay chúng ta. Nội trong ba ngày, vụ án chắc sẽ được giải quyết. Cục trưởng yêu cầu phá án trong vòng một tuần, nhưng có lẽ không lâu đến mức đó.”
Lần này, Hứa Hủ hoàn toàn sửng sốt. Cô nhìn Quý Bạch không chớp mắt.
Quý Bạch phì cười, vỗ tay xuống cái ghế bên cạnh anh: “Ngồi sang bên này, tôi sẽ giải thích cho em nghe.”
Hứa Hủ chỉ muốn biết ngay đáp án, cô không hề để ý, ‘ngồi sang bên này’ có liên quan gì tới câu ‘giải thích’ của anh. Cô lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Quý Bạch ngồi xuống, ngẩng đầu chờ đợi.
Quý Bạch rất tự nhiên vắt một tay ra thành ghế sau lưng Hứa Hủ. Theo thói quen, anh dùng tay còn lại tìm bật lửa, châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả vòng khói trắng. Vừa định mở miệng, Quý Bạch thấy Hứa Hủ dõi theo khói thuốc, nhíu mày nói: “Chẳng phải hôm nay em nói anh đừng hút thuốc rồi hay sao?”
Quý Bạch không rời mắt khỏi cô gái nhỏ chỉ cách anh nửa thước (*), trái tim anh rung lên một nhịp. Anh từ tốn trả lời: “Hứa Hủ, chỉ bạn gái của tôi mới có thể quản lý tôi, học trò không được.”
(*) Một thước của Trung Quốc bằng 1/3 mét, nửa thước bằng 15 cm.
Quý Bạch vừa dứt lời, Hứa Hủ lập tức ngoảnh đầu, nhìn anh chằm chằm.
***
Cũng trong đêm tối yên tĩnh, ở thành phố này có người đang tiến lên trên con đường hạnh phúc, có người mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò.
Trong tòa cao ốc Diệp thị, chị ba Diệp Tiếu đang ở văn phòng của mình trầm tư suy nghĩ.
Nhìn xuống bên dưới qua bức tường kính, bề mặt tòa cao ốc hun hút như vực sâu. Diệp Tiếu châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng, liền bị một cánh tay thò ra giật mất.
Diệp Tiếu vội quay đầu, bắt gặp người đàn ông với gương mặt nửa cười nửa không. Anh ta vẫn cao lớn điển trai như thường lệ, ngũ quan đầy sức hấp dẫn nam tính mơ hồ phản chiếu trên bức tường kính, khiến người khác không thể kháng cự, đồng thời cũng khiếp sợ.
Trương Sĩ Ung quan sát gương mặt hoảng hốt nhưng cố giả vờ trấn tĩnh của vợ mình. Anh ta nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay ném điếu thuốc Diệp Tiếu vừa châm vào thùng rác.
Diệp Tiếu biến sắc mặt. Cuối cùng, biểu cảm của chị ta tựa như tro tàn, chị ta nghiến răng bật ra hai từ: “Cầm thú!”
Trương Sĩ Ung thu lại ý cười. Anh ta ôm eo Diệp Tiếu, ánh mắt vô cùng âm hiểm. Diệp Tiếu ra sức đẩy người nhưng càng bị anh ta ôm chặt hơn. Nhìn thân hình run rẩy ở trong lòng mình, Trương Sĩ Ung đột nhiên phì cười, anh ta cúi đầu cắn mạnh vào ổ Diệp Tiếu: “Tử Tịch không xinh đẹp bằng em, chẳng có nhiều cổ phần bằng em, ở trên giường cũng không phóng đãng như em. Bây giờ cô ta chết rồi, em còn điều gì không hài lòng?”