chất mỡ và những mụn ngòai da, một chế độ ăn uống quá bổ béo, bà Shellmund ạ, đó là sự sai lầm của bà. Quá nhiều bánh ngọt, những cái bánh ngọt Savoie và bánh bích quy có cà rem. Thưa bà Shellmund, lúc nào bà cũng moi tính kiêu căng từ bộ óc của bà, và bà nghĩ rằng tôi chỉ là một đồng xu, hay một đồng hào dưới chân bà. Nhưng bà giữ gìn bộ óc kỳ diệu và vô giá của bà bằng những thứ cà rem ướp đá, những lọai rượu sủi bọt, những nước li-mo-nát và nước sô-đa, và bà cao sang hơn tôi tới một mức độ mà lúc này thì, thưa bà Shellmund, đây là những gì sẽ tới với bà…
Ông thực hiện một cuộc phẫu thuật hẳn hoi trên người bà. Cắt chỗ da có tóc thành một vòng tròn, ông lấy chỗ da ấy ra, rồi lấy bộ óc ra, sau đó ông sửa sọan một cái bể của thợ làm mứt. Với cái bể này, ông đổ đầy vào cái đầu trống rỗng thứ cà-rem đánh nhuyễn, những khúc ruy băng và những ngôi sao bằng đường, những viên kẹo ngậm màu hồng, trắng và xanh, và ở bên trên ông đặt một hàng chữ kiểu Á Rập màu hồng rất đẹp: Những giấc mơ ngọt ngào. Rồi ông đặt cái đầu vào chỗ cũ, khâu lại, và che kín các dấu vết bằng sáp ong và bột.
- Và đó kìa! – Ông nói – Hòan tất rối!
Ông đi tới cái bàn kế tiếp. Chào buổi chiều. Thưa ông Wren, hôm nay vị tôn sư của sự hằn thù chủng tộc có mạnh khỏe không? Ông Wren, con người thuần chủng, người da trắng làm cho mình thành trắng. Sạch như tuyết, trắng như một miếng vải, chính là ông đó, ông Wren ạ. Người thù ghét dân Do Thái và người da đen, những dân thiểu số, thưa ông Wren những dân thiểu số.
Ông kéo tấm vải ra đằng sau. Ông Wren nhìn trừng trừng lên phía trên, với những con mắt lờ đờ và lạnh lẽo.
- Thưa ông Wren, xin ông hãy hạ thấp cái nhìn xuống một kẻ của một sắc dân thiểu số. Chính tôi đó. Nhóm thiểu số của những người hạ lưu, những kẻ mà tiếng nói không lên cao được bên trên tiếng thầm thì, những kẻ sợ hãi không dám nói lớn tiếng, những kẻ vô giá trị nhỏ nhoi bị làm cho hỏang sợ đó, những con chuột nhắt đó. Ông có biết tôi sắp làm gì với ông không, thưa ông Wren? Thọat đầu tôi sẽ hút máu trong thân thể ông đó, ông bạn thiếu tính khoan dung ạ.
Máu được rút ra.
- Bây giờ là việc bơm vào cái thứ mà ông có thể gọi là …chất lỏng ướp xác.
Ông Wren trắng như tuyết, tinh khiết như một tấm vải trắng, nằm cứng đờ trên cái bàn trong khi chất lỏng tuôn vào người ông.
Bénédict cười.
Ông Wren trở thành đen, đen như than, đen như đêm tối.
Chất lỏng để ướp xác là …mực!
- Và xin chào ông, ông Edmund Worth!
Ông ấy đã có một cái thân thể đẹp đẽ làm sao chứ, cái ông Worth này! Khỏe mạnh với những cơ bắp hòan hảo, một bộ xương to lớn phi thường và một cái ngực như một khối đá. Khi ông đi qua, các phụ nữ đều câm lặng vì xúc cảm và bọn đàn ông thì nhìn theo ông một cách thèm muốn, mơ tưởng mượn được cái thể xác đó một đêm, và cứ như thế trở về nhà họ gần gũi với những bà vợ của họ làm cho các bà ấy có một sự ngạc nhiên thích thú. Nhưng thân thể của Worth bao giờ cũng là vật sở hữu của ông, và ông dùng nó cho các công việc và các sự vui thú của ông, những chuyện này đã làm cho ông trở thành đề tài thường xuyên trong các buổi mạn đàm tại nhà của tất cả những ai có sở thích về tội lỗi.
- Và bây giờ ông nằm đó trong khi mắt nhìn xuống cái thân thể này với sự khóai trá. – Bénédict nói.
Trong một lúc ông mê đắm trong sự hồi tửơng về cái thân thể của chính ông, trong cái dĩ vãng của chính ông.
Ngày xưa súyt nữa ông đã tự làm cho mình nghẹt thở với một trong những cái phát minh mà người ta đóng vào khung một cái cửa để người ta tự treo mình lên bằng quay hàm, với hy vọng là cho thêm một tấc nữa vào khung sườn ngắn một cách kỳ cục của mình. Để cải biến lại sắc tái nhợt của người đã chết trên da, ông đã nằm dài ngòai nắng, nhưng người ông bị nóng như luộc, và da ông bắt đầu rơi ra thành những mảnh nhỏ “màu hồng” chỉ để lại ở phía dưới một lớp da còn đỏ hồng nom nhớp nháp hơn, và nhạy cảm hơn. Và ông có thể làm gì với cặp mắt diễn tả ý nghĩ của ông? Những con mắt nhỏ, lờ đờ, ở quá gần nhau này, và cái miệng nhỏ xíu và lở lóet này. Người ta có thể sơn lại những cái nhà, đốt rác rưởi, rời khỏi một cái nhà lụp xụp, bẩn thỉu, mua các quần áo mới, có một cái xe, kiếm tiền, và biến đổi các điều kiện bên ngòai của đời sống thành một cái gì mới mẻ. Nhưng người ta có thể làm quỷ gì được, khi người ta bị ngâm như một miếng phô mai trong cổ họng một con chuột nhắt? Hòan cảnh riêng của ông đã phản bội ông; nước da của chính ông, thân thể ông, màu sắc của ông, giọng nói của ông đã không cho ông một cơ hội nào để lọt vào cái thế giới bao la, rực rỡ, nơi mà người ta vuốt ve cái cằm của những vị phu nhân, nơi mà người ta hôn vào miệng các bà ấy, nơi mà người ta siết chặt những bàn tay bằng hữu, và là nơi mà người ta buôn bán những điếu xì gà thơm phức.
Trong khi mải nghĩ ngợi như thế, ông Bénédict đứng bên trên cái thân thể khôi vĩ của Edmund Worth.
Ông cắt cái đầu của Worth ra, đặt nó vào trong một cái quan tài, trên một cái gối nhỏ bằng sa- tanh, mặt ngữa lên phía trên, rồi ông để một trăm tám mươi cân gạch vào trong quan tài, và để một vài cái gối vào bên trong một cái áo đen, với một cái sơ mi trắng và một cái cà vạt; cái mình người được tái tạo như vậy rồi ông cho che phủ tất cả lại, cho tới cằm, với một cái mền bằng nhung xanh. Ảo cảnh thật là hòan hảo.
Sau đó ông đặt cái thân mình vào trong hầm ướp lạnh.