Nụ Hôn Bánh Mì Chương 2.3

Chương 2.3
Mình gặp rắc rối rồi.

Tôi giả vờ khép nép quay lại, chuẩn bị xin lỗi và nói một lời giải thích nhã nhặn nhất; nhưng nhìn thấy người đối diện, trong phút chốc lại đờ người ra. Anh ta thật đẹp trai trong bộ com lê màu xám bạc, từ người tỏa ra một sức hút chết người của sự lịch lãm, hào hoa và sang trọng. Nhưng mọi người chớ có hiểu lầm. Tôi quả là có thích ngắm trai đẹp, nhưng đó chỉ là tinh thần yêu quý cái đẹp. Gặp cô gái nào xinh đẹp là tôi cũng hớt mỏ lên ngắm, hoàn toàn không phải là do “hám sắc” mà bị á khẩu. Cái người đối diện với tôi đây, người vừa bị tôi phá đám một nụ hôn say đắm đang nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp lạnh lẽo màu xanh dương. Mắt xanh dương! Không phải là người Việt Nam! Đó mới là nguyên nhân khiến tôi như bị bất động mấy giây vừa rồi.

- Cô bị câm à?

A, đẹp trai nhưng lại ăn nói sao mà thô lỗ! Tôi tức lắm, nhưng vẫn phải cố tằng hắng, cất giọng nhỏ nhẹ:

- Tôi thành thật xin lỗi đã làm phiền! (Dù đã kiềm chế nhưng giọng tôi vẫn nghiến vào hai âm “làm phiền”) Tôi chỉ muốn hỏi phòng họp ở đâu nhưng vì không thấy ai nên mới tự tiện, à không, mạo muội…

- Mạo muội xông vào phòng người khác khi chưa được đồng ý chứ gì?

- Tôi đã gõ cửa còn gì. Tôi đang có chuyện gấp. Vậy mà cả cái khách sạn to đùng thế này không có một ai để chỉ cho tôi cái phòng họp nó ở chỗ nào.

- Phòng họp ngay bên cạnh. Mà cô tìm nó làm gì?

- Hôm nay tôi có hẹn phỏng vấn.

- Ra thế. Thôi được rồi, giờ thì cô biết tìm ở đâu rồi đấy!

Ánh mắt màu xanh dương lạnh lùng khẽ nhướn về phía căn phòng cạnh đó. Tôi chưa kịp cảm ơn thì chàng ngoại quốc sõi tiếng Việt đã đóng sập cửa lại. Thật đúng là cái kiểu không coi ai ra gì. Tuy nhiên tôi kịp nhận ra dù chứa đầy sự lạnh lùng, nhưng đôi mắt ấy, thực sự rất quyến rũ. Một đôi mắt màu xanh dương, sáng, trong và thăm thẳm như nước biển vùng Địa Trung Hải. Nước biển Địa Trung Hải! So sánh như thế này quả là rất đúng. Tôi thở dài, lò dò đi sang căn phòng bên cạnh nơi phía trước cánh cửa được treo sơ sài một miếng giấy bìa cứng hoa văn chìm màu hồng có vỏn vẹn hai chữ in mực đen: MR. Ai đó dùng bút dạ vẽ một cốc cà phê và một miếng pizza bên cạnh – cả cốc cà phê và miếng bánh đều có khói bốc lên. Khi bước vào bên trong, thấy một chiếc bàn hình bầu dục giản dị, cùng một hàng ghế bọc da đen đơn điệu kê xung quanh, tôi mới vỡ lẽ MR là viết tắt của Meeting Room (Phòng họp). Ôi trời, tôi đến ngất mất. Thế này thì có giời biết đất biết và mấy người của cái khách sạn này biết đây là phòng họp. Green World là một khách sạn năm sao, nổi tiếng bởi chất lượng dịch vụ, chăm lo tới từng cánh hoa cắm trong bình, mà lại có một căn phòng họp nội bộ dán biển bằng giấy. Thật không thể nào chấp nhận được.

* * *

Tôi cố nín cười, bước hẳn vào trong phòng, kéo một chiếc ghế ra để ngồi. Chưa nóng chỗ, cửa phòng họp đã mở. Một phụ nữ mặc vest màu cứt ngựa, đường may sắc sảo, ôm sát lấy từng đường cong cơ thể uyển chuyển bước vào. “Những phụ nữ thích mặc áo màu cứt ngựa đều là những người có cá tính, nhưng hơi bảo thủ và nguyên tắc”. – Sa Sa – đứa bạn học ngành thời trang từng nói với tôi. “Ha ha, có cả cái màu đấy nữa à? Ngành thời trang thanh tao của các cậu cũng có đôi lúc thô thiển quá. Nhưng nó là màu vàng nâu mà” – Tôi ôm bụng, ngoác miệng ra cười. “Hừm, màu cứt ngựa là một màu khá sang đấy. Vàng nâu, pha thêm chút đen.” Chả hiểu sao khi nhìn người phụ nữ này, tôi lại nhớ tới lời của Sa Sa: “Cá tính, bảo thủ, nguyên tắc”!

Tôi xô ghế đứng dậy, khẽ chào.

- Em chào chị ạ.

- Chào em, Vi An! Mời em ngồi! – Đôi mắt sắc sảo nhìn tôi dò xét. Nhưng tôi lập tức khoái chị này. Chị ấy đã gọi tên tôi một cách tự nhiên, giống như cũng đang mong chờ cuộc phỏng vấn này để gặp tôi vậy.

- Chị là Trang, giám đốc nhân sự của Universal Trend. Chị nhận được hồ sơ của em hồi tháng ba, gửi về từ Paris. – Chị vừa nói vừa giơ lên một tập hồ sơ. Tôi nhận ra ngay lập tức cái phong bì màu nâu.

- Vâng, trước khi về nước, em đã gửi hồ sơ xin việc.

Nguồn: truyen8.mobi/t97540-nu-hon-banh-mi-chuo ng-23.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận