Người Làm Nghề Mai Táng Chương 2

Chương 2
Chap 2

- Nghe thấy, nghe thấy! – Ông Bénédict nói, với một nụ cười khô khan. – Chào ông!
Và tình trạng đó cứ tiếp diễn, hết gặp người này lại gặp người khác. Ông Bénédict bị đối xủ tàn tệ bởi hết người này tới người nọ. Ông là một cái hồ to mà mọi thứ rác rưởi đều được quẳng xuống đó. Mọi người bắt đầu bằng những viên sỏi nhỏ, và vì ông Bénédict đã không chau mày, mà cũng không phản kháng, họ ném một hòn đá, một hòn gạch, rồi một tảng đá. Không có đáy sâu cho ông Bénédict, không có bùn và không có kho chứa. Cái hồ không trả lời. Với thời gian, ông trở nên càng ngày càng thêm lạc lỏng và nổi xung với họ; đi từ nhà này tới nhà khác, thực hiện những cuộc gặp mặt ngắn ngủi và trò chuyện với từng người, ông đã đi tới chỗ tự chán ghét mình với sự khóai trá của những kẻ chỉ thích để cho người ta hành hạ, đánh đập mình. Nhưng ông được nâng đở bởi cái ý tưởng duy nhất về những khóai lạc mà đêm sắp tới sẽ dành cho ông. Cứ như thế ông luôn tự thể hiện mình đối với những tên tàn bạo ngu ngốc và hợm hĩnh này. Ông cúi đầu trước mặt họ, chìa những bàn tay ra một cách khốn khổ, và không đòi hỏi gì lớn là được người ta chế nhạo.


- Này, ông đấy à, cái máy xắt thịt – Fliger nói – Tên hàng thịt. Những miếng thịt đóng hộp và những bộ óc ngâm giấm của ông thế nào rồi?
Những lời lẽ cứ phồng lên cho tới tột điểm cuối cùng của sự hạ nhục. Cuối cùng thì với những cái tai ù lên vì những lời nhục mạ, và một cảm tưởng khủng khiếp của sự thấp hèn, ông Bénédict tìm giờ chính xác ở cái đồng hồ đeo tay của ông, ông quay lại và trở về bằng cách chạy qua thành phố. Ông đã về đến nhà, bây giờ ông đã sẳn sàng để làm việc gì cần phải làm với niềm hân hoan trong lòng. Cái phần đáng sợ của một ngày đã trôi qua, bây giờ thời điểm tốt đẹp có thể bắt đầu.
Ông hăng hái leo lên các bậc thang dẫn tới nhà xác.
Gian phòng đợi chờ lặng lẽ như trước một cơn tuyết đỗ. Trong chỗ tối tăm có những đám nhỏ trắng tóat và những hình thể nằm duỗi dài dưới những tấm vải phủ.
Cái cửa mở một cách đột ngột, và cái bóng đen của ông Bénédict, bao quanh bởi một luồng ánh sáng, nỗi bật lên trong khuôn cửa. Đầu ngửa về đằng sau, ông giơ một bàn tay lên trong một cái chào long trọng; bàn tay kia siết chặt cái nắm tay cầm cánh cửa với một sự cứng đơ thiếu tự nhiên.
Về tới nhà rồi, ông là chủ nhân của những con rối. Ông đứng một lúc lâu ở ngay giữa cái sân khấu của ông. Trong đầu ông có lẽ những tiếng vỗ tay đang vang lên ầm ĩ. Ông không nhúc nhích, nhưng cuối đầu xuống, giả bộ một cái chào đê tiện về phía đám thính giả khả ái là những người đang vỗ tay.
Ông thận trọng cởi bỏ áo chòang ra, treo nó lên; mặc vào một cái áo blouse trắng mới tinh, cài các cúc áo ở cổ tay với một sự gọn ghẽ nhà nghề. Rồi ông rửa tay, trong khi ngắm nghía những người bạn tốt ở xung quanh mình.
Có một số khá lớn những xác chết nằm dưới các tấm vải phủ, và khi Bénédict đứng trước những cái xác này, ông cảm thấy mình cao lên.
- Giống như Alice! – Ông kinh ngạc nói lớn. – Cao hơn, cao hơn, mỗi lúc mỗi kỳ cục hơn!
Ông giơ hai tay lên. Ông đã không bao giờ rời bỏ tính hòai nghi, không tin vào điều gì huyền bí của mình khi ở trong gian phòng với những người chết. Ông vừa khoan khóai vừa sửng sốt khi phát hiện ra rằng ở nơi đây ông là ông chủ của mọi người. Ở nơi đây ông có thể làm mọi điều ông muốn với mọi người, và do sự cần thiết họ phải tỏ ra lễ độ và sẳn sàng cộng tác với ông. Họ không thể trốn khỏi được. Và lúc này, giống như các ngày khác, ông cảm thấy được tự do và đầy sức năng động, và ông cao lên, cao lên như Alice.
- Ồ, cao quá, cao quá, cao một cách đặc biệt…cho tới lúc đầu ta…đụng vào…cái trần nhà!
Ông đi lòng vòng giữa đám người tụ họp được phủ lên bằng những tấm vải. Ông cảm thấy rất khỏe, rất tỉnh táo và rất tự tin, như khi ông từ một buổi chiếu bóng trở về lúc đêm khuya. Khi rời khỏi phòng, ông có cảm giác là tất cả mọi người đều nhìn ông, và ông có tất cả những đức tính của vị anh hùng trong phim: sự duyên dáng, phong cách đoan trang và lòng dũng cảm. Tiếng nói của ông trở nên quá âm vang và quá thuyết phục! Ông? theo một cách khít khao dáng điệu của ông với dáng điệu của vị anh hùng, bắt chước giống hệt các cử động của lông mày bên trái và lối đập cái ba-tong xuống mặt đất . Và đôi khi trạng thái thôi miên được gây ra bởi phim chiếu bóng này kéo dài trên suốt con đường trở về và còn dai dẳng trong giấc ngủ của ông. Chỉ có trong hai trường hợp này là ông mới cảm thấy ông thanh lịch một cách kỳ diệu. Ở rạp chíêu bóng, hoặc là ở đây, trong cái rạp hát bé nhỏ, lạnh lẽo của riêng ông.
Ông đi giữa những dãy người đang ngủ, ghi nhận tên từng người trên tấm thẻ trắng.
“Bà Walters, Ông Smith, cô Brown, Ông Andrews…”
- Chào buổi chiều, chào tất cả mọi người không ngọai trừ ai! Hôm nay bà có khỏa không, thưa bà Shellmund? Ông hỏi thăm trong khi nâng tấm vải lên, như thể ông đang tìm một đứa bé dưới cái giường. Thưa bà, bà có một diện mạo tuyệt vời đó!...
Trong suốt đời bà, chưa bao giờ bà Shellmund nói một lời nào với ông; bà vẫn thường đi qua gần ông như một pho tượng trắng lớn có những chiếc giày có bánh xe nhỏ ẩn giấu dưới cái váy của bà, lọai giày này tạo cho bà một sự chuyển động nhanh, đầy vẻ sang cả, trơn trợt và không thể bị nao núng.
- Thưa bà Shellmund thân mến của tôi – ông nói, trong khi kéo một cái ghế và nhìn bà khách của ông qua một cái kính lúp. – Thưa bà, bà có biết rằng bà có một làn da nhiều mỡ không? Khi bà còn sống, bà đã có một nước da sáp ong. Một sự giãn nở của các lỗ chân lông. Chất dầu, 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t121896-nguoi-lam-nghe-mai-tang-chuong-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận