Nếu Như Yêu Chương 10. Trái ngọt

Chương 10. Trái ngọt
Hai người ngồi trong một căn phòng kiểu Nhật có bốn vách làm bằng gỗ, trên tường treo đầy tranh chữ và những bức họa hoa anh đào.

Cảnh Phong gọi mấy món thức ăn, vừa đủ cho hai người. Cô tiếp viên đứng bên cạnh Cảnh Phong, chờ đợi anh kêu món mà ánh mắt không rời khỏi anh. Gương mặt cô có chút đỏ hồng.

- Quen em lâu vậy, giờ mới biết em không phải là một cô gái hiền lành như anh tưởng – Cảnh Phong trêu chọc.

- Không lâu. Nếu đủ lâu, tôi sẽ không bị hai người lừa gạt làm tổn thương như thế.

Nói xong, cô chăm chú nhìn li trà nhạt bằng gỗ trong tay mình xoay qua xoay lại. Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nóng hơn, ánh mắt Cảnh Phong chiếu lên người cô bỏng rát. Lát sau cô nghe Cảnh Phong thở dài một tiếng rồi nói:

- Nếu anh nói, anh thật sự xem Cẩm Tú là em gái, em có tin không?

- Không tin – Kiều Chinh đáp ngay lập tức, cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy Cảnh Phong chủ động hôn Cẩm Tú chứ không phải Cẩm Tú chủ động hôn anh. Cô đã cho anh cơ hội giải thích nhưng anh từ chối.

- Bởi vậy anh không muốn giải thích – Anh nhướn mày thở dài thêm lần nữa.

Nói xong anh đưa mắt nhìn khắp lượt cả căn phòng, cô uống ực hết chén trà trên tay, lòng miên man một suy nghĩ khác. Cả một buổi đi bộ, muốn đày ải anh nhưng thật ra cô cũng đang tự hành hạ mình. Hai chân cô giờ đau nhức vô cùng. Tấm nệm Nhật nhỏ càng khiến chân gò bó hơn. Bị co rút chân từng đợt, cô cau mày, cắn môi chịu đựng cho cơn đau đi qua. Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng tự làm tự chịu của cô. Vậy mà Cảnh Phong từ lúc nào đã đứng bật dậy bước vòng qua bàn đến bên cạnh cô, anh không nói không rằng nắm hai vai cô đẩy nhẹ để cô ngồi thẳng xuống mặt sàn, rồi kéo chân cô duỗi về phía anh. Động tác nhanh gọn đến nỗi Kiều Chinh chưa kịp phản ứng thì Cảnh Phong đã nắm lấy chân cô từ từ xoa bóp nhẹ nhàng đẩy lùi cơn tê dại. Bàn tay anh rất linh hoạt, nhẹ nhàng như sợ cô đau, nhưng cũng rất có lực, khiến cơn đau vừa đến đã nhanh chóng dịu lại. Kiều Chinh nhìn gương mặt chăm chú của Cảnh Phong, trái tim cảm động vô cùng, hai mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay. Chàng trai như vậy, có cô gái nào không yêu, chỉ là… người có được chàng trai đó lại không phải là cô. Cô cứ lặng im nhìn anh như thế cho đến khi Cảnh Phong dịu dàng hỏi:

- Còn đau không?

Kiều Chinh khẽ hít một hơi giấu cảm xúc trong lòng mình lắc đầu nhưng những giọt nước mắt cứ thế vô tư rơi xuống.

- Đừng khóc – Cảnh Ph ong đưa tay lau nước mắt cho cô khẽ khàng nói.

Bàn tay Cảnh Phong lưu lại rất lâu trên gương mặt cô, sau đó lướt nhẹ qua đôi môi cắn chặt để không bật khóc của cô, nhẹ nhàng gỡ cánh môi hồng tựa như cánh hoa kia. Trái tim Kiều Chinh run rẩy, hơi thở loạn nhịp, gương mặt Cảnh Phong dần tiến sát về phía cô, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, một đôi mắt đẹp đầy cuốn hút khiến cô quên cả chớp mắt. Cô như rơi vào vực sâu trong đáy mắt ấy.

Trong một tích tắc, nhìn thấy nước mắt Kiều Chinh rơi, trái tim của Cảnh Phong như bị ai cấu xé. Cảm giác đau lòng cực độ, anh chỉ muốn những giọt nước mắt kia đừng bao giờ rơi nữa. Khi tay anh chạm vào bờ môi cô, cảm giác mềm mại khiến người ta muốn chiếm lấy, muốn hôn thật lâu. Cảnh Phong từ từ tiến sát đến gương mặt Kiều Chinh, thời gian trôi qua thật chậm.

Qua một khúc cảm xúc, cô thấy lòng bình yên lạ.

Trên đường về, Kiều Chinh thong dong đi từng bước bên Cảnh Phong, cô nói:

- Em muốn đi dạo một chút.

Cảnh Phong không đáp, anh lặng lẽ đi bên cô, sóng bước dưới ánh đèn đường vàng rực rỡ. Bất giác cô quay sang Cảnh Phong thấy anh cũng đang nhìn cô từ lúc nào. Ánh mắt anh giữa màn đêm khó đoán biết như một điều bí mật. Kiều Chinh đứng hẳn lại, quyết định hỏi anh lần nữa, chỉ cần anh phủ nhận tình cảm với Cẩm Tú, cô sẽ tin anh. Ngay khi cô định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại của Cảnh Phong vang lên. Chỉ nghe nhạc chờ thôi, cô đã biết người gọi là ai rồi. Cô định quay người bước đi thật nhanh nhưng Cảnh Phong đã chụp tay giữ cô lại rồi mới nghe điện thoại.

- Buổi tối anh có trở về nhà không? Em nấu cơm đợi anh về nhé.

Giọng Cẩm Tú vốn rất nhỏ nhưng hôm nay dường như cố tình nói lớn hơn. Cô giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, nhanh chóng vẫy một chiếc taxi.

Ngồi vào taxi, cô liền đóng sầm cửa lại, thúc giục bác tài:

- Chú cho xe chạy đi, mặc kệ anh ta.

Người tài xế nghĩ là đây là cặp tình nhân đang cãi vã giận hờn nhau nên lập tức lái xe lao đi.

- Con muốn đi đâu? – Người tài xế hơi nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

- Chú có thể cho con gọi nhờ điện thoại được không?

Người tài xế với tay lấy điện thoại của mình đưa cho cô, cô bấm một dãy số. Long Sơn nhanh chóng bắt máy. Một lát sau họ đã ngồi bên bờ sông lộng gió nhìn ánh đèn lấp lánh rơi trên mặt nước.

- Có chuyện gì sao? – Ngẫm nghĩ một lát Long Sơn khàn giọng hỏi – Lại chuyện của Cảnh Phong nữa hả?

Kiều Chinh lặng lẽ gật đầu.

- Được rồi, anh cho em mượn vai để khóc – Long Sơn vỗ vỗ vai cô đùa.

- Không cần đâu, em không khóc – Kiều Chinh lắc đầu cười gượng.

Im lặng một lúc, cô đưa mắt nhìn ra bờ sông nói tiếp:

- Trước đây là em yêu thầm anh ấy, là tình cảm đơn phương, có đau buồn cùng lắm chỉ vì đối phương không đáp lại mà thôi. Tất cả quyết định đều của một mình em, cho dù kết quả ra sao, hậu quả thế nào em cũng tự mình gánh chịu. Em dám đánh cược thì cũng đã chuẩn bị tâm lí thua. Nhưng anh ấy đã bảo em cho anh ấy thời gian, thời gian để anh ấy tiếp nhận em. Vậy mà lại ở bên cạnh người khác. Em không cam lòng bị lừa dối nên tức giận, em thật sự muốn nổi loạn để trút hết bực tức trong lòng mình.

Kiều Chinh nói xong, cô cho rằng Long Sơn sẽ cười nhạo cô vì suy nghĩ nông cạn đáng buồn cười đó nhưng Long Sơn không có biểu hiện cười nhạo nào, anh nhìn cô thật lâu bằng ánh mắt dịu dàng rồi chống tay đứng bật dậy. Anh hơi khom người, chìa một cánh tay về phía cô nói:

- Đi thôi.

- Đi đâu? – Kiều Chinh ngạc nhiên.

- Đi nổi loạn – Long Sơn bật cười nheo mắt nói.

Kiều Chinh chỉ biết im lặng để mặc Long Sơn lôi mình đi. Bây giờ, chỉ cần không phải đối mặt với Cảnh Phong thì cô đi đâu cũng được. Long Sơn đội mũ bảo hiểm cho cô rồi lao vút đi. Chiếc xe như một mũi tên lao vào đêm tối.

- Sợ không? – Long Sơn nói với cô trong tiếng gió.

- Không sợ – Cô hét lớn.

Trên đường đi, Long Sơn ghé vào một siêu thị nhỏ mua rất nhiều đồ. Cô tròn mắt hỏi:

- Anh mua gì nhiều thế?

- Đồ vật nổi loạn – Long Sơn ra vẻ bí mật đáp.

Cuối cùng Long Sơn chở cô đến một nơi vắng vẻ, chỉ có ánh đèn xa xa vọng tới, tiếng dế và ánh trăng cùng những vì sao hòa vào nhau như một bản nhạc lãng mạn. Bất giác cô nhận ra đây chính là nơi mà cô từng bị bỏ lại sau khi bị Hưng đại bàng bắt cóc. Trong cô vẫn còn cảm giác cô đơn sợ hãi khi xung quanh mình chẳng có lấy một bóng người ấy. Nếu không có Cảnh Phong đến thì… Trong tâm trí cô lại xuất hiện gương mặt Cảnh Phong, lòng bỗng nhói đau.

- Hôm nay là sinh nhật anh, nể mặt anh, hãy cười đi nhé – Long Sơn nhẹ nhàng lên tiếng.

- Hôm nay là sinh nhật anh sao? – Cô ngỡ ngàng hỏi.

Long Sơn gật đầu:

- Hôm nay đúng là sinh nhật của anh.

Hai người cùng chơi đốt pháo bông, cùng thổi nến, ăn bánh và uống nước ngọt, Long Sơn cũng mua vài lon bia mang theo. Mùi bia theo gió bay ra, cô hít đầy lồng ngực, bỗng nhớ đến nụ hôn đầy vị bia với Cảnh Phong trong phòng VIP hôm nào.

Cảnh Phong! Cảnh Phong!

 Cái tên này cứ đeo bám mãi trong cô, không làm sao vứt bỏ được. Cô t ự hỏi giờ này Cảnh Phong đang làm gì, anh có đi tìm cô hay không? Hay là anh đang ở bên Cẩm Tú?

Nước mắt lại trào ra dù cô không hề muốn. Cô quá yếu đuối, vì sao lại khóc? Cô không khóc vì thất tình, cô khóc vì bị lừa dối, cảm giác đau thật là đau. Nếu quá đặt niềm tin vào ai đó, quá tin tưởng và yêu thương, khi phát hiện mình bị lừa dối thì sẽ bị tổn thương như thế này ư?

Trong cơn say váng vất, cô vẫn mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Long Sơn đang dần tiến sát về phía cô, càng lúc càng gần, gần đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở gấp gáp và nóng hổi của anh đang phả lên mặt cô.

Ánh mắt Long Sơn trở nên mờ đục nhưng vẫn thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong. Cô chỉ còn biết giương đôi mắt mơ màng nhìn anh, bất lực chờ cho sự việc đến. Nhưng rồi chính anh tự dừng lại, trong ánh mắt chỉ còn sự xót xa.

Nhìn người đàn ông trước mặt, cô bỗng cảm thấy cuộc đời thật ngang trái khi bắt cô phải gặp gỡ và yêu Cảnh Phong đến vậy. Còn Long Sơn, anh đáng quý và đáng yêu mà cô lại không thể xoay chuyển cảm giác để có thể yêu anh. Tay cô đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt anh mơ màng, cô nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh và nói:

- Phải chi em yêu anh.

Long Sơn bị câu nói trong cơn say của Kiều Chinh làm rung động, cô gái trong tay anh khiến anh có cảm giác muốn che chở bao bọc vô cùng. Từ trước đến nay, anh chưa từng yêu. Cuộc sống quân ngũ khô khan và khổ sở, để làm một cảnh sát tốt, anh đã phải cố gắng rất nhiều. Bạn học là nữ cũng khá nhiều, có nhiều người yêu thầm anh nhưng Long Sơn chưa từng rung động. Không ngờ bây giờ anh lại rung động vì một cô gái mới quen biết như cô, hơn nữa còn là con gái của đối tượng anh phải điều tra.

Ý nghĩ này khiến Long Sơn sợ hãi, sợ một ngày chính bản thân anh bị tình cảm lấn át lí trí, hoặc giả anh yêu cô sâu đậm đến nỗi đánh mất lí trí. Sẽ ra sao nếu như....

- Về thôi – Long Sơn khe khẽ nói, anh đẩy Kiều Chinh ra khỏi vòng tay mình.

 

Cánh cửa nhanh chóng mở ra cùng với nét mặt tối sầm của Cảnh Phong. Anh nhìn Kiều Chinh tức giận hỏi:

- Em đã đi đâu? Anh đi tìm em cả đêm, vừa trở về để xem em đã về chưa. Nếu em không về, anh sẽ lật tung cả thành phố này lên mất.

- Tôi đi đâu là quyền tự do của tôi, chân là của tôi, muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến anh – Kiều Chinh hất mặt ngang tàn đáp.

- Em… - Cảnh Phong chưa nói xong thì đã phát giác người đứng sau lưng Kiều Chinh là Long Sơn. Anh cau mày.

Long Sơn không nghĩ sẽ gặp Cảnh Phong ở nhà Kiều Chinh, anh cũng đưa mắt nhìn Cảnh Phong không chớp. Hai người đàn ông vô tình lại đối mặt với nhau lần nữa, ánh mắt cả hai đều trở nên sắc nhọn. Kiều Chinh cũng cảm nhận được không khí căng thẳng nên nhanh miệng nói:

- Em không sao đâu, anh ta là vệ sĩ do ba em thuê đến.

Long Sơn nghe xong thì gật đầu lên xe chạy đi, Kiều Chinh liền đi thẳng vào trong nhà nhưng cô bị Cảnh Phong giữ tay lại.

- Anh làm gì vậy? – Kiều Chinh bực tức tỏ vẻ chống đối.

Đằng sau cô, Cảnh Phong lên tiếng hỏi, giọng đầy vẻ mệt mỏi:

- Em đã đi đâu?

- Thích đi đâu thì đi – Kiều Chinh đáp cụt ngủn.

- Em là người thông minh chắc cũng hiểu không phải tự nhiên ba mẹ em lại thuê người bảo vệ em khi họ đi vắng - Anh lạnh lùng nói.

- Chẳng phải đã trở về bình an rồi sao – Kiều Chinh có chút mủi lòng trước giọng khàn khàn của anh, có lẽ anh đã đi tìm cô rất lâu đến nỗi giọng cũng bị lạc đi như thế, hơi thở vẫn còn khó nhọc. Càng nghĩ cô càng không thể cáu gắt khó chịu nữa.

- Em đã ăn gì chưa? Đi tắm rửa đi, anh làm chút gì cho em ăn – Cảnh Phong nói khẽ sau lưng cô.

Ăn xong, cô lên tiếng:

- Không ngờ anh cũng biết nấu ăn, mì rất ngon, cám ơn.

Anh gác đũa trầm mặc giống như đang hồi tưởng, sau đó mới lặng lẽ đáp:

- Hồi nhỏ… Lúc mẹ anh phát bệnh, chẳng ai nấu cơm cho anh ăn cả. Trong nhà cũng không có tiền, đói bụng nên đành học cách nấu ăn.

Cô thấy cổ họng mình nghẹn đắng, đau lòng như chính bản thân đã trải qua nỗi đau của anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh:

- Khi đó anh bao nhiêu tuổi?

- Mười hai.

- Nhỏ như vậy sao? – Cô ngạc nhiên – Vậy còn ba anh đâu?

- Ông ấy đã tự sát trong tù.

- Xin lỗi! – Cô lí nhí đáp, cô không nghĩ cảnh ngộ của anh lại bi đát đến thế.

- Được rồi, mau đi ngủ đi – Cảnh Phong đứng bật dậy chấm dứt câu chuyện buồn của mình.

Nhưng rồi anh lại lên tiếng:

- Kiều Chinh, đừng yêu anh, đừng tùy tiện tin tưởng và yêu thương hạng người như anh.

- Yêu và tin tưởng hay không, đó là chuyện của tôi.

Nói xong cô đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại.

 

- Này! Tối nay đến vũ trường chơi đi – Cô bạn cùng lớp vỗ vai cô mời gọi.

Cô bặm môi suy nghĩ cuối cùng gật đầu đồng ý.

Buổi tối đúng giờ hẹn, cô chui ngay vào chiếc taxi đợi sẵn ngoài cửa nhanh chóng lao đi. Cảnh Phong im lặng lái xe theo cô. Rồi cô nhanh chóng hòa vào đám bạn, không quên để ý anh đang ngồi một góc bar quan sát cô.

Ở t ng trên của quán, có một đám người đang chăm chú nhìn xuống phía dưới.

- Đại ca! Thằng đó không phải đang được cử đi bảo vệ con gái ông chủ hay sao? Sao giờ nó lại ở đây? Không phải là nó lơ là nhiệm vụ đấy chứ? – Giọng của Hưng đại bàng đầy kính trọng nhìn Năm Lục hỏi.

- Con gái ông chủ đang ở đây? – Năm Lục dụi điếu thuốc hút dở của mình đáp.

- Ở đâu? Ông chủ nhìn thấy gì ở cái thằng đó chứ? Sao có thể tin tưởng nó đến mức giao con gái cho nó bảo vệ như thế. Nghĩ đến mà vẫn cảm thấy tức – Hưng đại bàng bày ra bộ mặt bất mãn.

- Mấy hôm trước ông chủ nhận được một bức thư đe dọa, mục tiêu nhắm vào con gái ông chủ – Năm Lục thở dài.

- Vậy sao không chọn ai khác mà lại chọn Cảnh Phong? Em cũng tình nguyện bảo vệ cô ấy, dù hi sinh tính mạng này em cũng chấp nhận. Ông chủ đối với em như cha mẹ sinh ra em lần hai, em tuyệt đối trung thành với ông chủ.

Năm Lục nghe xong thì sắc mặt bình thản bỗng thay đổi, ánh mắt như dao ném về phía Hưng đại bàng:

- Mày còn dám nói à? Tất cả đều tại mày hết, nếu mày không tự ý bắt con gái ông chủ đi như thế thì ông chủ cần gì phải suy nghĩ xem nên cử ai làm vệ sĩ bảo vệ cô ấy.

- Cái gì? – Hưng đại bàng giả vờ ngạc nhiên kêu lên – Em bắt cóc con gái ông chủ? Lúc nào?

- Mày đừng giả vờ giả vịt nữa. Xem như mày ăn ở có đức, chưa kịp làm gì cô ấy thì tao đến kịp, nếu không ông chủ nhất định sẽ xẻo da lóc thịt mày, dù mày có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu. Chuyện lần đó, ông chủ vẫn còn tức giận lắm đấy – Năm Lục lừ mắt nhìn Hưng đại bàng cảnh báo.

Hưng đại bàng run lên:

- Đại ca, anh phải giúp em, em thật sự không biết cô ấy là con gái ông chủ, cứ tưởng cô ấy là bạn gái của thằng Cảnh Phong cho nên mới…

- Được rồi, chuyện qua rồi, ông chủ cũng không truy cứu nữa, nhưng thằng Cảnh Phong dường như đang ghi được điểm trong mắt ông chủ. Từ diện mạo cho đến tính cách của nó đều khiến người ta vừa nhìn đã ưng ý. So với gương mặt đáng sợ của chú mày thì...

- Nhưng liệu nó có đủ bản lĩnh để bảo vệ con gái ông chủ không? Bức thư đe dọa đó anh đã cho người điều tra là ai làm chưa?

- Vẫn chưa tìm ra kẻ đã gửi nhưng muốn thử khả năng của Cảnh Phong cũng không phải là không thể.

Hưng đại bàng sửng sốt nhìn Năm Lục:

- Đại ca, ý anh là…

- Không được gây thương tích cho cô ấy - Năm Lục không đáp, ánh mắt gian tà của hắn đảo nhanh, nói lập lờ một câu.

Hưng đại bàng hai mắt sáng rực nhìn Năm Lục, ưỡn ngực bảo đảm:

- Đại ca, anh yên tâm.

Hưng đại bàng nói xong liền đứng lên nhưng Năm Lục đã lên tiếng:

- Khoan! Muốn thử thì cũng không nên là bây giờ.

- Ý đại ca là... – Hưng đại bàng nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.

Bàn tay nhớp nháp của Năm Lục vẫn không ngừng vuốt ve đôi chân thon dài của cô gái bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ dâm đãng, thủng thẳng đáp:

- Thong thả mà làm.

Một tia sáng quét qua não Hưng đại bàng, trên miệng hắn lập tức nở một nụ cười tà ác.

 

Kiều Chinh đứng giữa sàn nhảy, ném ánh mắt về phía Cảnh Phong rồi nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy quyến rũ đáp lại ánh mắt một anh chàng đứng sau lưng anh. Anh chàng đó nhanh chóng bước đến sau cô, tay anh ta lướt nhẹ qua hông cô, ánh mắt nhìn cô thích thú, nói nhỏ bên tai cô:

- Anh sẽ dạy em nhảy.

Ngón tay anh ta bắt đầu lướt nhè nhẹ lên cánh tay trắng nõn của cô, cô đưa tay đẩy anh ta ra, hất mặt bảo:

- Nhảy thôi mà.

- Được lắm – Anh ta chẳng giận mà còn cười khoái chí – Bắt đầu thôi.

Anh ta bắt đầu uốn éo thân hình trên sàn nhảy, Kiều Chinh cũng bắt đầu từ những nhịp chậm, sau đó nhanh dần. Cô nhanh chóng lắc hông, xoay người, hất tóc… những động tác đầy gợi cảm. Ngoài chuyện để anh ta áp sát người mình thì những động tác anh ta làm, cô đều học theo rất thành thạo. Tiếng cổ vũ vang dội. Vừa nhảy, cô vừa đưa mắt liếc về phía Cảnh Phong, ánh mắt anh tối sầm. Kiều Chinh cười nhạt.

Cô đang buông thả bản thân, cô muốn buông thả bản thân để mình chìm vào những cơn điên loạn. Như thế này sẽ không còn suy nghĩ gì về đau khổ mà mình đã nhận lấy từ anh nữa.

- Tiếp đi, tiếp đi – Đám người xung quanh hò hét cổ vũ sau đó còn đem bia đến cho hai người họ.

Người nhảy cùng cô vừa nốc bia, vừa cầm chai bia giơ cao qua đầu lúc lắc xoay tròn khiến bia văng ra khỏi chai bay tứ tung khắp sàn nhảy như mưa rơi càng kích thích đám người nổi loạn nhảy múa điên cuồng. Họ cầm bia lao lên sàn nhảy, vừa uống bia vừa nhảy, một màn trình diễn ngoạn mục khiến người ta vừa hào hứng vừa sợ hãi.

Kiều Chinh lúc đầu chỉ là chạm môi, rồi không ngần ngại uống cạn chai bia trong tay. Chỉ mới uống hai chai mà mắt cô bắt đầu tối sầm lại. Bước nhảy của cô loạng choạng dần.

- Nào, cạn chai này để kết thúc màn trình diễn của chúng ta nào – Một người nào đó nhét vào tay cô thêm một chai bia nữa, Kiều Chinh đang định đưa lên miệng uống thì một bàn tay đã ngăn cô lại.

Cảnh Phong giằng mạnh chai bia trong tay Kiều Chinh ra. Mặt anh đầy sát khí kéo cô lôi đi.

- Anh làm gì vậy? – Một người trong nhóm đứng ra chặn đường anh.

Cảnh Phong không nói gì, giơ chân đạp mạnh vào bụng của người đó. Mấy người kia thấy vậy, trong cơn men, lửa giận bừng bừng cũng nhanh chóng lao đến bao vây anh. Nhưng anh, một tay giữ Kiều Chinh, một tay cho vào túi quần móc ra một cọc tiền quăng lên cao, những tờ tiền rơi lả tả xuống đất. Cả đám người thấy tiền thì nhao nhặt. Cảnh Phong cứ thế kéo Kiều Chinh ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã giơ tay tát mạnh vào mặt anh, ánh mắt giận dữ:

- Sao anh dám phá ngang cuộc vui của tôi? Anh lấy quyền gì mà kéo tôi đi?

- Anh là vệ sĩ của em. Có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho em.

- Họ nhìn tôi thế nào là chuyện của họ, tôi mặc kệ, tôi chẳng cần quan tâm. Anh chỉ là vệ sĩ của tôi, không phải là thầy giáo càng không phải cha mẹ tôi, anh không có tư cách gì để dạy đời tôi hết – Cô lạnh lùng đáp, quay đầu trở lại vũ trường.

- Đi về với anh – Cảnh Phong nắm tay cô dịu giọng nói.

Rồi không chờ cô phản kháng anh liền bế bổng cô lên cho vào xe. Kiều Chinh hét lên:

- Thả tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh. Vì sao anh cứ xuất hiện trước mặt tôi dày vò tôi, hành hạ tôi như thế?!

Nói rồi, cô bật khóc nức nở.

Cảnh Phong đau lòng nhìn Kiều Chinh, muốn đưa tay chạm vào cô nhưng lại rụt tay lại. Anh chưa từng nghĩ sẽ khiến cô đau lòng đến thế. Anh chưa hề muốn cô khóc thảm thương đến thế.

Trước sự im lặng của Cảnh Phong, cô chồm qua anh nhấn công tắc mở cửa, nhưng bị Cảnh Phong giữ lại, cả người cô bất giác theo đà ngã vào lòng anh. Kiều Chinh vùng vẫy trong làn nước mắt, miệng kêu lên:

- Tôi ghét anh, tôi ghét anh. Cảnh Phong, đồ xấu xa…

Bất ngờ, anh giữ chặt người cô, hôn lên bờ môi đang kêu gào của cô. Nụ hôn của anh rất sâu, đầy sự chiếm đoạt như muốn nuốt hết tiếng gào thét của cô.

Hai bờ môi ấm áp tiếp xúc nhau như có một luồng điện xẹt tê dại mang theo sự ngọt ngào không thể cưỡng lại. Cô khẽ run run trong vòng tay anh, cô muốn vùng ra nhưng vẫn nuối tiếc nụ hôn ngọt ngào này, bất giác đáp trả lại nụ hôn của anh trong cơn say tình.

Nụ hôn kéo dài, khiến cơn say váng vất của cô càng rõ rệt hơn, hơi thở trở nên gấp gáp khi nhiệt độ trong người không ngừng tăng cao. Khi Cảnh Phong buông cô ra, cô đã ngất đi rồi. Anh thở dài ôm chặt cô vào trong lòng, mắt nhắm lại đau xót: “Anh phải làm gì với em đây?”.

 

- Mẹ anh mấy bữa nay không ổn lắm – Giọng Thái trong điện thoại trầm lại.

Mặt Cảnh Phong biến sắc. Mẹ là tất cả đối với anh. Xe vừa dừng, anh đã vội vàng lao ngay đến phòng bệnh. Mẹ anh, bà Vân Trang đa ng không ngừng gào thét, vẫn là câu nói cũ: “Trả con gái lại cho tôi”.

Các bác sĩ đã gần như bất lực với bà, cơn chấn động của bà lần này quá mạnh, họ muốn tiêm cho bà một liều an thần nhưng không sao đến gần bà được.

- Mẹ – Cảnh Phong khẩn thiết gọi bà.

- Con à! Em gái con đâu? Như Ngọc của mẹ đâu? – Bà Vân Trang nhìn thấy con trai liền nhào vào lòng anh khóc lóc hỏi – Sao mấy hôm nay em con không đến thăm mẹ, sao nó không đến thăm mẹ, có phải nó ghét mẹ rồi không?

- Không phải đâu mẹ. Như Ngọc đang bận học nên không đến được – Cảnh Phong vỗ lưng mẹ anh trấn an tinh thần của bà.

- Con gạt mẹ, mẹ không tin đâu, con mau dẫn em con lại đây cho mẹ – Bà Vân Trang vẫn tiếp tục gào thét.

Cảnh Phong khổ sở nhìn mẹ, người đàn ông mạnh mẽ trong anh như muốn gục ngã.

- Mẹ, con đây – Giọng Kiều Chinh đột ngột vang lên.

- Như Ngọc của mẹ - Bà Vân Trang vui mừng nhào đến bên cô, ôm chầm cô vuốt ve, nước mắt bà rơi thấm ướt cả áo cô.

- Con đi đâu mà không đến thăm mẹ, có biết mẹ nhớ con lắm không?

- Mẹ, con bận học, vừa rồi con phải thi nên không đến được. Con thi xong rồi sẽ đến thăm mẹ, mẹ phải nghe lời bác sĩ nếu không con sẽ giận đó…

Nhìn Kiều Chinh dỗ dành bà Vân Trang ngủ, một vị bác sĩ đứng cạnh anh bật ra giọng đầy hài lòng:

- Cậu có cô người yêu tốt thật, ngày nào cũng đến thăm mẹ cậu, chăm sóc bà ấy rất tận tình. Mấy ngày nay cô ấy bận không đến nên mẹ cậu mới như thế này đấy.

 

- Cám ơn em rất nhiều, nếu không có em thì mẹ anh đã… - Cảnh Phong nói khẽ với cô.

- Tôi làm điều này vì thương bác gái chứ không phải vì anh, đừng hiểu lầm – Cô lạnh lùng trả lời rồi ngồi luôn vào trong chiếc xe hơi của mình.

Cảnh Phong cũng theo cô ngồi vào ghế lái phụ.

- Sao anh lại lên xe của tôi? – Kiều Chinh trừng mắt nhìn anh hỏi.

- Anh là vệ sĩ của em, có nhiệm vụ bảo vệ em – Cảnh Phong vừa nói vừa thắt dây an toàn. Cô đành hập hực lái xe đi.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng vẻ, Cảnh Phong ngồi bên cạnh bèn lên tiếng:

- Em mới có bằng lái, tay lái vẫn còn yếu, đừng chạy nhanh như vậy. Tuy là đường vắng nhưng nếu chẳng may lệch tay lái thì…

- Tôi muốn chết đó, vậy thì sao?! – Cô gắt lên cắt ngang lời anh, sau đó bất ngờ thắng xe, cả người anh đập mạnh vào thành ghế nhưng vẫn lại quay sang cô lo lắng hỏi cô:

- Em không sao chứ?

- Xuống xe.

Anh thu lại ánh mắt, quay mặt đi chỗ khác không đáp.

- Tôi bảo anh xuống xe, anh nghe không rõ sao? – Thái độ vô sự của anh càng làm cô phát cáu.

Anh vẫn im lặng. Cô muốn nổi giận cũng không biết nổi giận ra sao. Bèn tự nổi giận với chính mình, đập mạnh tay vào vô lăng.

- Anh không xuống tôi xuống.

Nói xong cô mở cửa, nhanh chóng bước ra rồi đóng sầm cửa lại, bỏ đi một mạch. Anh vội mở cửa đuổi theo cô, nắm lấy tay cô khuyên nhủ:

- Lên xe đi, anh đưa em về nhà, sao phải hành hạ đôi chân của mình như thế.

- Mặc kệ tôi, chân của tôi tôi muốn làm gì là quyền của tôi – Cô hung hăng hất tay anh ra.

Nhưng tay Cảnh Phong nắm rất chặt, không để cô thoát.

- Buông ra… – Cô hét lên.

Nhưng Cảnh Phong vẫn mặc kệ tiếng hét của cô, cứ thế kéo cô lôi về hướng chiếc xe. Tức giận, cô đưa tay anh lên miệng cắn mạnh.

- Em ghét anh, em ghét anh… – Cô rưng rưng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh nói.

Anh xúc động kéo tay cô lại, nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn. Bờ môi cô mềm mại mang mùi dâu tây ngọt ngào, khiến anh vừa chạm vào liền có cảm giác bị buộc chặt.

Cô không ngờ anh lại hôn mình, cô ngây người trước nụ hôn nhẹ nhàng như nước chảy đó, có tiếng chuông nào trong tim từng hồi rung lên. Một luồng điện nhẹ chạy khắp toàn thân cô tê dại. Cô còn chưa biết đối mặt ra sao với nụ hôn bất ngờ này thì môi anh đã nhanh chóng rời đi.

- Để xem em sau này còn nói ghét anh nữa không - Anh hổn hển nói.

Cô định thần lại bất ngờ nắm lấy ngực áo anh, nhón chân lên cao, để bờ môi cô lần nữa chạm vào môi anh. Anh chưa bao giờ thấy cô bạo gan như thế nhưng nụ hôn của cô vẫn rất ngọt ngào. Khó khăn lắm anh mới có đủ dũng khí rời ra, vậy mà cô lại lần nữa kích động cảm giác muốn chiếm hữu đôi môi ấy trong anh. Cảnh Phong đưa tay ôm lấy eo cô, giữ cô thật chặt trong lòng mình để có thể vùi sâu hơn cảm giác của mình trong nụ hôn của cô. Nhưng khoảnh khắc anh nhắm mắt lại để cảm nhận sự ngọt ngào của nụ hôn kia thì một cảm giác đau điếng dâng lên. Hàm răng trắng đều của cô đang cắn vào bờ môi dưới của anh. Cô nhướn mày khiêu khích.

- Anh đừng nghĩ em từng nói thích anh thì có nghĩa là em không thể ghét anh. Nói cho anh biết, bây giờ em ghét anh, cực kì ghét anh.

Cô đẩy anh ra, kiêu ngạo hất mặt quay người bỏ đi.

Nhưng lại một lần nữa, anh nắm tay cô kéo lại, rồi lại nhanh chóng đặt một nụ hôn mạnh bạo lên môi cô, một nụ hôn tựa như muốn chiếm hữu hoàn toàn. Đôi tay rắn chắc của anh vòng sau lưng cô siết chặt, kéo thân thể cô sát vào người anh không có lấy một khe hở, không để cho cô có cơ hội vùng thoát.

Cô đấm mạnh tay vào ngực anh, muốn ngăn nụ hôn của anh đang dần cuốn lấy cô, muốn cất tiếng mắng anh. Nào ngờ cô vừa hé môi lập tức một cảm giác chấn động không ngừng tràn vào. Toàn thân cô run lên, tim cô loạn nhịp cứ như thể nó không còn thuộc về cô nữa. Môi lưỡi dây dưa triền miên không dứt, một nụ hôn dài và sâu như một ngọn sóng trào dữ dội cuốn lấy tất cả. Cuốn lấy toàn bộ sức lực của cô, khiến toàn thân cô mềm nhũn, chỉ có thế cố gắng nắm chặt vạt áo anh, tựa vào lòng anh, nương theo anh.

Trong gió chiều, tóc cô nhè nhẹ bay, nụ hôn của họ càng lúc càng sâu. Hai hơi thở hòa quyện, hai trái tim hòa nhịp đập. Cho đến khi cô cảm thấy không thể thở nổi, Cảnh Phong mới dịu dàng rời đi. Anh ôm chầm lấy cô, để cô dựa vào vòm ngực rộng lớn của mình, nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng.

- Anh như vậy là có ý gì? – Cô khẽ khàng hỏi.

Cảnh Phong không nói gì, chỉ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô áp lên ngực mình, nơi trái tim anh.

- Em vẫn chưa hiểu sao?

Như bị chấn động mạnh, cô không dám chớp mắt nhìn Cảnh Phong, cô sợ tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng Cảnh Phong lại mỉm cười, nụ cười của anh rất ngọt ngào, anh giang tay về phía cô. Mọi thứ vỡ òa trong tim cô, không còn muốn suy nghĩ gì thêm nữa, Kiều Chinh lao vào lòng anh. Cô hạnh phúc nói:

- Anh có biết, anh như vậy là sao hay không? Cả đời này em sẽ giữ chặt lấy anh không buông đâu. Anh có hối hận cũng muộn rồi.

- Tùy em – Cảnh Phong khẽ cười, cằm anh đặt lên mái tóc đen mượt của cô tận hưởng cảm giác bên nhau.

Khi Cảnh Phong lái xe đưa Kiều Chinh về nhà, tay anh vẫn nắm chặt tay cô. Suốt cả quãng đường, Kiều Chinh cứ cười mãi không dứt. Cô như một đứa trẻ vừa được quà. Anh nhìn bộ dạng cô không khỏi bật cười, nắm chặt tay cô hơn, những ngón tay đan vào nhau.

Về đến nhà, Kiều Chinh vẫn không muốn rời tay anh. Cảnh Phong đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô khẽ nói:

- Ngoan, vào nhà đi. Thân phận của anh hiện tại không cho phép chúng ta bên nhau.

Kiều Chinh cụp mắt xuống buồn bã nhưng hơn ai hết cô biết rõ Cảnh Phong nói đúng. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi nhanh chóng quay lưng đi. Vẻ mặt anh điềm tĩnh như mọi ngày càng khiến trái tim Kiều Chinh nhảy nhót không ngừng, cô phải mím môi lại để kìm nén một nụ cười hạnh phúc.

 

Tại nhà Cảnh Phong, Hải đang trầm tư trên ghế sô pha.

- Mọi chuyện sắp đặt đến đâu rồi? - Giọng Cảnh Phong lạnh băng.

- Xong cả hết rồi. Hiện giờ chỉ cần tìm được địa điểm mà chúng giấu hàng nữa là chúng ta sẽ hốt trọn tất cả. Lão sẽ tay trắng ngay lập tức – Hải đáp.

- Cẩm Tú thế nào?

- Thông tin Cẩm Tú cung cấp lần này quả nhiên là hữu ích – Hải khẽ cười đắc ý – Từ lúc chúng ta cho người gửi lá thư đe dọa cho vợ lão, lão đã bắt đầu lo lắng thật sự. Lão nham hiểm, độc ác như vậy mà rất coi trọng con gái. Kiều Chinh quả nhiên là điểm yếu khó khắc phục của lão.

- Tốt lắm, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch đi – Cảnh Phong gật đầu hài lòng.

- Dạ – Hải gật đầu rồi đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa, anh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cảnh Phong reo lên.

Hải đi ra nhưng vẫn kịp nhìn thấy nụ cười cùng giọng nói dịu dàng của Cảnh Phong. Chưa bao giờ anh thấy Cảnh Phong cười rạng rỡ như thế này trước đây. Lòng Hải bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi, bất an. Hải sợ rằng Cảnh Phong phim giả tình thật, lại rơi vào lưới tình không lối thoát. Với bản tính của mình, Cảnh Phong rất khó buông tay, nếu anh không buông tay, thì mối tình này sẽ khiến anh đau đớn khôn nguôi. Nhưng nếu anh buông tay… tất cả những gì mọi người cùng cố gắng bao lâu nay đều bị hủy sạch.

Hải nhắm mắt lại, cả người run lên, đột nhiên cảm thấy con đường Cảnh Phong đi không biết là sai hay đúng. Là anh em của nhau bao nhiêu năm rồi, anh không muốn trơ mắt nhìn Cảnh Phong đau đớn, nhưng anh phải làm sao?! Hải chỉ biết thở dài…

Nguồn: truyen8.mobi/t105022-neu-nhu-yeu-chuong-10-trai-ngot.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận