Ngày Trôi Về Phía Cũ Truyện ngắn 31

Truyện ngắn 31
Quá Khứ Chưa Một Lần Buông Tay

Những ngày cuối năm, Sài Gòn rùng mình hóa thành Đà Lạt, nôi nhớ rùng

mình hóa thành nhừng hạt mưa, anh rùng mình gọi về nhừng ngày rất gần mà bất giác đà trở thành xưa.

Em chắc sè lại cười và bảo anh vớ vẩn. ừ, thì có gì đâu, chi là nhừng con hẻm quanh co của phố núi, nhừng ngà đèo đìu hiu gió thổi ngược xuôi, nhừng ngón tay chạm vào nhau bối rối, nhừng im lặng bỗng chốc gọi dậy cả hoàng hôn... Chi thế thôi, giừa anh và em, tất cả là nhừng kỷ niệm chóng vánh không lời, kết thúc ngay khi chưa kịp bắt đầu...

Nhừng ngày Sài Gòn đột ngột trở lạnh nhắc anh nhớ cồn cào phố núi của hai đứa - xuýt xoa giừa cơn lạnh mà vẫn không ngừng nheo mắt cười nhìn nhau, run cầm cập trên tầng thượng quán bar đầy gió để nghe ấm lòng bời vì nồng của Martini. Đến tận giờ, lòng anh vẫn buốt và hồn vẫn còn say, nhưng không phải vì rượu, càng không phải vì cái lạnh ngắn ngủi của Sài Gòn họa hoàn mới xuống dưới 20°c này.

Anh sực nhớ em từng ước phâi chi Sài Gòn lúc nào cùng rét mướt như thành phố sương. Giờ thì ước gì được nấy rồi, nhi? Có điều, em biết anh đà ước gì khi ấy không? Đó là phải chi lúc nào cùng được gần nhau như thế này... Sực tinh với thực tại, anh nhận ra có nhừng điều ước riết cùng thành thiệt, chẳng hạn như thời tiết (chắc vậy nên từ xưa đã có hẳn tập tục cầu mưa), nhưng cùng có nhừng điều mà chẳng ước mơ nào hiện thực nổi - như nhừng quyết định của con tim. Vậy mà, anh vẫn cứ níu kẻo đầy thanh hoặc nhừng kỷ niệm vụn vặt đà nàm lại phía sau như thể quá khứ chưa một lần buông tay. Phải chăng vì người ta chi có thể buông, khi trong tay đã nắm sẵn một điều gì. Còn anh, biết buông gì đây? Bời tất cả anh giữ trong tay chi là nhừng kỷ niệm mơ hồ nhất về em nụ cười của em, mùi tóc ướt của em, nhừng buổi sáng đầy nắng em choàng dậy và trầm ngâm bên cửa sổ, nhừng giấc tối em thiếp ngủ ngon lành và anh lặng

Nguồn: truyen8.mobi/t36352-ngay-troi-ve-phia-cu-truyen-ngan-31.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận