- Sao bảo mày đi lo vụ con Kiều Mi mày lại biến mất? Rồi bây giờ tới đây làm gì khi tao đã bị lộ tẩy rồi!
Ba Búa trông có vẻ thảm não:
- Em báo cho bà hay, em phải bỏ trốn thôi!
Mụ Anna hốt hoảng:
- Mày mà trốn thì tao sẽ nhận án một mình sao, không được!
Ba Búa lạnh lùng nói:
- Mọi chuyện do bà gây ra thì bây giờ bà phải một mình gánh chịu thôi!
Nói xong, anh ta còn lấy trong túi ra một bịch giấy. Đặt trước mặt mụ, anh ta nói:
- Đây là thang thuốc độc của bà đặt mua để đề phòng con Kiều Mi chưa chết thì cho uống thêm. Nay không còn dùng nữa thì tôi trả lại cho bà để… bà có dùng thì dùng! Đây, cả địa chỉ bà thầy chuyên phá thai nữa, bà giữ lấy!
Anh ta bỏ đi nhanh khiến cho mụ Anna có muốn gọi lại cũng không còn kịp nữa.
Sắc mặt đầy phấn son của mụ giờ đây cũng không che nổi sự nhợt nhạt vì biến sắc, cho nên trông mụ ta rất thảm hại…
Khi mụ ta bước qua sàn nhảy để ra về thì nhìn thấy Kiều Mi vẫn đang nhảy nhót tưng bừng. Cô nàng trông thấy và nheo mắt với mụ, như cố tình chọc tức! Mụ ta vẫn còn cái máu ác trong người, nên trợn mắt nghiến răng:
- Tao mà ăn tươi nuốt sống được mày lúc này tao sẽ nuốt ngay! Đồ… đồ…
Tự nhiên mụ cảm thấy cổ họng mình có chất nhờn tràn lên, rồi không ngăn được nó trào ra khóe miệng: Máu!
° ° °
Bà Sanh quá bất ngờ khi thấy Ngọc Diện tay ôm một đứa trẻ sơ sinh từ ngoài bước vào. Bà trố mắt:
- Con ai vậy?
Ngọc Diện với thái độ bất thường, đang nhìn thẳng vào bà, giọng rõ ràng:
- Nó là con của tôi. Nó sống được nhờ tôi uống thuốc phá thai!
- Diện, mày…
Bà Phát Sanh nghĩ đứa con nuôi của mình bị tâm thần:
- Mày ăn nhằm thứ gì mà kỳ vậy Ngọc Diện?
Giọng cô nàng vẫn bình tĩnh:
- Con tỉnh táo đây bà. Hôm nay con muốn nói ra một sự thật, mà có lẽ nghe xong bà sẽ ngạc nhiên lắm. Con chỉ xin bà nghĩ tới công chữa hết bệnh cho bà và ông mà tha cho những gì con phạm phải…
Lời cô ta càng nói càng bí hiểm, nên bà Sanh gắt lên:
- Có gì con nói đại đi, lòng vòng hoài!
Ngọc Diện đặt đứa bé xuống, vừa nhìn nó và hỏi:
- Bà coi nó có giống con không?
Liếc nhìn sang đứa bé, bà nói đại:
- Giống.
- Còn giống ai nữa?
Bà Sanh nói đại lần nữa:
- Không lẽ nó giống tao!
Không ngờ Ngọc Diện cười to và nói:
- Giống bà thì không, nhưng nó… giống ông chủ!
Câu nói này một lần nữa khiến bà Sanh giật mình, bà nhìn sững đứa trẻ và thảng thốt kêu lên:
- Nó… nó giống thật!
Giống nhất là cái mũi lân và hai dái tai dài, trông chẳng khác ông Phát Sanh chút nào!
- Sao… sao lại như vậy?
Cô nàng lạnh lùng nói:
- Bởi nó là giọt máu của ông thì phải giống cha nó chứ sao!
- Kìa, con Diện…
Bà đứng dậy nhìn vào đứa bé lần nữa, rồi hỏi lớn:
- Có phải ai đó bảo mày ẵm đứa nhỏ này về nằm vạ đây không?
Giọng của Diện vẫn đều đều:
- Nó là con của ông thì giao lại cho ông nuôi, đó là điều hợp lý.
Bà Sanh thét lên:
- Mẹ nó đâu?
Vẫn giọng bình thản:
- Là con đây. Bà nhĩn kỹ con coi.
Bà Sanh ngẩng lên nhìn và bà hốt hoảng khi thấy trước mắt mặt mình giờ đây không phải là Ngọc Diện nữa, mà là… một cô gái khác!
- Bà ngạc nhiên cũng phải, bởi bà chưa một lần gặp tôi! Xin tự giới thiệu, tôi là… Kiều Mi, người tình của ông Phát Sanh!
Nếu như thường khi thì bà Sanh đã gầm lên, nhào tới cấu xé kẻ trước mặt mình. Nhưng bây giờ bà lại đứng bất động, mặt tái mét!
- Bà đừng ghen, cũng đừng làm ầm ĩ. Bởi tôi tuy có lỗi là giành chồng với bà, nhưng tôi lại có hai công lớn: Công thứ nhất là sinh cho ông nhà một đứa trẻ kháu khỉnh, ngoan hiền, chính đứa bé này về sau sẽ nối dõi tông đường, thừa kế xứng đáng cho dòng họ này, chứ không phải là thằng anh cả trác táng, phá của Hai Sung đâu! Công thứ hai là đã cứu cho tài sản nhà này không bị mất về tay mụ Anna Kiều. Bà nhớ vụ ông bị vu cáo vừa rồi không, ai đã cứu nhà này?
- Tôi… tôi…
- Chắc bà nghe kể lại rồi, chính nhờ sự xuất hiện của tôi đã làm đảo lộn hết mọi mưu mô của bọn người xấu, hóa giải được chuyện ông Phát Sanh giết người chôn xác ở ngoài vườn…
- Chuyện đó là âm mưu của con Anna Kiều?
- Âm mưu thì có, nhưng với bằng chứng là cái xác trong vườn, thử hỏi làm sao ông nhà thoát tội?
Bà Sanh lớn tiếng:
- Nhưng tôi đã đào mồ lên rồi, không có xác nào dưới đó! Và bằng chứng là cô vẫn còn sống nhăn ra đây, lấy gì buộc tội chồng tôi chứ!
Kiều Mi cười gằn:
- Bà vẫn tự tin quá đáng. Vậy bây giờ bà có dám ra xem ngôi mộ lần nữa không?
Bà Sanh phát bực lên:
- Tôi không rảnh!
Nhưng Kiều Mi đã đứng lên và nói như ra lệnh:
- Đi ra xem!
Tự dưng bà Sanh ngoan ngoãn bước theo. Đến nơi, đã thấy nấm mộ đất đã được đào lên sẵn, chỉ có cái thùng giấy là còn đậy nắp.
Kiều Mi chỉ tay và nói:
- Bà có muốn xem cái thi thể trong thùng không?
Bà Sanh hơi khựng lại, đứng im. Bất ngờ, Kiều Mi đá chân một cái, nắp thùng giấy bật tung ra, và… trong đó có một thi thể phụ nữ!
Và còn bất ngờ hơn khi bà Sanh nhìn kỹ và la lên:
- Con Ngọc Diện!
Người nằm chết trong thùng đúng là Ngọc Diện! Giọng của Kiều Mi vang lên:
- Ngọc Diện cũng chính là tôi. Tôi là Ngọc Diện. Và xin nói ngay để bà biết, tôi thật sự đã chết rồi, chết đúng là do uống thuốc phá thai. Nhưng có điều là khi chết hồn phách tôi không tiêu diêu được bởi cái bào thai chưa tới số. Tôi phải sanh cho được đứa con, gửi nó lại cho bà nuôi giùm, bởi dẫu sao nó cũng là giọt máu của chồng bà! Vừa qua, cám cảnh ông đã giúp tôi nhiều khi sống, cho nên tôi đã hiện về và giải oan cho ông, cứu nhà bà không bị phá sản. Bây giờ nhiệm vụ tôi đã xong, tôi xin kiếu!
Dứt lời, cô ta thoắt một cái đã biến mất! Nhìn lại thì trong thùng giấy cũng chẳng còn xác Ngọc Diện.
- Cô… cô…
Bà Phát Sanh đứng im như bị trời trồng…
Hết.