- Khi tôi chết, tôi sẽ để lại những điều lệnh rõ ràng. Ông Worth ạ, để cái đầu tôi được cắt ra và chôn xuống đất, gắn liền vào với thân mình của ông. Vào lúc đó , tôi sẽ có tay phụ tá, y sĩ chấp nhận hòan thành một công việc như thế để kiếm tiền. Nếu người ta không thể có một thân hình xứng đáng cho tình yêu trong cuộc sống của mình, thì ít nhất họ cũng có thể kiếm được một cái trong cõi chết. Cám ơn!
Bằng một cách hung hãn, ông đậy lại cái nắp lên trên Edmund Worth.
Trong thành phố, vì người ta có tục lệ đậy nắp quan tài lại trước khi đem đi chôn; nên ông Bénédict đã nhiều lần có dịp trút những nỗi uẩn ức lên những vị khách bất hạnh, nhiều người đã bị ông nhét nháo nhào vào trong quan tài, và nhiều người khác mặt úp xuống dưới hoặc đang làm những cử chỉ tục tĩu. Ông có sự thích thú kỳ diệu nhất với một nhóm những cô gái già bị nghiền nát bấy trong một cái xe trong khi đi tới một tiệc trà vào buổi chiều. Đó là những mụ ngồi lê nói mách nổi tiếng, lúc nào cũng nói xấu người này hay người nọ. Điều mà những người phụ giúp trong cái đám ma bộ ba đó không biết (ba cái nắp của các cổ quan tài đã bị đóng kín) là giống hệt như khi còn sống, những cô gái đó cũng được xum họp trong cùng một cổ quan tài, thỏa sức cùng nhau mãi mê trong một cuộc ngồi lê nói mách muôn đời, lạnh lẽo và hãi hùng. Hai cổ quan tài khác được nhét đầy đá cuội, vỏ sò và xơ vải. Đó là một tang lễ tốt đẹp. Mọi người đều rơi nước mắt.
- Cuối cùng thì ba người bạn không thể chia lìa này đã phải chia lìa! Mọi người đều thổn thức khóc.
- Vâng, đúng thế! – Ông Bénédict nói, mặt ông làm ra bộ thiểu não.
Không thiếu ý thức về lẽ công bằng, ông Bénédict chôn cất một người giàu hòan tòan trần truồng. Và một người nghèo lại được quấn trong một tấm vải màu vàng, với những đồng tiền vàng năm đô la làm cúc, ông còn đặt thêm cả những đồng hai mươi đô la lên trên mỗi bên mi mắt. Ông nhất định không chôn một ông luật sư, mà lại thiêu ông ta trong cái máy đốt rác, cổ quan tài của ông ta chứa xác một con chồn hôi bị bắt trong bẫy ở trong rừng vào một ngày chủ nhật.
Trong một dịch vụ khác, một cô gái già đã là nạn nhân của một sự sắp xếp ghê gớm. Bên dưới tấm mền đắp chân bằng lụa, những bộ phận của một ông già đã được chôn xuống với cô ta. Cô ta cứ nằm trơ ra như vậy, bị lăng nhục bởi những bộ phận lạnh như băng, trong khi cái bàn tay được che kín bên dưới làm cho cô ta có một sự vuốt ve lạnh như băng giá. Sự chấn động chỉ được nhìn thấy chút ít trên nét mặt cô ta.
Cứ như thế ông Bénédict đi từ cái xác này tới cái xác khác trong cái nhà xác của ông buổi chiều hôm đó, nói với tất cả những người được phủ bằng một tấm vải, kể cho họ nghe từng người một về các điều bí mật của họ. Cái xác cuối cùng của ngày hôm đó là cái xác của một ông Merriwell Blythe nào đó (một người đã có tuổi, đã trải qua những thời kỳ hôn mê). Đã hơn một lần ông Blythe được mang tới vì người ta cho rằng ông đã chết nhưng lần nào ông cũng tỉnh lại kịp thời để ngăn chận một vụ chôn cất quá sớm.
Ông Bénédict kéo tấm vải phủ mặt ông Blythe ra.
Ông Merriwell Blythe nhấp nháy hai mắt.
- A! – Ông Bénédict nói trong lúc để cho tấm vải rơi xuống
- Ông! - tiếng nói bên dưới tấm vải kêu lên.
Ông Bénédict tựa lưng vào tấm đan để cái xác chết nằm lên, bỗng nhiên ông bị chấn động và bệnh họan.
- Cho tôi ra khỏi chỗ này! - Tiếng ông Merriwel Blythe kêu lớn.
- Ông còn sống! Ông Bénédict nói, trong khi kéo tấm vải sang một bên.
- Ôi chà, những điều mà tôi đã nghe thấy, những điều mà tôi đã lắng nghe trong suốt cái giờ vừa qua! – Ông già rên rỉ trên tấm đan, trong khi hai mắt nhìn lấc láo.
“Nằm ở đây, nằm sóng sượt, không thể cựa quây được, và nghe thấy ông tuôn ra những lời như thế! Ôi, cái hạng người tàn độc, tên đểu cáng đáng sợ, đồ quỷ, đồ quái vật, hãy để cho tôi ra khỏi chỗ này. Tôi sẽ kể lại tất cả mọi việc đó với ông thị trưởng, với hội đồng và với tất cả mọi người. Ôi, đồ súc sinh, đồ vô lại hắc ám! Đồ phỉ báng thánh thần, đồ bạo dâm, đồ chó má đồi bại, đồ đểu cáng khủng khiếp, hãy đợi xem tôi kể lại, tôi kể lại tất cả mọi chuyện về ông!”. Ông gìa la lớn, bọt mép sùi lên. – Cho tôi ra khỏi chỗ này!
- Không, ông Bénédict nói trong khi quỳ xuống.
- Ôi, đồ đểu cáng khủng khiếp! – Ông Merriwell Blythe thổn thức khóc.
“Và nói rằng việc này đã kéo dài trong bao nhiêu năm trong thành phố của chúng ta, và không bao giờ chúng ta biết được những việc mà ông đã làm với mọi người! Ôi, đồ quái vật!”
- Không, ông Bénédict nói lẩm bẩm, trong khi cố đứng lên, và lại ngã xuống, tòan thân tê liệt vì sự kinh hòang.
- Những lời ông đã nói ra – ông già gầm lên với một sự khinh bỉ sâu đậm - những hành động mà ông đã làm!
- Tôi đau khổ quá chừng, ông Bénédict nói lẩm bẩm.
Ông già toan ngồi dậy.
- Đừng động đậy! – Ông Bénédict nói, và ông giữ chặt lấy ông ta.
- Buông tôi ra! – Ông già nói.
- Không! – Ông Bénédict nói. Ông cầm lấy một cái ống tiêm dưới da và chích vào cánh tay của ông già.
- Này các ông! – Ông già la lên như một người điên, ông nói với tất cả những người đang được phủ kín bằng một tấm vải. – Hãy cứu tôi!
Nổi cơn điên cuồng, ông nhìn khắp mọi phía. Nhìn ra cửa sổ, nhìn ra cái nghĩa địa ở phía dưới, với những tấm mộ bia của nó.
- Cả các ông nữa, ở bên ngòai kia kìa, dưới những tảng đá, hãy cứu cấp! Hãy nghe tôi đi!
Ông già lại ngã xuống, hơi thở rít lên và bọt sùi ra ở miệng. Ông biết là