Ngày Của Kiến Chương 211-215


Chương 211-215
Lỗ hổng

Sau ba ngày an dưỡng, giờ 103 đã hoàn toàn bình phục. Nó đã ăn được gần như bình thường trở lại (thậm chí còn ăn được cả mấy mẩu thịt châu chấu và ít ngũ cốc luộc nữa). Hai râu nó cử động bình thường. Nó thường xuyên liếm láp các vết thương của mình để xóa bỏ lớp keo cũng như tẩy trùng các vết thương ấy bằng nước bọt.

Arthur Ramirez đã cho chuyển bệnh nhân của mình vào một cái hộp bìa đệm đầy bông thấm nước để tránh va chạm xóc nảy. Ngày nào ông cũng ghi lại những tiến bộ trông thấy. Cái chân bị gãy không hoạt động tốt lắm nhưng 103 vẫn đứng được hết sức cân bằng.

- Nó cần luyện tập để tăng sức cho năm chân kia, Jacques Méliès nhận xét.

Anh có lý. Arthur đặt 103 lên một chiếc thảm lăn nhỏ và lần lượt từng người cho nó chạy bộ trên đó để nó luyện thêm cơ đùi.

Giờ đây con kiến lính đã phục hồi đủ để tiếp tục các cuộc tranh luận.

Thế nên mười ngày sau tai nạn, họ quyết định đã đến lúc tổ chức một chuyến đi nhằm cứu Jonathan Wells và các bạn đồng hành của anh.

Jacques Méliès triệu tập Emile Cahuzacq và ba cảnh sát dưới quyền mình. Laetitia Wells và Juliette Ramirez cũng cùng đi. Arthur vì quá yếu lại thêm lo lắng nhiều mấy ngày qua nên chọn cách an tọa trong ghế bành đợi họ trở về.

Họ mang theo nào cuốc nào xẻng. 103 ở đó dẫn đường họ. Rừng Fontainebleau thẳng tiến!

Các Ngón Tay của Laetitia đặt con kiến xuống cỏ. Để chắc chắn là không bị lạc nó, cô đã buộc một sợi nylon quanh khớp bụng dưới của nó. Nói cách khác thì là một sợi xích.

103 hít ngửi hơi khói xung quanh và chĩa râu về hướng cần đến.

Bel-o-kan đi đường này.

Để đi nhanh hơn, các Ngón Tay nhấc nó lên và mang nó đến chỗ xa hơn. Nó chỉ cần vẫy vẫy các bộ phận phụ cảm ứng là đủ để mọi người hiểu nó cần những điểm mốc mới. Thế là họ lại đặt nó xuống đất còn nó lại chỉ đường.

Sau một giờ đi bộ, họ băng qua một con suối rồi dấn bước vào một nơi đầy bụi rậm. Họ buộc phải đi rất chậm để 103 có thể theo kịp những đường ray tỏa mùi phù hợp.

Thêm ba tiếng nữa và họ nhìn thấy xa xa trước mặt là một hòn đất to chất đầy cành cây.

Con kiến thông báo họ đã tới nơi.

- Vậy đó là Bel-o-kan ư? Méliès ngạc nhiên hỏi, trong tình huống khác, chắc anh chẳng thể nhận ra nổi cái gò này.

Họ rảo bước.

- Giờ thì sao thưa sếp? một cảnh sát hỏi.

- Giờ thì ta đào thôi.

- Nhưng đừng làm hỏng thành phố, đặc biệt đừng làm hỏng thành phố nhé, Laetitia vừa nhấn mạnh vừa giơ một Ngón Tay đầy đe dọa lên. Đừng quên là chúng ta đã hứa với 103 sẽ không làm hại đô thị của nó.

Thanh tra Cahuzacq suy ngẫm vấn đề.

- Được thôi, vậy hãy đào ngay bên cạnh. Nếu chỗ này rộng, ta sẽ đào đúng phải đường ngầm và nếu vẫn chưa được, ta sẽ lại tiếp tục đào xiên xuống để vòng qua tổ kiến.

- Đồng ý! Laetitia nói.

Họ đào như những tên cướp biển đang truy tìm một kho báu được chôn trên một hòn đảo. Người mấy viên cảnh sát nhanh chóng phủ đầy đất và bùn, nhưng xẻng của họ vẫn chưa chạm phải đá.

Đội trưởng động viên họ tiếp tục.

Mười mét, mười hai mét mà vẫn không thấy gì. Lũ kiến, chắc chắn là kiến lính Bel-o-kan, chạy đến ngó ngàng tin tức, rất lo lắng vì không hiểu điều gì gây ra những cơn rung lắc kinh khủng như vậy xung quanh Cấm Thành, đến mức các hành lang bao quanh cũng trở nên lung lay.

Emile Cahuzacq tặng chúng mật ong để trấn an chúng.

Các cảnh sát bắt đầu thấy mệt khi phải sử dụng cuốc xẻng. Để rồi rốt cuộc họ cảm giác như đang đào huyệt mộ của chính mình, nhưng sếp của họ có vẻ rất quyết tâm đi đến cùng nên họ chẳng còn lựa chọn nào khác.

 

Cư dân Bel-o-kan càng lúc càng đổ ra đông hơn quan sát họ.

Đó là các Ngón Tay, một con kiến thợ phát ra, nó vừa từ chối mật ong vì nghĩ mật ong có độc.

Các Ngón Tay đến trả thù cuộc thập tự chinh của chúng ta!

 

Juliette Ramirez hiểu điều gì khiến những sinh vật bé bỏng ấy xáo loạn như vậy.

- Nhanh lên! Phải bắt tất cả chúng lại trước khi chúng kịp phát tín hiệu báo động.

Cùng Laetitia và Méliès, bà ném chúng kèm nào đất nào cỏ vào những cái hộp giam trên đó bà đã kịp xịt pheromon Các bạn hãy bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Rõ ràng cách đó tỏ ra hiệu quả. Không còn thấy bất kỳ động cựa nào trong các hộp nữa.

- Dù sao chúng ta cũng phải đào nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ bị toàn bộ các đội quân trong Liên bang bâu khắp lưng đấy, nữ vô địch “Bẫy suy tưởng” nói. Khi ấy, tất cả các bình xịt pheromon trên thế giới đều không đủ để ngăn cản được chúng.

- Bà đừng lo lắng nữa, một trong số các cảnh sát lên tiếng. Xong rồi. Thấy có vẻ đến chỗ trũng rồi. Hẳn chúng ta đang đứng phía trên cái hang.

Anh ta hú lên:

- Hú, có ai dưới đó không?

Không có tiếng trả lời. Họ dùng đèn pin chiếu xuống.

- Cứ như một nhà thờ ấy, Cahuzacq nhận xét. Tôi chẳng thấy ai cả.

Một viên cảnh sát mang theo dây rồi buộc vào một thân cây và mang đèn pin trèo xuống. Cahuzacq đi theo anh ta. Từng người một, họ đi qua các phòng rồi kêu vọng lên chỗ những người còn lại:

- Xong rồi. Tôi tìm thấy họ rồi. Họ hoàn toàn có vẻ còn sống nhưng họ đang ngủ.

- Ồn ào như vậy mà họ vẫn ngủ thì thật khó tin. Nếu ồn thế mà họ không thức có nghĩa là họ chết rồi.

Jacques Méliès đích thân mình trèo xuống. Anh soi sáng căn phòng và ở đó, anh ngạc nhiên phát hiện ra một đài phun nước, thiết bị tin học và những cỗ máy chạy điện đang kêu ro ro. Anh bước về phía phòng ngủ, định lay một trong mấy người đang nằm đó nhưng chợt lùi lại vì cảm giác như mình vừa lướt chạm qua một bộ xương hơn là một cánh tay.

- Họ chết rồi, anh nhắc lại.

- Không phải đâu...

Méliès giật nảy mình.

- Ai nói vậy?

- Tôi, một giọng yếu ớt thì thầm.

Anh quay lại. Phía sau anh, một cơ thể mảnh mai đứng lên, dựa vào tường.

- Không, chúng tôi chưa chết, Jonathan Wells chống tay làm điểm tựa và nói rành rọt. Chúng tôi đã thôi chờ đợi các anh.

Họ nhìn nhau. Jonathan Wells không chớp mắt.

- Các anh không nghe thấy tiếng đào bới à? Jacques Méliès hỏi.

- Có, nhưng chúng tôi thích ngủ đến thời khắc cuối cùng hơn, giáo sư Daniel Rosenfeld nói.

Tất cả bọn họ cùng đứng dậy. Nom họ thật gầy guộc và điềm tĩnh.

Các cảnh sát hết sức ấn tượng. Mấy người kia trông không còn giống con người nữa.

- Chắc các anh đói khủng khiếp!

- Không, chúng tôi sẽ không ăn ngay đâu, điều đó có thể giết chết chúng tôi mất. Chúng tôi đã dần quen sống ở đây, nơi rất ít tiện nghi.

Emile Cahuzacq không tin nổi vào các giác quan của mình.

- Nhìn xem!

Những con người dưới lòng đất thư thả mặc đồ rồi bước đi. Họ khẽ lùi lại khi nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Ánh sáng ấy quá gắt đối với họ.

Jonathan Wells tập hợp một số người trong nhóm sống dưới đất của mình lại. Họ tạo thành một vòng tròn và Jason Bragel đặt ra câu hỏi mà ai nấy đều vẫn từng đặt cho mình:

- Chúng ta đi hay ở lại?

212. BÁCH KHOA TOÀN THƯ

VITRIOL: “Vitriol” là một tên gọi khác của axit sunfuric. Bấy

lâu nay người ta cứ tưởng “vitriol” có nghĩa là “làm cho trở nên mờ đục”. Thế nhưng nghĩa của từ này lại bí hiểm hơn nhiều. “Vitriol” được cấu tạo từ những chữ cái đầu tiên của một công thức cơ bản tồn tại từ thời Cổ đại. V.I.T.R.I.O.L.: Visita Interiora Terrae (chuyến thăm lòng Trái đất) Rectificando Occultem Lapidem (và khi chỉnh lại chính bản thân bạn sẽ tìm ra viên đá được cất giấu).

Edmond Wells,

Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, quyển II.

213. CHUẨN BỊ

Xác Chli-pou-ni ngự trị căn phòng dành cho kiến chết, lũ kiến hữu thần đã đặt nó ở đó.

Không còn kiến chúa đẻ trứng, Bel-o-kan có nguy cơ tuyệt chủng. Cần phải có ngay một kiến chúa cho bầy kiến đỏ hung. Một kiến chúa duy nhất thôi, nhưng phải là một kiến chúa.

Con nào cũng biết điều này, dù là hữu thần hay vô thần giờ cũng sẽ phải cứu Cấm Thành. Dù mùa đã qua, nhưng việc tổ chức Lễ hội Phục sinh lúc này là hết sức quan trọng.

Chúng tập hợp các kiến công chúa lỡ thì chưa bay giao phối hồi tháng Bảy lại. Chúng vây dồn những con đực ngốc nghếch không biết cách ra khỏi Cấm Thành trong những ngày bay giao phối. Chúng chuẩn bị cho những con này.

Giao phối lúc này là việc làm cần kíp để cứu thành phố.

Dù các Ngón Tay có là chúa trời hay không thì toàn bộ cư dân Bel-o-kan cũng sẽ chết nếu ba ngày nữa chúng không có kiến chúa đẻ trứng.

Thế nên chúng cho các kiến công chúa ăn đầy nước mật sâu ngọt lịm để khiến chúng trở nên năng động khi thực hiện hành vi yêu đương. Chúng kiên nhẫn giải thích cho những con đực thiểu năng về diễn biến một cuộc bay giao phối.

Trong không khí nóng nực buổi trưa, cả đám tụ hết lại trên đỉnh Cấm Thành. Từ hàng thiên niên kỷ nay, Lễ hội Phục sinh vẫn luôn tạo ra khung cảnh hoan hỉ như vậy nhưng năm nay, nó còn mang ý nghĩa sống còn đối với cả cộng đồng đang trong tình trạng nguy hiểm nữa. Chưa bao giờ bay giao phối lại được mong chờ đến vậy!

Cần có một kiến chúa sống sót hạ cánh xuống Bel-o-kan.

Ồn ào tỏa mùi. Đám kiến công chúa ở đó, trong bộ váy cưới chỉ có hai cánh trong suốt. Các kiến pháo binh đã đứng sẵn vào vị trí bảo vệ Cấm Thanh phòng trường hợp lũ chim có ý định xán tới.

214. PHEROMON Động vật học

Pheromon: Động vật học

Chủ đề: Các Ngón Tay

Kiến tiết dãi: 103 683

Năm: 100 000 667

GIAO TIẾP: Các Ngón Tay giao tiếp với nhau bằng cách phát những rung động âm thanh qua miệng. Các rung động này được thẩm thấu bởi một màng tự do thẩm thấu đặt dưới đáy của mấy cái lỗ bên cạnh đầu. Màng này nhận âm thanh, biến chúng thành các xung động điện. Sau đó não sẽ mang ý nghĩa đến cho các âm thanh ấy.

SINH SẢN: Các Ngón Tay cái không có khả năng chọn giới tính, đẳng cấp hay thậm chí hình dáng ấu trùng của mình. Mỗi Ngón Tay chào đời là một điều ngạc nhiên.

MÙI: Các Ngón Tay tỏa mùi hạt dẻ.

THỨC ĂN: Đôi khi các Ngón Tay ăn không phải vì họ đói mà vì họ buồn chán.

VÔ TÍNH: Không có Ngón Tay vô tính, chỉ có Ngón Tay đực và Ngón Tay cái. Họ cũng chẳng có con chúa đẻ trứng.

KHIẾU HÀI HƯỚC: Các Ngón Tay có một thứ tình cảm hoàn toàn xa lạ với chúng ta, họ gọi đó là “khiếu hài hước”. Tôi không thể hiểu đó là gì. Nhưng nghe có vẻ rất thú vị.

SỐ LƯỢNG: Các Ngón Tay đông đúc hơn chúng ta vẫn tưởng. Họ xây khoảng mười hai đô thị trên khắp thế giới, mỗi đô thị gồm gần một nghìn Ngón Tay. Theo đánh giá của tôi, hẳn phải có mười nghìn Ngón Tay trên Trái đất.

NHIỆT ĐỘ: Các Ngón Tay được trang bị hệ thống điều hòa nhiệt nội bộ cho phép họ giữ ấm cơ thể ngay cả khi nhiệt độ của thế giới bên ngoài rất thấp. Hệ thống này giúp họ có thể hoạt động được về đêm và vào mùa đông.

MẮT: Các Ngón Tay có mắt chuyển động so với phần còn lại của bộ não.

BƯỚC ĐI: Các Ngón Tay bước đi cân bằng trên hai chân. Họ chưa kiểm soát được trọn vẹn tư thế này, tư thế còn tương đối mới trong quá trình tiến hóa sinh lý của họ.

BÒ SỮA: Các Ngón Tay vắt sữa bò (loài động vật to lớn) cũng giống như cách chúng ta vắt sữa rệp.

215. TÁI SINH

Họ quyết định đi. Họ rất đáng kính. Họ không hấp hối cũng chẳng bệnh tật. Họ chỉ yếu. Rất yếu thôi.

- Ít ra họ cũng có thể cảm ơn chúng ta, Cahuzacq nói thầm.

Alain Bilsheim, đồng nghiệp của ông nghe thấy:

- Mới năm ngoái chúng tôi còn phải nịnh nọt ông mà. Giờ thì là quá sớm hoặc quá muộn rồi.

- Nhưng dù sao chúng tôi cũng cứu sống các anh!

- Cứu sống khỏi cái gì cơ?

Cahuzacq tức giận.

- Trong đời mình, tôi chưa từng chứng kiến thái độ nào vô ơn thế này! Rồi cũng đến lúc anh phải kinh tởm khi đi giúp đồng loại mình...

Ông nhổ nước bọt lên đất nền ngôi đền ngầm.

Từng người một trong số mười bảy người bị giam cầm đi lên bằng chiếc thang dây. Mặt trời khiến họ lóa mắt. Họ hỏi xin băng đô để bảo vệ mắt. Họ ngồi bệt xuống đất.

- Mọi người hãy kể đi! Laetitia reo lên. Hãy nói cho em biết, Jonathan! Em là Laetitia Wells, em họ của anh, con gái Edmond. Hãy nói cho em biết mọi người cầm cự lâu như vậy dưới lòng đất bằng cách nào.

Jonathan Wells trở thành phát ngôn viên của cộng đồng:

- Bọn anh chỉ đơn giản là quyết định sống và chung sống cùng nhau, vậy thôi. Bọn anh không muốn nói về chuyện đó quá nhiều, xin lỗi em.

Bà cụ Augusta Wells đứng chênh vênh trên một phiến đá. Bà đang ra hiệu từ chối đám cảnh sát.

- Không nước, không thức ăn. Hãy mang cho chúng tôi chăn thôi vì ra ngoài chúng tôi rất lạnh, bà khẽ bật cười và nói thêm, chúng tôi gần như chẳng còn tí mỡ nào để tránh rét.

Laetitia Wells, Jacques Méliès và Juliette Ramirez cứ ngỡ họ sẽ phải cứu những kẻ đang hấp hối. Nên giờ họ cũng chẳng biết rõ phải cư xử với những bộ xương điềm tĩnh kia thế nào, những bộ xương tỏ ra rất bề trên với họ.

Họ đưa mười bảy người ấy lên ô tô, lái xe đến bệnh viện để khám tổng quát và biết được là tình trạng sức khỏe của những người này còn tốt hơn điều họ e ngại. Dĩ nhiên mười bảy người ấy đều thiếu đủ thứ vitamin và protein nhưng họ không bị chấn thương, dù bên ngoài hay bên trong cũng chẳng bị tổn hại tế bào.

Như một bức thông điệp thần giao cách cảm, một câu nói lướt qua đầu Juliette Ramirez:

Họ trồi lên từ lòng đất giàu dinh dưỡng như những đứa trẻ sơ sinh kỳ lạ mang trong mình nhân loại mới.

Vài giờ sau, Laetitia Wells nói chuyện với bác sĩ tâm lý khám cho những người vừa thoát nạn này.

- Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, ông nói. Họ hầu như không nói. Tất cả bọn họ đều mỉm cười với tôi như thể họ coi tôi là thằng ngốc, điều này thường hay khiến người ta khó chịu, tôi phải thừa nhận thế. Nhưng đáng ngạc nhiên nhất là hiện tượng kỳ quặc này lại khiến tôi dễ chịu. Ta cứ chạm vào một người là những người còn lại cảm nhận được cử chỉ của ta, như thể họ thuộc về cùng một tổ chức vậy. Và chưa hết đâu nhé!

- Còn gì nữa?

- Họ còn hát nữa.

- Họ hát ư? Méliès hốt hoảng. Chắc ông nghe không rõ rồi, có lẽ đó là bởi họ khó lòng quen lại được với ngôn từ hoặc...

- Không. Họ hát, nghĩa là họ phát ra những âm thanh khác nhau để rồi tất cả cùng hội tụ lại ở một nốt nhạc và giữ nốt nhạc ấy rất lâu. Nốt nhạc duy nhất ấy khiến cả bệnh viện rung lên và rõ ràng mang lại cho họ sự tự tin.

- Họ hóa điên mất rồi! viên đội trưởng thốt lên.

- Nốt nhạc ấy có lẽ là một âm thanh tập hợp, như những bài lễ ca vậy, Laetitia gợi ý. Bố em từng quan tâm rất nhiều đến chuyện này.

- Âm thanh tập hợp dành cho con người, giống như mùi là tín hiệu tập hợp dành cho tổ kiến ấy, Juliette Ramirez nói thêm.

Đội trưởng Jacques Méliès có vẻ lo lắng.

- Nhớ là đừng nói ai nghe những chuyện này nhé và hãy để tôi cách ly thế giới xinh đẹp này ra riêng đã cho đến khi có lệnh mới.

Hết chương 215. Mời các bạn đón đọc chương 216!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/40122


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận