Tô Lạc muốn từ chối, nhưng Vệ Thần nhắc tới Duệ Húc làm cô lại dao động, nói thật, đây mới chính là thứ hấp dẫn cô nhất, cô không cần nổi tiếng, chỉ cần có thể bước lại gần thế giới của hắn thêm một chút.
Cuối cùng, cô không từ chối, cô không biết mình có thành công hay không, chỉ là muốn thử một chút, thử một lần, sẽ không có khó khăn gì đâu, ngay cả khó khăn nhất cô cũng đã bước qua rồi, còn cái gì khó hơn nữa chứ.
Cô cúi đầu nhìn bức vẽ của mình, động tác vẽ càng nhanh hơn.
Cửa mở, cô vội vàng ngẩng đầu, nụ cười trên mặt cứng đờ, có chút mất tự nhiên.
Một chữ kia cũng bị giữ lại trong miệng, không cách nào phát ra.
“Húc, nơi này vẫn giống hệt trước đây, một chút cũng không khác.” Giọng nói ngọt ngào giống như người của Trữ San, cô ta thoáng nhìn qua Tô Lạc, giống như cô không hề tồn tại kéo tay Duệ Húc, dường như chính cô mới là chủ nhân ở đây, còn Tô Lạc chỉ là một cô gái chạy việc mà thôi.
Kỳ thực vẫn có sự khác biệt, thừa ra một cô gái.
“Uhm,” Duệ Húc trả lời, cũng không đẩy cô gái đang kéo tay hắn ra, thậm chí trong mắt còn có sự ôn nhu chưa từng có với người phụ nữ đã làm vợ hắn.
Tô Lạc nắm chặt chiếc bút trong tay, ngòi bút cắm vào lòng bàn tay cô, thật đau.
Vì sao hai người họ lại gần gũi như vậy, vì sao hắn không đẩy cô ấy ra… Vì sao? Cô cảm giác mình như không khí vây quanh họ vậy.
“Em đi ra ngoài trước đi, anh có việc cần nói với cô Tề,” Duệ Húc cũng không liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái, không muốn nhìn hay thực sự lười phải nhìn… Hắn hơi giật lại tay bị Trữ San nắm, phát hiện, Trữ San như ôm chặt tay hắn hơn, hắn cũng không có cách gì cản lại. Hắn sẽ không bao giờ cản cô làm chuyện gì, nhất là đi tổn thương người phụ nữ là vợ hắn.
Cả người Tô Lạc cứng nhắc, cô cúi đầu, trong mắt hiện lên tầng sương mờ, cô vẫn đứng lên, đi ra ngoài, khi cô đi tới cửa, lại quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, Duệ Húc vẫn trầm mặc, còn có nụ cười đầy ý xấu của Trữ San.
“Chờ một chút…” Giọng nói Duệ Húc từ sau truyền tới… Ánh mắt Tô Lạc hiện lên gì đó, một mảnh khói hoa thật đẹp.
“Nhớ, đóng của lại…” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, một lần nữa khiến mắt cô mờ đi. Ngón tay run rẩy đặt lên cửa, khi đóng cửa lại, cảm giác hốc mắt nóng lên, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, không hề dự báo trước, cô hít hít cái mũi, bước nhanh về gian phòng trà, cô không muốn khóc ở đây, cũng không muốn nghĩ tới những gì khác?
Bọn họ sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không.
Chồng cô đã từng nói qua, hắn sẽ đối với cô thật tốt, nhất định là như vậy, nhất đinh…
Trong văn phòng, là một hình ảnh khác, Duệ Húc ôm chặt cô gái trong lòng, đôi môi hai người dính chặt với nhau, nụ hôn điên cuồng, dường như đang chứng mình cái gì đấy, rõ ràng hai người đều đã có hôn nhân của riêng mình, lại thích cảm giác này, bắt đầu từ ngày đó, Trữ San điên cuồng nghĩ tới Duệ Húc, thậm chí nhìn người đàn bà bên cạnh hắn khiến cô phát điên vì ghen tức, “Húc, em muốn làm sao đây…” Trữ San tựa đầu vào vai hắn. “Húc, nếu sớm biết có ngày nay, ngày đó, em sẽ không bao giờ yêu Vũ Nhiên, bây giờ, em cũng không cần đau khổ như thế…”. Khóe mắt hồng lên, giọt nước mắt lăn xuống, không biết có ý khác hay không, nhưng rất thật.
Bàn tay đặt lên người cô, Duệ Húc đau lòng lau nước mắt cho cô, rất nhiều viẹc không phải nói hối hận là có thể giải quyết, giống như bọn họ bây giờ.
“Húc, anh có thể đồng ý với em một điều kiện không?” Trữ San khẽ cười, nụ cười này đột nhiên khiến Duệ Húc có chút căng thẳng, có chút đau lòng, hắn chưa từng thấy cô cười yết ớt như vậy, thật ảm đảm.
Cô phát hiện cô yêu hắn, phải, nhưng đã muộn? Thực ra với Duệ Húc mà nói, cái gì đều không muộn, chỉ cần cô muốn, chỉ cần… Hắn đồng ý.
Tất cả đều không thể muộn.
“Được…” Duệ Húc ôm chặt Trữ San, đây là người phụ nữ hắn yêu, người phụ nữ hắn đã yêu từ rất lâu rồi, bây giờ đang ở trong lồng ngực hắn, nhưng hắn không còn thấy cao hứng như trước đây, thậm chí hắn có cảm giác mình dang bị dồn nén, nhưng hắn biết, hắn không có khả năng buông cô ra, không bao giờ có khả năng đó.
“Húc, anh đừng chạm vào cô ấy nữa dược không? Em sẽ ghen tị, sẽ rất đau lòng,” Ngón tay Trữ San nắm chặt mảng áo trước mặt Duệ Húc, trong mắt thoáng hiện sự lạnh lẽo, cô quá ghen tị với người đàn bà kia, người đó có được trái tim của Vũ Nhiên, lại được nằm cùng một giường với Duệ Húc, tất cả đáng nhẽ phải là của cô, nhưng bây giờ cô cái gì cũng không có.
Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng, tất cả đều là của cô, đều là của cô, người đàn bà kia, dựa vào cái gì, cô ta xứng sao? Còn Trữ San cô đang mất đi tất cả, cô sẽ từng chút từng chút một lấy đi tất cả của người đàn bà kia, khiến cô ta chỉ còn hai bàn tay trắng.
Trữ San dựa sát vào lồng ngực Duệ Húc, nghe tiếng đập của trai tim hắn, gương mặt xinh đẹp vì ghen tuông mà méo mó.
“Anh đồng ý,” Giọng nói lạnh lẽo, xuất phát từ miệng hắn, hắn đã từng nói, vì cô hắn sẽ làm tất cả.
Toàn bộ…
“Cảm ơn anh, Húc…” Trữ San ôm chặt eo Duệ Húc, tay từ áo khoác của hắn luồn vào trong… Duệ Húc nhìn cửa sổ, trong mắt hiện lên sự khó hiểu…
Là thâm trầm, là mê man, vẫn là không rõ ràng.
Tô Lạc bước ra từ gian phòng trà nước, chân trước vừa mới bước ra, nhìn thấy một đôi giày cao gót màu bạc, cô đi từng bước về phía trước, mà đôi giày cao gót kia vẫn đứng yên.
Cô ngẩng đầu, bởi vì Trữ San cao, cho nên cô chỉ có thể ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn thấy mái tóc quăn xuôn dài, sau đó là gương mặt xinh đẹp, thật đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nâng lên. Nhẹ nhàng hé ra, có chút sưng đỏ, giống như vừa trải qua một nụ hôn cuồng nhiệt với đàn ông.
“A, cô Tô…” Đột nhiên Trữ San nở nụ cười, đưa tay vuốt mái tóc dài, ngón tay thon dài trắng nõn, không thể không nói, cô gái này trời sinh đã là một mỹ nữ, Tô Lạc giống như món cháo loãng dùng để ăn sáng, còn Trữ San giống như một món ăn ngon đẹp mắt khiến nhiều người ưa thích.