Người Mẹ Vị Thành Niên Chương 116: Lại phải rời đi?

“Nhưng là… Chẳng lẽ chị cứ chịu đựng như vậy sao?” Lâm Duyệt nhìn ra được, giờ phút này cô ấy nhất định rất khó chịu, nhìn cô ấy, vô lý do, nàng lại thấy đau lòng, lo lắng. Nàng đều hoài nghi bản thân có phải quá thiện lương rồi không!

Diệp Giai cũng không có tính tiếp tục nói đến chuyện không quan trọng này, ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm cẩn nói: “Lâm Duyệt, cám ơn em giúp chị thấy được Mạc Lặc Nghị Phàm cùng tiểu Thư Tình, thật sự rất cảm kích em.”

“Không cần cảm kích em.” Lâm Duyệt cười cười nói: “Đáng tiếc, Mạc Lặc Nghị Phàm đã đi rồi, anh ấy không có nhìn thấy chị.”

“Từ từ đi, chị không nghĩ lập tức đi ra trước mặt anh ấy, khiến anh ấy không biết chọn ai.” Diệp Giai săn sóc nói: “Chị hi vọng có thể một chút một chút tiến vào nội tâm của anh ấy, làm cho anh ấy một lần nữa tiếp nhận chị, yêu chị. Bởi vì… Chị là thật sự thương anh ấy!”

Sau khi nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm bằng xương bằng thịt, cô càng thêm mê luyến đoạn tình cảm như mộng ảo khi có khi không kia, cô khát vọng ở những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình có thể một nhà đoàn tụ, có thể cảm giác được tình yêu thực sự của hắn.

“Được, em tin tưởng chị nhất định sẽ thành công.” Lâm Duyệt trừ bỏ nói những lời đó, không biết bản thân còn có thể lnói cái gì. Diệp Giai nguyên bản chính là vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm, nàng muốn làm như thế nào, bản thân cũng chỉ có thể ở một bên duy trì mà thôi.

Diệp Giai nghỉ ngơi một hồi, thân thể đã khá hơn nhiều, nhìn đồng hồ trên tầng cao nhất của trường học sau đó đứng lên. Thê lương cười cười nói: “Chị phải trở về, Tường Phi sẽ đến nhìn chị , phát hiện chị không ở đó nhất định sẽ điên lên.”

Trở về, trở về tiếp tục cuộc sống với tình yêu ngục tù của cô, nghĩ vậy, Diệp Giai liền dâng lên một trận thê lương, trời biết hiện tại cô có bao nhiêu hận loại cuộc sống này, đặc biệt là từ sau khi gặp Lâm Duyệt!

“Em cùng chị trở về đi.” Lâm Duyệt lo lắng mở miệng nói. Diệp Giai lắc đầu, nhìn Lâm Duyệt hoạt bát nói: “Không cần, tự bản thân c hị cũng có thể, chờ thời điểm thân thể chị vững vàng hơn chút chị lại trốn tới.”

“Được, chị một mình phải cẩn thận.” Lâm Duyệt cùng cô đi đến ven đường, thẳng đến nhìn thấy cô lên xe taxi sau đó mới chuyển hướng khác vô mục đích mà đi.

Chạng vạng gió lạnh hiu hiu thổi, nhẹ nhàng mơn man trên khuôn mặt đầy lệ của nàng, làm đồng phục của nàng bay phất phơ, , nếu không phải do đang tan nát cõi lòng, nàng nhất định sẽ dừng lại, nhắm mắt lại hưởng thụ thời khắc đẹp đẽ hiếm có này.

Trở lại Bạn Sơn biệt thự, tiểu Thư Tình liền xông lên oán hận trách cứ tại sao nàng chuồn đi êm đẹp,, còn kéo nàng muốn nàng đến trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm chứng minh bản thân nó không có nói sai.

Tâm tình tệ đến tột điểm khi Lâm Duyệt nhìn thấy nó, trong lòng càng đau. Liền ôm nó miễn cưỡng cười vui nói: “Thực xin lỗi thôi, vừa mới mẹ đột nhiên có chút việc, nên mới rời khỏi.”

“Sự tình gì mà còn quan trọng hơn so với người ta chứ.” Tiểu Thư Tình mất hứng đô miệng reo lên.

“Dược thôi, con là quan trọng nhất, mẹ lần sau cũng không dám nữa.” Lâm Duyệt hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nịnh nọt lấy lòng nói.

Tiểu Thư Tình thế này mới vừa lòng gật đầu một cái, trở lại bộ dáng giống như mọi ngày. Lâm Duyệt thế này mới nhẹ nhàng thở ra, chuyển hướng thấy Mạc Lặc Nghị Phàm vừa khéo từ trên lầu đi xuống. Nhìn khuôn mặt khí suất tuyệt mỹ của hắn, nghĩ chuyện tình mấy ngày qua, bất tri bất giác liền ngây ngốc.

“Thế nào? Hôm nay mới phát giác bản thân đã yêu anh rồi sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm nâng khuôn mặt của nàng lên mặt, nhìn chăm chú vào nàng tà ác cười nói, nói xong còn không quên cúi người ở trên môi của nàng ấn một cái.

Trên mặt Lâm Duyệt nóng lên, tức giận thoát khỏi móng vuốt của hắn, giận dữ nói: “Ai yêu anh chứ? Không biết xấu hổ!” Chán ghét! Vì sao hắn dễ dàng như vậy nhìn thấu lòng của nàng chứ…

“Duyệt Nhi, yêu thượng anh khiến em cảm thấy khó khăn như vậy sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm bất đắc dĩ thở dài nói, nói xong dắt tay nàng: “Tốt lắm, chúng ta là nên đi ăn cơm rồi.”

“Mọi người còn chưa có ăn cơm sao?” Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn hắn, bên chân tiểu Thư Tình một mặt ủy khuất nói: “Người ta đều nhanh đói muốn chết, ba ba còn không cho người ta ăn đồ ăn vặt nha.” Lý do là sợ nó ăn đồ ăn vặt xong sẽ không chịu ăn cơm nữa.

“Hắc hắc, để em giải thích, lần sau cũng không dám tái phậm về muộn nữa” trên mặt Lâm Duyệt lại lần nữa lộ ra nụ cười lịnh nọt, lấy lòng hết nhìn cha lại nhìn con gái hai người.

Cơm nước xong, Lâm Duyệt sớm liền trốn vào phòng ngủ, hiện tại nàng có thể không gặp Mạc Lặc Nghị Phàm liền tận lực tránh cho bằng được, để tránh cho trái tim nàng ngày càng yêu hắn thêm sâu đậm, bằng không đến lúc đó chắc chắn không thể tự thoát ra được.

Nhìn một đống bài tạp và tài liệu ôn tập, lại nửa chữ cũng đọc không vào. Lâm Duyệt gơi hait ay vò đầu bứt tóc, ý đồ đem đầu óc hỗn loạn sửa sang lại cho rõ ràng, phát hiện hết thảy đều càng rối bời hơn, nàng buồn bực ghé vào bên mặt bàn, hai tay nắm lại đấm đấm lên mặt bàn.

Mạc Lặc Nghị Phàm tiến vào liền nhìn thấy bộ dáng bực bội không ngớt của nàng, nhẹ nhàng mà nâng thân mình của nàng lên, nhìn qua một lượt đầu tóc rối bay của nàng, nghi hoặc hỏi: “Em làm sao vậy? Làm sao đem bản thân ép buộc thành như vậy?”

Lâm Duyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nghị ca ca, anh làm sao có thể tùy tiện đến phòng người ta chứ? Có chuyện gì sao?” Vừa nói bắt đầu dùng móng vuốt sửa sang lại đầu tóc rối bời hỗn loạn, còn có quần áo không chỉnh tề.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn liếc mắt một cái tài liệu ôn tập trên mặt bàn, ngón tay thon dài vén mấy sợ tóc lả tả của nàng ra sau mang tai, trấn an nói: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân như vậy, bằng không càng thêm không tốt.”

“Ân.” Lâm Duyệt gật đầu, nàng căn bản không phải đang lo lắng đến kết quả ôn tập thi vào cao đẳng, bởi vì nàng biết bản thân vô luận như thế nào cũng không thể lĩnh giáo sự nghiệp học hành. Nàng phiền, chính là chuyện tình cảm mà thôi.

Mạc Lặc Nghị Phàm tiếp tục thân thiết nhìn nàng, chần chờ một chút mới mở miệng nói: “Duyệt Nhi, mai ngày kia anh đi Ý có chút việc, em ở nhà có thể chiếu cố tốt cho Thư Tình chứ?”

“Anh phải đi?” Lâm Duyệt cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng có chút sốt ruột: “Anh lại muốn ra nước ngoài sao? Đi làm cái gì?” Vì sao hắn luôn bận rộn như vậy đâu? Vì sao cứ phải bay hết từ nước này sang nước khác chứ?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nguoi-me-vi-thanh-nien/chuong-115/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận