Xã hội như thế này. Đàn ông có triết lý nhậu còn phụ nữ có chân lý cà phê. Họ rỉ tai nhau rằng:
Trên đời chỉ có hai loại đàn ông. Loại đàn ông phản bội và loại đàn ông muốn phải bội.
Thế nhất quyết không có loại thứ ba à?
Loại thứ ba ở trên sao Hỏa ấy!
Tại sao?
Vì trên sao hỏa làm gì có phụ nữ.
Không ai chắc chắn điều đó cả. Vậy nên giả dụ một cô gái đến từ sao Hỏa thì sao nhỉ? À, phải là như Len ấy. Nhất định sẽ như Len mà thôi.
---------------------------------
Tôi kiên quyết chia tay My. Một năm hai tháng tám ngày là khoảng thời gian dài vượt qua sức tưởng tượng của một thằng đàn ông hai mươi lăm tuổi có đầy đủ điều kiện vật chất ngoại hình lẫn trí tuệ như tôi. Thực ra My cũng không có gì đáng trách. My giỏi giang, thông minh và tháo vát. My hiểu chuyện, biết chăm sóc bản thân và cả chăm sóc cho người khác. My kiên nhẫn và nhường nhịn ngay cả khi tôi nói dối, tôi nổi giận và nói những lời đau lòng thậm tệ. Tuy nhiên, My không xinh. Và ý nghĩ chỉ có một My cho đến suốt cuộc đời khiến tôi cảm thấy áp lực ghê gớm trong khi với tất cả những gì đang có, tôi hoàn toàn không muốn có trách nhiệm với ai đồng thời tin tưởng rằng mình có thể sẽ tìm được một người khác không thua kém My và sẽ… xinh hơn My.
Lần này tôi kiên quyết chia tay My. My khóc vật vã, khuỵa xuống ở chân cầu thang lúc tôi quay người bỏ đi. My chạy theo xe tôi gọi tên tôi thảm thiết. My khiến tôi thật sự mệt. Bức bối đến phát điên lên được. Nhìn thấy My đau khổ, trong lòng tôi cũng không lấy gì làm dễ chịu nhưng tôi biết chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Thời gian sẽ chữa lành tất cả. My sẽ quên tôi và sẽ lại hạnh phúc với một người nào đó khác yêu My hơn tôi. Vậy nên, nhất định tôi phải chấm dứt với My.
Buổi sáng ngày thứ hai mươi mốt sau khi chia tay My, tôi nhìn thấy Len đang kéo lê cái vali lớn hỏng bánh xe ở sảnh vào chung cư. Nếu bạn là đàn ông “nguyên chất” thì chín mười phần trăm bạn sẽ phải ngước nhìn cô ấy. Tôi kiên quyết không nói ngoa thêm một chút nào. Len dong dỏng cao, đuôi mắt dài ban phát ra xung quanh mình những ánh nhìn tình tứ ngây thơ đến mức điêu đứng. Cả cái cách Len cố hết sức để dịch chuyển một vật nặng quá khả năng của mình nữa cũng khiến người khác phải để tâm đến. Len cúi nghiêng người, mái tóc đột ngột xổ tung thành những lọn dài màu hạt dẻ phủ lấy tấm lưng trần cong vút miên man. Tôi tiến đến gần, lạnh lùng cầm lấy quai túi và nhấc lên.
- Lên tầng bao nhiêu?
Len đứng thẳng dậy, khẽ mím môi và nhìn tôi thoáng chớp mắt.
- Anh đang giúp em đấy ạ?
- Không giống à?
- Không ạ.
- Nghĩa là em không cần?
- Em có ạ. Cái này nặng quá nhưng trông anh cứ như muốn người ta phải nợ anh vậy.
- Thì đúng là anh muốn em phải nợ anh mà. Tuy nhiên em có quyền lựa chọn cũng được. Anh sẽ buồn một ít thôi!
Tôi tiến về phía thang máy. Len bước nhanh theo sau. Len vừa từ Pháp về, thuê lại một cái studio nhỏ xinh ở tầng mười hai của bạn. Tôi giúp em đặt vali ở cửa, lúc ngẩng lên đã thấy khuôn mặt Len ở sát mặt mình. Cô đang kiễng chân lên, mắt mở to, ngón tay trỏ chạm nhẹ vào gần sống mũi tôi.
- Đứng yên nào!
Hơi thở của Len ở thật gần, mùi bạch lan và xạ hương hòa vào nhau khiêu khích đến từng tế bào li ti nhất. Len kéo ngón tay nhè nhẹ dọc gò má tôi, nét mặt tỏ vẻ cực kỳ hài lòng cho đến lúc chặt được một thứ gì đó bé tí giữa hai ngón tay.
- Cái gì thế?
- Anh nhắm mắt vào và ước đi!
- Hử?
- Làm đi mà.
Tôi cũng giả vờ nhắm mắt và lẩm bẩm linh tinh gì đó cho ra vẻ thành tâm khấn vái. Khi mở mắt ra đã thấy Len nheo nheo nhìn đầy tinh nghịch, hai bàn tay chụm vào nhau.
- Bây giờ đoán đi nhé, em giấu sợi lông mi của anh giữa hai ngón tay nào?
- Ôi trời! - Tôi ngẩng mặt lên trời cười lớn. Len hơi phụng phịu. Hai má ửng hồng hây hây. Tôi, đàn ông “nguyên chất” làm sao có thể nói không?
Tôi chỉ vào ngón áp út. Len thích thú “á” lên sung sướng.
- Ah, đúng rồi nhé! Điều ước của anh sẽ thành hiện thực. Em hết nợ anh nhé!
- Hả? Liên quan gì chứ?
- Em giúp anh thực hiện điều ước còn gì.
- Nhưng mà nó có thành hiện thực đâu.
- Nó sẽ mà.
- Không.
- Tại sao?
- Vì anh ước được mời em ăn tối.
Len thu hai tay về, chống ngang hông cười dịu dàng để lộ máy lúm đồng tiền xinh xắn.
- Anh là đồ quỷ quyệt!
My hay trốn mình trên tầng thượng chung cư để khóc. Đặc biệt vào những ngày trời mưa tầm tã, đến tận khuya rồi tôi vẫn còn chưa về nhà. Tôi biết My đợi. Tôi biết My lo lắng. Nhưng sự ràng buộc quá sức đó tôi không sẵn sàng cho nó. Tôi muốn My hãy buông tôi ra và sống cuộc đời của cô ấy, một cuộc đời với nhiều hoài bão và khát vọng khác chứ không chỉ có riêng tôi. Những ngày mới quen, tình cảm của My khiến tôi ấm áp vô cùng. My luôn bảo “chỉ cần emnh bình an là được”. Liệu bạn có thấy mềm lòng không trước những lời ân cần như thế?
My phát hiện ra tôi hẹn hò với cô gái khác được một tháng kể từ khi chúng tôi chính thức mối quan hệ với nhau. My không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi ôm My vào lòng “Anh xin lỗi!” Tôi chờ đợi cô ấy nổi giận để có cơ hội giải thích và trình bày những lời vốn đã chuẩn bị sẵn. Nhưng My không nói gì, gục đầu vào vai tôi một lúc rồi lau nước mắt.
- Em nấu gì cho anh ăn nhé!
Thế đấy! Tôi đứng như trời trồng, hoàn toàn lúng túng trước thái độ của My. Cô ấy hoàn toàn không trách cứ, không lên tiếng và vẫn hết mực quan tâm tôi… hơn cả trước.
Rồi My phát hiện ra tôi tán tỉnh lung tung lần thứ hai, thứ ba. My vẫn chưa một lần nặng lời. Cho đến khi tôi tình cờ biết My ôm nỗi đau ấy một mình. Cô ây trốn trong góc khuất của sân thượng và khóc. Cô ấy ghi đầy nước mắt trên blog cá nhân, trong từng mảnh giấy nhỏ nhét đầy con mèo đất mà cô ấy gọi là “Ichi ăn nỗi buồn”. Giây phút đó, tôi cảm thấy cả thế giới này đổ sập lên ngực mình. Cảm giác chợt nhận ra mình như kẻ tội đồ thiên cổ, nhận ra hết thảy mất mát và tổn thương của My đang nuốt chửng lấy tôi. Thật đáng sợ!
Tôi muốn chia tay. Tôi không muốn đứng yên để cảm giác này làm hư hại đời sống của chính mình. Tôi muốn một mối quan hệ vui vẻ, tất cả đàn ông đều muốn một mối quan hệ vui vẻ. Và với My, vào khoảnh khắc đó, mối quan hệ với My khiến tôi trở nên nghẹt thở.
Tôi chính thức chứng kiến My vụn vỡ trước mắt mình. Cô ấy như không còn chút sinh lực nào, tiếng khóc quấn nghẹn trong không gian. Những ngón tay run rẩy bám chặt lấy tay tôi:
- Anh là cả thế giới của My… mất anh rồi My liệu còn là gì, My liệu còn lại gì?
Ừ, bạn sẽ thấy, làm người đàn ông nhẫn tâm không phải là chuyện đơn giản chút nào. Và tôi đã chứng kiến My vụn vỡ như thế không ít lần cho đến khi. Tôi biết. Tôi chắc chắn.
Tôi nhất định phải chia tay My.
Thỉnh thoảng Len lại biến mất khiến tôi phát điên. Len không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại. Cứ như là bốc hơi vậy. Và lúc quay trở lại là sà ngay vào lòng tôi, hít hà nũng nịu:
- Em nhớ anh, em nhớ anh, em nhớ anh!
Tôi bực bội:
- Em đã đi đâu hả?
Len vẫn tiếp tục rúc đầu vào ngực tôi nhõng nhẽo:
- Em cố tình đi tít tắp để xem sao và nhận ra mình nhớ anh đến nỗi có ai mời ăn kem, em cũng không thèm để tâm cơ. Em yêu anh hơn cả kem rồi đấy, anh thấy chưa?
Nếu là bạn, thì bạn vẫn tiếp tục nổi giận à? Đừng nói dối nhé!
Những lúc không biết Len ở đâu, tôi thực sự rối lòng và mong muốn được gặp Len ngay tức khắc. Tôi muốn được nằm lên chân Len, ngắm nhìn Len đùa nghịch với những lọn tóc của mình, ngắm nhìn Len cười, ngắm nhìn Len chun chun mũi mỗi khi không vừa ý, ngắm nhìn Len như đang thở vào bầu không khí xung quanh mình tình yêu của riêng Len. Được ôm Len vào lòng mình thật trọn giống hệt như cảm giác dịu dàng nhất mà bạn có được giữa mùa đông, vùi mình vào chăn ấm và vô lo với đời. Nó y hệt như vậy, thuần khiết và an lành như vậy.
Cuối cùng, tôi muốn đưa Len trở thành phần thế giới của mình. Chiều thứ Bảy, tôi hẹn Len lúc sáu giờ tối để đi cùng đến tiệc sinh nhật của một người bạn. Len bảo Len bận. Tôi khó chịu vì có gì có thể quan trọng hơn tôi vào chiều thứ Bảy được cơ chứ. Nhưng Len vẫn kiên quyết rằng Len bận việc đột xuất ở công ty. Tôi đành đến quán bar dự sinh nhật một mình. Có điều đặc biệt là kể từ khi quen Len, tôi không còn có nhu cầu thiết tha để ý đến những cô gái khác nữa. Giống như thể Len đã cho vùng trời trước mắt của tôi một phép nhiệm màu, không để bất kỳ ai xâm nhập vào đó được.
Tối thứ Bảy, quán bar nhộn nhịp người. Nhạc xập xình ồn ã, tôi nhớ Len và muốn nhìn thấy Len ngay tức khắc. Tôi nhắn tin, Len không trả lời. Tôi gọi điện, Len không nhấc máy. Cảm giác khó chịu nhấm nhẳng trong người. Tôi quyết định ra quầy bar gọi một chai bia khác. Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Len đang nói cười với một gã khá bảnh bao, ăn mặc như người vừa đi làm công sở về. Cũng cái kiểu cười thích thú ngả người nghiêng nghiêng đó, Len hầu như không nhìn thấy tôi đang đứng thật gần. Tối tiến đến sát hơn, cúi mình xuống thì thầm vào tai LenEm có vẻ bận quá nhỉ?
Không một thoáng giật mình hay do dự. Len ngẩng đầu lên nhìn tôi “a” một tiếng rõ phấn khích. Thần kinh tôi như phát hỏa, phải cố kiềm chế hết sức mới đủ sức quay mặt bỏ đi.
Len không hề đuổi theo. Cô ấy diệu kỳ tới mức không hề níu lấy tay tôi, không hề bỡ ngỡ, không hề e sợ. Hai tiếng sau Len bấm chuông cửa nhà tôi. Tôi tức tối nhìn Len. Máu nóng chạy rần rần trong huyết quản. Len đang mặc một cái váy ren trắng hở lưng mảnh dẻ, xoay nhè nhẹ trong phòng và khe khẽ hát theo bài hát văng vẳng từ xa.
- Em không thể đứng yên được à! -Tôi cất giọng giận dữ.
Len mím chặt môi, dừng lại bên bàn viết, mấy ngón tay mon men lại gần bình keo 502 còn chưa mở gói. Len khe khẽ ngước mắt lên, giọng nũng nịu.
- Anh mua keo làm gì thế ạ? Có gì hư trong nhà hả anh?
Tôi chính thức phát điên. Đứng bật dậy, trừng mắt về phía Len, lớn tiếng:
- Em không thể nói chuyện nghiêm túc được phải không? Thế bây giờ em muốn gì?
- Em muốn… em muốn… bôi keo đầy tay mình sau đó nắm chặt lấy tay anh, sẽ như vậy để chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhỉ anh nhỉ! Anh… đừng cáu nữa mà…
Khi thật sự nhìn thẳng vào Len lúc này, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Cô ấy phải là của tôi. Nhất định phải là của tôi. Tôi kéo Len vào lòng, siết lấy cô ấy thật chặt và thổ lộ bằng một giọng hết sức… kiên quyết.
- Chúng ta lấy nhau đi!
Len đẩy tôi ra. Nhìn tôi và nở một nụ cười thật lạ lẫm rồi quay lưng bỏ đi. Tối níu lấy tay Len nhưng cô ấy chỉ mỉm cười và rút tay đi khỏi.
Vùng sáng phía sau Len để lại hay hắt những vệt dài lấp lánh.
Len đã hoàn toàn biến mất khỏi căn hộ tầng thứ mười hai. Suốt nhiều ngày sau đó tôi đi tìm nhưng không thể nào thấy, như thể Len đã hòa tan trong không khí. Không một chút gì sót lại ngoài nỗi nhớ nhung hoang mang không lời đáp.
Ngày thứ hai trăm năm mươi mốt kể từ khi chia tay My, tôi vô tình nhìn thấy My ở sảnh ăn sáng của khách sạn vì có hẹn với khách. My nhìn đã tươi tắn hơn rất nhiều. My tiến đến bàn tôi, nở một nụ cười chào hỏi khách sáo. Tôi lịch sự đứng dậy đáp lời. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói trong trẻo gọi: “My ơi!” My khẽ quay người, để lộ ra một hình bóng vô cùng quen thuộc. Quen đến mức tôi cảm nhận được hết sức rõ rệt rằng từng đầu ngón tay mình đang bối rối. My nhoẻn miệng nhẹ nhàng giới thiệu:
- Đây là Len, bạn thân em!
Bằng một sắc thái hết sức đài các, Len nhìn thẳng vào ánh mắt tôi mỉm cười. My dịu dàng nói:
- Anh dạo này có hạnh phúc không?
Nếu không trả lời được câu hỏi của My, liệu tôi có nên chuyển lên sao Hỏa để sống hay không?
Phụ nữ luôn làm hết mình cho tình yêu mà họ tôn thờ. Nhưng lỗi lầm ngớ ngẩn nhất là khi tình yêu đó tan vỡ, họ chỉ tiếc nuối duy nhất những gì mình đã hi sinh mà quên mất nửa kia cũng đã từng hi sinh như vậy.
Em có dạ nào, anh hãy xáo măng!
Tôi thích từ “dịu dàng”. Đàn bà thì phải thế! Ba hồi tự hỏi “Có nên tính chuyện đặt tên con là Dịu?”
Em dậy sớm gội đầu. Tóc đã không còn dài như thuở hàn vi. Đã không thẳng lụa là và đen nhánh những niềm khao khát mang đầy những cái tên kiêu hãnh, nồng nàn. Em chải tóc bằng những ngón tay cong cong đầy vết xước bé li ti. Sợi rụng. Sợi rơi. Lả tả xuống khoảng sân nắng dịu dàng. Có phải nỗi niềm thương cảm cũng đang rơi. Đang rơi?
Em tắm sạch tấm than lấm lem này. Em quét nhà. Em lau mài đến loang loáng lên những vết bụi thời gian. Đợi anh về em ngó hoài ra cửa. Anh không về. Em lại kỳ cọ mải miết tấm thân này. Lớp ký ức trôi đi. Niềm đau cũ lại tấy lên mưng mủ. Em lại mải miết cọ kì. Để anh về. Em lại trắng phau, tươi mới. Cho anh. Em ngó hoài ra cửa. Anh không về. Em thay áo. Em vấn tóc thật cao để nỗi niềm không buông thả. Đợi anh về. Để anh hôn em dịu dàng. Dịu dàng lắm. Không tớp táp và nhầy nhụa. Không cào cấu và bức bối. Để anh lùa tay vào tóc em. Để chính tay anh mở cửa cho hoang hoải bay đi.
Vậy mà…
Anh không về.
Em không hút thuốc vì em ghét mình nồng vị khói. Em không uống rượu vì rượu khiến em say đớn đau. Em vào sàn không lắc giật lắc tung để phô bày bộ ngực hớ hênh căng cứng tương tư. Em không gào. Không thét.
Ra đường, va phải một người đàn bà. Đứt tung nút áo, thế là hớ hênh. Người đàn bà mắng em: “Con đĩ!” Em không thèm kéo áo, cứ thế bước đi.
Gió thông thốc, được đến đâu? Liệu có đủ thổi hết được những vết lem mòn mỏi, đỏ tấy dấu tay em cào cấu? Về nhà, mệt vật vã, em viết mấy chữ: “Em nhớ anh.”
Em lại dịu dàng rồi, phải không anh?
Anh bảo: “Anh quá yêu em! Anh không thể chia sẻ em, ngay cả trong ý nghĩ” Vậy là em run rẩy. Em sung sướng đến man dại. Em quấn chặt lấy anh bằng vòng tay cũng cong cong xanh xám, cũng sùi sùi bé li ti những vết xước.
Em hôn anh. Mở mắt. Có phải em đang thật lòng? - “Vớ vẩn!” Em hôn anh mà nhìn thấy một mảnh trăng chéo xiên, nằm nghiêng chênh chếc một cái ăng-ten nhà ai liêu xiêu đến tội. Em hôn anh, mà nhìn thấy đêm phủ dài tận gót chân lám nhám sạn. Bất giác, em giãy mạnh. Chắc tại lúc đó, em thấy mình không đủ trong trắng cho anh!
Anh bảo: “Ngoan nào! Ngoan nào! Anh sẽ vẫn yêu em cho dù có bất cứ chuyện gì!”
Em lại yên. Nhắm mắt rất hiền lành. Hôn anh. Em nhắm mắt rồi nhé! Không mở mắt nữa đâu tại em sợ mình lại lấn cấn bởi miếng ngói lệch nghiêng nóc nhà ai bên trái. Bởi con mèo đen trũi, mắt xanh lòe choe chóe gọi bạn tình trong đêm thanh. Bởi cái gì gì đâu xưa lắm, xưa đến độ em không đủ ký ức để gọi được thành tên!
Anh phủ nhòa lên người em. Tĩnh quá! Em bần thần: “Sao anh không hôn em?” Em vẫn chưa dám mở mắt. “Không phi người ta yêu nhau thật tình, ân ái kết thúc bằng một nụ hôn sao?” Em vẫn mắt nhắm nghiền: “Sao anh không hôn em?”
Anh bảo: “Em đã từng với ai?” Anh đổ dài bên cạnh. Em không thấy bóng anh trên vách. Giống như là em đang ủ ê trong những giấc mơ của mùa đông năm trước. Của mùa hạ năm kia, của mùa đông năm trước. Của mùa xuân thuở nào không nhớ rõ.
“Anh là lần đầu tiên cho em. Em đã là đầu tiên cho ai?”
Em ngồi dậy thật nhanh. Bối rối lắm! Em vốn là vậy mà, ai hỏi gì không thể trả lời thì bối rối, hoang mang. Cái nút áo cài lệch. Mặt dây chuyền nằm lệch. En lệch bước ra khỏi vùng đêm có mảnh trăng, mái ngói, con mèo… “Giá mà anh với tay một chút để níu lấy cái ngón út cong cong!”
Em gạch xóa hai chữ quá khứ lên tường, lên giấy vẽ, lên tay, lên tim. Em chóng mắt với cơn bão mùa hè quất ngang khung cửa. Xào xạc, rú rít, vậy mà em chỉ nghe thấy những tiếng thì thầm của anh rất nhỏ. Rất mơn man như ngón tay anh không hề cong, không hề có bất kì vết xước nào, lang thang nhẹ bẫng trên má em, trên môi em, trên cổ em…
Em không đủ can đảm làm như người đàn bà trong phim, soi gương và tự nắn bóp ngực mình lúc nhớ anh. Em sợ đau lắm! Tự làm mình đau, sẽ đâu có ai thương cảm cho, anh nhỉ? Em chỉ biết ôm mình trong góc, ngó trâng trâng vào đêm. Mà sao rướn hoài cũng không đủ hết được vòng lưng. Nên em thấy mình lạnh run lẩy bẩy.
“Anh cần thời gian để chấp nhận!”
Chấp nhận em hay chấp nhận em cùng quá khứ của em?
Bão tan. Em thấy con phố phủ xanh màu lá. Ông khách lạ dưới nhà, bụng rất to, áo may-ô kéo cao đến ngực, vừa xỉa răng vừa chỉ trỏ với mấy ông bụng to khác, chắc là kín đáo hơn: “Mẹ, te tua hết trơn!”
Thấy em đi qua, nhe răng ra xởi lởi, để lộ một miếng rau xanh còn giắt chéo: “Cô T đi đâu đó? Cầm cái mũ bảo hiểm nè, coi chừng cành gãy rớt xuống đầu. Coi phố xá kìa! Nguy hiểm lắm đó nha!” Tự nhiên rùng mình tưởng tượng ra đội cái mũ như người ta áp hai cái gáo dừa vô mặt, đi thẩn thẩn thơ thơ trong đám tàn hoang màu xanh lục kia. Mà có khi nào, em bịt mặt rồi, anh mới yên tâm để yêu em tiếp không?
Nắng hắt vào màu xanh. Nắng đẹp. Màu xanh cũng đẹp! Sao hoang tàn mà đẹp quá đỗi vậy hả anh…
Bỗng em nghe ai g
Em quay mình. Tóc vấn cao bật tung. Lòa xòa bay ngay cả khi không có gió.
Em nhìn thấy anh…