Chương 2.9 “Đại ca!” Nam Cung Lăng thử dò hỏi: “Phong thái ấy không phải đàn ông nào cũng có thể hưởng thụ nổi. Đừng nói là huynh và nàng ta thật sự có gì với nhau đấy nhé?” Nam Cung Lăng hết sức tò mò nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Tần Phong thì đành im bặt.
Tần Phong rót một chén rượu. Bàn tay đang cầm chén rượu nổi gân xanh chi chít, cái chén bằng bạch ngọc bị bóp nát trong nháy mắt.
Không ai dám hỏi tiếp nữa, bởi vì mọi người đều biết nếu không có gì xảy ra thì Tần Phong sẽ không phẫn nộ như thế.
Chuyện này nhất định là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời Tần Phong.
Nam Cung Lăng đứng dậy, kéo Bạch Đồng theo, hai người lặng lẽ rút lui.
Phiêu Phiêu thì không đi mà im lặng nhìn chàng trai gần trong gang tấc mà lại xa xôi như biển trời cách mặt.
“Có cần ta uống với chàng không?”
“Ngồi đó trò chuyện với ta một lát đi!”
Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh y, nói sâu xa: “Thì ra nàng ấy chính là người mà chàng luôn không muốn đối diện!”
Tần Phong nhướng mày, tỏ vẻ điềm nhiên như không. “Có quá nhiều phụ nữ muốn lao vào lòng ta, ta không muốn đối diện với ai cả.”
“Nhưng người phụ nữ dùng loại xuân dược cực mạnh, lại khiến chàng không thể phát giác thì chắc là không nhiều, đúng không?” Phiêu Phiêu thấy sắc mặt y hơi nặng nề thì tiếp tục: “Với công lực của chàng, thuốc ấy đâu đến mức khiến chàng mất đi sự tự chủ, trừ phi… lý trí của chàng vốn đã mất đi sức kháng cự rồi.”
Tần Phong không trả lời nàng ta mà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây lê khẽ đung đưa trong gió thu. Lại vào thu rồi, y ghét nhất là mùa thu, bởi mỗi khi y nhìn thấy lá cây trổ vàng, lá vàng phủ đầy mặt đất thì lại nhớ tới hình bóng lẻ loi, cô độc dưới gốc cây hoa vàng ấy, nhớ tới những ký ức đã phủ bụi ấy.
“E là chỉ có người phụ nữ như thế mới có thể khiến chàng nhớ mãi không quên.” Phiêu Phiêu thấy Tần Phong nhìn ra cửa sổ thất thần thì không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Sáu năm chờ đợi ròng rã mà nàng ta vẫn không thể có được trái tim của y.
Tần Phong hạ giọng quát: “Ta đã nói là đừng nhắc đến nàng ấy trước mặt ta!”
“Không nhắc tới thì chàng sẽ quên được sao? Bất luận chàng uống bao nhiêu rượu thì vẫn không nhầm ta là nàng ấy, chứng tỏ dù say đến cỡ nào thì trong đầu chàng, nàng ấy vẫn rất rõ ràng.”
“Phiêu Phiêu, Nam Cung Bùi Hiền là một người đàn ông tốt, hắn có thể cho nàng hạnh phúc. Nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian vì ta, ta không đáng được như vậy đâu.” Tần Phong khuyên nhủ một cách chân thành. Nếu là người khác, y sẽ không nói thế nhưng Phiêu Phiêu thì đặc biệt hơn. Trong lúc y bất lực nhất, chính Phiêu Phiêu đã cứu y.
“Trừ phi chàng không cần ta nữa…”
“Ta chưa bao giờ cần.”
“…”