Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu Chương 67


Chương 67
Nửa năm sau.

Tháng năm ở thành phố Lâm, khí hậu ấm áp đã có một chút nóng bức. Chỉ có điều, sáng sớm hôm nay vừa có một trận mưa nhỏ, trong ánh mặt trời mỏng manh, không khí tươi mát ngọt lành khiến người ta toàn thân thoải mái. Quý Bạch khoanh tay đứng trước cửa ra của sân bay. Hôm nay anh hiếm hoi lắm mới mặc một bộ vest đen tuyền, đứng trong đám người, cao lớn tuấn tú như một người mẫu nam. Nhưng biểu cảm khí chất lại hơi trầm ổn, khỏe mạnh chỉ càng thu hút thêm ánh mắt của người đi đường.

Quý Bạch chưa đợi được bao lâu, liền thấy đám Thư Hàng, Hầu Tử tự mang theo mấy valy hành lý nhỏ, nhàn hạ đi ra. Nhìn thấy nhau, sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng. Thư Hàng mở miệng trước tiên: “Ai da, thành cha đứa nhỏ rồi liền đổi khác, cả người mang theo gió xuân đắc ý, chỗ nào cũng lộ ra vẻ kẻ thắng lợi trong đời người.”

Cả đám đều cười rộ lên, Hầu Tử lại nói: “Đó là đương nhiên rồi, mua lớn được cả bé mà, Quý tam làm gì cũng chất lượng cả.”

Quý Bạch cười nhạt: “Hết cách rồi, một người khi vận may đã đến thì có cản cũng cản không nổi.”

Nhất thời tiếng cười xen lẫn tiếng mắng của mọi người vang lên, thật sự là quá kiêu ngạo rồi!

Tổng cộng ba chiếc xe, đưa một đám người từ sân bay về lại nội thành. Quý Bạch tự mình lái một chiếc, Thư Hàng ngồi ở ghế phụ, Hầu Tử và một người khác ngồi ở ghế sau. Bọn họ đều chưa từng đến thành phố Lâm, nhưng mà lúc này vừa đúng lúc mùa hè mát mẻ, thành thị đặc biệt xanh tươi, tươi mát hợp lòng người.

Hầu Tử nói: “Không khí ở đây so với Bắc Kinh khô ráo náo nhiệt hơn nhiều.” Quý Bạch vẫn chưa đáp, Thư Hàng liền tiếp lời: “Đây là chỗ nào chứ? Chính là vùng đất phúc của Quý tam đó!”

Một người bạn khác khẽ cười nói: “Nhưng mà nói thật, năm trước anh Quý tam về Bắc Kinh, vẫn còn nói là chưa có bạn gái. Mới chỉ mất công sức có hai năm, giấy chứng nhận cũng lãnh rồi, con cũng đã đầy tháng luôn. Cảnh sát đều như vậy sao? Nhanh, chuẩn, mạnh mẽ.”

Tâm tình Quý Bạch rất tốt, liền đáp: “Nhanh sao? Gặp được người thích hợp rồi, anh đây còn ngại hai năm quá chậm đó.”

Lời này có chút lãng mạn, lại có chút khoe khoang, khiến cho ba người còn lại trao đổi ánh mắt, cùng nhau ‘chậc chậc chậc’ biểu lộ ra rất nhiều cảm xúc phức tạp như hâm mộ, đố kỵ lại xem thường.... Sau khi chậc xong, trong lòng lại có chút thổn thức, bọn họ đều chưa lập gia đình đấy, thật là có chút hâm mộ Quý Bạch.

Người thích hợp kia, không phải ai cũng có thể gặp được trong đời. Bất kể là người tài giỏi hay người bình thường. Vẫn cần rất nhiều may mắn, mới có thể có được hạnh phúc do trời tác hợp.

***

Tiệc đầy tháng được đặt ở một nhà hàng trong nội thành. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc khai tiệc, Quý Bạch trực tiếp dắt đám Thư Hàng đến căn phòng trên lầu, tự mình đi vòng về nhà đón vợ con.

Đám Thư Hàn đứng ngồi không yên, phòng khách sạn có gì tốt đâu mà ngồi? Tắm rửa thay đồ xong, một đám người quần áo chỉnh tề xuống lầu đi dạo loanh quanh.

Khách sạn rất lớn cũng rất mới, trong hoa viên trồng đầy cây xanh, ánh mặt trời loang lỗ, yên tĩnh lại xinh đẹp, thật là khiến lòng người thư thả. Thư Hàng gọi phục vụ, mở một phòng nghỉ, ở trong đó uống trà, tám chuyện, đánh bài. Trong phòng nghỉ trải thảm hồng, đặt mấy bộ ghế sô pha. Còn có nguyên một cái cửa kính đối diện với hoa viên, thu hết mọi cảnh đẹp vào đáy mắt.

Vận may của Thư Hàng hôm nay rất tốt, vừa ngồi xuống đã thắng liền ba ván, lấy thái độ của người thắng cuộc có chút vui vẻ nhìn quanh một vòng, lại phát hiện người thua thảm nhất là Hầu Tử đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không yên. Anh ta cũng nhìn theo tầm mắt của Hầu Tử, liền ngẩn người.

Không chỉ có anh ta ngẩng người, mà người bên cạnh cũng nhấc tay đụng đụng vào cánh tay của người còn lại, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời không ai quan tâm đến việc đánh bài nữa.

Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh vạn dặm, xanh lam như nước. Ánh mặt trời tỏa từng vệt sáng lưu ly xuống bãi cỏ và mặt hồ. Một cô gái còn rất trẻ tuổi đang bước ra từ sau một cái cây, từ từ đi về phía ven hồ. Cô mặc một cái váy dài màu hồng cánh sen, một đôi xăng đan cùng màu, mái tóc dài đen như lụa xõa tung. Thư Hàng chưa bao giờ thấy một mái tóc xinh đẹp như vậy, không bị duỗi thẳng cũng không uốn cong, đen láy sáng bóng, nhẹ nhàng xõa trên bờ vai trắng như ngọc của người con gái ấy. Mà khi cô gái ấy khẽ nghiêng mặt cười, hàng lông mi dài đen như mực, đôi mắt trong suốt, khiến lòng người run rẩy.

Cửa kính của khách sạn là gương một chiều, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ cô gái ấy, nhưng cô lại không thể cảm giác được sự tồn tại của bọn họ. Chỉ thấy cô bước đi chầm chậm về phía ven hồ, nhìn ngắm mặt nước tĩnh lặng, đầu mày nhíu chặt lại. Cô vốn có một vẻ đẹp vô cùng đơn thuần, nhưng cái nhíu mày này lại làm lộ ra khí chất đạm mạc xa cách. Giống như một miếng ngọc Dương Chi vốn phát sáng toàn thân, nhưng lại có một chút ảm đạm, càng thêm rung động lòng người.

Cô vẫn còn đang ngồi ở trên băng ghế bên hồ, ngẩn ngơ xuất thần. Phía bên này, đám đàn ông sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, không khí lập tức lộ rõ mấy phần sôi nổi. Hầu Tử nhìn chằm chằm cô gái không chuyển mắt: “Chắc chắc không phải là người bên phía Quý tam, có người bạn gái nào của cậu ấy mà chúng ta không biết đâu? Fuck, chị dâu nhỏ của chúng ta, không ngờ bạn bè lại phong phú như vậy?”

Quý Bạch vừa tiến vào phòng nghỉ, liền thấy một đám thanh niên không tiền đồ, đang nhìn Diêu Mông ở ngoài cửa sổ, thảo luận sôi nổi.

Vừa thấy Quý Bạch, lập tức có người hỏi: “Quý tam, cô ấy là ai vậy? Em vợ cậu à?”

Thật ra cũng không phải bọn họ chưa từng thấy mà tò mò, những người ở đây có người nào ánh mắt bình thường đâu, loại người đẹp gì mà chưa từng gặp chứ? Nhưng chính bởi vì như thế, nên vẻ đẹp của Diêu Mông mới đặc biệt trong mắt bọn họ: Trong sự xinh đẹp lộ ra vẻ khí phách, trong sự dịu dàng lại có chút chán nản, càng lộ ra vẻ thần bí. Đàn ông sợ nhất chính là phụ nữ thần bí, càng nhìn không thấu càng thấy ngứa ngáy khó chịu. Cộng thêm tình cảnh như thế này, sự xuất hiện của Diêu Mông càng là một sự kinh ngạc vui mừng đột ngột, mọi người đều có chút ý định muốn đùa giỡn trong đầu.

Quý Bạch liếc mắt nhìn Diêu Mông, vụ án Lâm Thanh Nham đã qua được nửa năm, cô vẫn luôn giấu mình ru rú ở trong nhà. Vì vậy nói: “Cô ấy là bạn của Hứa Hủ, các cậu đừng có chọc vào.”

Mọi người đều cười hề hề, có người nói: “Muộn rồi! Hầu Tử đã đi rồi!”

Quý Bạch nhíu mày, nhìn quanh một vòng, quả nhiên không thấy Hầu Tử đâu. Thằng nhóc này là người phong lưu nhưng chưa từng thật tình, tuyệt đối không thể để nó đi quấy rầy Diêu Mông được. Chỉ là lúc này khách khứa đã bắt đầu lục tục tiến vào phòng, Quý Bạch còn phải đi chào hỏi, vì thế phẩy phẩy tay: “Không được đùa giỡn nữa, một người nào đó đi ngăn cản tên nhóc đó lại cho tớ!”

Chuyện gì anh nghiêm chỉnh giao phó, rất có hiệu lực đối với đám người ở đây. Lập tức có người đứng dậy, Thư Hàng nãy giờ vẫn luôn trầm mặc rót trà uống cũng đứng dậy: “Để tớ đi cho.”

Thư Hàng làm việc rất đáng tin, Quý Bạch cũng yên tâm, gật gật đầu, cùng anh ta đi ra ngoài. Đến ngã rẽ ngoài cửa, hai người đi hai hướng khác nhau, Thư Hàng đi được hai bước lại quay đầu hỏi: “Đúng rồi, cô gái ấy gọi là gì?”

Quý Bạch đang chào hỏi mấy đồng nghiệp trong Cục Cảnh sát, nghiêng đầu liếc anh ta, đáp: “Diêu Mông.”

***

Thư Hàng biết rõ bản tính của Hầu Tử, nên rất nhanh chóng tìm được anh ta đang lấy hai ly rượu từ một người phục vụ trên con đường bóng mát trong rừng cách Diêu Mông mấy mét.

“Quý Bạch tìm cậu, có chuyện gấp, đi nhanh lên.” Thư Hàng nghiêm mặt nói.

Hầu Tử nửa tin nửa ngờ, trả ly rượu lại cho người phục vụ, đi theo anh trở về. Đến cửa phòng nghỉ, Thư Hàng dừng chân một chút, Hầu Tử lập tức đi vào trước.

“Bắt lại! Trước khi khai tiệc không được thả ra!” Thư Hàng ra lệnh một tiếng, mấy người đàn ông bên trong cười ha hả túm lấy Hầu Tử ấn trở về bàn đánh bài, Thư Hàng quay người đi. Có người hỏi: “Anh Thư đi đâu vậy?”

Thư Hàng đáp: “Quý tam gọi anh đi giúp đỡ.”

Bước chân anh thật nhẹ nhàng, đi về phía bên hồ nước, cũng lấy hai ly rượu từ trên tay của phục vụ, đi về phía Diêu Mông. Mọi người trong phòng nghỉ nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Một lát sau, chỉ thấy Diêu Mông khách khí mà xa cách cười với Thư Hàng rồi quay người rời đi. Thư Hàng duỗi chân dài ra, không nhanh không chậm đuổi theo, trên mặt treo một nụ cười có chút lưu manh: “Này này, đừng đi mà...”

***

Tiệc đầy tháng hôm nay tiến hành rất thuận lợi, bất kể là đồng nghiệp trong Cục Cảnh sát, bạn niên thiếu của Quý Bạch, hay là những sư đệ sư muội nghiêm túc mà vênh váo hò hét của Hứa Hủ trong trường cảnh sát, tất cả đều rất vui vẻ. Bảo bối nhỏ trắng trẻo mập mạp tuy chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng cũng đặc biệt nể mặt mà lộ ra một nụ cười vô thức với mọi người, khiến cho mọi người hoan hô như sấm.

Cha, anh cả, anh hai của Quý Bạch đều đến, được sắp xếp ngồi trong một phòng đơn. Mẹ Quý tuy là không đến, nhưng cũng bảo cha Quý mang đến một cái bao lì xì đỏ thật lớn, còn cho Hứa Hủ một bộ trang sức.

Hứa Hủ hiện tại đã được Quý Bạch đồng hóa, hiểu được quan hệ qua lại giữa mẹ chồng con dâu không thể nóng vội được. Quý Bạch cùng cô gọi điện thoại cho mẹ chồng, đối thoại của bọn họ trong điện thoại vẫn khách khí và hòa bình như cũ, những chuyện còn lại, chỉ có thể đợi lâu ngày mới rõ được lòng người.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt bảo bối nhỏ đã được hai tháng.

Vết thương của Hứa Tuyển đã lành, cũng được xuất viện rồi, tuy là người có gầy đi mấy phần, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Chỉ là sau đầu có thêm một vết sẹo đỏ sậm. Mỗi lần Hứa Hủ vén tóc anh ra thấy được, đều lặng lẽ đau lòng, sờ sờ một lát. Mà Hứa Tuyển chỉ cười nhạt an ủi cô: “Đại nạn không chết về sau sẽ có phúc, tương lai của anh trai đây sẽ rất có phúc đấy.”

***

Hôm nay là thứ bảy, Quý Bạch vẫn tăng ca như trước. Hứa Hủ còn đang trong thời gian nghỉ hậu sản, ở nhà trông bé con với Hứa Tuyển.

Nói là hai người chăm sóc, nhưng thật ra Hứa Tuyển chỉ cần cuối tuần có thời gian rảnh thì sẽ qua bên này, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều làm hết. Hứa Hủ thấy anh thích cháu trai như vậy, đương nhiên cũng để cho hai cậu cháu thân cận nhiều hơn.

Quý Bạch tan ca về nhà, liền thấy Hứa Hủ một tay xỏ vào túi quần, tay kia cầm tã giấy, mỉm cười đứng một bên, Hứa Tuyển đang khom lưng cúi đầu, sườn mặt anh tuấn đặc biệt chuyên chú, đang thay tã cho bé con.

Quý Bạch chào hỏi Hứa Tuyển xong, liền kéo tay Hứa Hủ, dắt vào phòng. Sau khi sinh con xong, Hứa Hủ mập ra một chút, da thịt lại càng trắng thêm ra, ở trong mắt Quý Bạch, lại càng cân xứng đáng yêu hơn so với trước kia. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn của cô cười tủm tỉm, Quý Bạch đều có xúc động... muốn hôn cô.

Ép cô vào sau cánh cửa hôn một lúc, mặt Hứa Hủ đã đỏ ửng lên: “Anh hai vẫn còn đang bận rộn bên ngoài kìa.”

Quý Bạch vùi đầu vào hõm vai của cô: “Cứ để anh ấy bận rộn đi.”

Hứa Tuyển tuy rằng rất thích đứa cháu trai này, nhưng cũng có tự giác không muốn làm kỳ đà cản mũi. Thấy Quý Bạch về đến, liền chào ra về rất nhanh. Bảo bối nhỏ cũng bị anh dỗ cho ngủ rồi, quả thật là một người anh trai tốt, một ông cậu tốt nhị thập tứ hiếu.

Ban đêm mát mẻ yên tĩnh, Quý Bạch xử lý xong công việc ở thư phòng trở về phòng ngủ, đã thấy Hứa Hủ đang nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh bàn, cầm một đống hồ sơ, chăm chú xem.

Hồ sơ là do anh lấy về từ Cục Cảnh sát theo yêu cầu của Hứa Hủ. Từ sau vụ án của Lâm Thanh Nham, Hứa Hủ đã nửa năm chưa tiếp xúc với vụ án nào cả. Chiếu theo lời cô nói chính là: “Sắp nghẹn hỏng cả rồi.”

Cô xem rất chuyên chú, đến nỗi Quý Bạch vào phòng cũng không nghe thấy. Quý Bạch liếc nhìn cô một cái, bắt đầu cởi quần áo.

Cởi rất nhanh liền còn lại độc mỗi chiếc quần đùi, Quý Bạch chậm rãi đi qua, hai tay luồn qua sau lưng cô chống lên mặt bàn, cúi đầu kề sát bên tai cô: “Không có chuyện gì khác muốn làm sao?”

Hứa Hủ lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác.

Ngọn đèn vàng nhạt chiếu xuống từ trên đỉnh đầu của anh, gương mặt rắn chắc khí khái kề sát trong gang tấc, thân hình cao lớn dưới ánh đèn lộ ra vẻ thon dài dịu dàng, mỗi một tấc thịt, dường như thấp thoáng lộ ra sức nóng kề sát bên cô.

Mặt Hứa Hủ hơi nóng lên, tính đứng dậy. Trong thời kỳ mang thai hai người chẳng làm được mấy lần. Nhưng từ sau khi mang thai đến bây giờ, hai người đều tự kiềm chế không vượt qua giới hạn một bước nào.

Đương nhiên là hiện tại đã có thể rồi.

Quý Bạch thấy cô đã nhận được tín hiệu, vừa lòng đứng dậy, lấy ra một cái khăn tắm ở bên cạnh: “Anh đi tắm trước đây.”

Anh vừa vào phòng tắm, Hứa Hủ nghĩ ngợi một lát, liền quăng tư liệu sang một bên, kéo tủ quần áo ra, bắt đầu tìm áo ngủ... Ừ, hạn hán lâu ngày gặp được mưa, củi khô gặp lửa mạnh, nên tìm một bộ quần áo trợ giúp tình thú. Đang cầm mấy bộ đồ so sánh, đột nhiên nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, giọng nói của Quý Bạch từ từ truyền đến: “Bà xã, anh quên mang khăn tắm rồi.”

“À.” Hứa Hủ vừa định đứng dậy tìm, đột nhiên phản ứng lại, vừa rồi rõ ràng anh đã cầm một cái khăn tắm đi vào mà.

Hứa Hủ nhịn không được nở nụ cười, ám thị của người nào kia, thật đúng là rất rõ ràng. Cô cúi đầu nhìn mấy bộ áo ngủ thục nữ rất đa dạng trên giường, mặc bộ nào đi vào đây?

***

Từ sau khi chuyển đến ở chung, Quý Bạch đặc biệt gọi người đến thay một cái bồn tắm cỡ siêu lớn, ôm Hứa Hủ lăn lộn trong đó vẫn còn dư chỗ. Nghe thấy tiếng trả lời của Hứa Hủ, anh liền tiếp tục dựa vào trong bồn tắm lớn, hai tay khoát lên mép bồn tắm, nhàn nhã chờ đợi.

Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn mà quen thuộc tiến đến gần. Dù sao cũng đã nhịn hơn nửa năm rồi, Quý Bạch chỉ cần nhìn ra cửa, cổ họng và thân thể cũng đã bắt đầu có chút thít chặt nóng lên.

Cửa bị đẩy ra, Hứa Hủ tiến vào.

Quý Bạch vừa nhìn thấy cô, cảm giác hô hấp nóng bỏng cứng ngắc của cơ thể, bất chợt mãnh liệt như sắp nổ tung ra.

Toàn thân trên dưới Hứa Hủ, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Cơ thể so ra còn mềm mại trắng nõn hơn cả khăn tắm, gương mặt nhỏ hồng hồng, đi đến trước mặt anh: “À, khăn tắm của anh nè.”

Trong mắt Quý Bạch nổi lên ý cười sâu sắc, bỗng chốc đứng dậy từ trong bồn tắm, ôm ngang lấy cô, xoay tay đóng cửa phòng tắm lại.

Cả phòng quấn quýt dây dưa.

Lúc xong việc thì cũng đã đến nửa đêm, Quý Bạch cảm thấy mỹ mãn nằm đè lên Hứa Hủ, tiếp tục tinh tế hôn nhẹ khắp người cô.

Một lát sau, nhớ đến một chuyện, anh liền nói với Hứa Hủ: “Thư Hàng theo đuổi Diêu Mông sắp một tháng rồi.”

Hứa Hủ nao núng: “Anh ấy không cần quay về Bắc Kinh sao?”

“Công ty nó gần đây có một hạng mục ở thành phố Lâm.” Mặt Quý Bạch hiện lên ý cười: “Nó nói đã bị Diêu Mông từ chối hơn mười lần rồi.”

Hứa Hủ gật đầu: “Chắc chắn rồi.” Nghĩ ngợi một lát, cô thở dài hỏi: “Anh cảm thấy bọn họ có thích hợp không?”

Quý Bạch cũng không trả lời vấn đề này, mà nói: “Thư Hàng chỉ có chút độc mồm, suy nghĩ trong lòng lại sâu sắc hơn bất kỳ ai, chín chắn hơn người khác nhiều. Thích hợp hay không là chuyện của bọn họ.” Ngừng một chút lại nói: “Cũng có thể hiện giờ vẫn còn chưa thích hợp, chỉ có điều Diêu Mông vẫn phải tiến về phía trước.”

Kết quả là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ngày thứ hai Quý Bạch vừa tan ca về nhà, đang muốn cùng bà xã mình thân thiết một chút, liền nhận được điện thoại của Thư Hàng.

Hôm nay ngữ khí của Thư Hàng có chút nặng nề, khác hẳn với kiểu vui cười lười nhác ngày thường: “Chuyện quá khứ của Diêu Mông, tớ đều biết cả rồi.”

Quý Bạch trầm mặc trong chốc lát, đối với chuyện của Diêu Mông, trước giờ anh vẫn luôn tránh né không nói. Chỉ có điều anh cũng biết, nếu như Thư Hàng có lòng, nhất định sẽ tìm người điều tra rõ ràng.

“Vậy cậu có còn theo đuổi hay không?” Quý Bạch hỏi.

Thư Hàng không trả lời ngay.

Khi anh ta đang gọi điện thoại với Quý Bạch là lúc mặt trời lặn. Anh ta đang dừng xe ở trước của một quán cà phê.

Quán cà phê là của Diêu Mông, buổi chiều mỗi ngày, cô đều sẽ đến đây lên lầu ngồi một lát. Thư Hàng theo đuổi rất kín kẽ không lọt một tia gió nào, đương nhiên là rất rõ ràng.

Giờ phút này anh ta đang ngồi trong xe, nhìn Diêu Mông đi ra từ trong quán cà phê, vẫn dịu dàng xinh đẹp như trước.

“Nói sau đi.” Anh ta cúp điện thoại của Quý Bạch, yên lặng, nhìn bóng dáng thướt tha của Diêu Mông cách làn xe và dòng người qua lại.

Bỗng nhiên, ở phố đối diện xuất hiện một chiếc BMW mui trần, từ từ dừng trước mặt Diêu Mông. Diêu Mông nở nụ cười ngọt ngào với người ở trong xe.

Ánh mắt Thư Hàng nhìn trừng trừng.

Người lái xe đến là Phùng Diệp. Anh ta mặc một bộ áo vest thẳng thớm, sau khi cạo râu, cả người khôi phục lại bộ dạng cao lớn anh tuấn trước kia, cũng có lẽ bởi vì trải qua đủ mọi đau khổ, giữa chân mày có thêm mấy phần vững vàng mà những người đồng lứa không có. Anh ta xuống xe, mở cửa bên ghế phụ cho Diêu Mông, mỉm cười nhìn cô lên xe.

Sau khi Lâm Thanh Nham chết, phía cảnh sát kiểm tra triệt để nhà của hắn, cuối cùng ở một tầng hầm khóa chặt nào đó, tìm ra tất cả các vật chứng: thuốc kích dục, kaly xyanua, xiềng xích, còn có rất nhiều ảnh chụp của những người bị hại khi còn sống, trong đó còn có mấy tấm ảnh của tám người bị hại trong vụ án thiên sứ năm đó. Thêm vào lời khai của Quý Bạch, cuối cùng Phùng Diệp cũng được rửa sạch tội danh.

Chỉ là những người bị hại vô danh mất tích năm đó, tư liệu và thi thể vẫn chưa tìm được, cũng chẳng thể xác định có liên quan đến Lâm Thanh Nham hay không. Phía cảnh sát chỉ có thể phán đoán là bị Lâm Thanh Nham giấu ở nơi khác, tình hình cụ thể đã không cách nào biết được nữa.

Mà dựa theo di chúc của Lâm Thanh Nham, toàn bộ tài sản khổng lồ của hắn đều để lại cho Diêu Mông. Chỉ có điều dựa theo phỏng đoán của luật sư Hồng Kông, khoảng một phần ba trong số đó là kế thừa từ Tần tổng, cũng là mẹ ruột của Phùng Diệp. Diêu Mông đồng ý đem phần tài sản này chia ra, trả lại cho Phùng Diệp. Còn một số thủ tục chuyển giao đang được tiến hành.

Mà chuyện hai người đồng thời bị Lâm Thanh Nham hãm hại, cũng đã truyền đến tai những người bạn thân, mọi người đều rất căm phẫn đồng thời cũng tiếp nhận sự trở lại của Phùng Diệp. Hôm nay Phùng Diệp đến rước Diêu Mông cũng là vì đã hẹn với mấy người bạn trung học tụ tập ở biệt thự của anh ta.

Thấy Diêu Mông ngồi xong rồi, Phùng Diệp dịu giọng nói: “Tối nay anh chuẩn bị tiệc nướng, còn có bánh pudding mà em thích nhất nữa.”

Diêu Mông: “Cảm ơn.”

Ánh mặt thời chạng vạng vẫn còn có chút nóng bức, Phùng Diệp cúi đầu, liền nhìn thấy cần cổ mảnh khảnh của cô trong suốt như ngọc dưới ánh mặt trời. Anh ta khẽ ngưng thần, rồi đặt tay lên lưng ghế của cô: “Có nóng không? Có muốn đóng mui xe lại không?”

Diêu Mông khẽ cười lắc đầu: “Không sao. Phơi nắng một chút cũng tốt.”

Phùng Diệp gật đầu, cánh tay khoát sau lưng cô cũng không nhúc nhích, hơi chuyển tầm mắt, liền thấy một người đàn ông cao lớn thanh tú ở trong chiếc Cadillac phía sau lưng đang nhìn họ chằm chằm.

Phùng Diệp biết anh ta, Thư Hàng bạn thân của Quý Bạch, ở tiệc đầy tháng lần trước, đã có dịp gặp mặt một lần.

Ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, Phùng Diệp cười nhàn nhạt với anh ta, chỉ nụ cười cũng khiến tim Thư Hàng nổi lên một trận hờn giận nghèn nghẹn. Sau đó Phùng Diệp khởi động xe, mang Diêu Mông xinh đẹp phóng đi mất.

***

Căn biệt thự mới mua của Phùng Diệp nằm ở ngoại ô thành phố Lâm, ở đây cây cối xanh tươi, u tĩnh tao nhã. Mấy người bạn cùng ngồi trong hoa viên nướng thịt, uống rượu, tám chuyện, nói đến chuyện năm đó, mọi người đều không nhịn được thổn thức.

So với năm đó còn trẻ tính cách kiêu ngạo hiếu thắng, bây giờ tính tình Phùng Diệp đã ôn hòa nội liễm hơn nhiều, vẫn luôn ngồi bên cạnh Diêu Mông, chăm sóc cô vô cùng tự nhiên. Lúc này có bạn học trêu ghẹo: “Hai người năm đó không biết vì sao mà chia tay, bây giờ không tính nối lại duyên xưa sao?”

Nói xong mọi người đều cười ồ, Phùng Diệp cũng cười, cánh tay khoát lên lưng ghế của Diêu Mông, đôi mắt đen láy yên tĩnh nhìn cô. Mọi người nhìn biểu tình của anh ta, cũng hiểu được ý tứ, nở nụ cười mang theo thiện ý.

Diêu Mông cũng cười rồi nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, không cần nhắc lại nữa. Cánh gà nướng xong chưa?”

Phùng Diệp nao núng, những người khác lập tức giảng hòa: “Nướng xong rồi, nướng xong rồi, đây nè!”

Ăn được một lúc, Phùng Diệp đi vào nhà lấy thêm đồ ăn. Diêu Mông ngồi hàn huyên với mọi người một trận xong, đặt túi xách xuống ghế, đứng dậy vào nhà, đi đến toilet.

Trong biệt thự ánh đèn sáng trưng, cô đi dọc theo hành lang, vừa đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại.

Cánh cửa phòng bên phải khép hờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những bức ảnh dán trên tường. Có ảnh của Phùng Diệp chụp chung với cha mẹ, Diêu Mông nhận ra được hai người cha mẹ bị câm điếc của anh ta; cũng có ảnh tốt nghiệp cấp ba năm đó; còn có một tấm ảnh nghệ thuật cực lớn của cô. Đó là vào năm hai người yêu nhau, Phùng Diệp tiết kiệm tiền ăn nửa tháng trời, lấy ra cho cô chụp ảnh.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Ở đây xem ra là một căn phòng trưng bày, ngoại trừ ảnh chụp, còn bày biện rất nhiều thứ, máy chụp hình cũ, sách cũ, còn có những đồ điêu khắc nhỏ.

Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói ôn hòa trầm thấp của Phùng Diệp: “Có rất nhiều thứ đều mất đi rồi, có thể tìm lại cũng không được bao n 2d0f hiêu. Tùy tiện để ở trong này.”

Diêu Mông quay đầu cười khẽ với anh ta: “Sau này lại trang trí thêm nhiều thứ nữa.”

Phùng Diệp không đáp, thân hình cao lớn dựa vào cạnh tủ, cúi đầu nhìn cô không lên tiếng. Không khí trong phòng trở nên có chút mờ ám.

Diêu Mông đương nhiên hiểu được cách nghĩ của anh ta, chỉ là giả vờ không nhìn thấy, xem những con rối bày trên tủ rất hào hứng. Đó là tượng gỗ khắc mặt người, dùng khúc gỗ mượt mà màu da cam khắc thành, đều có gương mặt búp bê tròn trịa đáng yêu, sống động như thật. Dùng hai viên đá màu đen đặt vào vị trí đôi mắt, trong miệng nhỏ hình như khảm bằng sứ hay là ngọc thạch, lộ ra vẻ sáng bóng trong suốt.

Cô tự nhiên chuyển hướng đề tài: “Cái này mua ở đâu vậy? Nhìn rất đặc biệt. Có thể cầm lên xem thử không?”

Phùng Diệp cầm lấy một con đưa cho cô: “Đương nhiên. Một người bạn đích thân làm, tặng cho anh.”

Diêu Mông suýt soa khen ngợi: “Bạn anh thật khéo tay.” Rồi cô thả con rối gỗ xuống: “Đi ra ngoài thôi.” Lúc vừa đi đến bên cửa, bên eo bị túm lấy, liền bị Phùng Diệp kéo lại.

Diêu Mông thở gấp, phản xạ có điều kiện lấy cùi chỏ thúc anh ta. Cánh tay Phùng Diệp vô cùng mạnh mẽ, ôm cô không buông, chỉ cúi đầu nhìn cô. Gương mặt anh tuấn bị ánh đèn choàng lên một tầng ánh sáng mông lung.

“Tiểu Mông, bất kể là quá khứ hay hiện tại, bất kể là công tác ở Hồng Kông hay là đang trốn chạy... Anh chưa từng có một ngày nào ngừng yêu em. Có thể cho anh một cơ hội, trở về bên cạnh anh được không?”

***

Lúc Diêu Mông cùng mấy người bạn học đi ra từ biệt thự của Phùng Diệp, trời đã tối đen. Xe vừa đi một đoạn ngắn, cô đã chia tay với mọi người ở một ngã ba đường.

Cô không lập tức về nhà, mà dừng xe ở vệ đường. Đây là đường quốc lộ, đèn đuốc sáng trưng, bên đường còn có rất nhiều cửa hàng nhỏ, không ít người đang ăn khuya ở ven đường, không khí náo nhiệt mà vui vẻ. Cô yên lặng một lát rồi gọi điện thoại cho Hứa Hủ.

Hứa Hủ vừa dỗ con ngủ xong, Quý Bạch đang tắm, cô cầm lấy một chồng tư liệu mà Quý Bạch vừa đem về từ Cục Cảnh sát hôm nay, đang định xem. Vừa nhìn thấy số điện thoại của Diêu Mông, cô liền cười nói: “Chắc không phải gọi điện vì Thư Hàng rồi ha?”

Diêu Mông cũng cười: “Anh ấy không phải là vấn đề, mình đang ở trong giai đoạn không thể tiếp nhận bất kỳ ai.” Dừng một chút, nói tiếp: “Phùng Diệp mới vừa đề nghị quay lại với nhau nhưng mình cự tuyệt rồi.”

Hứa Hủ nghĩ một lát rồi nói: “Quyết định chính xác.”

Diêu Mông dựa vào ghế xe, nhìn bầu trời đêm xanh thẫm đầy sao lấp lánh trên đỉnh đầu: “Vì sao? Bạn thấy anh ấy thế nào? Nói thẳng đi.”

Hứa Hủ đáp: “Anh ấy không phải là người chồng tốt. Lúc trẻ thì tâm cao khí ngạo, sau đó lại gặp trắc trở phải lưu lạc ba năm, sống những ngày u ám không có mặt trời ở trong rừng rậm. Đương nhiên đó cũng tuyệt đối không phải là khuyết điểm gì, nhưng mà những thứ hai người phải gánh vác quá nhiều rồi, sau này bạn phải có một bắt đầu hoàn toàn mới thì tốt hơn.”

Diêu Mông nao nao, nhẹ giọng đáp: “Thật ra mình cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là quá khứ đã thành quá khứ rồi, mình đối với anh ấy đã không còn tình cảm nữa.”

“Ờ, cũng đúng.”

Phản ứng này khiến Diêu Mông bật cười, tâm tình vốn có chút lạc lõng, cũng vui hơn nhiều: “Được rồi, nhanh đi chăm sóc con nuôi của mình đi, mấy hôm nữa sẽ qua thăm bạn, cúp máy đây.”

Hai người đều cúp máy, Hứa Hủ bởi vì cô, lại nghĩ đến vụ án Lâm Thanh Nham, đem tư liệu Quý Bạch vừa mới đem về để qua một bên, lấy một tập hồ sơ ở trong ngăn kéo ra trước, lại bắt đầu xem.

***

Diêu Mông cúp máy xong, bỏ di động vào lại túi xách, đang muốn khởi động xe, đột nhiên ngẩn người.

Mở túi xách ra, cô cẩn thận lục lọi một hồi, mới phát hiện không có chìa khóa nhà. Nhớ kỹ lại, thì lúc đứng dậy đi toilet ở hoa viên, cô để túi xách ở trên ghế, có lẽ đã bị rớt lúc đó.

Diêu Mông muốn quay lại tìm Phùng Diệp, tuy có hơi xấu hổ, nhưng cũng không quá để ý. Cô ngẩng đầu nhìn một chút, đây là đường một chiều, dù sao ở đây cách nhà Phùng Diệp cũng không xa lắm, nên cô khóa xe kỹ lưỡng rồi đi bộ trở về.

Bng đêm sâu thẳm làm nổi bật lên ánh đèn sáng trưng. Đây là khu biệt thự tốt nhất trong thành phố, cứ cách một đoạn ngắn là có một trạm gác bảo vệ, bên cạnh cũng có một loạt các cửa hàng cao cấp vẫn còn đang mở cửa. Cô đi dọc theo con đường rừng, từng bước hướng về phía nhà Phùng Diệp, rất nhanh liền nhìn thấy cửa nhà anh ta.

Đang định đi qua ấn chuông cửa, lại thấy cách một bức tường điêu khắc hoa văn, Phùng Diệp đang ngồi một mình trên ghế nằm ở trước cửa hiên, trong tay cầm một con rối mặt người cô thấy lúc nãy, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.

Diêu Mông hơi sửng sốt, đứng bất động tại chỗ nhìn anh ta. Chỉ thấy anh ta cầm con rối kia, kề sát vào bên miệng, để miệng đối miệng, khẽ hôn. Ánh trăng vô cùng sáng rõ, ở trong miệng rối gỗ có một thứ gì đó giống như răng nanh trắng như sứ, lóe ra ánh sáng nhè nhẹ dịu dàng.

Lòng Diêu Mông bỗng dưng run rẩy, cô đứng lặng một lát rồi chậm rãi rút lui không tiếng động.

***

Cùng lúc đó, Quý Bạch tắm xong trở về phòng, liền thấy Hứa Hủ mở toàn bộ tư liệu ra, xếp ngay ngắn đầy bàn, nhìn chăm chú không chuyển mắt.

“Lại đang xem vụ án của Lâm Thanh Nham?” Quý Bạch dịu dàng hỏi.

Hứa Hủ thở dài, nói: “Ông xã, anh còn nhớ không, em đã từng nói với anh, trước khi Lâm Thanh Nham chết có nói, sau khi Đàm Lương giết người thứ ba, hắn mới tìm Đàm Lương gánh tội thay. Sau đó chúng ta phân tích tình tiết vụ án liền cảm thấy, loại độc kaly xyanua này rất khó tìm được, Lâm Thanh Nham có thể mua ở chợ đen Hồng Kông; Đàm Lương chỉ là một người tốt nghiệp đại học bình thường, là một kiểm lâm bình thường, hắn có thể mua được nó từ đâu chứ? Chúng ta vẫn chưa điều tra ra được.

Mới vừa rồi em lại mở ra vụ án trước kia, đối chiếu một chút, vụ án thứ ba mô phỏng quá giống với hai vụ trước. Cho nên chúng ta chỉ có thể nhận định rằng, Đàm Lương vừa đúng lúc là người của diễn đàn, vừa biết được tất cả mọi thứ của vụ án ‘thiên sứ’, lại trùng hợp gặp phải lúc Lâm Thanh Nham gây án, kích phát xúc động phạm tội của hắn, sau đó dùng cùng một loại thủ pháp, bắt chước theo Lâm Thanh Nham mà gây án.

Trùng hợp đúng lúc nhiều như vậy, khiến em cảm thấy không xác thực lắm, luôn có cảm giác là có chỗ nào đó không đúng. Số lần xem hồ sơ càng nhiều thì cảm giác này càng mãnh liệt.”

Quý Bạch gật gật đầu, Những điều cô nói cũng là những nghi ngờ trong lòng anh. Anh xoa xoa đầu cô: “Chúng ta cùng xem lại hồ sơ đi.”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay cầm lên tư liệu anh vừa mới đem về từ Cục Cảnh sát bị Hứa Hủ đặt trên bàn. Đây là tư liệu lúc tan tầm Triệu Hàn đưa cho anh, nói là tư liệu sau vụ án ‘thiên sứ’ của phía cảnh sát Hồng Kông vừa mới đưa đến hồi chiều.

Thần sắc vốn trầm tĩnh của anh, sau khi cầm lên nhìn mấy cái, liền biến sắc. Anh nhanh chóng xem xong hết một lượt, ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ, trầm giọng nói: “Ở phía Hồng Kông, một tuần trước trong vùng biển quốc tế vớt được một đám xương cốt. Sau khi kiểm tra DNA, đã xác nhận đó là thi thể của chín nạn nhân mất tích khác trong vụ án ‘thiên sứ’ năm đó. Từ đám xương cốt đó có thể nhận ra được, toàn bộ các cô gái ấy đều bị phanh thây, có cơ quan nội tạng bị lấy ra, răng nanh bị nhổ.”

Hứa Hủ kinh ngạc trong lòng, nhận lấy tư liệu, càng xem thần sắc càng nặng nề, thì thào nói: “Điều này không có khả năng là Lâm Thanh Nham gây ra, hoàn toàn không phù hợp với các dấu hiệu phạm tội của hắn, cách tội phạm lý tưởng trong lòng hắn lại càng xa. Đây chỉ có khả năng là do một người khác gây nên.”

Cô ngẩng mạnh đầu lên, cùng Quý Bạch liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.

Hồng Kông năm đó, còn có một sát thủ biến thái liên hoàn khác sao?

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/92392


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận