Ngôi Mộ Bóng Trăng Chương 4

Chương 4
Chap 4

Bà Cả nghe thấy vậy trong lòng nửa lo lắng nửa bối rối, còn ông Cả xuống bến rồi mất hút. Bà Mai Lệ thay mặt giải thích cho vợ chồng Phán Hòa và Đức:

- Chẳng biết cô Quế Anh đi đâu mà từ đầu hôm qua tới giờ chưa về?

Bà Phán Hòa nói liền:

- Hay là nó bị như mình thấy?

Nghe bà nói vậy bà Cả hỏi dồn:

- Chị thấy nó ở đâu?

Đức phải đỡ lời cho mẹ:

- Dạ… tối qua má con chiêm bao thấy Quế Anh, chứ đâu phải…

Nãy giờ không để ý, giờ nghe Đức lên tiếng, bà Cả quay sang anh:

- Hôm qua nó một hai nói đi tìm con, đúng vậy không?

Đức ngơ ngác:

- Đâu có bác! Nhưng mà…

Nhớ lại chuyện đêm rồi, Đức kêu lên:

- Đúng rồi, người của Quế Anh đẫm nước, cô ấy ngã xuống sông rồi!

Bà Cả càng quýnh hơn:

- Sao nãy giờ con không nói!

Hầu như mọi người dự lễ hỏi đều chia nhau đi tìm Quế Anh. Đức ngồi riêng một xuồng nhỏ, anh vừa bơi dọc con sông vừa khấn:

- Xin cho tôi tìm được cô ấy, rồi muốn chuyện gì tôi cũng chịu!

Lời anh vừa dứt thì bất chợt ngay phía sau lưng anh có người lên tiếng:

- Người chung tình như vậy, thảo nào người ta không chết mê chết mệt!

Quay nhanh lại, Đức sửng sốt kêu lên:

- Kìa, cô!

Đang ngồi chung xuồng với Đức lúc ấy là… Kiều Oanh, cô gái bị ói trên xe đò! Cô nàng cười rất tự nhiên và giải thích sự có mặt của mình:

- Người ta xuống xuồng mà không hay biết gì hết! Đúng là lúc lòng dạ đang nghĩ và lo lắng cho ai đó thì đâu còn chú ý gì nữa chung quanh!

Đức chống chế:

- Lúc lui xuồng ra đâu thấy cô?

- Cái đầu anh bận nghĩ tới cô Quế Anh thì đâu cần gì thấy ai khác! Mà sao mọi người mãi đi tìm ở dọc con sông này, lỡ cô ấy không ở đây thì sao?

Đức nhìn sững cô nàng:

- Sao cô biết Quế Anh?

Cô nàng vẫn giữ nụ cười bí hiểm trên môi:

- Xứ Thốt Nốt này nhỏ xíu, mà vợ chưa cưới của anh lại đẹp và nổi tiếng khắp vùng, ai mà chẳng biết! Với lại anh quên là tôi cũng là người xứ này sao?

- Tôi quên…

Anh chưa kịp hỏi thêm là tại sao cô nàng leo lên xuồng mình, thì Kiều Oanh đã chỉ tay về bên trái và nói:

- Anh rẽ về phía này đi.

- Chi vậy?

Nàng ta nghiêm giọng:

- Anh có muốn tìm vợ chưa cưới của mình không?

Đức còn đang ngơ ngác thì cô nàng đã giằng cây dầm, tự bơi vừa nói:

- Anh cứ ngồi đó rồi sẽ biết.

Thái độ của cô nàng khiến Đức quá đỗi ngạc nhiên. Hình như Kiều Oanh biết hết chuyện của anh, thậm chí chuyện Quế Anh mất tích?

- Sao cô biết tôi và Quế Anh…?

Nàng cười thành tiếng:

- Nhà em ở đối diện nhà Quế Anh, chỉ cách con sông nhỏ. Hôm qua về tới đây em đã nghe nói chuyện Quế Anh sắp đám hỏi mà chưa biết lấy ai, cho đến khi thấy anh đi ghe có mâm quả tới thì em đã giật mình, không ngờ chú rể lại là anh! Đúng là suýt nữa em đã…

Nàng nói tới đó thì ngừng ngang, không phải ngại mà chừng như sợ điều gì đó, mặt tự dưng biến sắc! Đức ngạc nhiên:

- Cô sao vậy?

Kiều Oanh càng cố bơi nhanh, cuối cùng đến một khúc cua của con sông, mà phía bên tay phải có một cái miếu lớn, cô chỉ lên và nói:

- Anh mau lên đó thì rõ!

Đức còn đang lừng khừng thì tự dưng có ai đó xô mạnh một cái khiến anh chúi nhủi suýt ngã. Quay lại tính cự, nhưng thấy cô nàng vẫn ngồi ở lái xuồng, tay đang giữ dầm, không có vẻ gì là vừa mới xô anh.

- Sao cô xô mạnh vậy?

Kiều Oanh gắt lên:

- Không ai xô anh cả. Anh mau lên trên đó đi kẻo không kịp!

Đức đành phải bước lên chỗ cái miếu. Từ xa nhìn thì nghĩ đây là một miếu hoang, khi lên tới gần mới thấy là nhang khói tỏa hương thơm lừng. Chứng tỏ miếu đang có người thờ cúng. Tuy nhiên khi nhìn kỹ thì ngoài mấy bát hương đang cháy và hai mâm trái cây tươi thì không có ai ở đó.

Nhìn lên bệ thờ, bỗng Đức kêu lên:

- Quế Anh!

Rõ ràng là Quế Anh đang ngồi xếp bằng trên bệ thờ, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đờ đẫn khác thường…

- Quế Anh!

Đức kêu một tiếng lớn, Quế Anh mở mắt ra rồi, như thân cây đổ, cô nàng ngã ngang qua, nằm dài trên bệ thờ!

- Quế Anh!

Đức phải nhảy bổ vào đỡ lấy cô nàng, bởi lúc ngã thì thân người nàng nằm trên bát nhang đang cháy! Bế xốc Quế Anh lên, Đức chạy ngay xuống

xuồng vừa định gọi Kiều Oanh tiếp một tay, nhưng nhìn chẳng thấy cô nàng đâu?

- Cô Kiều Oanh ơi!

Kêu mãi chẳng nghe trả lời, mà nhìn Quế Anh trong tình trạng đó Đức không thể chần chừ được, anh vội đẩy xuồng lui ra và bơi nhanh về nhà ông bà Cả.

Vừa nhìn thấy anh chở con gái về, bà Cả gào lên:

- Con ơi là con!

Bà ôm chầm lấy con gái, thấy lạnh ngắt thì càng gào to hơn:

- Con ơi, con có mệnh hệ nào thì má…

Ông Cả nạt ngang:

- Để yên cho người ta cứu nó coi!

Đức giải thích sơ qua cho mọi người nghe rồi giục:

- Mau thoa dầu làm ấm cho cô ấy đi!

Mẹ anh hỏi nhỏ con:

- Con gặp nó ở miếu mà mình mẩy có ướt không?

Đức lắc đầu:

- Không! Con thấy quần áo vẫn bình thường mà, chỉ có điều…

Bà Phán nói bằng giọng lo lắng:

- Mấy chiếc xuồng chài quả quyết là họ nhìn thấy Quế Anh lao mình xuống sông rối mất tích luôn! Chuyện ấy xảy ra tối hôm qua lận, giống với thời điểm mà con nói gập nó lạnh run trong vườn nhà mình đó!

Đức ngẩn ngơ một lúc rồi nhẹ lắc đầu:

- Không tin được những chuyện lạ lùng như vậy! Có thể là một điềm báo thì đúng hơn…

Họ không có thì giờ để bàn thêm, vì lúc đó Quế Anh khi được thoa dầu thì có dấu hiệu hồi tỉnh. Cô nói ú ớ gì đó trong miệng không nghe rõ, nhưng mấy tiếng cuối cùng thì hình như có tên của Đức!

Bà Cả gọi Đức:

- Con hối nó coi, nói gì?

Đức ghé sát vào Quế Anh hỏi đủ cho nàng nghe:

- Em có nghe được anh nói gì không? Có phải em muốn nói gì với anh không, Quế Anh? Anh là Đức đây.

Quế Anh chớp mắt mấy cái, nhưng vẫn im lặng…

Nửa giờ sau vẫn như vậy. Quá sốt ruột nên bà Cả phải nhờ Đức:

- Nó chưa tỉnh, nhưng xem ra chỉ có con là có thể giúp cho nó thôi. Má nhờ con ở lại đây đêm nay.

Trong lúc nguy cấp này bà mới chịu dịu ngọt với Đức. Thật ra trong lòng Đức cũng không đành lòng nhìn Quế Anh như vậy, nên anh nhận lời ngay:

- Con sẽ ở lại. Xin phép má để cho con ngồi đây một mình với em nó. Hình như Quế Anh không thích có đông người.

Tối đó chỉ mình Đức ngồi bên cạnh canh cho Quế Anh ngủ. Thỉnh thoảng anh nghe cô ấy gọi khe khẽ tên mình và hai dòng lệ chảy dài hai khóe mắt. Không thấy ai bên cạnh nên Đức đưa tay nắm lấy nàng như một cách truyền hơi ấm. Đột nhiên Đức phát hiện trong lòng bàn tay của Quế Anh có một vật gì đó giống như đạo bùa chú bằng vải màu vàng.

- Cái gì vậy?

Đức hỏi khẽ và tất nhiên là không ai trả lời. Anh tiện tay lấy vật ấy đưa xem và giật mình! Bởi đó thật sự là một loại bùa chú gì đó rất lạ. Anh không suy nghĩ gì thêm, vội cầm vật lạ ấy thuận tay ném thẳng nó vào đĩa đèn dầu đang cháy. Một ánh lửa xanh bùng lên, cùng lúc với một tiếng thét thật to của Quế Anh!

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t118841-ngoi-mo-bong-trang-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận