- Vậy ra…
Nàng định hỏi gì đó nhưng kịp ngừng lại, cho đến lúc Đức đã leo lên xe lôi rồi, cô mới nói với theo:
- Em biết chỗ đó!
Nhưng hình như Đức không nghe…
° ° ° Vợ chồng ông Phán Hòa vẫn chưa thông chuyện bà mai nói. Bà ấm ức nói: – Hồi họ hứa với mình thì ngon ngọt lắm, sao bây giờ lại đổi ý, gây khó khăn vậy?
Ông Phán cũng nói chen vào:
- Tôi nhớ chính bà ấy nói với tôi lúc lễ coi mắt là bỏ hết mọi nghi lễ rườm rà, chế luôn cho chuyện phải có đôi bông hột xoàn 6 li như đòi hỏi ban đầu, vậy mà nay lại bắt phải có đủ. Gấp gáp quá làm sao xoay cho ra!
Bà mai Lệ là người luôn linh hoạt trong mọi chuyện:
- Họ làm khó vì chuyện xảy ra ngay hôm nay, mới hồi trưa này thôi.
Bà Phán chau mày:
- Chuyện gì?
- Bà Cả có người quen bắt gặp cậu Đức cặp kè với gái ở trên xe đò!
Bà Phán Hòa như giẫm phải lửa:
- Thánh thần ơi, có chuyện đó sao? Đức, con vào đây xem sao?
Đang ở ngoài sân sửa sang lại bàn ghế, Đức vội bước vào lễ phép hỏi:
- Má cho kêu con?
Ông Phán mau miệng:
- Bữa nay mày đi với con nào?
Bà cũng hỏi dồn:
- Người ta nói con cặp kè với con nào đó trên xe đò, có hông?
Đức cười xòa:
- Tưởng chuyện gì. Có một cô…
Bà Phán gần muốn líu cả lưỡi:
- Mày…mày… vậy hả Đức?
Đức vẫn bình tĩnh:
- Có gì đâu má. Cô ấy là khách đi chung, cô ấy bị ói, mệt lả người, nên con giúp, chứ cặp kè gì đâu!
Bà mai Lệ nói rành rẽ:
- Có người thấy rõ ràng cậu với cô gái đó vai kề vai, mà còn tình tứ lắm trên xe đò, họ về mách lại với…
Bà Phan Hòa nhanh trí:
- Chắc là nói lại với chị phải không, rồi chị đi học lại cho bên kia họ biết chứ gì?
Bị bắt đúng thóp, bà ta lúng túng:
- Thì… thì tôi sợ cậu Đức đây bậy bạ làm hư việc nên có nói chút đỉnh… nhưng nói vậy thôi chứ bên kia người ta cũng đâu có bắt bẻ gì.
Ông Phán nổi giận:
- Không bắt bẻ mà thay đổi đòi hỏi. Bữa trước nói không cần đôi bông, nay lại đòi! Mà đòi gấp như vậy thì lấy đâu sáng mai có để đem qua? Có phải là chị hại nhà này không!
Bà mai cứng họng. Cũng may là Đức đã lên tiếng:
- Không hề gì, con có sẵn đôi bông tai sắm hồi năm ngoái, tính để dành…
Ông Phán Hòa nói nhỏ bên tai bà:
- Hồi đó nó yêu con Lan Ngọc ở Sài Gòn, đáng lẽ hai đứa lấy nhau, kế con nhỏ nghe lời cha mẹ đi lấy mối khác. Tưởng nó đã chán đời đem bán đôi bông rồi, ai ngờ còn…
Bà Phán bấy giờ mới cười:
- Dữ hóa lành, nhờ ơn trời đó con! Thôi, đi nghỉ sớm để mai còn đi. Phải đi thật sớm thì tới mười giờ mới tới được bên Thốt Nốt.
Nghe nhắc Thốt Nốt làm Đức chợt nhớ tới cô gái trên xe đò, cô ta nói nhà cũng ở bên đó… và trong suốt giấc ngủ, hầu như Đức cứ bị ám ảnh mãi hình ảnh cô nàng dựa đầu trên vai mình ngủ ngon lành.
° ° ° Có lẽ ảnh hưởng của chuyến đi mười mấy tiếng đồng hồ nên vừa nằm xuống là Đức ngủ say. Ngoài những hình ảnh về cô gái ám ảnh, Đức hầu như không nhớ gì khác, mãi cho đến lúc anh choàng tỉnh dậy do có tiếng ai đó gọi bên ngoài cửa sổ! – Lạnh quá… giúp tôi với!
Ban đầu Đức cứ tưởng là mình chiêm bao, nhưng sau khi nhìn kỹ anh giật mình, bởi bên ngoài kia có một người đang ôm bụng, đứng không vững. Lại là một cô gái!
- Kìa, cô…
Đức quên hết mọi cảnh giác, anh bước tới bên cửa sổ và nhìn rõ hơn, đó là một cô gái còn rất trẻ, toàn thân ướt đẫm.
- Em lạnh… em chết…
Cô ta vừa nói tới đó thì ngã lăn ra và bất động. Đức hốt hoảng, anh tung cửa chạy ra. Đến nơi, anh cúi xuống nhìn và giật mình kêu khẽ:
- Quế Anh!
Quế Anh là người vợ chưa cưới của Đức, người mà ngày mai anh sẽ đưa sính lễ sang để làm lễ hỏi!
- Tại sao như thế này?
Đức đưa tay định đỡ cô lên thì bỗng anh như bị điện giật, người bị bắn ra đến hơn một thước!
Đến khi bò dậy được thì chẳng còn thấy cô nàng đâu? Ở chỗ nàng nằm vừa rồi còn lại một cái khăn quàng cổ mà vừa cầm lên, Đức đã nhận ra ngay đó chính là khăn mà trước đây mấy tháng chính anh đã mua tặng.
- Quế Anh!
Đức gọi quá lớn làm cho ba má anh đều giật mình tỉnh giấc. Ông Phán hỏi vọng ra:
- Gì vậy con?
Giọng Đức vẫn còn run:
- Dạ… con… con thấy…
Anh kịp ngừng lại, không tiện nói ra. Lát sau nói lảng ra chuyện khác:
- Dạ, con nghe có tiếng động gì lạ ngoài này nên ra. Nhưng không thấy gì…
Bà phán hỏi thêm:
- Mà nghe con kêu tên Quế Anh?
- Dạ, con đâu có…
Đức chạy nhanh về phía sau khu vườn cam của cha mình, trăng lúc này đang sáng nên có thể nhìn rõ mọi vật. Chẳng hề thấy bóng dáng của nàng đâu!
- Kỳ lạ!
Anh tìm kiếm một lúc thì chán nản quay vào. Nghĩ có lẽ mình còn chưa tỉnh, ảo giác cũng nên…
Nhìn đồng hồ tay thấy mới một giờ sáng, Đức vội lên giường ngủ tiếp. Nhưng chưa kịp chợp mắt thì anh chợt nghe có một tiếng của ai đó ngay trong phòng mình!
- Ai vậy? Ba hả?
Anh bật dậy định tìm xem ai thì bỗng cảm giác một bên tay của mình tê rần và lạnh buốt! Một giọng nói sát mang tai:
- Hãy rời xa nàng ta ngay, nếu không muốn chết!
Trong bóng tối, nhưng Đức cũng nhìn thấy, thấy đôi mắt của người ấy sáng như hai đốm lửa màu xanh! Và hơi lạnh từ bàn tay anh ta truyền sang Đức càng lúc càng lạnh buốt, khiến anh suýt phải kêu lên đau đớn! Cũng may vừa lúc đó có tiếng của ông Phán Hòa bên ngoài:
- Ngủ chưa con?
Người đó buông tay ra. Đức ngã nhào trở lại giường cũng vừa lúc ông Phán đẩy cửa vào.
- Có chuyện gì phải không con?
Đức hoàn hồn, đáp:
- Dạ, có… có người ở trong này…
Ông Phán đưa cây đèn dầu lớn vào phòng, căn phòng sáng lên vừa hỏi:
- Ai đâu?
Đức nhìn khắp nơi, anh vẫn chưa hết run:
- Một người đàn ông. Anh ta nắm tay con…
Lúc này bà Phán cũng đã chạy sang. Bà đích thân cúi xuống tìm dưới gầm giường, trong kẹt tủ, không nơi nào là không lục tung lên. Bà ngạc nhiên hỏi:
- Có thấy gì đâu con?
Đức nhìn ra cửa sổ, anh cảm giác như còn có hơi thở của ai đó rất gần bên… Anh đột ngột nói lớn:
- Ai đã dám tới thì có gan ra mặt đi!
Không có ai trả lời, bà Phán giờ mới hơi run:
- Bộ có người vào phòng con thật hả? Coi chừng ăn trộm đó…
Bà đi xem lại đồ đạc, nhưng Đức đã nói:
- Không phải ăn trộm đâu má. Đây là… người cõi âm hay sao đó, tay chân của họ lạnh ngắt, họ chụp con chỗ này này…
Anh đưa tay lên xem và hốt hoảng kêu lên:
- Má coi nè!
Trên cổ tay của Đức hằn lên những vết bầm tím khác thường. Ông Phán Hòa lo lắng:
- Con coi có đau đớn gì không?
Đức sờ thử thì chẳng có cảm giác đau, anh lắc đầu:
- Không đau.
Anh thuật lại đầu đuôi chuyện vừa rồi, nhưng không nói ra chuyện mình gặp Quế Anh. Anh chỉ hỏi:
- Mấy hôm nay bên nhà Quế Anh có ai qua nhà mình không?
- Họ không ai qua, nhưng bà mai ngày nào không tới lui. Nghe nói con Quế Anh cũng mới từ Cần Thơ về hôm qua. Con nhỏ năm nay thi đậu bằng thành chung, giỏi thật!