Ngày Hôm Qua Đã Từng Chương 3-4


Chương 3-4
Ròng rã cả ngày trời cuối cùng cũng tìm được chỗ trọ…hận cái trường…dám chuyển nó ra học tuốt ngoài quận 12…

Đến SG!Chưa gì SG đã chào đón nó bằng một cơn mưa nặng hạt.Đứng trú mưa trên nhà chờ xe bus mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Lúc nói lên đây dù mẹ có gửi cho nó cả 1 cái sớ táo quân đầy đủ địa chỉ và các số điện thoại của bà con trên này nhưng nó gạt phắt đi:

- Mẹ để con tự lo. Con ko thích làm phiền bà con nào hết. – Thực ra đúng là
nó chẳng cần mẹ nó phải lo lắng gửi gắm gì ai hết, nó chúa ghét gửi gắm bà con cô

bác, từ nhỏ nó cũng đã sống xa gia đình, việc đi học, đi thi và giờ nhập học cũng tự một mình nó đi chứ chẳng cần cha mẹ đưa đón, lo lắng chuyện ăn ở gì hết (có bác lo dc rồi =)) ).

Sài gòn trời mưa nhưng cũng ôn ào và náo nhiệt, nó cũng ko lạ lẫm lắm vì nó cũng từng sống từ nhỏ ở thành phố Cần Thơ rồi mà. Bụng đói cồn cào, miệng thì rủa thằng anh bạn cả buổi trời chưa thấy ra đón nó mặc dù chửi muốn nát cái điện thoại. Xung quanh là âm thanh hỗn tạp của những người bán hàng rong, những người xe ôm chèo kéo khách và cả tiếng gọi nhau í ới của mấy anh chị trong màu áo xanh đang tiếp sức giúp đỡ cho những thằng sinh viên ngoại tỉnh lên SG nhập học như nó.Nó mĩm cười vì nó cũng sắp là sinh viên rồi chứ bộ, năm sau nó sẽ thử khoác lên người màu áo xanh ấy để thử cảm giác sinh viên tình nguyện ra sao (thật là gương mẫu :-“ ). Cuối cùng thằng quỷ cũng tới đón nó. Vừa tính chửi vài câu cho xả cái tức trong bụng thì phát hiện nhỏ con gái xinh xinh đứng kế bên…giờ chẳng lẽ mở cái miệng ra chửi thì mất hình tượng lắm (sinh viên gương mẫu mà) nên nó nhẹ giọng.

- Sao giờ mới tới mậy…chờ 2 tiếng rồi đó ba

- Mưa đường ngập dzữ quá bị chết máy – thằng bạn nó hiền và tốt bụng nên nghe tin nó sắp lên SG thì call kiu để nó giúp đỡ 1 time. Nó ko thích phiền ng thân nhưng vì nó thích bạn bè nó hơn, dù gì bạn bè cũng thoải mái hơn.

- Hả! Thành phố lớn mà ngập hả mậy – chưa sống SG sao biết dc =)) có mà


bơi được luôn ấy chứ giỡn à

- Hơ hơ rồi mày sẽ biết. Thôi giờ về nhà tau cất đồ đạc rồi tau dẫn ra chỗ tau
làm ăn luôn.

Vậy là hai thằng vật nhau trên chiếc xe cà tàng thằng bạn đặc biệt mượn của bà chủ
chỗ làm của nó để đón tân sinh viên. Về đến phòng trọ thì 2 thằng ướt như chuột lột, đồ đạc đầy mùi bùn đất, mùi hôi của nước ngập quá đầu gối.

- Mày để đồ đó tau dẹp cho. Đi tắm trước đi rồi ra quán tau làm ăn.

Nó chọn đại 1 bộ quần áo rồi chui vào nhà tắm. Chợt phát hiện trong phòng có đồ
của con gái. Nó giật mình hỏi thằng bạn.

- Ê Duy sao có đồ con gái trong này mậy

- Ừ đồ của chị 2 tau đó, quên nói với mày chị 2 tau lên ở học may một thời gian.

- Rồi tau ở đây có sao hok đó

- Ko sao đâu chị tau dễ lắm. Tau cũng có nói bả rồi.Tắm lẹ đi mày trễ rồi.

Tắm xong thằng Duy chở nó ra quán cơm chỗ nó làm. Bà chủ quán hiền và tốt với người làm. Ở đây làm cũng toàn là sinh viên, phụ giúp việc buôn bán, đổi lại bà chủ bao toàn bộ tiền ăn ở cũng như một khoản tiền nhỏ khác để lo chuyện học
hành hàng tháng. Chào hỏi vài câu bà chủ thấy nó hiền nên cũng vui vẻ nhận lời để nó phụ làm việc và ở đây tạm thời một thời gian chờ nhập học vì nghe nói trường có 2-3 cơ sở chưa biết nó sẽ học ở đâu nên chỉ xin ở tạm thời thôi.Lần đầu tiên bán cơm đúng là vô cùng vất vả. Nó phải chạy bàn bở hơi tai, rồi gói hợp cơm, cho
canh vào bọc…Làm ở đây nó học được nhiều thứ lắm. Ngay cả cách cho canh vào bọc làm sao cho gọn mà ko bị đổ phỏng tay, việc buột canh buột nước mắm cũng phải có tập luyện nhiều lần, rồi cách tiếp đãi khách, cách tính tiền, dọn bàn vì quán cơm là nhiều thành phần khác nhau đến nên nó còn học được cách quan sát, cách nói chuyện rất có ích cho việc học sau này. Làm tuy mệt nhưng nó vẫn vui vẻ vì chủ yếu nó làm để học hỏi chứ ko phải làm để kiếm tiền. Trở lại chiều hôm đó nó về lại nhà trọ với cả tấm thân mõi nhừ. Thằng Duy đi tắm, còn nó thì nằm tự xoa bóp tay chân. Có tiếng bước chân ngoài cửa phòng. Rồi một người con gái mở cửa bước vào – nó đoán chắc đây là chị thằng Duy – Chị nó cũng ko xynh lắm nhưng

nó cũng phải sững người vài giây (để tịnh tâm) vì chị nó mặc đồ *********y quá.Sau này nó mới biết chị thích mặc đồ ngắn vì SG thực sự rất nóng.

- Em là M phải ko? – chị Lan cười tươi bước vào ngồi trước mặt nó

- Dạ dạ chị Lan phải hok chị – nó hơi lung túng vì chị ấy ngồi sát nó quá với lại mùi hương con gái của chị Lan làm nó cũng hơi hơi nóng trong người

- Em lên hồi nào. Thằng Duy đâu..em ăn uống gì chưa?

- Dạ nó đang tắm. Hồi nảy em có ăn cơm ngoài quán bà chủ rồi

- Quán cô Sương hả em – chị Lan vừa hỏi vừa mở cái bịch trắng đang cầm trên tay ra

- Dạ phải chị…

- Em lấy cho chị mấy cái ly trên bàn. Chị mua dc 2 ly chè thái nè em ăn với chị cho vui.Tính mua cho 2 chị em à mà giờ có em nửa nên thằng kia cho nó nhịn chị em mình ăn hen.

Thằng kia đang tắm nghe có người cúp phần ăn nó la như heo bị chọc tiết

- Ế ế bậy bưởi…

- Im liền thằng kia bửa nay có khách ráng nhịn đi con – chị Lan cười ha hả

- Cái đồ trọng sắc khinh thân – thằng kia hậm hực.

Nói thì nói dzậy chứ rồi bả cũng đổ chè ra 3 ly chia cho 3 người. Vừa ăn vừa xem tivi vừa nghe 2 chỉ em bả tám trên trời dưới đất, toàn mấy câu chuyện nó hổng biết đâu cua tai nheo gì hết, thôi thì ma mới ngồi im hợp chợ vậy (thiếu con vịt thì phải).Ngồi được chút thì ông bạn trai bả ghé qua, mua cho cả đám bịch mận với ổi. Vậy là lại họp chợ tại phòng.Nó thì ngồi im xem tivi, thi thoảng dc chị Lan đưa
cho miếng mận, miếng ổi ăn và trả lời mấy câu hỏi xã giao của chị Lan với anh Toàn (bạn trai chị Lan).Nói chung mọi người rất thân thiết vui vẻ, anh Toàn cũng dễ gần, sau này 2 anh em hợp nhau ở chỗ khoái coi đá banh, khuya khuya có MU

đá là 2 anh em lại dẫn nhau ra caffe coi la cho đã.Anh Toàn về, cả đám cũng chuẩn bị đi ngủ. Thằng Duy quăng cái gối vào mặt nó sắp xếp chỗ ngủ

- Tau nằm trong cùng, mày nằm giữa chia cái mền với bả đi ha

- Cái gì tau nằm giữa hả….Nó la lên ngạc nhiên.Vì ban đầu nó cứ nghĩ nó là người lạ, chị là con gái thì thẳng Duy phải nằm giữa mới đúng chứ.

- Ừ tau quen nằm trong rồi. Mày cứ nằm giữa đừng có ngại.

- Nhưng mà…tau….Nó vẫn giả bộ lúng túng

- Chị hok có ăn thịt em đâu mà sợ – chị Lan vừa cười bước trong wc ra.

Chap 4

Đêm đó nó ko thể ngủ yên được.Ko phải lần đầu nó nằm ngủ kế con gái nhưng mà
nằm giữa ko quen, lại bị đụng chạm vào người chị, nó sợ xoay trở mình mà lỡ
đụng vào người chị thì bị ko nên. Dù gì nam nử thụ thụ bất nên thân. Nhưng mà cái
cảm giác nằm kế một thân hình *********y như thế này thì ko tránh khỏi cảm giác rạo rực trong người, lâu lâu chị xoay người lại chạm vào nó, làn da mát lạnh khiến nó cứ y như có luồng điện chạy vụt qua người vậy. Nhắm mắt ngủ dc chút lại giật mình thức, và cứ y như mỗi lần thức giấc là lại thấy chị Lan càng nằm sát nó hơn.Lại phải xích qua thằng bạn, cái phòng thì nhỏ xích hoài cũng ko được nên cuối cùng nó đành nằm 1 kiểu, tay chân đều hok dám cử động (kiểu này mà tới sáng chắc thành nhân tượng luôn quá). Vậy là nó cố gắng đẩy đẩy chị ra ngoài, vô tình chị thức, mĩm cười rùi tự lăn ra….nhưng ngủ dc một chút là đâu lại vào đấy…cứ như vậy tới sáng @@ mất ngủ trầm trọng.

Sáng dậy, thằng Duy thì chạy ngay ra quán phụ dọn quán,còn nó thì bà chủ nói chỉ ra phụ vào buối trưa và chiều tối ngay giờ đông khách thôi, còn mấy lúc khác thì dư người làm rồi để mấy đứa làm ăn lương nó làm. Còn nó vì đêm qua mất ngủ
nên giờ nằm hoài hông mở mắt dậy nổi. Tự nhiên có cảm giác hơi lạ lạ, mở mắt ra thì thấy chị Lan nằm quay mặt về phía nó chăm chú nhìn. Nó giật mình hỏi

- Bộ bộ mặt em dính gì hả sao nhìn em dzữ vậy

- Uhm…nhìn bộ mặt mất ngủ của em kìa, ngố quá ông tướng (bà làm tui mất ngủ chứ ai nửa :-w)

- Ừ ừ tại lạ chỗ em ngủ hok dc.

- Vậy em ngủ thêm chút đi. Để chị thay đồ chạy ra chợ mua đồ ăn sáng cho.

- Thôi thôi chị để em đi. Ai làm dzậy bao giờ

- Thôi đi ông tướng biết đường hok đòi đi. Nằm ngủ đi chị mua xíu à đừng có ngại.Em ăn gì

- Dạ dạ gì cũng dc chị

Chị lan cười vui vẻ khép cửa phòng đi.Nó nằm thờ phào vì.Mệt óc thiệt, cả đêm bị áp chế tinh thần dzữ quá. Mệt nên nó ngủ lúc nào ko hay Được một chút thì chị Lan đánh thức nó dậy để ăn sáng.

- Chị hok đi làm hả chị

- Uhm chị học may…lâu lâu ra tiệm thôi còn lại ở nhà tập may em. Còn em chừng nào vô học.

- Dạ mùng 5 vào nhận lớp.

- Ủa còn hai mấy ngày sao em lên sớm vậy

- Dạ em lên sớm để tìm chổ trọ rồi tìm việc làm

- Chà lo xa quá hen. Chưa gì tìm việc làm rồi

- Uhm em làm để học hỏi kinh nghiệm à

- Vậy hả. Giỏi quá ta. Thôi em ở đây luôn với 2 chị em chị đi cho tiện. Kiếm
đâu xa nửa

- Dạ em cũng hok biết. Tại chưa biết trường chuyển em học ở cơ sở nào nửa chị.

- Vậy sao…ừ sao cũng dc tưởng em chê chổ chị ở chớ

- Dạ hok có đâu chị. Sao em dám chê dc

- Hì hì chọc em đó.Vậy em ở đây với tụi chị chừng nào biết học ở đầu rồi tính hen.

- Dạ chắc phải vậy thui chị (bửa đó nó đúng ngoan, đầu câu luôn dạ dạ )

- Uhm thui em xuống dắt xe chở chị ra ngoài tiệm rùi lấy xe muốn đi đâu thì
thi, khi nào chị gọi em ra rước chị nha

- Hả…bộ chị hok sợ em chạy xe luôn hả

- Haha thách ông tướng lun đó. Dám chạy hok…thui dắt xe ra đi, nhớ giữ chìa khóa cẩn thận nha em mà đi luôn là chị hết vô nhà đó.

Vậy là nó chạy xe chở chị ra tiệm may ngoài chợ An Đông. Tới nới chưa gì mấy bà trong tiệm đã cười ha hả chọc

- Ê ê con Lan có trai mới kìa tụi mày – đâu đâu – trời ơi baby quá- Lan ơi
mày dụ con nít người ta hả – còn ông Toàn đâu – chết chết kỳ nào tau đốt nhà mày
– haha….(mấy bà này đúng nhiều chiện)

- …haha ừ bồ mới tau đó…đứa nào kua tau giết (ơ tui thành bồ bà hồi nào dzậy) Rồi chị Lan quay qua kiu nó về.

Đường về cũng dễ, ko đến nổi quên đường.Đang cười khì khì vì ko quên đường thì mặt nó chùn xuống. Chết lo nhớ đường đi mà quên nhớ nhà K. Chạy xe qua chạy xe lại vòng vòng mấy cái hẻm, cái nào cũng thấy quen quen mà nhà thì hổng nhớ nhà nào mới là nhà mình. Điện thoại cho chị Lan thì hok dám vì hồi nảy có mạnh miệng vỗ ngực tuyên bố làm gì có chuyện nó đi lạc được. Điện thoại cho chị Lan thì coi như dọn đồ về quê với vịt cho rồi. Đổ mồ hôi chạy vòng vòng hơn tiếng đồng hồ (gẩn hết xăng luôn) thì cái khôn nó mới trở về với chủ. Nó điện thoại cho thằng Duy hỏi đường ra ngoài quán sẵn phụ rồi trưa về chung với thằng Duy luôn. Chứ giờ mà hỏi nó nhà ở đâu thì chẳng khác nào tự vả vào mồm, về nó kể cho bà kia nghe thì bả cười cho nhục cái mặt.

Phụ quán đến gần hết khách thì trưa, nó lãnh nhiệm vụ đi đón chị Lan về, tất nhiên trước khi đi nó cũng chở thằng Duy về để nhìn mặt nhà nửa chớ. Ra tới tiệm thì lại chào đón 1 tràng chọc ghẹo của mấy người làm chung trong tiệm may. Chị Lan lên sau lưng ôm nó cứng ngắt mắt quay về phía mấy bà trong tiệm cười hì hì…Chắc là trêu mấy bà đó chứ gì…làm tự nhiên được ôm (sướng cả người).Nó siết ga chạy đi, đường Sài Gòn trưa bon chen, kẹt xe ở mấy cái đèn đỏ mún nhũn não. Chị Lan hok còn ôm cứng nó nửa mà ngồi đàng hoàng lại, miệng nói tay chỉ tùm lum thứ cho nó…mệt thì mệt bực thì bực nhưng nó vẫn phải cố dạ dạ thưa thưa trả lời mấy câu hỏi của chị Lan. Về tới nhà, nó ngủ 1 mạch tới chiều rồi ra phụ quán. Đang làm thì chị nt: “2 dua ve an com voi chi. Dung an ngoai quan. Chi moi nau canh chua cho em an ne “. Hỏi ý thằng Duy thì nó kiu về trước ăn với chị Lan, còn thằng Duy ở lại ăn tại quán rồi chở bà chủ đi mua mấy thứ linh tinh nửa. Về tới nhà chị Lan đã dọn cơm sẵn, nó chỉ việc rửa tay rồi vào ngồi ăn mà thôi….Cả buổi cơm nó ăn thì ít mà nhìn lén thì nhiều. Đầu óc cứ nghĩ linh tinh. Ăn xong lại giành nhau rửa chénvà tất nhiên nó chỉ giả bộ giành cho có thôi chứ nó chúa lười làm việc nhà mà….Thằng Duy về, lại ăn trái cây, nói chuyện linh tinh và xem tivi, hôm nay cũng thân hơn với chị Lan nên nó thi thoảng cũng góp vui vài lời. Tám chán chê thì 2 thằng đi ngủ, còn chị Lan đi ra ngoài với anh Toàn.

Đó là những ngày đầu tiên ở SG nhận được sự giúp đỡ của chị Lan và thằng Duy nó cũng vượt qua được khó khăn ban đầu. Gần đến ngày nhập học nó phải chuyển chỗ ở đến gần trường đi học cho tiện.

Ròng rã cả ngày trời cuối cùng cũng tìm được chỗ trọ…hận cái trường…dám chuyển nó ra học tuốt ngoài quận 12…Ban đầu cứ tưởng dc học ở trung tâm SG, ai dè chuyển ra đây, lẻ loi có mấy lớp học…cứ như con ghẻ ko bằng….Nhưng được cái chi phí sinh hoạt ngoài này có vẻ dễ chịu hơn so với trong trung tâm…nhà cửa, đồ ăn đều rẻ hơn nhiều…thôi thì ráng chịu 1 năm, chờ dc chuyển về trung tâm rồi quậy luôn cho nó máu.

Lớp học của nó có khoãng 120 đứa, đa số toàn là người miền Đông, miền Trung, cá biệt có mấy đứa tuốt ngoài Bắc nửa…nói chung hơn 64 tỉnh thành dường như lớp nó đều chiểm hơn 50 tỉnh rồi…chỉ có người miền Tây như nó coi bộ là hàng hiếm trong lớp. Nhìn quanh đi quẩn lại chỉ thấy vài em xynh, còn lại đều chẳng đáng lưu ý cho lắm. kể cũng lạ cái ngành này của nó lẽ ra phải đẹp nhiều lắm chứ nhỉ…hay là nó quen nhìn con gái đẹp rồi nên giờ thấy mấy đứa trong lớp, đứa nào

cũng bình thường hết…thôi chết hok lẽ chưa gì nó đã chai sạn với cái đẹp rồi sao ta. Nói chung cuộc sống của nó trên lớp khá lặng lẽ, nó ngồi 1 góc cuối lớp và chẳng để tâm đến bất cứ việc gì của lớp. Với nó học kỳ đầu dường như chỉ là học và mãi cho đến bây giờ rõ ràng nó chẳng tìm thấy một đứa bạn thân nào hợp để chơi trong hơn trăm đứa lớp nó, có lẽ quan niệm, cách sống và khoảng cách nào đó làm nó cảm thấy chẳng hợp với bất cứ đứa nào. Tính nó đã vốn bất cần, ít nói, lại
hay có những hành động theo dạng tự kỷ cho nên hiển nhiên nó dc xếp vào hàng cá biệt của lớp….cả biệt vì nó chẳng hay tụ tập bàn tán chuyện của lớp, cũng chẳng chơi bi-a, đánh bài, hay kéo nhau đi nhậu nhẹt, cá độ với tụi con trai trong lớp…niềm vui duy nhất của nó hợp với tụi đó chỉ là đá bóng và xem đá bóng.

Cái vẻ bất cần, pha một chút lãng tử của nó ko thích hợp với tụi con trai…nhưng vô tình lại có gì đó thu hút tụi con gái…và cái duyên với con gái của nó (đã dc xác nhận bởi mấy thằng chí cốt cấp 3) vẫn làm nó dc chú ý và yêu mến của các nàng. Trong suốt quá trình học tại lớp này cho đến giờ dù trong đầu nó luôn xác định rõ một điều sẽ ko có chuyện tình cảm giữa nó với bất kỳ đứa nào cùng lớp, đến giờ dù quan hệ có đi đến mức nào với một vài đứa nào đó…nhưng nó vẫn giữ cái lập trường như vậy, cho nên hoàn toàn nó đều làm ngơ, chẳng quan tâm đến những mối tình của mấy cặp đôi trong lớp…Nói thì nói vậy….ít nhiều nó cũng vướng vào một số lời bàn tán hay trêu chọc nào đó của cái lũ sinh viên nổi tiếng nhiều chuyện này, mà cái ngành của nó chính thầy cô cũng phải phán 1 câu xanh rờn:” ko nhiều chuyện tụi em cũng phải học cách nhiều chuyện…càng nhiều chuyện càng tốt….xem như là một môn học để tụi em làm nghề sau này

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/52268


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận