Phong Bình ngủ đến tận trưa mới dậy, đánh răng rửa mặt xong, đọc tin tức, check mail một lúc thì đến giờ ăn trưa.
Cô ngồi trước bàn ăn thì thấy bác Lăng xách chiếc hộp đi từ phòng bếp ra, đó là bữa ăn trưa của Đường Ca Nam.
Tuy cô không thèm quan tâm đến cái gọi là bồi thường của Đường Ca Nam, nhưng vẫn cảm thấy áy náy với cái tay của anh. Cô cúi đầu gẩy vài hạt cơm, nghĩ một lúc, quyết định mang cơm cho anh.
Thế là cô vội chạy ra ngoài, gọi bác Lăng và nói: “Bác Lăng, hôm nay để tôi mang cơm cho”. Thấy nét mặt của bác ấy có vẻ ngạc nhiên, cô liền cười và nói: “Đúng lúc tôi có chuyện ra ngoài, tiện đường mang cơm luôn, hi hi. À, còn nữa, tối nay chúng tôi có việc, không về ăn cơm đâu”.
Chương 13: Đặc quyền của phụ nữ (2)
…
Đường Ca Nam rất phản cảm với cái kiểu ấy của cô, rõ ràng là điều kiện trao đổi không công bằng một cách nghiêm trọng như thế này anh quyết không bao giờ đồng ý vậy mà vẫn còn lấy ra để trao đổi với anh. Nhưng anh quên rằng, tối qua có người đã nói “phụ nữ có đặc quyền nuốt lời bất cứ lúc nào”. Chỉ có điều anh thực sự thấy tò mò.
“Buổi chiều có việc gì không?” Anh chuyển chủ đề nói chuyện.
“Không. Sao cơ?”
“Lát nữa anh có cuộc họp, sợ em ngồi một mình”. Đường Ca Nam mỉm cười.
“Không sao, em quen với việc tự tìm thú vui cho mình rồi. Nếu anh không để ý thì em muốn tham quan ở đây một chút”.
“Hả?” Đường Ca Nam ngạc nhiên thốt lên.
Phong Bình ngẩng đầu nhìn anh, cười và nói: “Một ngày nào đó trong tương lại, có lẽ em sẽ trở thành một phần thành viên của nhà họ Đường, tham quan văn phòng làm việc của nhà mình chắc là không sao chứ?”
“Dĩ nhiên”. Đường Ca Nam mỉm cười: “Để anh bảo A Mạn đi cùng em”.
“Cảm ơn”.
Thế là buổi chiều Đường Ca Nam đi họp, Phong Bình tham quan tòa nhà Bắc Thần. Dĩ nhiên điều đó gây không ít xôn xao, ở đây chúng ta không nhắc đến. Nháy mắt đã đến tối, họ đi gặp Jennifer như đã hẹn.
Jennifer có may mắn được gặp quý nhân nên ăn mặc rất sang trọng, trang điểm lộng lẫy khiến hai người ăn mặc bình thường đến gặp cảm thấy hơi khó xử. May mà Jennifer là người khéo giao tiếp, sau một hồi khách sáo cũng thôi.
Phong Bình vừa ngồi xuống lập tức nói lời cảm ơn Jennifer.
Một là cảm ơn bà ta đã tặng quần áo. Hai là cảm ơn bà đã chịu ấm ức, đứng ra nói lời xin lỗi Chu Tân Trúc, thực là không dễ dàng gì, địa vị của bà như vậy mà có thể không để danh tiếng làm cho kiêu ngạo, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Jennifer đã sớm nghe nói về sự kín đáo của nhà họ Phong, một số người nổi tiếng trong giới đều không thể bắt chuyện với họ được, cứ tưởng rằng cô là người không thể với tới được, kết quả lại thân thiện đến đáng ngạc nhiên. Hai người nói chuyện vui vẻ, trong bữa ăn có nhắc đến một số người, Đường Ca Nam cũng biết sơ sơ nên không thấy tẻ nhạt lắm.
Bữa tối sắp đến hồi kết thì bỗng nhiên người mẫu Chu Tân Trúc xuất hiện.
Cô ta đi cùng vài người bạn, đang cười nói vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy Phong Bình, nụ cười đóng băng trên khuôn mặt. Lại nhìn thấy Jennifer ngồi cùng bàn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Đúng ra thì cô ta nên lại chào hỏi, bày tỏ lòng biết ơn. Chuyện chiếc áo lần trước, vốn dĩ anh trai cô ta là Chu Thiên Hựu đã bắt cô ta đích thân xin lỗi Phong Bình, nhưng vì Phong Bình không ở thành phố Thánh Anh nên cô ta mới không phải hạ thấp bản thân mình. Sau đó Jennifer giải thích với giới truyền thông, cho cô ta một cơ hội, vậy mà cô ta còn không biết tốt xấu. Chỉ có điều bình thường cô ta kiêu căng ngạo mạn quen rồi, nếu không có ai ở đó thì cúi đầu, nói vài câu khách sáo cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng tối nay có mấy chị em ở đó, bình thường cô ta thường chế nhạo, nói xấu Phong Bình trước mặt họ, bây giờ làm sao có thể cúi đầu trước mặt cô được đây?
Chỉ trong nháy mắt mà cô ta chần chừ do dự, nghĩ lên nghĩ xuống không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn không dám cúi đầu xuống, không biết làm thế nào. Mấy cô bạn gái đã bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Cái anh Đường Ca Nam kia nhìn ngoài đời còn đẹp trai hơn trên ti vi”.
“Ngưỡng mộ vừa thôi”.
“Thì sao, ở thành phố Thánh Anh này còn người đàn ông nào hấp dẫn hơn anh ấy sao?”
“Có chứ, bố anh ta”.
“Phong Bình người chẳng đẹp bằng người mình, dựa vào cái gì mà được ngồi cạnh anh ấy, lại còn được ngồi ăn cơm với người nổi tiếng như Jennifer nữa chứ, thật là vô lý”.
Chu Tân Trúc nghe mà thấy đỏ cả mặt, quyết định tìm vị trí nào đó để các bạn ngồi xuống, sau đó xem xem có nên lại chào một tiếng không.
Phong Bình vốn tưởng rằng chắc chắn cô ta sẽ lại cảm ơn, nào ngờ cô ta lại đưa các bạn đi như không có chuyện gì xảy ra, dường như cố tình không nhìn thấy mình nên không khỏi nhăn mày. Chỉ có điều có mặt Jennifer ở đấy nên không muốn nói. Đường Ca Nam không ngờ Chu Tân Trúc thất lễ như vậy, chỉ có thể nháy mắt với Phong Bình, biểu thị sự “không thèm để ý” của mình.
Jennifer không hiểu tình hình cụ thể, tuy cảm nhận thấy có gì đó bất thường nhưng không nói gì. Bà ta đang chuẩn bị show diễn thời trang xuân hạ nên chuyển chủ đề nói truyện sang show thời trang đó, muốn tặng Phong Bình hai bộ váy dạ hội.
Phong Bình đã nhận lời với Dịch Nhĩ Dương, chỉ mặc thiết kế của anh ta nên cảm ơn ý tốt của Jennifer. Thế là Jennifer tặng hai phiếu mời trong show diễn thời trang. Phong Bình nhìn thời gian và nói nhất định sẽ đi.
Sau đó hai người nói khách sáo vài câu, bữa tối kết thúc trong vui vẻ.
Chu Tân Trúc chần chừ một lúc rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm chuẩn bị qua bên đó cảm ơn. Đúng lúc ấy Phong Bình đứng dậy chuẩn bị rời đi, thế là cô ta lại rụt đầu rụt cổ vào cái mai rùa của mình.
Tay phải của Đường Ca Nam bị thương, bữa tối ăn rất ít, chỉ uống một chút rượu, vừa lên xe đã bắt đầu nũng nịu với Phong Bình: “Đói qua, lúc nãy người ta chẳng ăn được gì cả”.
Vừa nói dứt lời, anh cảm giác xe giật một cái, Phong Bình cũng cảm nhận được điều đó. Hai người nhìn về phía lái xe. Dường như toàn thân A Cửu cứng đờ lại như bị sét đánh vậy, một lúc lâu mới quay đầu lại cười gượng với họ, tỏ ý xin lỗi rồi lái xe đi.
Vậy là hai người đều hiểu vì sao bỗng nhiên xe lại giật như thế.
Trong nháy mắt, nét mặt Đường Ca Nam thay đổi 1800 độ, thật là xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
Phong Bình nhìn anh, cố gắng bặm chặt môi nhịn cười, suýt nữa thì bị nội thương.
Đường Ca Nam dùng ánh mắt sắc nhọn cảnh cáo cô không được cười. Nhưng cô cố gắng nhịn cười đến đỏ cả mặt, vẫn phát ra âm thanh nhỏ, anh lập tức nhoài người sang bịt miệng cô lại.
Tay anh nồng mùi thuốc. Phong Bình dồn hết sức mà cũng không đẩy được tay anh ra. Ánh mắt chếch qua vai anh, đúng lúc nhìn thấy vai của A Cửu, các cơ rung lên như bị co giật vậy, rõ ràng là cũng đang cố nhịn cười. Cô không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại không nhịn được, kết quả là cười bật thành tiếng.
Cô vừa cười, A Cửu cũng không nhịn được cười phá lên.
Đường Ca Nam ức chế, mặt hầm hầm ngồi im trên ghế chẳng nói chẳng rằng. Thấy hai người trên xe càng cười càng to, dường như không có ý dừng lại, anh không kiềm chế được quát loạn lên.
“A Cửu, tháng sau cậu bị trừ một nửa tiền lương”.
“Không phải chứ giám đốc?” A Cửu vui quá hóa buồn, vội mím chặt miệng lại, lên tiếng phản kháng.
Xử lý xong anh ta, Đường Ca Nam quay sang nhìn khuôn mặt co giật vì cười của Phong Bình, lạnh lùng nói: “Em còn cười à? Ai hại anh bị thương? Nếu tay anh không bị thương thì lẽ nào anh không cầm được dao dĩa? Sao có thể bị đói được? Lại còn cười được nữa… em, anh giận thật rồi đấy”.
Phong Bình cười đến nỗi chảy cả nước mắt, cố gắng lắm mới miễn cưỡng dừng lại được. Cô gối đầu vào đùi anh, mắt nhắm miệng thở phù phù, nụ cười trên khuôn mặt vẫn chưa tan biến hết, hai má ửng hồng, bờ mi ươn ướt, trông rất đáng yêu.
Thấy cô gối đầu vào đùi mình, Đường Ca Nam thấy có gì đó là lạ, từ trước đến nay chưa có cô gái nào làm thế với anh, trước mặt anh họ thường cố gắng biểu lộ mặt hoàn mỹ nhất của mình, gối đầu lên đùi đàn ông, không ít thì nhiều cũng có phần hơi mất hình tượng.
Hành động ấy của cô như khiến mối quan hệ của hai người thân thiết hơn rất nhiều.
Đường Ca Nam thấy rung động trong lòng, nghĩ bụng dù sao hôm nay đã xấu hổ rồi, làm thêm những việc phá cách thì có sao đâu. Vừa nghĩ đến đấy, bỗng nhiên Phong Bình mở mắt, nói với A Cửu: “A Cửu, chúng ta đến đường Anh Hoa”.
Đường Ca Nam ngạc nhiên: “Đến đấy làm gì?”
Phong Bình nhắm mắt lại rồi nói: “Chẳng phải anh rất đói sao? Đưa anh đi ăn chút gì đó”.
“Ở đó thì có gì ngon chứ?”
“Có một quán mỳ, không rộng lắm nhưng mỳ ở đấy rất ngon”. Nói xong liền đưa tay trái lên massage mặt.
“Cười đến nỗi mỏi cả cơ mặt, đúng không? Để anh massage cho em”. Đường Ca Nam nói xong không chờ cô trả lời mà đưa tay véo mặt cô, quyết tâm trả thù.
Các giác quan trên mặt Phong Bình bị lòng bàn tay bạo lực của anh ta làm cho biến dạng.
Anh ta vo véo một lúc lâu mà vẫn không có ý dừng lại. Cuối cùng cô giở ngón nghề của mình ra, tấn công vào chỗ hiểm – ngón tay. Đường Ca Nam kêu lên thảm thiết, lập tức rụt tay lại.
Phong Bình bò dậy, lấy gương trong túi xách ra soi, son môi đã nhòe sang hai má, phấn trên mặt nhòe nhoẹt hết cả, cô quay sang lườm cho anh một cái rồi lấy giấy ăn sửa sang lại dung nhan.
Đường Ca Nam ngồi cạnh cười khì khì tỏ vẻ rất khoái trí: “Ở tai cũng có đấy”.
Chiếc gương của Phong Bình quá nhỏ, nghiêng đầu soi hai lần mà vẫn không nhìn thấy, cáu gắt với anh: “Đâu?”
Đường Ca Nam nói: “Sau tai ấy, em lại đây, anh lau giúp em”.
Phong Bình nhíu mày, uy hiếp anh: “Nếu anh mà giở trò gì thì biết tay em”.
Đường Ca Nam nhăn nhó giơ bàn tay bị thương ra cho cô nhìn, tỏ ý là dù có muốn thì cũng không làm gì được. Phong Bình đưa cho anh hai tờ giấy ăn, nghiêng người ra để anh ta phục vụ mình. Cô vừa giơ tai ra thì cảm giác thứ gì đó nóng ấm chạm vào má trái của mình, cô ngây người, đang định quay lại để phản công, kết quả là giơ môi ra cho kẻ địch.
Ở phần trước chúng ta đã nói kỹ thuật hôn của Đường Ca Nam rất tốt, chỉ có điều, lần này là hôn trộm, chủ yếu là mang ý chơi xấu, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, sau đó thản nhiên như lợn chết không sợ nước sôi, nhắm mắt lại và nói: “Sao, định làm anh gì nào?”
Phong Bình không làm gì được anh, vừa tức vừa buồn cười, nghiến răng nói: “Khi nào về thì em sẽ cho anh biết tay”.
Cô vừa nói câu ấy, A Cửu không nhịn được phì cười.
Hai người ngồi sau quay sang nhìn nhau, Phong Bình xấu hổ đỏ cả mặt còn Đường Ca Nam thì cười.
A Cửu là lái xe kiêm vệ sĩ, bình thường quan hệ với sếp rất tốt, cười sếp một chút thì không sao nhưng cười vợ sắp cưới của sếp thì không được tốt cho lắm. A Cửu vội ho khan hai tiếng để lảng tránh và nói: “Cô Phong, đây là đường Anh Hoa rồi, quán mỳ mà cô nói ở đâu ạ?”
“Phía trên tòa nhà kia một chút”.
“Vâng”.
Qua tòa nhà ấy, hai bên đường bỗng nhiên xuất hiện hơn chục nhà hàng, khách sạn. A Cửu lái xe chậm lại, quả nhiên nhìn thấy tấm biển có in chữ đỏ của quán mỳ.
Lúc này là hơn mười giờ đêm, tiết xuân se lạnh, khách hàng không đông lắm.
Phong Bình cùng Đường Ca Nam đẩy cửa bước vào, đến trước quầy gọi món. Bà chủ tóc xoăn đang ngồi trên quầy tính toán sổ sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, bỗng chốc hai mắt sáng lên, vội đứng dậy rồi thốt lên: “Trời ơi, cô Phong, thật không ngờ cô lại đến ăn mỳ của chúng tôi”.
Phong Bình cười và nói: “Mỳ ở đây rất ngon mà”.
Bà chủ sục sôi lòng nhiệt tình, chỉ muốn dốc hết ra cho cô th 1c30 ấy mà không cần biết cô có hiểu không, giọng địa phương đặc sệt: “Trời ơi, cô Phong, cô không biết là khi nhìn thấy ảnh của cô trên báo tôi ngạc nhiên thế nào đâu. Mấy con bé ở cửa hàng tôi ngưỡng mộ cô chết đi được. Tôi nói với chúng là trước đây cô thường xuyên đến quán của chúng tôi ăn mỳ, vậy mà chúng không tin, thật là, còn nữa, mấy hôm trước anh An cũng đến ăn mỳ, thật là trùng hợp. Trời ơi, anh này là… a, anh là Đường Ca Nam… anh Đường, mau, mau lại đây, xin mời ngồi, hôm nay tôi mời!”
Bà ta nói lung tung lộn xộn, Đường Ca Nam nghe mà chẳng hiểu gì cả, cũng không biết rằng anh An mà bà ta nói chính là An Duyệt Sinh. Phong Bình thì rất hiểu cách ăn nói không logic của bà ta, chỉ mỉm cười nghe bà ta nói là mời nên cũng không khách sáo cất ví tiền đi. Gọi hai bát mỳ, hai lon nước ngọt, sau đó tìm một vị trí ở góc rồi ngồi xuống. Không ngờ bà chủ cứ đi theo, muốn được chụp ảnh với họ. Hai người thấy khó xử, đành phải đồng ý để bà ta chụp ảnh cùng.
Chụp ảnh xong, bà chủ vẫn không muốn rời đi, hỏi hết cái này đến cái kia. Sau khi bưng mỳ ra, bà ta lại bắt đầu nói một thôi một hồi về loại mỳ này, theo nguồn lịch sử về tận thời Đường, lâu đời hơn cả lịch sử gia tộc họ Phong. Đường Ca Nam đói mờ cả mắt, nằm bò trên bàn nhìn Phong Bình, trông rất đáng thương. Thế là Phong Bình không thể không ngắt lời bà ta: “Xin lỗi bà chủ, có thể rời đi một chút được không, chúng tôi phải ăn mỳ”.
Bà chủ cũng không thấy khó xử, mỉm cười hớn hở rồi lưu luyến quay về trước quầy. Có ba cô bé đã tụ tập ở đấy thì thầm to nhỏ. Bà ta không mắng mỏ chúng như mọi ngày mà nhập hội buôn dưa lê, thì thà thì thụt.
Phong Bình và Đường Ca Nam nhìn nhau, khẽ thở dài: “Lẽ nào đây là sự phiền muộn sau khi thành người nổi tiếng?”
“Vốn dĩ em đã là người nổi tiếng rồi mà”. Đường Ca Nam cười khì khì.
“Nhưng không hot bằng anh, anh phong độ hơn nhiều”.
“Vậy thì hãy xu nịnh anh đi, anh đói quá”.
“Em thấy hình như em đã phạm một sai lầm”. Phong Bình thở dài, cầm đũa quấn một đũa mỳ bón vào miệng anh rồi nói: “Nhưng mong là không bị phóng viên chụp được, nếu không chắc chắn họ sẽ tưởng là em lấy lòng anh, rồi lại viết linh tinh, lấy đó ra làm trò cười…”
“Chúc mừng, chúc mừng”. Đường Ca Nam ăn ngon lành, vớ được món béo bở lại còn khoe mẽ: “Em lo lắng như vậy chứng tỏ đã có đủ tư cách làm người hot rồi”.
Phong Bình không nói linh tinh với anh nữa, chuyên tâm với việc bón mỳ cho anh ăn, ăn được hơn nửa bát, Đường Ca Nam mới dừng lại khen mỳ ngon, nước mỳ ngọt đậm.
Từ đầu đến cuối, bà chủ và mấy nhân viên phục vụ đều dán mắt vào họ, không rời ánh mắt một phút một giây nào và không ngừng thì thầm bàn luận – nhưng sự thì thầm này là do họ tự cảm nhận. Ngoài ngưỡng mộ vận may của Phong Bình, còn lấy cô ra để so sánh với những cô bạn gái cũ của Đường Ca Nam, sau một hồi cân đo đong đếm, rút ra kết luận là Hạ Dao vẫn là đối thủ đáng gờm nhất của Phong Bình.
Một người nói: “Chỉ cần họ chưa kết hôn thì Hạ Dao vẫn còn cơ hội”.
Người kia cười khẩy và nói: “Cô tưởng rằng họ kết hôn rồi thì Hạ Dao không có cơ hội sao? Đường Ca Nam là công tử phong lưu mà…”
“Suỵt…” Bà chủ nói: “Khẽ thôi chứ, đừng để người ta nghe thấy”.
Vì thế mà Đường Ca Nam không thể ngồi được nữa, dù mỳ có ngon đến mấy thì cũng không thể nuốt nổi. Anh cùng Phong Bình ra về trong tiếng reo hò nhiệt tình “mời quý khách lần sau lại đến” của bà chủ và mấy cô nhân viên.
Lúc ấy, trời đã khuya, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ngồi trong xe dõi theo chiếc xe của họ, sau đó chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai, bước vào quán mỳ, gọi một bát mỳ, sau đó bắt chuyện với bà chủ.
Bà chủ đang ở trong trạng thái phấn khích cực độ, cho dù người ta không hỏi thì bà cũng phải tìm cớ để nói cho người ta biết. Thế là hai người lạ mặt, vì có chung hứng thú với một chủ đề nên bắt đầu nói chuyện rất nhiệt tình, vui vẻ, những nhân viên làm lâu năm biết nhiều chuyện thỉnh thoảng cũng chạy ra nói xen vào một hai câu.
Cậu chuyện bắt đầu từ ba năm trước, hồi ấy Phong Bình vẫn chỉ là một cô gái lọ lem ở tận đáy xã hội, xét cho cùng cũng chỉ là nhân viên quèn trong một văn phòng nhỏ, thường xuyên cùng bạn trai đến quán ăn mỳ…
Sau khi kể xong câu chuyện ấy, bà chủ quán mỳ cảm thấy vô cùng thỏa mãn vì được là người làm chứng thần kỳ. Người nghe câu chuyện cùng xúc động đến nỗi hai mắt sáng lên, nhịp thở gấp gáp, mặt mũi đỏ ửng, như kiểu hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch. Anh ta thậm chí không kịp lau sạch nước mỳ dính trên mép mà vội lao ngay vào xe, rút điện thoại ra, xúc động đến nỗi hai tay cũng phải run lên.
“A lô a lô, tôi nói cho cô nghe, cái cô Phong Bình kia, tôi vừa điều tra được…”
“Cái gì? Không điều tra nữa? Chẳng phải cô rất muốn biết rốt cuộc cô ta là ai sao?”
“… Ha ha ha, cô nhầm rồi, cô thực sự nhầm rồi cô Chu, cô ta chính là cô gái lọ lem, tôi tìm thấy chứng cứ đáng tin cậy tuyệt đối… Không sai, đáng tin cậy tuyệt đối”.
…
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, cô hãy chờ tin tốt lành của tôi”.
Phong Bình hoàn toàn không biết rằng, vì sự nổi hứng lần này của cô mà đã khiến một số người dốc hết sức lực điều tra về cô có bước đột phá vô cùng quan trọng. Hơn nữa trong tương lai không xa, một bài báo gây chấn động dư luận sẽ ra đời