Người Phiên Dịch Chương 4-5


Chương 4-5
Trình Gia Dương.

Cùng thời điểm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tôi bắt đầu thực tập tại ban phiên dịch cao cấp trong Bộ Ngoại giao. Vì là người mới nên mỗi tuần tôi phải tham gia tập huấn ít nhất hai ngày. Nội dung tập huấn tôi đã nắm rất rõ, dịch đối chiếu Hán - Pháp những từ chuyên ngành trong mọi lĩnh vực xã hội, luyện tập ghi tốc ký bằng chữ nước ngoài, dịch cabin… Mặc dù cơ sở kiến thức của tôi rất tốt thêm vào đó là kinh nghiệm du học tại đại học Trois Paris, nhưng đây vẫn là nghề đòi hỏi người theo nghề phải không ngừng tu dưỡng để nâng cao trình độ của mình, do vậy trong ngành này sự cạnh tranh và đào thải rất khốc liệt.

Anh trai vẫn không về nhà, bố mẹ dường như còn bận rộn hơn cả tổng thống Mỹ.

Tôi vẫn sống lặng lẽ qua ngày. Một hôm không thể kìm nén lâu hơn nữa, tôi gọi điện thoại cho Minh Phương, nói với bà giúp việc đang nghe điện là tôi tìm cô ấy. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân cô ấy tới gần đột nhiên tôi mất hết dũng khí dập máy luôn.

Hôm đó, Húc Đông dẫn tôi tới hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, hộp đêm Khuynh thành. Đây đúng là chốn “tiên cảnh” mê đắm lòng người. Nhưng trong đám người hỗn tạp đó, linh hồn của một người làng càng trở nên cô đơn. Tôi trốn ra ngoài hút thuốc nhưng vẫn bị Húc Đông phát hiện và bị đẩy về chỗ cũ. Tôi càng càng uống nhiều rượu, càng gào lên hát, không hiểu do tác dụng gây tê liệt của hành động nào mà tôi chợt cảm thấy thích thú chốn này.

Cuộc sống hai mặt này cứ câm lặng tiếp diễn.

Tháng Sáu, cảnh sắc mùa hè tràn ngập, hoa phù dung nở rộ trong khuôn viên trường.

Húc Đông cuối cùng đã nhớ ra một chuyện, một hôm khi đang ăn cơm cùng tôi anh hỏi: “Lần trước anh nhờ chú tìm cho cô gái đó, thế nào rồi?”

Người mà anh ấy nói chính là Kiều Phi.

Tôi trả lời: “Không tìm thấy.”

Sau đó tôi đưa miếng sườn bò sốt tái vào miệng, thấy Húc Đông đang chăm chú nhìn mình, tôi bèn nhắc lại:

“Em chưa tìm thấy, tìm người chẳng đơn giản chút nào.”

Thế nhưng thực tế thì cách đây một ngày, tôi với tư cách là đại diện học sinh ưu tú vừa mới trao bằng khen và giấy chứng nhận đạt giải ba cuộc thi Tiếng Pháp toàn quốc cho cô ấy.

Biểu hiện của Phi khác hẳn mọi người, cô cười rồi nhận bằng khen từ tay tôi, sau đó phát biểu trước đông đảo mọi người tới dự: “Xin cảm ơn Học viện, cảm ơn bố mẹ tôi, cảm ơn đạo diễn và đoàn làm phim, đã giúp tôi giành được giải Oscar’s. Tôi yêu các bạn.”

Sau đó đưa tay đặt lên ngực, trông điệu bộ như cố kìm nén cảm xúc nhưng cũng khó tránh khỏi xúc động. Trăm phần trăm là phong cách của các cô đào khi đoạt giải Oscar

Trời đất, cô học trò này đúng là một người chuyên gây cười. Tôi chắc chắn cô nàng đã chuẩn bị từ trước, cô nàng biết mình sẽ giành được thành tích như vậy. Các bạn học cười ngặt nghẽo, các thầy cô giáo cũng rất khoan dung với sự hài hước của cô học trò ưu tú này.

Tôi nhớ lại những hành động gây cười của cô trước đây, đúng là rất hiếu kỳ, không hiểu cô xuất thân trong gia đình như thế nào nhỉ?

Húc Đông khua khua tay trước mặt tôi hỏi: “Chú đang nghĩ gì vậy?”

“Đâu có.”

Anh ta nhìn tôi nói: “Anh có chút việc muốn nhờ chú.”

“Anh nói đi, sao lại khách sáo với em thế.”

“Anh có hồ sơ đấu thầu muốn dịch sang tiếng Pháp, anh chẳng tin được ai, chú giúp anh vụ này nhé.”

Anh lôi từ trong cặp ra một tệp hồ sơ, tôi đỡ lấy, đó là tập hồ sơ đấu thầu của công ty Húc Đông về việc nhận thầu xây dựng công trình cầu cống với nhà nước Mali - Châu Phi.

Tôi đáp lại: “Chắc cũng phải mất một tuần đấy anh à.”

“Được thôi, quá tốt rồi! Anh lại cứ sợ chú bận không nhận lời giúp anh.” Nói rồi anh rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đặt trước mặt tôi: “Chú nhận cho anh chút lòng thành này nhé!”

“Vớ vẩn thật đấy!” Tôi trả lại thẻ cho anh rồi nói tiếp: “Sao anh lại làm thế này với em chứ?”

“Thôi được.”

Húc Đông lấy lại thẻ: “Chú không thiếu tiền, anh cũng không làm khó chú nữa, nếu như trúng thầu, anh sẽ đền đáp chú tới nơi tới chốn.”

Nội dung của hồ sơ dự thầu không nhiều lắm, nhưng do tính chất thương nghiệp đặc thù nên yêu cầu rất gắt gao về việc chọn lựa từ ngữ. Cả một tuần dài, tôi cặm cụi bên hồ sơ dự thầu của Húc Đông. Lúc dịch xong, cũng là lúc tôi chấm dứt cuộc đời sinh viên của mình, tôi chính thức bắt đầu làm việc trong phòng Phiên dịch cao cấp của Bộ Ngoại Giao với tấm bằng thạc sĩ.

Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi hy vọng có thể nhìn thấy Minh Phương. Tôi tới giảng đường của khoa Anh để tìm cô. Tôi nhìn thấy cô đang coi thi trong phòng học ở cuối hành lang.

Hai tháng không gặp, có lẽ do phải chuẩn bị vô số công việc cho đám cưới nên Minh Phương gầy hơn trước, thế nhưng trong chiếc váy màu trắng ngà trông cô vẫn đẹp đến nao lòng. Tôi chợt nhớ tới thời niên thiếu vừa ăn hoa quả trong sân nhà Minh Phương vừa liếc mắt nhìn cô đang xem sách trên xích đu. Chốc chốc Minh Phương lại cười rồi nói với tôi: “Gia Dương, cậu ăn dâu tây dính cả lên mũi rồi kìa”.

Tôi thở dài rồi rời khỏi nơi đó.

Tâm trạng kiểu này cứ lặp đi lặp lại khiến người ta phiền lòng, tôi muốn quên cô ấy.

Vừa bắt đầu làm việc tôi đã phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng. Giới chính trị Pháp sắp cử người sang thăm, Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị tiếp đón, tôi được phái đi làm phiên dịch. Những nhân vật quan trọng tới Trung Quốc đều đã hơn tám mươi tuổi, tuy tư duy của họ vẫn sáng suốt nhưng giọng nói không còn rõ ràng, hơn nữa chất giọng Địa Trung Hải đặc sệt khiến tôi phải rất khó khăn để dịch được những câu ban đầu. Nhưng dần dần tôi đã làm chủ được tình thế, cuối cùng cũng hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ.

Sau khi kết thúc buổi hội kiến, phó Chủ tịch nhìn tôi nói: “Cháu là Tiểu Trình phải không?”.

“Vâng ạ.” Tôi mỉm cười đáp lại.

“Bố cháu có khỏe không?”

“Vẫn bình thường bác ạ. Hiện giờ bố cháu đang dẫn phái đoàn sang thăm Bắc Mỹ.”

“Thế là cháu kế nghiệp bố rồi, phải không?”

“Vâng ạ. Cháu cũng làm trong phòng Phiên dịch cao cấp.”

“Cháu dịch tốt lắm. Cố gắng lên nhé!”

Ông vỗ vỗ vai tôi như muốn nói nhiệm vụ nặng nề đấy.

Trưởng phòng Cục Ngoại vụ Hội nghị Hiệp thương Chính trị phụ trách toàn bộ kế hoạch tiếp đón, anh ta chào tôi, gọi cả họ lẫn tên: “Trình Gia Dương”. Không ngờ tôi lại gặp anh ta trong hoàn cảnh này.

Tôi gật gật đầu, quan sát người này: Trên dưới ba mươi tuổi, dáng dấp bậc trung, khuôn mặt chữ điền.

“Tôi là Chu Nam.”

Chẳng có ấn tượng gì cả.

“Tôi là vị phu của Phó Minh Phương.”

Thì ra là vậy.

Bất luận thế nào thì chúng tôi cũng là bạn thế giao với nhà họ Phó. Tôi nên gọi một tiếng “anh rể” mới phải đạo chứ nhỉ? Hình như phải vậy.

Tôi bắt tay anh ta, siết chặt biểu thị sự thân thiết: “Anh rể, đáng ra chị Minh Phương phải sớm giới thiệu anh em mình với nhau rồi”

KIỀU PHI

Khi trong tay tôi đã có đủ tiền học phí cho kỳ sau thì cũng sắp đến hè. Tôi hi vọng có thể tìm được một việc làm thêm khác. Tôi dự định rời khỏi hộp đêm Khuynh Thành.

Tôi không xác định được người tôi nhìn thấy hôm đó tại Khuynh Thành có phải là Trình Gia Dương hay không, sau đó tôi gặp lại anh tại buổi công bố kết quả thi tiếng Pháp toàn quốc. Trông anh thật nho nhã khi phát giấy khen và bằng chứng nhận cho tôi, thật khó có thể tìm được điểm chung giữa anh lúc này và người đàn ông say mèm hôm đó. Nhưng ai có thể nói chắc chắn được, ai có thể nhìn thấu tâm hồn ẩn giấu dưới khuôn mặt kia. Ý nghĩ này khiến tôi hoảng hốt, thời gian tôi ở Khuynh Thành quả thật rất lâu rồi, không thể để xảy ra trường hợp vô tình gặp người quen được, đặc biệt là không thể chạm mặt anh.

Đang ngồi chống cằm với suy nghĩ đó thì một người đàn ông đến bên cạnh tôi, tay phải đặt cốc rượu xuống rồi gõ nhẹ vào mu bàn tay tôi: “Em à, nói chuyện một chút được không?”.

Dù chỉ làm hòa thượng một ngày cũng phải biết gõ chuông cả ngày đó cho nên hồn. Huống hồ cách gọi của người này thật nho nhã, không những thế lại có bàn tay đẹp tới vậy, tôi quay đầu, đang định chào thì sững người lại.

Là Trình Gia Dương.

Lúc này anh đã ngấm hơi men, ánh mắt lờ đờ, tóc xòa trước mặt, trong ánh đèn mờ ảo, mặt anh tái lại. Sự việc đã xảy ra rất nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, tôi vẫn phải thừa nhận rằng, đối với Trình Gia Dương tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc. Mặc dù gặp anh trong bộ dạng này, thật suy đồi, thật phóng túng, thật xanh xao, thật tuyệt vọng, nhưng trong mắt tôi anh vẫn rất tuấn tú, hấp dẫn vẫn khiến trái tim tôi không thể không rung động.

“Em này, hình như anh đã gặp em ở đâu rồi thì phải.” Anh vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ khuôn mặt tôi. Trái lại tôi không hề sợ hãi, bởi người say tới mức này rồi, chắc chắn đã quên mất thế giới của mình.

“Trong mơ phải không, anh giai?”

Anh bật cười: “Muốn uống rượu gì?”.

“Loại đắt nhất ấy.”

“Không thành vấn đề.” Anh vẫy vẫy tay. Bồi rượu mang tới một chai whisky đen, Trình Gia Dương rót nửa ly cho tôi, rồi ấn nhẹ tay lên môi tôi. Anh ghé sát mặt lại, hơi thở phả trên mặt tôi: “Nhưng phải hôn một cái đã”. Sau đó đôi môi mỏng của anh áp chặt vào môi tôi.

Đây là thế giới gì vậy? Ban ngày, hoàng tử nho nhã cao quý là thế, nhưng khi màn đêm buông xuống lại biến thành một ma vương hôn kỹ nữ ư?

Sự kỳ quái của con người này là thật. Đôi môi lạnh lẽo như băng kia là thật. Tôi đưa lưỡi, dò xét từng đường nét vừa quen lại vừa lạ kia với mong muốn làm ấm đôi môi lạnh lẽo này và thưởng thức mùi vị của anh. Lưỡi của anh tiến sâu vào miệng tôi, mang theo mùi rượu thơm nồng. Chúng tôi mơn trớn nhẹ nhàng, tôi hiếu kỳ tại sao cái miệng này lại có thể nói ra thứ tiếng Pháp dễ đi vào lòng người đến vậy.

Anh ôm tôi, bàn tay không cầm ly rượu vòng qua eo. Anh đáp lại nụ hôn nồng cháy của tôi bằng một tiếng “ọe” khe khẽ.

Đầu mũi chúng tôi kề sát nhau, anh có mùi giống như sô cô la nhân rượu của Nga. Tôi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh khẽ cười, không hiểu ai đang kiếm chác ai?

“Em… em, có đi khách không?”

“Xem tình huống thế nào đã.”

“Đi với anh được không?”

Khi nói chuyện chúng tôi vẫn không ngừng hôn, quấn quýt lấy nhau. Tôi mơ hồ nghĩ thầm, có lẽ tôi đã tạo kỷ lục hôn tại Khuynh Thành. Khi anh đề nghị đi khách, đó dường như là một sự cám dỗ lớn.

Tôi hổn hển: “Cầu xin em đi!”.

“Xin em…” Anh nhíu mày, càng ôm chặt tôi.

Tôi mở cờ trong bụng. Anh nhanh chóng thanh toán, sau đó khoác chiếc áo ngoài lên bờ vai trần của tôi. Chúng tôi ôm nhau gấp gáp rời khỏi Khuynh Thành.

Lời nhắn nhủ yêu thương cho 2 năm ngọt ngào

Tuyển trans C cho Kzone, Czone, Tzone, trans T cho Tzone

Báo cáo

daisy121989

• Blog

• Kết bạn

• Trêu chọc

• PM

6#

Đăng lúc 3-2-2012 10:30:27 |Xem tác giả này

Chương 5

KIỀU PHI

Có điều sự việc sau đó không ướt át mùi mẫn như quý vị tưởng tượng. Trình Gia Dương đã say tới mức không biết gì, hơn nữa lại bị tuyệt kỹ “nụ hôn chết người” của tôi làm cho thiếu ôxy khiến anh không thể lái xe từ hộp đêm Khuynh Thành, tọa lạc bên bờ biển ở ngoại ô, về thành phố. Từ đường quốc lộ chúng tôi rẽ vào bãi biển, Trình Gia Dương vừa mở cửa xuống xe đã nôn thốc nôn tháo, dáng vẻ rất nhếch nhác.

Rượu không thể uống cố được, tôi nhìn anh nhắm nghiền mắt ngồi xổm xuống nôn, thốc tháo, nôn tới cả mật xanh mật vàng, rồi anh nằm vật ra bãi biển bên cạnh xe, chẳng mấy chốc rơi vào trạng thái hôn mê.

Ở một nơi nào đó trên thế giới nhất định có một người con gái đã không biết mình may mắn như thế nào mà nhẫn tâm làm tổn thương con người này tới mức đó.

Thế nhưng chính tại nơi ấy, có một người con gái bị tổn thương lòng tự trọng bởi người đàn ông đã nôn sau khi hôn cô.

Tôi quyết định bắt đầu từ lúc này sẽ chán ghét anh ta.

Tôi nghe thấy tiếng rên của Trình Gia Dương, không rõ lắm, không hiểu là tiếng Trung hay tiếng Pháp nữa, nghe kĩ thì ra là “nước”.

Tôi hỏi: “Ở đâu vậy?”.

Anh nhắm mắt đáp lại: “Trong xe”.

Tôi tìm thấy chai nước khoáng trong xe của anh, vỗ vỗ vào mặt, rồi rót nước vào miệng anh, Trình Gia Dương bị sặc nước, ho sặc sụa. Anh gắng gượng ngồi dậy, súc miệng rồi uống nước.

Sau đó anh nhìn tôi, ánh mắt đã tỉnh táo hơn.

Tôi hỏi: “Anh có nhận ra ai đây không? “.

Anh ta gật đầu.

“Em là ai?”

Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa, vừa hy vọng anh ấy nhận ra mình là Kiều Phi lại vừa không muốn.

“Gái trong hộp đêm.”

Được rồi, uổng công nôn ra hết rồi.

“Anh còn khó chịu lắm không?”

Anh gật đầu rồi nhìn tôi. Anh thật đẹp trai.

Tôi ngồi xuống, lấy áo khoác của anh lót xuống dưới ngồi. Chúng tôi ngồi hướng ra biển. Trong màn đêm, biển và trời hòa làm một, những ngôi sao bỗng chốc hóa thành hai.

“Vì chuyện tình cảm phải không?”

“Tôi đã nhìn thấy vị hôn phu của cô ấy.”

Một người thật thà.

Thật vớ vẩn quá! Rõ ràng là vì chuyện tình cảm mà đày ải bản thân.

“Anh cứ hành hạ bản thân như vậy, chị ấy cũng có biết đâu.”

“Tôi chẳng cần cô ấy biết, mà cô ấy có biết cũng như không thôi.”

“Chi bằng anh cứ gặp chị ấy nói chuyện xem sao.”

“Đâu phải tôi đang đóng phim truyền hình.”

Đã say như vậy rồi mà còn chế giễu người khác được, đúng là bệnh nghề nghiệp.

Đúng vậy, không phải đang đóng phim truyền hình nhưng đầu anh ta đã gục xuống, tựa vào vai tôi.

Tôi không biết lái xe, có lẽ phải chờ anh ta tỉnh lại ở bãi biển này mất thôi. Tôi lạnh cóng người liền tìm thuốc lá trong người anh. Tìm thấy rồi nhưng tôi lại không hút được, mùi thơm nồng quá. Hóa ra hôm đó tôi đã không nhìn lầm người. Con người chói chang ngày ấy đã trải qua quãng thời gian như thế nào đây?

Điện thoại của anh reo lên, tôi nghe máy. Người bên kia nói: “Gia Dương à?”, là một giọng nam rất trẻ.

“A.” Tính cảnh giác của tôi rất cao, “anh nói anh ta tên gì nhỉ?”.

“… tôi tìm Gia Dương.”

“Có phải là anh chàng cao cao, gầy gầy trắng trẻo không?”

“Cô là ai vậy?”

“Gái trong hộp đêm, còn anh là ai?”

“Cô nói với quý ngài bên cạnh cô rằng tôi là anh trai của nó.”

Tốt quá rồi, đúng là vị cứu tinh. Tôi kề sát điện thoại vào tai Trình Gia Dương, vỗ vỗ mặt anh, anh chỉ biết lẩm bẩm lung tung.

“Tình trạng hiện tại của anh ta như vậy đó.”, tôi nói.

“Được rồi.” Người trong điện thoại cười rồi đáp lại: “Tôi không làm phiền hai người nữa”.

“Chờ chút, anh tới đón anh ta đi. Bây giờ chúng tôi đang ở phía nam bãi biển Thành Đông trên quốc lộ 26”, tôi nói chính xác địa điểm, “Anh ấy say rồi, không thể lái xe về được”.

“Được…”, đương nhiên đây là tình huống nan giải. Bộ dạng lúc này của Trình Gia Dương sẽ khiến người nhà của anh phải kinh ngạc, “tôi sẽ tới”.

“Bao lâu nữa?”

“Nửa tiếng.”

Tôi cúp máy ngắm khuôn mặt đang đắm chìm trong giấc nồng của Trình Gia Dương rồi nói: “Bà cô lại phải ngồi với cậu hai mươi phút nữa”.

Mười phút trước khi anh trai Trình Gia Dương tới, tôi đã bỏ về phía thành phố. Trước bình minh có rất ít xe cộ lưu thông trên đường quốc lộ, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe đường dài đi qua. Tôi liếc nhìn biển xe, xem xem có chiếc xe nào từ quê mình lên không.

Đêm nay, tôi đã học được một bài học, dại trai thì thiệt thân. Tôi vì anh chàng “thơm tho” này, tiền bo thì không ăn thua, vẻn vẹn có được tí chút phần trăm từ chai whisky vuông, đúng là không bõ dính răng. Vả lại với chiếc váy ngắn cũn cỡn cùng đôi giày cao gót này, tôi phải một mình lê bước về thành phố.

Đang nghĩ vẩn vơ thì một chiếc xe Jeep màu trắng đỗ xịch ngay cạnh tôi, một khuôn mặt xuất hiện với chiếc kính gọng vàng, trông dáng vẻ vô cùng nho nhã cùng cách ăn vận rất thành phố: “Cô ơi, từ đây tới đường quốc lộ 26 còn bao xa?”.

Một câu hỏi thật chẳng ra sao cả, tới nơi ắt có biển báo hiệu mà, tôi thấy dường như giọng nói này quen lắm, đúng là giọng của anh trai Trình Gia Dương, kể ra lúc này cũng thấy họ giống nhau thật. Nói thời gian trôi chậm, thời gian lại trôi nhanh, nghĩ vẩn vơ như vậy mà chưa tới một giây, tôi quay đầu về hướng khác, vẫn tiếp tục đi về phía trước, khua tay về hướng ngược lại rồi nói to: “Anh cứ đi tiếp đi!”.

Anh ta dừng xe lại nói chuyện với tôi, lẽ nào lại muốn xem xem cô gái kỳ dị xuất hiện trên đường quốc lộ vào lúc tinh mơ này, có phải là cô gái ban nãy không. Dù gì thì với hai đứa con đẹp trai sáng sủa, chỉnh tề kia không hiểu bố mẹ của họ là nhân vật xuất sắc như thế nào nữa.

Khi tôi xuống bến xe buýt thì trời đã sáng hẳn, tôi lảo đảo về trường, dáng vẻ lúc này của tôi rất nhếch nhác, may mà không bị người quen bắt gặp.

Hôm nay là sáng Chủ nhật, các bạn cùng phòng đều bận việc nên không có nhà. Tôi tắm rửa sạch sẽ, chỉ muốn ngủ một giấc, quả là mệt đứt hơi. Nằm cuộn tròn trong chăn, tôi bỗng cảm thấy sợ, chắc là Trình Gia Dương vẫn chưa nhận ra mình đâu. Tôi quyết định sẽ rời khỏi Khuynh Thành, quyết không sống như vậy nữa. Sau đó tôi chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không ngon lắm, bên tai vẫn vọng lại tiếng sóng biển rì rào.

Đánh thức tôi dậy là chiếc di động, trên màn hình hiển thị số điện thoại nhà hàng xóm. Tim tôi đập thình thịch.

Trình Gia Dương

Lúc tỉnh lại tôi đã nằm trong phòng mình. Đêm qua rất hỗn loạn, tôi nhớ mình đã tới hộp đêm Khuynh Thành rồi còn uống rất nhiều rượu. Dường như tôi còn rất lưu luyến với đôi môi vừa mềm vừa thơm của ai đó nữa thì phải, sau đó tôi nhớ là mình đã nôn.

“Tỉnh rồi à?”

Là Trình Gia Minh - anh trai đã lâu không gặp của tôi. Đúng rồi, tôi nhớ tối qua anh ấy đã đưa mình về nhà.

“Gia Dương, cậu còn mệt không? Cậu chưa từng uống nhiều như thế này.”

Tôi ngồi hẳn dậy hỏi: “Hôm nay là thứ mấy rồi anh?”.

“Sáng Chủ nhật, cậu đã ngủ một ngày rồi đấy.”

“Hiếm khi anh mới ghé thăm em.”

“Không dám.” Gia Minh lấy nước cho tôi, hai năm không gặp, nhưng anh ấy chẳng thay đổi chút nào.

“Cậu sống tốt chứ?”, Gia Minh hỏi tôi.

“Em đã tốt nghiệp thạc sĩ, bắt đầu đi làm ở phòng Phiên dịch cao cấp ở Bộ Ngoại giao rồi.”

“Bố mẹ rốt cuộc cũng lôi cậu vào cái vòng luẩn quẩn đó.”

“Anh là bác sĩ, em là nhân viên trong cơ quan Nhà nước, chúng ta chẳng có gì khác nhau cả. Ai cũng có nơi để vùng vẫy riêng.”

“Anh được làm công việc mà mình yêu thích.”

Thôi đủ rồi, tôi không muốn khi vừa tỉnh rượu lại phải tranh luận với tiến sĩ ngoại khoa gan mật, anh là người luôn muốn tạo áp lực cho người khác. Tôi đứng dậy, đi tới cửa sổ nói: “Đừng có bắt nạt bệnh nhân”.

Gia Minh lớn hơn tôi ba tuổi và là nghịch tử nhà chúng tôi. Bố mẹ tôi luôn mong muốn anh ấy kế nghiệp làm trong Bộ Ngoại giao nhưng Gia Minh lại làm trái với ý nguyện của bố mẹ, anh học y rồi làm bác sĩ. Người xưa có câu: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, lại có câu “đạo không giống nhau không thể cùng mưu sự”. Hai anh em tôi khác nhau về quan niệm, tư tưởng, do vậy ngay từ khi còn bé chúng tôi đã không hòa thuận.

“Anh biết bố mẹ không có nhà nên mới tới tìm cậu.”

“Xin hỏi ông anh ghé thăm để chỉ giáo điều gì ạ?”

“Minh Phương sẽ lấy chồng trong tháng này đấy, cậu có biết không?”

Dường như tất cả mọi người trên thế giới đều muốn tới để tuyên bố với tôi chuyện này thì phải. Tấm lòng của tôi dành cho Minh Phương như thế nào, Gia Minh là người biết rõ nhất.

“Chính vì thế anh tới đây để chế giễu em ư?”

Anh ngần ngừ, suy nghĩ trong phút chốc rồi nói: “Xem ra tới thời điểm này thì cũng phải cưới thôi”.

“Anh đi ngay đi!”, tôi nói.

Chuông điện thoại bỗng reo lên, tôi nhìn vào số gọi tới, là Húc Đông.

“Gia Dương, anh đã trúng thầu rồi, bố anh rất hài lòng với sự cố gắng của anh.”

“Chúc mừng anh!”

“Chú em à, anh phải cảm ơn chú thế nào đây?” Anh cười rất kỳ quái.

“Thế nào cũng được.”

“Thôi chú chịu khó chờ một chút. Cuối tuần này anh sẽ tặng chú một món quà lớn.”

Hết chương 5. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/30158


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận