Người Làm Nghề Mai Táng Chương 5

Chương 5
Chap 5 END

ông sẽ chết.
- Tất cả mọi người hãy nghe tôi đây! – Ông nói lẩm bẩm. - Hắn đã sĩ nhục tôi và sĩ nhục các ông, tất cả các ông, hắn đã sĩ nhục quá đỗi, quá lâu. Các ông đừng chấp nhận việc đó! Không, chớ để cho hắn hành động cái lối đó nữa!
Ông già thè lưỡi ra liếm đống nước dãi quá nhiều trên môi. Mỗi lúc ông càng trở nên yếu ớt hơn.
- Hãy bắt hắn chịu một sự trừng phạt!
Ông Bénédict vẫn đứng yên tại đó, bàng hòang sửng sốt, và ông trả lời:
- Họ không thể làm gì được tôi. Họ không thể làm gì được sự trừng phạt. Tôi cho rằng họ không thể làm được việc đó!


- Hãy ra khỏi những nấm mồ của các ông đi! - Ông già nói với một giọng khè khè. Hãy cứu tôi! Tối nay, ngày mai, hoặc sớm hơn nhưng các ông hãy đứng lên và ngăn cản không để hắn tác hại. Ôi, con người khủng khiếp này! – Và ông khóc òa lên. 
- Thật là điên cuồng, ông Bénédict nói lẩm bẩm như thể đang bị tê cóng. – Ông đang sắp chết đó và ông thật là lố bịch! 
Ông Merriwell Blythe không thể động đậy được. Hai mắt ông lồi ra khỏi tròng.
- Hãy đi khỏi, hãy chết lúc này, mau lên!
- Tất cả mọi người đứng lên! Ông già la lớn. Tất cả mọi người xông ra đi! Cấp cứu!
- Tôi xin ông, chớ nói gì nữa, – ông Bénédict nói. - Quả tình tôi không thích nghe những lời đó! 
Căn phòng đột nhiên trở nên rất tối tăm. Đêm đã xuống.Trời đã muộn rồi. Mỗi lúc một yếu hơn, ông già vẫn tiếp tục nói mê sảng. Cuối cùng thì ông nói trong một nụ cười:
- Họ biết rất nhiều về sự ngược đãi của ông, con người khủng khiếp ạ. Tối hôm nay họ sẽ hành động.
Rồi ông tắt thở.

Người ta kể lại rằng đêm hôm đó có một tiếng nổ trong nghĩa địa. Hoặc đúng hơn là có một lọat tiếng nổ, một cái mùi của những vật kỳ dị, một sự xung động, hung hãn, cuồng lọan. Đã có rất nhiều ánh sáng và tia chớp, và một thứ mưa; những cái chuông của giáo đường vang lên và ngân nga trong tháp chuông; những hòn đá rơi xuống và những vật thể bay qua không trung; người ta nghe thấy những tiếng va chạm dữ dội và những tiếng la hét; những cái bóng đen trườn bò trên mặt đất, và tất cả những ngọn đèn trong nhà xác đều sáng đỏ rực lên, những vật lạ đi vào và đi ra từng chặp một, to và hình như chúng lướt đi. Những cái cửa sổ tự mở tung ra, và những cái cửa lớn bị giật ra khỏi bản lề; lá cây kêu xào xạc, và cái ngáng bằng sắt kêu kèn kẹt; cuối cùng người ta trông thấy bóng ông Bénédict chạy lăng xăng hết chỗ này đến chỗ nọ, rồi biến mất. Bỗng nhiên các ngọn đèn tắt phụt và một tiếng kêu trong cảnh khảo tra xé tan bầu không khí, tiếng kêu này chỉ có thể tới từ chính bản thân ông Bénédict.
Sau tiếng kêu đó – không còn gì nữa – là sự im lặng. Những người trong thành phố đi vào trong nhà xác buổi sáng hôm sau. Họ lục sóat căn nhà để người chết và giáo đường, và sau đó họ đi ra nghĩa địa.
Và họ không thấy thứ gì khác ngòai máu, một lượng máu lớn được vẩy lên phun ra, rải ra khắp mọi nơi, làm như trong suốt cả đêm trời đã chảy ra rất nhiều máu.
Nhưng không có một dấu vết nào của ông Bénédict cả.
- Ông ta có thể ở chỗ nào? - Tất cả mọi người đều tự hỏi.
- Làm sao chúng ta biết được ông ấy ở đâu? – Họ đều bối rối trả lời.
Và cuối cùng họ đã có đáp án.
Trong lúc đi ngang qua nghĩa địa, họ ở trong bóng râm dày đặc của cây cối, nơi đó có những nấm mộ, hết dãy này tới dãy khác, đều cũ kỹ, mòn mỏi vì thời gian, và tất cả đều xiêu vẹo, không có một con chim nào hót trong những lùm cây. Cuối cùng thì mặt trời cũng xuyên thủng được đám lá cây dày rậm, trông nó giống như ánh sáng yếu ớt của một cái bóng đèn điện nhỏ.
Họ dừng lại gần một tấm mộ bia.
- Đây rồi! - Họ cùng kêu lên.
Những người khác cũng dừng lại và cúi xuống trên một phiến đá xanh nhạt, lốm đốm rêu, và họ thốt ra những tiếng kêu.
Vừa mới được viết nguệch ngọac lên, như thể bởi những ngón tay điên lọan (thật sự chữ viết rất mới và hình như được viết nguệch ngọac bằng những ngón tay) một hàng chữ kéo dài: Ông Bénédict 
- Trông kìa! - Một người nào đó la lên.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại.
- Cái này, cái này, và cái này, và cái này nữa! - Một người đàn ông kêu lên, lấy ngón tay chỉ bốn ngôi mộ khác.
Tất cả mọi người đổ xô tới xung quanh chỗ đó để nhìn, rồi mọi người cùng có một cử động chung là lùi lại.
Trên mỗi ngôi mộ đều được viết nguệch ngọac bằng những nhát móng tay, cùng một hàng chữ đó xuất hiện: Ông Bénédict
Những người trong thành phố đều sững sờ kinh ngạc.
- Nhưng không thể như vậy được, một người trong bọn họ phản đối một cách yếu ớt. Ông ta không có thể được chôn dưới tất cả những ngôi mộ này!
Họ dừng lại ở đó, trong một lúc lâu, một cách không định tâm, họ cùng nhìn nhau với vẻ nôn nóng, áy náy trong sự im lặng và bóng tối của những cái cây. Tất cả bọn họ đều chờ đợi một đáp án. Từ cặp môi vụng về và vô cảm, một người trong bọn tự trả lời một cách đơn giản:
- Có bao giờ người ta biết được không?

Nguồn: truyen8.mobi/t121899-nguoi-lam-nghe-mai-tang-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận