Thư Tình cẩn thận lau Aureomycin cho nó hơn một tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy cái bụng nhỏ của nó giống như trước.
Lúc cô đang trực ban ở văn phòng chủ nhiệm khoa lqđ, sửa sang lại tư liệu, không ngờ lại nhìn thấy danh sách liên lạc các giáo viên dạy tiếng nước ngoài của khoa. Lúc đó trong lòng cô chợt lóe lên, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhớ hình như trong di động của mình có số điện thoại của Cố Chi, là lần trước bác sĩ Trương cho cô.
Cô nghĩ nghĩ, rồi nhắn một tin nhắn cho anh: “Thầy Cố, bệnh hủ giáp của Pound đã khỏi rồi, em thay nó gửi tới thầy lòng biết ơn tôn kính cao nhất!”.
Nhưng mãi đến khi cô trở về phòng ngủ, Cố Chi cũng không nhắn tin lại cho cô.
Buổi tối thứ 3 không có tiết tiếng Pháp, Thư Tình ngồi trong phòng ngủ xem “Sherlock Home”, đến khi nhìn thấy nhà trinh thám lấy giọng điệu và tốc độc kinh người phân tích vụ án, di động bên người bỗng kêu lên khiến Thư Tình sợ tới mức cả người run lên.
Cố Chi nhắn tin rất đơn giản: Không cần.
Không chỉ đơn giản, l,q,d, còn có vẻ hơi thờ ơ lạnh lùng, Thư Tình ngượng ngùng để điện thoại xuống, lúc xem phim cũng không còn hứng trí.
Trên màn hình là một người phụ nữ thần bí đang nắm lấy cánh tay nhà trinh thám, trước mắt Thư Tình nhoáng lên, bỗng nhiên cô nhớ tới hôm đó cô ngồi sau thầy. Chuyện này cô chưa nói với ai, ngay cả Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi cũng không biết.
Cô có sự tiếp xúc thân mật với thầy giáo của bọn họ như vậy.... Không biết thế nào, nhưng Thư Tình cảm thấy cô khó mở miệng, giống như cô làm việc gì đó trái với lương tâm, giấu ở trong lòng.
Trong lúc đó, đột nhiên cô nhớ đến một thí nghiệm hồi học cấp 3 – thí nghiệm đốt cháy.
..... Dường như có chỗ nào đó không đúng.
*
Sau khi đến tiết thầy Cố, anh vẫn ôn hòa anh tuấn trước sau như một, lúc giảng bài lời ít ý nhiều, sau khi tan học càng tích chữ như vàng.
Thư Tình cảm thấy mình chưa hề tiếp xúc với anh, mặc dù thật ra bọn họ có hơn thầy giáo và học sinh bình thường một chút.
Càng về những tiết sau, càng phải dùng nhiều tiếng Pháp hơn. Cô nghĩ cô đã trả nhiều học phí như vậy, không thể uổng công của thầy giáo được. Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có suy nghĩ trở thành một sinh viên xuất sắc. Dường như ngay từ đầu thầy Cố đã có thành kiến với cô, tính khí ngang ngược của cô nổi lên, bắt đầu muốn được gọi nhiều hơn.
Tiết học ngày hôm đó, Cố Chi cho bọn họ xem một bộ phim ngắn lãng mạn của Pháp, muốn mọi người nói cảm nghĩ sau khi xem. Vốn từ tiếng Pháp của mọi người đều còn ít, trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể đưa ra câu trả lời.
Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, đột nhiên di động của Thư Tình rung lên, phát ra tiếng từ trong ngăn bàn, ánh mắt Cố Chi dừng trên người cô.
Thư Tình quẫn bách, không biết cô lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên mở miệng nói: “Mặc dù mọi người đều nói người Pháp rất lãng mạn, nhưng em cảm thấy lãng mạn hay không còn do mỗi người khác nhau. Cũng giống như khoa ngoại ngữ của trường mình, không phải tất cả nam sinh đều ẻo lả, cũng không phải toàn bộ nữ sinh đều như con trai. Giống như mọi người nói người của khoa ngoại ngữ không đẹp nhưng em cảm thấy bộ dạng của thầy khá là mất hồn, đây là chứng cớ phản kích tốt nhất”.
Thư Tình dùng tiếng Pháp để nói, không thuần thục, có chỗ còn nói nhầm động từ, nhưng không hề ảnh hưởng đến lời cô muốn nói, cả lớp sửng sốt một chút rồi cười rộ lên, có người khen ngợi vỗ tay.
Cố Chi đứng trên bục giảng, một tay cầm sách, một tay cầm phấn lên, khóe môi anh hơi cong, nhìn Thư Tình nói: “tinue”. (tiếp tục)
Thấy anh đột nhiên nở nụ cười tươi tắn, Thư Tình chấn động, cố ra vẻ trấn định tổng kết: “Cho nên sự lãng mạn của nước Pháp cũng như thế, mỗi người khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm, chúng ta không thể nói là người Pháp thì chắc chắn sẽ lãng mạn, giống như không thể nói người Trung Quốc đều bảo thủ, ở nước Pháp không thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng ở dưới sân ký túc xá của trường ta mỗi đêm!”.
Cố Chi dừng lại một chút, hỏi cô: “Cảnh tượng gì?”.
Thư Tình cười hì hì, lúc trả lời lại dùng tiếng Trung: “Các đôi tình nhân đứng xếp hàng hôn nhau, không thiếu để xem”.
Ý cười trên khóe môi Cố Chi càng sâu, xoay người viết một câu lên bảng: “"Le romantique pas la qualité naturelle”. (Lãng mạn không phải bẩm sinh)
Đây là lần đầu tiên Thư Tình thấy anh dùng phấn viết chữ, Thư Tình kinh ngạc nhìn những dòng chữ xinh xắn, mỗi chữ đều lưu loát tự nhiên, từng bước từng bước hợp lại với nhau thành bức họa vui tai vui mắt, trên cao là một vài nốt nhạc mang theo độ cong trơn bóng, không giống người khác vẽ, rất đặc biệt.
Hóa ra chữ của anh lại đẹp như vậy, trước kia anh luôn đánh chữ trên word, cô còn tưởng rằng xấu đến nỗi không muốn cho người khác thấy.
Lúc anh xoay người lại, khóe miệng vẫn giương lên, nhẹ nhàng nói một câu: “Merci pour l' appréciation, je suis tent”. (Cảm ơn lời khen của em, tôi rất vui)
Mỗi câu mỗi chữ đều dịu dàng khó nói thành lời, tiếng Pháp từ miệng anh phát ra giống như một bài hát, những từ đơn giản cũng trở nên không tầm thường.
Trong không khí thoải mái như vậy, đột nhiên anh đổi sang tiếng Trung: “Khẩu ngữ của em tiến bộ rất nhanh”.
Thư Tình nở nụ cười: “Chỉ là lắp ba lắp bắp, thầy quá khen”.
Anh nhìn cô với một ánh mắt đầy thâm ý, hơi nhướn mày: “Có qua có lại là phẩm chất tốt được lưu truyền”.
Cả lớp cười vang, hóa ra chỉ là sự đáp lễ của thầy Cố, vậy mà có người tưởng là thật.
Trong ánh mắt trong suốt sáng ngời có chút ý cười của anh, Thư Tình bỗng nhiên hoảng hốt, thầy Cố và người đã lạnh lùng nhắn hai chữ “không cần” trả lời cô.... dường như không phải là một người.
*
Đến giữa kỳ, đột nhiên chủ nhiệm bộ môn nói cuối tiết sẽ đổi thời gian kiểm tra, một viên đá ném xuống làm gợn ngàn tầng sóng, quần chúng cực kỳ phản đối, kháng nghị cơ bản, kiên quyết kháng nghị và kháng nghị thà chết cũng không chịu khuất phục.
Chủ nhiệm cười rất hòa ái: “Các em có thể bỏ thi, có thể thất bại, có thể không tham gia, cũng có thể nộp giấy trắng, nhưng mà sang kỳ thứ hai.... Nếu các em chọn tiếng Pháp thì việc rớt lớp là không thể chọn lựa”.
Tiếng Anh chuyên ngành, đến kỳ thứ hai đều sẽ chọn môn học thứ hai, đang học tiếng Pháp tất nhiên sẽ dự định chọn tiếng Pháp, sau đó có thể quang minh chính đại trốn học. Nhưng nghe chủ nhiệm nói vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Thư Tình luôn thích văn nói, không thích ngữ pháp, nói cô lên diễn thuyết thì cô sẽ rất vui vẻ, nhưng đề cập đến những ngữ pháp cứng nhắc đó, cô sẽ thấy đau khổ. Vì ứng phó với bài kiểm tra, cô quyết tâm cả đêm, dùng bút viết lên tay.
Tần Khả Vi khóc không ra nước mắt, nhìn cô, nổi giận: “Mẹ nó, làm cũng không bảo tớ! Cậu cút, cút!”.
Thư Tình nhẹ nhàng thả ống tay áo xuống, che đi chữ viết chi chít trên lòng bàn tay và cổ tay, ngáp dài bò lên giường, nhẹ nhàng nói một câu: “Tớ cút lên giường đây, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng”.
Không ngờ, giám thị không phải là chủ nhiệm Hà mà là Cố Chi.
Anh cầm bài kiểm tra, bình tĩnh đi lên bục giảng, cúi đầu kiểm tra số, vừa nói: “Cô Hà đi họp, hôm nay tôi làm giám thị”.
Sau khi bài thi được phát, nhìn những từ đơn đó, Thư Tình đắc ý toét miệng cười, đến 90% đáp án đều đang ở trên tay cô. Vì thế, sau 10 phút, cô nhẹ nhàng viết, thỉnh thoảng lén nhìn động tác của Cố Chi.
Cố Chi ngồi trên bục giảng đọc báo, ngón tay thon dài đẹp mắt, móng tay chỉn chu sạch sẽ. Thư Tình ngồi ở hàng đầu tiên, mỗi lần ngẩng đầu, cô sẽ chú ý tới đồng hồ bạc đơn giản trên tay anh, trên mặt đồng hồ có chữ Cartier*
(*) Cartier: tên một hãng sản xuất, http://www.cartier.com/
Không hiểu sao cô thấy khá quen mắt.
Cô không nhìn nữa, tiếp tục sao chép, đúng lúc này, Cố Chi từ từ bỏ tờ báo trên tay xuống, Thư Tình nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên nhìn chính diện vào đôi mắt thâm u bình tĩnh của anh.
Tay trái nhẹ nhàng dán lên bài kiểm tra để tránh anh nhìn thấy chữ viết trong lòng bàn tay, Thư Tình nhếch miệng cười, nhanh chóng vùi đầu vào viết đề, khóe mắt luôn để ý thấy Cố Chi không hề dời ánh mắt đi, cô không ngừng kêu khổ trong lòng, trong đầu một nửa là trống rỗng. Thầy à, nhìn thầy ưu tú như vậy sao lại học thanh niên lêu lổng, không phải nên cầm tờ báo quan tâm đến quốc gia đại sự sao?
Bị người khác nhìn chằm chằm, nếu như cô luôn ngừng bút không viết thì sẽ khiến người ta nghi ngờ. Thư Tình đành chọn vài từ có ấn tượng, tiếp tục viết.
Trong lòng bàn tay dần dần có mồ hôi, dán lên bài kiểm tra có chút không thoải mái nhưng cô lại không dám lộn xộn, sợ sẽ tiết lộ bí mật ở lòng bàn tay.
Những từ có thể viết được cũng viết xong, tính toán cũng đủ điểm tiêu chuẩn, Thư Tình thở nhẹ một hơi, rút tay lại thu dọn túi bút.
Đúng lúc này Cố Chi đứng dậy, anh ra vẻ như không để ý nhìn nhìn ở hàng đầu, sau đó dừng lại trước mặt Thư Tình, nói thân thiết: “Viết được lắm”.
Thư Tình cười hì hì ngẩng đầu nói: “Thầy quá khen, em viết nhanh, chữ hơi ngoáy”.
Cố Chi không nhanh không chậm chỉ lên một phần không có đề: “Tôi đang nói chỗ này”.
Thư Tình cúi đầu, trợn tròn mắt.... Vừa rồi lòng bàn tay có mồ hôi, dính vào bài kiểm tra, chữ viết trên tay cô dán lên tờ kiểm tra! Quả thật giống như in lên giấy!
Cố Chi lại thong thả bước về bục giảng, nếu anh ta mà không cố ý làm như thế thì ngày mai cô sẽ chặt đầu xuống để cho anh giải trí!
Đây đúng là một lần kiểm tra cực kỳ bi thảm!