Tay cô đặt trên lồng ngực, phát hiện, nỗi buồn của mình hóa ra lại lớn đến thế.
Vì tình yêu cô giành cho Vũ Nhiên quá nhỏ bé hay cô đã yêu Duệ Húc quá đậm sâu.
Chia tay Vũ Nhiên, cô đau khổ, nhưng cô vẫn sống, còn nếu không có Duệ Húc, cô cảm thấy mình đang chết dần đi.
Đặt chiếc bát xuống, ngẩng đầu, nở nụ cười thê lương, khiến người khác cảm thấy đau xót.
Trong nháy mắt sự ấm áp từ chiếc bát truyền tới liền biến mất, cô nhìn ra phía xa, những cơn gió mùa thu đã cuốn đi những chiếc lá, khung cảnh thật điêu tàn, mỗi một phút trôi qua trái tim cô ngày một lạnh hơn.
Cô đứng lên, lại không biết phải đi về đâu.
Chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, có lẽ cuộc sống của cô bắt đầu từ đây đã thay đổi.
Tay cô đặt lên bụng, ngẫu nhiên sẽ nghe được âm thanh từ bụng phát ra, cô đã quên chính mình bao lâu thì không ăn một bữa cơm tử tế, một bát canh, chỉ có một bát canh, lại không thể khiến cô no được.
Cô đi qua một cửa hàng Tây được bao bọc bằng những tấm kính thủy tinh lớn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau ở phía cuối, cô lập tức lấy tay che miệng, những giọt nước mặt không nhịn được bắt đầu rơi xuống.
Sắc mặt cô tái nhớt, toàn thân run lên.
Nếu như không lâu trước đó cô nghĩ mình vẫn còn một chút hi vọng, lúc này, tất cả đều bị đánh vỡ, một chút cũng không còn.
Cô có thể nhìn r õ một đôi nam thanh nữ tú, thật xứng đôi, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, bất kì là bề ngoài hay khí chất, cô đều không thể so sánh. Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên trán cô gái, ánh mắt luôn lạnh lẽo lại có sự ôn nhu chưa từng có, cô gái cười thật ngọt, cô cắt một miếng thịt nhỏ, rồi chính tay đút cho người đàn ông kia ăn.
Người đàn ông không chút do dự nuốt vào, động tác như vậy cũng thể hiện bao nhiêu ôn nhu cùng cưng chiều.
Sự khác biệt giữa yêu và không yêu, thực sự quá rõ ràng.
Hắn chưa bao giờ cười với cô như thế, Tô Lạc xoay người, cảm giác chân như bị đóng đinh, nhấc lên cũng cảm thấy nặng nề.
Đó là chồng của cô – Lê Duệ Húc, còn có vợ của Ôn Vũ Nhiên – Tề Trữ San.
Đột nhiên cô muốn khóc thật lớn, một người đàn ông có thể yêu thương một cô gái đến như thế sao? Thậm chí vì cô gái ấy mà sẵn sàng đi cưới một cô gái hắn không yêu, hi sinh tất cả, chỉ vì muốn thành toàn cho người phụ nữ mình yêu.
Tình yêu như thế, cô có thể so được sao, như thế nào so được đây.
Không gian rộng lớn nhà họ Lê, Tô Lạc rúc người trên ghế sa lon, không ngừng nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ, mười một giờ, cho tới ba giờ sáng… Người cô luôn chờ đợi vẫn chưa xuất hiện, những chuyện cô đã sẵn sàng đón nhận cũng chưa tới.
Cái gì cũng không có, cô đứng lên, đưa tay đặt lên bụng, không biết có phải vì đói hay không, từ bụng truyền tới cảm giác đau, rất đau. Nhưng cô lại nở nụ cười, đau đi, cứ đau đi như vậy nơi này cũng không còn đau nữa. Cô dịch tay lên lồng ngực, nơi này sẽ không đau nữa.
Cô lên tầng, đẩy cửa phòng kia ra, trang sức bên trong bị một lớp bụi bao phủ, mất hẳn đi những màu sắc vỗn có, nơi này là thế giới của Duệ Húc, cô vĩnh viễn không thể hòa nhập vào, cô đờ đẫn mở tủ quần áo, lấy quần áo của chính mình ra, khi cô chạm tay tới quần áo, cảm giác đau lòng không nói thành lời, ngay cả những thứ này đều có được hơi thở của hắn, nói cho cô biết, làm thế nào để quên đi, làm sao để quên được đây…
Cô vô lực ngồi xuống đất, chôn mặt vào đống quần áo, tiếng khóc không ngừng vang lên, thật thê lương, thật đáng thương…
Ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, những cơn gió lạnh đã làm những bông hoa hồng héo tàn, một chiếc xe hơi dừng lại, Duệ Húc bước ra, từa vào cửa xe, lạnh lùng cầm điếu thuốc lên hút, hắn nhìn nơi mình ở, có thể gọi là nhà đi. Hiện tại hắn không muốn đi vào, hắn sợ đi vào, chỉ là một thế giới lạnh như băng, công ty cũng thế, nơi này cũng vậy, thời gian hắn ôm ấp Trữ San, hắn đã có được sự thỏa mãn, nhưng cảm giác đó chỉ có trong chớp mắt, hắn không biết mình bị làm sao, rõ ràng đã chiếm được thứ hắn muốn, vậy mà lại không cảm thấy sung sướng, hạnh phúc như hắn tưởng, hắn vứt điếu thuốc trong tay, khóe môi nhếch lên, có lẽ vì cô vẫn chưa thuộc về hắn hoàn toàn.
Người vợ của hắn không phải cô, mà người chồng của cô cũng không phải hắn.
Hắn giẫm lên tàn thuốc, không ngại bẩn, cứ như vậy đi vào, quả nhien, bên trong không còn có ánh đèn vẫn bật vì hắn, kì thực hắn cũng không biết, ánh đèn kia cũng mới chỉ được tắt đi không lâu, một cô gái đã đợi hắn cả đêm, chẳng qua là vì trời đã sáng, không cần ánh đèn nữa.
Duệ Húc nhìn chiếc bàn ăn trống trơn, vẻ mặt u ám, sự tàn khốc hiện rõ trên mặt, hắn như đang muốn hủy diệt tất cả.
Một bước lên cầu thang hắn như muốn dẫm nát nó, khi đứng trước cửa phòng mình, sự tức giận trong nháy mắt liền biến mất.
Hắn đẩy cửa ra, động tác nhẹ nhàng cẩn thận mà hắn không hề biết, hắn thế nhưng lại sợ làm ồn tới cô gái mà hắn không thèm để ý.
Khi chính mắt nhìn thấy chiếc giường trống không, ánh mắt màu trà nháy mắt trở lên lãnh khốc, trái tim cũng dần đóng băng.
Tô Tử Lạc, được, được lắm… Môi hắn mím chặt, cô định phân rõ ranh giới với hắn sao?
Cửa bị mở ra, Tô Lạc đang ngủ từ từ mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào khiến cô không thể nhìn rõ, cô ngồi dậy, liền thấy một bóng ma đứng trước mặt cô, nửa sáng nữa tối, giống như muốn phá hủy tất cả.
Ánh mắt cô lộ rõ sự yếu ớt, vì khóc và vì mệt.
“Tô Tử Lạc, ” giọng nói như ma quỷ truyền tới, khiến người khác không dám thở mạnh, Tô Lạc đặt tay lên bụng, một trận đau đớn truyền tới. Cô dùng sức cắn môi, cố gắng nhẫn nại, mồ hôi đã sớm rịn ra.
Hắn dùng sức kéo cô, sức lực này giống như muốn bóp nát cô vậy.