Là cái thân ảnh mềm mại, y phục dạ hành màu đen, bao vây lấy đường cong linh lung, đứng ở ngoài cửa sổ, dưới chân chưa đứng vững, đã bị một cây quạt đặt trên cổ, nhẹ nhàng nhưng đủ nặng để ấn vào tử huyệt
“Hi Thần ca ca, là ta.” Đỗ Nhược Hân lập tức nói, biết võ công của Lâm Hi Thần, bất quả chỉ cần hơi dùng sức ở tay là có thể đưa người ta voà chỗ chết
“Biết là ngươi, nếu không, làm sao còn đứng đây nói chuyện được với ngươi.” Lâm hi thần lười biếng nói, mở cây quạt ra, mỉm cười,“Nhược Hân, ngươi chạy đến nơi này làm cái gì? Tại sao không ở Ngạo lâm sơn trang cùng dì?”
“Hi thần ca ca, ta nhớ ngươi.” Đỗ Nhược Hân cúi đầu nói, nam tử này từ nhỏ luôn theo nàng lớn lên, là toàn bộ sinh mệnh của nàng,“Mẫu thân nói dì cho ngươi đi ra là có sự tình , không cho ta quấy rầy ngươi, có thể, ta thật sự rất nhớ ngươi, ngươi không ở ngạo lâm sơn trang một chút ý nghĩa cũng không có. Cho nên ta vụng trộm chạy đến đây.”
“Ngươi gạt mẫu thân cùng dì?” Lâm Hi Thần có vài phần bất ngờ, mỉm cười nói,“Nhược Hân, nếu mẫu thân biết được, nhất định sẽ không tha cho ngươi, là gan của ngươi bây giờ thật lớn. Chỉ sợ là lúc này Ngạo lâm sơn trang đã loạn thành một đoàn, ngươi mất tích, dì sao lại bỏ qua, ngươi vừa tới đây, chỉ sợ là trên giang hồ lúc này đã nổi lên sóng gió.”
Đỗ Nhươc Hân cúi đầu, không dám hé răng. Nàng nghe lén dì cùng dượng nói chuyện, thật sự là tò mò, bởi vì dì cùng dượng nói chuyện trong đó liên tiếp nhắc tới Hiệp vương phủ, Diệp gia ba vị tiểu thư, Lâm Hi Thần. Tuy rằng mẫu thân không chịu nói, nhưng nàng đoán việc này nhất định liên quan tới hôn sự của Lâm Hi Thần, chẳng lẽ trừ bỏ nàng, dì còn có thể làm cho Lâm Hi Thần nạp thiếp sao?
“Vào đi, ta sẽ nghĩ biện pháp mau chóng thông báo ẫu thân cùng dì, cho các nàng khỏi lo lắng, lại làm ra một chút sự tình, khiến giang hồ không thể bình an.” Lâm Hi Thần cười cười, nói,“Đợi ta kêu tiểu nhị trong nhà trọ sắp xếp một phòng, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, nghĩ như thế nào lại mặc y phục dạ hành như vậy, thực sự muốn bản thân trở thành giang hồ sao?”
Đỗ Nhược Hân đỏ mặt lên, có chút bất an gật gật đầu.
Sáng sớm ánh mặt trời vừa chiếu vào gian phòng, Hiệp Phàm chợt nghe đến trong viện từng đợt tiếng động ồn ào, nghe được ra hoảng sợ cùng bất an, trong không khí có phảng phất mùi máu.
Nàng sửng sốt một chút, theo trên giường nhảy dựng lên, mở cửa sổ ra, mùi máu xông thẳng vào mũi, ở trong không khí bất an truyền khắp.
“Tiểu thư tiểu thư.” Tiểu Liên vẻ mặt hoảng sợ chạy tiến vào, thở phì phò, sợ hãi nói:“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện, không biết cái gì khiến cho, trong một đêm, trong phủ những thứ có sinh mệnh, trừ bỏ người, ngựa, chó, gà, hết thảy đều bị vặn gãy cổ, chảy máu mà chết. Không biết là người nào làm .” Nói xong, nhịn không được run run một chút.
Hiệp phàm lập tức mặc xong quần áo, lao ra cửa phòng, chạy tới Mã Bằng, chỗ nàng để con ngựa mình yêu thương nhất,những lúc phụ thân săn thú, nàng đã cưới nó theo cùng, ôn thuần, nhưng tốc độ cực nhanh, là con ngựa tốt nhất được tuyển chọn trong hàng ngàn con ngựa quý.
Ở hiện đại bởi vì nàng yếu đuối, không thể không nhẫn nhịn chịu rất nhiều uỷ khuất, thậm chí ở trong tình yêu trở thành thứ cho người ta tiêu khiển lúc nhàm chán, nàng trừ bỏ nhảy xuống vách núi tự sát ngoài ra không còn phương pháp nào khác. Nhưng tại cổ đại, nàng tập võ mười năm, lại sinh ở bên trong vương phủ, làm thế nào có khả năng đi lại như người chưa biết gì, tất cả biểu hiện của nàng đều là bất đắc dĩ. Nàng không cần cho người khác biết, nàng cần phải sống trong im lặng. Không thuận theo phụ tùn cho bất kì kẻ nào, cũng không chịu khuất phục dưới chân bất kì ai .
Nàng lăng lăng toạ kỵ của mình, không hể có dấu hiệu của sinh mệnh nằm ở kia, cổ bị chặt đứt, vô lực rủ xuống , lấy tay vuốt ve, thế nhưng còn có dư chút ấm áp. Máu tươi nồng đậm kích thích hai mắt của nàng, nàng trừng mắt, ánh mắt ngây ngốc nhìn, là ai, tàn nhẫn như vậy, con ngựa cũng là sinh mệnh, vậy mà vặn gẫy cổ nó, làm cho nó từ từ chảy máu mà chết, nếu là biết là ai làm , nhất định tự tay giết chết hắn, nàng mới có thể giải hận!
“Tiểu thư,” Tiểu liên cơ hồ sắp nôn mửa nôn mửa , nhưng chịu đựng, đi theo phía sau Hiệp Phàm, nhỏ giọng nói,“Tiểu thư, lão gia muốn ngài qua đó.”
Hiệp phàm gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:“Đã biết, ta lập tức liền tới đó.” Phẫn nộ làm cho nàng cảm thấy có chút mỏi mệt, cả người giống như tảng đã trống rỗng rơi xuống ( hư thoát bàn ), cực khó chịu.
Tại phòng khách, Hiệp Vương gia ngồi, chau mày.
Lí thị khóc không ngừng,“Vương gia, ngài phải mau mau nghĩ biện pháp, Tâm nhi bây giờ đang ở đâu, chúng ta không biết, nếu nàng xảy ra chuyện, thần thiếp cần phải sống như thế nào?”
“Tiểu Hà, nha đầu bên cạnh Tâm nhi, tại sao lại không biết nàng đi nơi nào? Tối hôm qua còn thấy nàng đứng ở trong nhà, như thế nào hôm nay tìm không thấy?” Hiệp Vương gia nổi giận đùng đùng hướng về phía tiểu Hà hô.
Tiểu Hà đáng thương sợ tới mức cả người lui thành một nhúm, run run , đứt quãng khóc nói, thanh âm có chút hàm hồ,“Nô tỳ thật sự, thật sự, không biết, tiểu thư chính là, tiểu thư chính là, chính là nói, nàng phải, nàng phải đi khách sạn, đi khách sạn gặp kia, cái kia, cái gì, cái gì sơn trang , thiếu, trang, chủ…… Nô tỳ, nô tỳ muốn ngăn cản, nhưng mà, nhưng mà, tam tiểu thư, nàng, nàng căn bản không nghe, nô tỳ, nô tỳ bị nàng khóa trái ở trong phòng, ra, ra không được…….”
“Tâm nhi này, thật sự là nhiều chuyện, Lâm Hi Thần kia có thể để nàng trêu chọc hay sao , ngạo lâm sơn trang như thế nào lại có thể để ột nữ tử không biết gì như nàng gả vào , hắn nhắc tới đây, cùng lắm là làm cho Hiệp vương phủ tăng chút mặt mũi, thật đúng là muốn kết hôn nàng không thể được!” Hiệp Vương gia tức giận vạn phần nhìn Lí thị, oán hận nói,“Đều là tại ngươi dạy bảo,nó mới không biết trời cao đất rộng như thế!”
Lí thị run run, không dám cãi lại.
“Phụ thân.” Hiệp Phàm nhẹ giọng nói,“Nếu đã muốn như thế, nghĩ đến, nếu là bây giờ tìm không thấy tiểu muội, nhất định là cùng người của Ngạo lâm sơn trang có liên quan, không bằng, chúng ta đi tìm Lâm thiếu trang chủ hỏi một chút, có lẽ có thể biết chút tin tức, nếu là có cái gì hiểu lầm, cũng có thể giải thích rõ ràng. Tuy rằng Hiệp vương phủ là đại phú hộ trong kinh thành, nhưng ở trong mắt người giang hồ, cũng chỉ là nơi được nhắc tới bao nhiêu đó thôi. Chỉ hy vọng tiểu muội không trêu chọc làm ra thị phi gì, không đem tính tình tiểu thư dùng ở bên ngoài là tốt lắm rồi.”
Hiệp Vương gia gật gật đầu, cưỡng chế lửa giận, nói:“Trước mắt đây cũng là biện pháp duy nhất có thể làm, ta đi tới khách sạn Lâm Hi Thần ở nhìn xem, hy vọng có thể hỏi thăm ra chút tin tức. Người tới, đem hết thảy những thứ gì đã chết ở trong sân tẩy rửa sạch sẽ, lấy nước dội trôi hết đi rồi tìm nước hoa xức vào cho khử mùi, nhất là không để lộ tin ra ngoài , nếu là bị người bên ngoài đã biết, cùng lắm là làm cho người ta chế giễu, nếu là kinh động Hoàng Thượng, chỉ biết sẽ xảy ra lắm thị phi!”
Phụ thân đi rồi, nơi Hiệp Phàm muốn đi nhất chính là chỗ sư phụ ‘Trà uyển’, có một số việc nàng muốn hỏi sư phụ một chút. Nếu thật sự là Ngạo lâm sơn trang nhân làm , thủ pháp như vậy, thật sự là làm cho người ta bất an, không kinh động cao thủ bên trong phủ lại có thể tàn nhẫn xuống tay như thế, nếu thật sự là đổi thành là người trong phủ, định là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bởi vì ngựa trong phủ đều đã chết, nàng cần phải tìm xe ngựa đi tới gần nơi núi rừng sư phụ tu luyện, sau đó đi bộ lên núi. Bởi vì vẫn là sáng sớm, dọc theo đường đi còn có sương sớm, trên cành cây còn đọng hơi sương, đi được một hồi, gấu váy liền bị ướt .
Nhạc Tình Mai không ở, nhìn đến trên núi kia ẩn nấp sơn động cửa động đóng, Hiệp Phàm biết, lúc này sư phụ nhất định đang bế quan tu luyện, nếu là như thế, chỉ sợ mười ngày nửa tháng sẽ không đi ra, nếu xông vào, không phải nàng bị thương, chính là sư phụ bị thương. Không thể mạo hiểm.
Ngẫm lại, chỉ cần quay trở lại trong thành, đi khách sạn Lâm Hi Thần ở nhìn xem.