Lúc này, trời đã sáng hẳn, cả con đường chìm trong tia nắng ban mai. Ở nơi bốc khói xa xa thấp thoáng bóng người. Hai bên đường có nhiều nhà mở cửa, người trong nhà thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.
Lúc Hứa Hủ đến khu vực siêu thị, ngọn lửa đã được dập tắt. Siêu thị rộng rãi màu trắng ngày nào bây giờ trở thành đống hoang tàn xám đen, khói bụi mù mịt. Trên mặt đất toàn là hàng hóa đổ và mảnh kính vỡ.
Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu. Trước đây từng xảy ra vụ nổ bằng cách dùng tín hiệu di động điều khiển từ xa. Vì vậy, ngay sau khi vụ nổ xảy ra, phía quân đội lập tức cắt đứt mạng lưới thông tin, để đề phòng các vụ nổ tiếp theo. Không biết lúc nào tín hiệu mới được hồi phục.
Những người cảnh sát hình sự khác thuộc tổ chuyên án đều không xuất hiện. Hôm nay, bọn họ đều có nhiệm vụ giám sát kẻ tình nghi, không thể tùy tiện rời khỏi vị trí. Có lẽ bọn họ cũng không thể manh động. Hơn nữa, điện thoại không có sóng, muốn liên lạc cũng cần thời gian.
Hứa Hủ và Tisza tạm thời chỉ có thể dựa vào bản thân.
Tisza điểm danh một đội lính, nói nhỏ với bọn họ vài câu, rồi vỗ vai từng người. Đám binh lính gật đầu, quay người đi vào trong khu siêu thị đổ nát. Dân chúng ở vòng ngoài càng bàn tán sôi nổi khi thấy sự xuất hiện của quân đội.
Hứa Hủ một mình đứng yên dưới lòng đường, cách siêu thị hoang tàn mười mấy mét. Sau lưng cô là đám đông quần chúng ồn ào, chếch trước mặt không xa là ngã tư, xe ô tô đi qua đi lại... Tất cả hình ảnh và âm thanh hỗn loạn này gần như đồng thời dội vào đầu óc cô.
Đầu tiên, Hứa Hủ chú ý đến chiếc xe ô tô của Quý Bạch đỗ bên lề đường đối diện siêu thị. Tim cô đập mạnh, cô lập tức hít một hơi sâu, tập trung tinh thần tiếp tục quan sát.
Khu vực siêu thị không có vết máu, cũng không có dấu vết khả nghi khác. Hứa Hủ lặng lẽ đi vòng ra ngõ nhỏ phía sau. Cô giật mình khi thấy cửa sau siêu thị hé mở, trên mặt đất, trên tường đều có vết máu. Nơi này từng xảy ra cuộc ẩu đả.
Lúc Hứa Hủ quay về đường lớn, binh lính đã điều tra triệt để cả siêu thị. Trong siêu thị không có người, cũng không có xác chết hay người bị thương. Thông tin này khiến Hứa Hủ và Tisza thở phà. Tuy nhiên, họ vẫn rất căng thẳng.
Đám binh lính bắt đầu gặng hỏi người qua đường, xem có thể tìm ra nhân chứng không.
Siêu thị nằm ở khu vực đông dân cư, bọn họ nhanh chóng tìm ra manh mối.
Lúc vụ nổ xảy ra, có một người lao công quét dọn ở gần khu vực ngõ nhỏ sau siêu thị. Anh ta nói: “Tôi nhìn thấy có người đánh nhau ở trong ngõ. Bảy tám người cầm gậy sắt, đánh hai người đàn ông.”
Tiết lộ của người lao công chứng thực suy đoán của Hứa Hủ. Cô lấy điện thoại di động, mở tấm ảnh chụp Quý Bạch, đồng thời lấy ảnh Châu Thành Bác trong túi tài liệu đưa cho anh ta xem.
“Đúng, người bị đánh là bọn họ. Bọn họ hình như bị thương. Tôi sợ gặp phiền phức nên đi quét dọn ở con đường đối diện trước. Một lúc sau, nghe thấy tiếng nổ, tôi liền quay lại quan sát tình hình bên đó. Mấy người cầm gậy sắt kéo hai người đàn ông toàn thân đầy máu lên một xe ô tô chạy mất.
***
Người lao công nhớ biển số xe. Binh lính của Tisza nhanh chóng tìm thấy chiếc xe đậu ở ngõ nằm sau một sòng bạc cách siêu thị hai con đường.
Tisza và Hứa Hủ ngồi trong một chiếc xe ô tô nhỏ đậu bên đường. Thông qua ống nhòm, họ nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng canh gác ở cửa sau. Trên cửa xe ô tô đó và trên mặt đất đều xuất hiện vết máu.
Sòng bạc này cũng là một trong những cứ điểm chủ yếu của tập đoàn tội phạm ‘anh Lỗ’.
Tisza nhìn Hứa Hủ: “Người của tôi không thể vào trong, chỉ còn cách đợi người của cô đến.”
Cờ bạc là nghề kinh doanh hợp pháp ở Maija. Ban đầu, để thu hút giới đầu tư và kinh doanh ở mức độ lớn nhất, đồng thời loại bỏ sự băn khoăn của giới đầu tư, tổng tư lệnh Kachin cam kết với thương hội, trừ trường hợp thi hành công vụ, binh lính Kachin sẽ không được phép đặt chân vào các sòng bạc. Bây giờ chưa có lệnh bắt giữ hay khám xét chính thức, Tisza và người của anh ta không thể vào bên trong.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, mặt đường xi măng trắng bốc hơi nóng hầm hập. Hứa Hủ đưa mắt quan sát cửa sòng bạc. Nơi đó có không ít người ra vào, tiếng nhạc ầm ĩ, ánh đèn màu nhấp nháy. Giữa ban ngày cũng bộc lộ vẻ phồn hoa ăn chơi.
“Chúng ta không thể đợi, tôi sẽ đi vào tìm anh ấy.”
Cô đúng là không thể đợi lâu hơn.
Người lao công không nhìn rõ diện mạo của hai người đàn ông bị kéo lên ô tô. Người đó có thể là Quý Bạch, nhưng cũng có khả năng không phải là anh.
Hứa Hủ có thể khẳng định Quý Bạch tránh được vụ nổ, bảy tám kẻ côn đồ cũng không phải là đối thủ của anh. Nhưng hôm nay, bên cạnh anh còn có Châu Thành Bác, anh cần bảo vệ anh ta. Hơn nữa, Quý Bạch không có súng trong tay. Nơi này lại không phải là Trung Quốc. Nhân vật có chút máu mặt trong giới xã hội đen ở đây đa phần đều mang theo súng.
Nếu kẻ lộ diện ngày hôm nay là nhân vật cỡ bự như ‘anh Lỗ’, Hứa Hủ không cần xâm nhập vào sòng bạc tìm Quý Bạch. Bởi ‘anh Lỗ’ tuyệt đối không tùy tiện động tới cảnh sát. Nhưng đây chỉ là một lũ côn đồ, chúng vừa ngông cuồng vừa hống hách, trí tuệ chưa trưởng thành, rất dễ phạm phải tội ác ngu xuẩn.
Đợi viện binh cũng phải mất mười mấy phút. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ Quý Bạch đã bị hành hạ đủ kiểu, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Cô sao có thể để chuyện này xảy ra?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tisza và mấy người lính, Hứa Hủ rút từ túi xách một chiếc mũ và kính râm. Sau khi trang bị xong xuôi, cô uống một hớp nước, đẩy cửa xuống xe. Sau đó, cô đi thẳng về phía cửa sòng bạc, nơi có mấy tên côn đồ canh giữ.
***
Hứa Hủ đoán không sai, Quý Bạch đúng là tránh được vụ nổ.
Lúc Châu Thành Bác vừa định mở gói bưu kiện, Quý Bạch liền ngăn lại: “Đừng đụng vào.”
Bắt gặp thần sắc nặng nề của Quý Bạch, Châu Thành Bác lập tức hiểu ra vấn đề. Nhưng đối với anh ta, đặt bom là chuyện chỉ xảy ra trên tivi, anh ta toát mồ hôi lạnh: “Không phải đấy chứ? Làm thế nào bây giờ? Chúng ta ném ra ngoài?”
Quý Bạch lắc đầu: “Chúng ta không thể chạm vào.” Dõi mắt theo nhân viên chuyển phát nhanh đang đi ra khỏi cửa lớn siêu thị, Quý Bạch nói nhỏ: “Chúng ta đi sau.”
Quý Bạch lặng lẽ đẩy cánh cửa sắt nhỏ màu xám ở phía sau siêu thị. Anh bảo Châu Thành Bác đứng sau lưng anh, còn anh nép người bên cạnh cửa. Quả nhiên, cánh cửa vừa đẩy ra, một chiếc gậy sắt màu đen từ không trung đập mạnh xuống. Quý Bạch nhanh tay tinh mắt, túm chặt cánh tay cầm gậy của đối phương vặn ngược lại. Chỉ nghe một tiếng rắc xương gãy, đối phương đau đớn kêu một tiếng, Quý Bạch lập tức túm đầu hắn, đập vào tường. Đối phương ngất lịm, đầu chảy đầy máu.
Vào giây phút sinh tử, Quý Bạch không hề nể nang, ra tay tương đối tàn nhẫn. Đằng sau lại có người vung con dao sáng loáng, lập tức bị anh đánh gục.
Châu Thành Bác nói lớn tiếng: “Đi, lên xe ô tô của tôi.”
“Không được!” Có khi bưu kiện chỉ là mồi nhử, quả bom thật đang chờ hai người ở trên xe ô tô cũng không biết chừng. Quý Bạch đảo mắt một vòng, nói nhỏ: “Chạy nhanh theo tôi!”
Hai người vừa chạy vài bước liền nhìn thấy bảy tám người đàn ông lực lưỡng, tay cầm gậy sắt hoặc dao pha đứng trong ngõ. Có lẽ không ngờ hai người nhanh chóng rời khỏi siêu thị như thế, bọn chúng đều ngẩn ra mất vài giây. Kẻ cầm đầu lập tức đưa tay xuống thắt lưng định rút súng. Quý Bạch đanh mặt, gầm lên: “Cảnh sát!” Tiếng hét hung hãn của anh khiến tất cả mọi người chấn động.
Kẻ cầm đầu giật mình dừng tay lại. Chỉ trong một khoảnh khắc phân tâm, Quý Bạch nhanh như tia chớp lao đến, túm cổ tay hắn, đoạt khẩu súng. Anh đồng thời tung một cú đá vào đúng xương đầu gối của đối phương.
Những người khác thấy vậy liền hò nhau lao vào Quý Bạch. Quý Bạch một mình chống lại đám côn đồ. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Châu Thành Bác sôi sục nhiệt huyết, xông lên túm cổ một tên côn đồ đánh hắn bùm bụp.
Hứa Hủ không hay biết, người lao công không nhìn thấy cảnh Quý Bạch và Châu Thành Bác đẩy lui đám côn đồ, chạy thoát khỏi ngõ nhỏ. Hai kẻ bị thương bởi vụ nổ, cuối cùng được đồng bọn kéo lên xe ô tô chính là hai tên côn đồ bị Quý Bạch đánh ngất ở cổng sau siêu thị.
Quý Bạch và Châu Thành Bác chạy hết hai con phố mới gọi taxi, đi thẳng về nhà nghỉ tổ chuyên án trú ngụ. Lúc này, Quý Bạch mới biết, Hứa Hủ và Tisza đến hiện trường vụ nổ tìm anh.
Khi Quý Bạch quay lại và tìm đến sòng bạc, hai người cảnh sát hình sự khác cũng vừa tới nơi. Tisza nhìn anh, sắc mặt rất khó coi: “Quý! Hứa kiên quyết vào trong tìm anh, đã mười phút rồi...”
***
Vừa vào sòng bạc, Hứa Hủ liền đi đổi một đống xèng. Thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ, giám đốc quầy bất giác liếc nhìn cô. Hứa Hủ mỉm cười lắc lắc máy di động trong tay: “Điện thoại không có tín hiệu, lát nữa mẹ cháu sẽ vào đây. Chú có thể dẫn mẹ cháu đi tìm cháu không? Mẹ cháu mặc áo trắng, váy đỏ, xách túi LV (*), rất dễ nhận ra.”
(*) LV: Nhãn hiệu thời trang xa xỉ Louis Vuitton.
Người giám đốc cười: “Không thành vấn đề.”
Hứa Hủ chơi hai lượt trò xúc xắc. Trong thời gian đó, cô đảo mắt quan sát và dừng lại ở một người bảo vệ trẻ tuổi. Những người bảo vệ khác trông rất hung dữ, ánh mắt lạnh lùng hoặc vô cảm. Duy nhất anh chàng này có gương mặt hòa nhã, miệng hay mỉm cười. Anh ta mặc bộ đồ bảo vệ mới tinh.
“Anh ơi, có thể đi mua giúp em chai nước trà đen?” Hứa Hủ đưa một xèng cho người bảo vệ. Một xèng tương đương một trăm đồng. Người bảo vệ cho rằng, cô là con gái nhà giàu, vung tay rộng rãi, anh ta đương nhiên bằng lòng.
Chai nước nhanh chóng mua về, Hứa Hủ không chơi cờ bạc, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi. Cô lại hỏi anh chàng bảo vệ: “Anh là người Sơn Đông phải không? Chúng ta là đồng hương đấy.”
Nghe giọng nói của Hứa Hủ, người bảo vệ lộ vẻ vui mừng.
Hai ba phút sau, Hứa Hủ hỏi: “A Chí, nhà vệ sinh ở đâu?”
Người bảo vệ tên A Chí nói: “Để anh đưa em đi.”
Hứa Hủ ngẫm nghĩ: “Không cần đâu. Lát nữa mẹ em đến đây, anh bảo bà ấy đợi em ở đây. Giám đốc của các anh quen biết mẹ em.” Nói xong, cô vẫy tay với giám đốc quầy. Người giám đốc nhìn thấy cũng mỉm cười thân thiện, đồng thời vẫy tay với Hứa Hủ.
A Chí thầm nghĩ ‘hóa ra cô ấy quen giám đốc’. Anh ta gật đầu, chỉ vị trí nhà vệ sinh cho Hứa Hủ rồi nói với người bảo vệ ở lối ra: “Đây là đồng hương của tôi, cũng là bạn của giám đốc.”
Hứa Hủ ở trong nhà vệ sinh vài giây mới đẩy cửa ra ngoài. Cô không quay về đại sảnh sòng bạc mà đi vào khu vực văn phòng ở phía sau.
Hứa Hủ dám một mình đi vào ‘hang cọp’, là bởi vì cô đã có tính toán.
Thứ nhất, trông cô nhỏ bé trẻ tuổi, không gây sự chú ý của người khác. Thứ hai, trong những ngày phụ trách hậu cần vừa qua, cô đã thuộc làu sơ đồ của từng sòng bạc trong thành phố. Đằng sau các sòng bạc đều có ‘phòng tiếp đãi’, dùng để đối phó con bạc nợ tiền không trả. Nếu Quý Bạch bị bắt về đây, nhiều khả năng anh sẽ bị nhốt ở đó.
Chỉ cần tìm thấy anh, cô có thể cứu anh.
***
Trên hành lang đi tới ‘phòng tiếp đãi’, Hứa Hủ gặp một người đàn ông đứng gác, hắn chau mày ngăn cô lại: “Nơi này không thể vào.”
Hứa Hủ dừng bước, cúi thấp đầu, cất giọng run run: “Tôi đến để trả nợ. Vừa rồi ở ngoài cửa, tôi hỏi một người tên A Chí. Anh ấy nói anh ấy không rõ, bảo tôi vào đây tìm ông chủ.”
Người đàn ông nghiêm giọng: “Ai nợ?”
Hứa Hủ đáp: “Anh trai tôi, tên là Trần Dương. Mấy ngày trước, tôi nhận được điện thoại, nói anh trai tôi nợ ‘Đại Phú Hoa’ hai trăm ngàn. Tôi mang tiền đến đây...” Nói xong, cô liền rút trong túi một tấm thẻ ngân hàng.
Người đàn ông ngẩn người. ‘Đại Phú Hoa’ là tên một sòng bạc khác, cách mấy con đường, còn sòng bạc này gọi là ‘Đại Phú Hào’. Các sòng bạc thường được đặt tên có ý nghĩa may mắn. Vì vậy ở Maija, tên của các sòng bạc na ná nhau, từ Phú Hoa đến Phú Hào, Phú Nhạc... Hắn nghĩ, cô gái nhỏ này chắc chắn nhầm lẫn tên sòng bạc, vậy món tiền hai trăm ngàn đồng...
Người đàn ông dẫn Hứa Hủ vào một văn phòng nhỏ, rót cho cô cốc trà: “Cô hãy đợi ở đây, tôi đi tìm ông chủ.”
Hắn vừa khuất bóng ở cầu thang một đầu hành lang, Hứa Hủ lập tức rón rén đẩy cửa đi ra ngoài. Hành lang rất yên tĩnh. Hứa Hủ bỗng nhìn thấy hai vết máu khô ở trên tường, tim cô như ngừng đập.
Cuối cùng cũng đến ‘phòng tiếp đãi’, cánh cửa khép hờ, bên trong có tiếng đàn ông chửi thề và tiếng rên rỉ đau đớn.
Hứa Hủ hít một hơi sâu, dùng sức đẩy cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, Hứa Hủ liền chạm mặt mấy người đàn ông đứng ở bên trong.
Cô nhanh chóng đảo mắt qua hai người đàn ông xa lạ người bê bết máu nằm trên giường.
“À... chú ơi, cho hỏi nhà vệ sinh nằm ở đâu? A Chí nói ở bên này.”
Mấy người đàn ông đều trầm mặc nhìn Hứa Hủ, trong đó có một người chỉ tay về một đầu hành lang.
“Cám ơn chú!” Hứa Hủ nhẹ nhàng đóng cửa giúp bọn họ. Cô quay người, đi nhanh ra ngoài.
Tốt quá, không phải là Quý Bạch, không phải là Quý Bạch.
Hứa Hủ như trút tảng đá đè nặng trong lòng, toàn thân cô phảng phất có một dòng khí nóng tràn qua.
Đầu hành lang ở ngay trước mắt cô, chỉ cần qua ngã rẽ là có thể đến đại sảnh sòng bạc. Đúng lúc này, sau lưng Hứa Hủ đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng gọi: “Này, đừng đi!”
Hứa Hủ đờ người, quay đầu.
Là người đàn ông lúc nãy đi thông báo với ông chủ, hắn nghi hoặc nhìn Hứa Hủ: “Cô đi đâu vậy? Ông chủ bảo cô lên phòng.”
Hứa Hủ liếc qua người đàn ông, cất giọng từ tốn: “Xin lỗi, tôi đã nhầm lẫn. Vừa rồi tôi nhìn thấy tấm biển ‘Đại Phú Hào’ ở văn phòng của anh. Điện thoại di động không có tín hiệu, tôi đã dùng máy bàn của anh gọi đến ‘Đại Phú Hoa’. Bọn họ nói sẽ lập tức cho xe ô tô đến đây đón tôi. Xin lỗi đã làm phiền anh, cám ơn anh.”
Người đàn ông lại đờ ra lần nữa. Ý của ông chủ hắn là cứ nhận tiền trước, sau này trở mặt không nhận, ai làm gì được bọn họ? Không ngờ cô gái nhỏ đã gọi điện thoại cho ‘Đại Phú Hoa’. ‘Đại Phú Hoa’ là sòng bạc của một thế lực khác, bây giờ bên đó còn đến tận đây đón người. Các thế lực xã hội đen ở Maija ‘nước sông không phạm nước giếng’, khoản tiền này sao có thể nuốt trôi được chứ?
Trong lúc người đàn ông trầm mặc, Hứa Hủ cúi thấp xuống cảm ơn hắn. Cô vừa quay người, liền nhìn thấy cửa ‘phòng tiếp đãi’ mở ra, mấy người đàn ông đi ra ngoài.
Nghe tiếng một tên hỏi chuyện người đàn ông ở bên ngoài, Hứa Hủ càng bước nhanh hơn.
“Khoan đã! Con bé kia là thế nào vậy?” Một tên bỗng dưng mở miệng.
Hứa Hủ lạnh buốt sống lưng, hai chân cứng đờ.
Cô đã đi đến lối rẽ, chỗ này không có đèn điện, ánh sáng tối mờ mờ. Cánh cửa thông ra đại sảnh sòng bạc khép chặt. Tiếng ồn ào ở bên ngoài đại sảnh vọng tới, gần trong gang tấc nhưng phảng phất biển trời cách biệt.
Cô nên bỏ chạy hay tiếp tục đóng kịch?
Đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay thò ra, túm chặt cổ tay Hứa Hủ. Một thân hình cao lớn hiện ra từ bóng tối. Gương mặt tuấn tú của Quý Bạch vừa nghiêm nghị vừa căng thẳng, đôi mắt đen như mực của anh nhìn Hứa Hủ, sau đó anh kéo tay cô quay người bước đi.
Đầu óc Hứa Hủ trống rỗng, để mặc anh dắt cô đi về phía trước. Bàn tay vốn lạnh giá của cô, nằm trong bàn tay lớn ấm áp của anh cũng dần ấm nóng. Đám kẻ xấu hung ác ở đằng sau trở nên không đáng bận tâm ngay tức thì. Hứa Hủ thả lỏng toàn thân trong giây lát.
Xung quanh tối mờ mờ, gương mặt nghiêng của Quý Bạch vừa cương nghị vừa trầm mặc, thân hình anh vững chãi như ngọn núi. Mỗi bước đi của anh tựa hồ bước thẳng vào lòng cô, một cảm giác rung động khó diễn tả từ trái tim dần lan tỏa ra toàn thân Hứa Hủ, trái tim cô đập loạn nhịp.
Mấy người đàn ông trên hành lang từng giao đấu với Quý Bạch. Nhìn thấy anh, bọn chúng đều giật mình, có tên chửi thề một tiếng ‘khốn khiếp’ rồi định lao vào anh.
Quý Bạch lạnh lùng quay đầu, nhìn chúng bằng ánh mắt khinh miệt.
Giống như bị khí thế bức người của Quý Bạch áp đảo, hoặc giả vài tiếng trước bị anh đánh tả tơi, đám côn đồ nhất thời hóa đá, không ai xông lên phía trước.