Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 106: Ngươi có thể cam đoan sao?

"Thiên đỉnh thịnh hội, có ý nghĩa là"đóng đô ở Cửu Trọng Thiên", ai có thể đóng đô ở Cửu Trọng Thiên? Chỉ có chấp pháp giả!"

Hàn Tiêu Nhiên cười ha hả, giải thích: "Sự thật, tất cả chấp pháp giả trong thiên hạ, đều là được chọn lựa từ Thiên đỉnh thịnh hội. Tại bên trong Thiênđỉnh thịnh hội, tất cả các cao thủ lệ thuộc vào gia tộc, đều bị loại bỏ, chỉ cho một ít Tán Tu cao thủ không có thế lực tham gia. Mà người đủ tư cách, sẽ có chấp pháp giả của cửu đại phiến khu thu nhận, tiếp tục bồi dưỡng, đó là một thế hệ chấp pháp giả mới."

"Xác định trúng cử, sau đó lại trải qua xét duyệt thật kĩ, sẽ được chấp pháp giả giúp tăng lên tu vi, từ nay về sau con đường rộng mở." Hàn Tiêu Nhiên nói: "Năm đó, ta ở Thiên đỉnh thịnh hội trổ hết tài năng, đi tới từng bước một, mới có ngày hôm nay."

Sở Dương chợt hiểu ra: "Thì ra là thế!"

"Mà ngươi muốn đi vào, hoặc là phải nhắm vào, đó là trận chung kết! Bởi vì nơi đó, mới là nơi sinh ra tinh anh. Nơi đó có rất nhiều thiên tài, đều có thể tiến vào tổng bộ, được chí tôn dạy bảo. Mà chúng ta...Cần những thiên tài này!"

Hàn Tiêu Nhiên nói.

Sở Dương trầm tư, rốt cuộc thở dài một hơi: "Thì ra tổng chấp pháp đại nhân ở bên trong tổng bộ, thiếu nhân thủ?"

Hàn Tiêu Nhiên thở dài: "Trước kia, cửu đại phiến khu tranh đoạt nhân thủ, bằng đủ mọi mưu kế; nhưng bổn tọa tự cho là chỉ cần quản lý đông nam sao cho không thẹn với lương tâm, làm sao cho đông nam vững vàng ổn định, cũng không có nghĩ đến, phải vào tổng bộ nhận chức. Cho nên cũng chưa có chú ý lung lac, mời chào nhân thủ. Nhưng, hiện giờ tình thế chuyển tiếp đột ngột, lại có chút trở tay không kịp."

"Nếu Thạch thị gia tộc thực sự có âm mưu đoạt chấp pháp giả, như vậy trong tổng bộ tất nhiên sẽ có nội ứng, những kẻ này nếu không bắt được, sớm muộn cũng là mối họa lớn trong lòng!"

Hàn Tiêu Nhiên cau mày: "Đương nhiên, đây chỉ là tính toán xấu nhất của ta, nếu sự tình của Thạch gia có thể giải quyết thuận lợi, đông nam chỉnhđốn rõ ràng rành mạch, thì cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng, như vậy chúng ta chỉ cần một cái danh tiếng là Vạn Dược đại điển đệnhất Y sư thì cũng đã đủ rồi."

Sở Dương cười ha ha: "Một khi đã như vậy, tiểu đệ liền dùng hết sức, giúp lão ca tiêu diệt mối lo này!"

"Giờ phút này chúng ta chỉ nói tạm thời như vậy, trong lòng ngươi tạm thời hiểu rõ là được, chỉ cần đến lúc đó không có chậm trễ thời gian, thì chúng ta gặp mặt rồi bàn bạc kĩ hơn nữa ."

"Thiên đỉnh thịnh hội bắt đầu từ lúc nào?" Sở Dương hỏi.

"Vạn Dược đại điển diễn ra sau một năm nữa, cùng khoảng thời gian đó, chính là thời gian diễn ra Thiên đỉnh thịnh hội!" Hàn Tiêu Nhiên nói.

"Như vậy, ta có cần dùng tên giả tự mình tham gia Thiên đỉnh thịnh hội hay không?" Vấn đề này của Sở Dương làm cho Hàn Tiêu Nhiên trầm ngâm hồi lâu, không xác định được ý kiến.

"Bên trong Thiên đỉnh thịnh hội lần trước, có bao nhiêu người dùng tên giả tham gia?" Sở Dương hỏi: "Ngay cả Dược Sư là người nắm giữ sự sống chết của chấp pháp giả cũng sẽ là gian tế, như vậy, khi chọn lựa người tham gia Thiên đỉnh thịnh hội, có phải có thể dùng tên giả hay không? Có thểhiểu rõ lí lịch của từng người tham gia hay không?"

Hàn Tiêu Nhiên ngạc nhiên mà khiếp sợ, mồ hôi lạnh thấm đi ra.

"Như vậy, hiện tại bên trong chấp pháp giả, trải qua một vạn năm, cũng chính là một trăm lần Thiên đỉnh thịnh hội chọn lựa ra người mới, trong đó có bao nhiêu người người là Tán Tu thật sự? Bên trong Chấp pháp giả, có bao nhiêu phần là thiên hạ của cửu đại gia tộc?"

Sở Dương nói có chút châm chọc.

"Không thể như thế? Dù có một hai cái, nhưng tình huống như vậy, tuyệt đối sẽ không có nhiều." Hàn Tiêu Nhiên nói.

Sở Dương nở nụ cười lạnh lẽo, nói: "Một quốc gia, sau chiến tranh, có vô số binh lính xuất ngũ về quê. Nhưng bọn họ cần phải ăn cơm, cần phải làm việc. Cho nên, người cầm quyền ra lệnh: Trong bốn ngàn binh lính xuất ngũ của huyện, tiến hành một cuộc thi cử đặc biệt, ba mươi người xếp thứhạng đầu, trúng tuyển làm huyện nha, trở thành quan chức của quốc gia."

Sở Dương lẳng lặng nói qua, Hàn Tiêu Nhiên cũng không biết hắn đang nói cái gì, nhưng vẫn nhẫn nại lắng nghe.

"...Vì thế bọn lính xuất ngũ nhảy nhót hoan hô, chuyên cần đọc sách, muốn kiếm một chức tước tốt. Đặc biệt sau khi kết thúc cuộc thi, huyện nha dán bảng vàng danh dự, tuyên bố có ba mươi lão Binh xuất ngũ đã trúng tuyển, trở thành quan chức tầng dưới cùng; cũng đem danh sách báo Phủ Đài, Châu Phủ, Tuần Phủ...Trở thành một câu chuyện tốt, là một thành tích lớn!"

"...Nhưng trong binh lính xuất ngũ lại không có người nào trúng tuyển, mọi người điều tra một thời gian dài mới biết được, một ngàn tên binh lính xuất ngũ, lại không có ai có tên trong ba mươi người đó. Vậy, ba mươi người kia là ai?" Sở Dương nghiêng đầu, nhìn Hàn Tiêu Nhiên đầy thâm ý.

Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói: "Đây là chuyện gì xảy ra? Nếu đã như vậy, thì ba mươi người kia là ai?"

Sở Dương cười ha hả: "Sau này mới biết được, ba mươi người này, tất cả đều là sư gia hoặc là con cháu, em út của tiểu thiếp vân vân của các quan viên ở Huyện phủ Huyện nha...Như vậy, những người mà ngay cả đao cũng chưa từng cầm chứ đừng nói đến chuyện lên chiến trường, lại chiếm hết các vị trí đó, thoải mái tàn phá quân phục dính máu, trở thành quan chức, được nhận bổng lộc của quốc gia, sử dụng mồ hôi nước mắt của nhân dân..."

Bịch một tiếng, Hàn Tiêu Nhiên đập cái bàn ở trước mặt thành phấn vụn, mắt trợn tròn xoe: "Tại sao có thể có việc này?!"

Sở Dương nói: "Mà quan phụ mẫu của Huyện phủ Huyện nha kia cũng bởi vì thành tích lớn lao này được truyền tụng khắp nơi, lên tận mây xanh, thăng quan tiến chức...Chỉ có những anh hùng đổ máu ngoài chiến trường, nhìn trời mà khóc thét, nhìn quanh không có đường ra, cha mẹ tuổi già ốm yếu, vợ con đói khóc thảm thiết, hoàn toàn không có đường sống, vì cuộc sống quá khó khăn nên đành phải làm trộm, lại bị bọn quan viên năm đó thế chân bọn họ bắt về xét xử, nghiêm khắc chấp hành pháp luật, công chính nghiêm minh, lập tức chém đầu hành quyết..."

Hàn Tiêu Nhiên thở phì phò.

"Đó cũng là chấp pháp giả." Sở Dương nói.

Hàn Tiêu Nhiên giận đến nỗi ngay cả tóc đều dựng thẳng, gào lên: "Đồ khốn nạn! Ghê tởm! Mất hết tính người! Nếu bị lão phu nhìn thấy, từng bước từng bước xét nhà diệt tộc!"

"Vì thế, mọi người thấy vị này không những lợi dụng chức quyền vì lợi ích riêng, mà còn có được lợi ích lớn lao, vì thế quan viên các nơi tranh nhau làm theo..."

Sở Dương cười ha hả rồi nói: "Tam thiên chính là do chấp pháp giả nắm quyền, nếu nói đến việc quản lý, so sánh với quan viên của quốc gia thì còn kém xa, cho nên Hàn lão ca vừa nhắc tới Thiên đỉnh thịnh hội, ta cũng liền nhớ tới chuyện này..."

Hắn híp mắt cười một cái: "Chuyện hợp tình hợp lí thì cách nghĩ của mọi người sẽ đều giống nhau, vì cái lợi riêng mà làm rối loạn kỷ cương phép nước, từ xưa đến nay đều là như vậy...Nếu ta thay hình đổi dạng, Hàn lão ca đề cử ta đi tham gia Thiên đỉnh thịnh hội, ai sẽ điều tra ta? Nếu là người khác đề cử vào, Hàn lão ca lại có thể thăm dò được ai?"

"Một vạn năm qua, có thể thẩm thấu được bao nhiêu? Có bao nhiêu người của cửu đại gia tộc năm đó may mắn tiến vào chấp pháp giả, bây giờ đang giữ vị trí cao bên trong chấp pháp giả? Như vậy ở Tam thiên, chính là thiên hạ của chấp pháp giả hay là thiên hạ của cửu đại thế gia? Hay có thể nói, cửu đại gia tộc chính là chấp pháp giả, chấp pháp giả chính là cửu đại gia tộc?"

"Ngươi có thể bảo đảm sao? Cho dù là Pháp tôn đại nhân, lại có thể bảo đảm sao?"

Sở Dương hỏi một cách sắc bén.

Vẻ mặt Hàn Tiêu Nhiên tràn đầy vẻ xám xịt, cả người cảm thấy nặng nề, thật lâu sau, thở dài thật dài, không phản bác được.

Mọi người đều im lặng không nói lời nào.

"Cho nên chúng ta nhất định phải đem tình thế, suy nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất, và đi làm theo cách tốt nhất!" Sở Dương nói: "Hàn lão ca, chấp pháp giả là một hồ nước, nhưng thật sự rất sâu."

Hàn Tiêu Nhiên lặng yên uống rượu, sắc mặt tối tăm âm trầm giống như muốn chảy nước, liên tục uống bảy tám bát rượu, mới lau lau mồm, dùng thanh âm trầm thấp, nói: "Chấp pháp giả...Chấp pháp giả...Ha ha..."

Lập tức nói: "Trong vòng một tháng, ta sẽ đưa Tử Vân đan tới."

Sở Dương nói: "Tốt!"

Ánh mắt xoay tròn, hỏi: "Tử Vân đan này sau khi dùng có hại chút nào không?"

"Có hại?" Hàn Tiêu Nhiên ngạc nhiên nói: "Sao lại có hại?"

Sở Dương nói: "Bình thường tu vi của võ giả, tốt nhất là do chính mình khổ luyện mà đạt, như vậy lợi cho việc đánh sâu vào bình cảnh, nhưng nếu dùng dược vật tăng lên, đều có chút hậu quả không tốt...Ví dụ như đến một lúc nào đó, bình cảnh lại càng thêm nghiêm trọng...Tử Vân đan có những hậu quả như vậy hay không?"

Hàn Tiêu Nhiên nói: "Tử Vân đan là do vị Pháp tôn kia bắt chước Cửu trọng đan của Cửu Kiếp kiếm chủ, mới tỉ mỉ luyện thành. Nhưng thật ra không có nghe nói qua bất cứ vấn đề gì về bình cảnh..." Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Hồi đó lão ca từng dùng rồi...Bây giờ, cũng đạt tới thánh cấp cửu phẩm đỉnh một cách thuận lợi...Nếu không có việc đê tiện hèn hạ của Đồng Vô Tâm, thì bây giờ có lẽ đã là nhất phẩm chí tôn!"

Sở Dương vui vẻ nói: "Nếu như thế, Tử Vân đan thật sự là đồ tốt...Nếu lão ca có thể kiếm nhiều Tử Vân đan hơn một ít, thế thì lại càng tuyệt vời." xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

"Tài sản ta tích góp nhiều năm như vậy, lập tức liền phải tiêu xài hết, cũng chỉ có thể lấy được tám khỏa..." Hàn Tiêu Nhiên cười khổ: "Ngươi muốn tăng lên thực lực của Sở gia?"

Sở Dương giơ năm đầu ngón tay, gập lại một ngón: "Ta chỉ cần bốn khỏa là đủ rồi."

Hàn Tiêu Nhiên mắt trợn trắng: "Nhiều quá. Nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi hai khỏa."

"Hai khỏa thì hai khỏa."

Sở Dương đáp ứng rất là sảng khoái. Có hai khỏa, cũng đủ để cho Kiếm Linh phân tích ra dược vật cùng công hiệu, chỉ cần có đủ dược liệu, chính mình có thể chế tạo số lượng lớn.

Nhưng công hiệu của loại Tử Vân đan này quá mức nghịch thiên, Sở Dương biết, tuy rằng trước mắt Hàn Tiêu Nhiên cũng không biết có hại chỗ nào, nhưng tất nhiên sẽ có!

Dưới bầu trời này, không có chuyện không giao ra một cái giá lớn mà có thể bước được lên trời!

Cho nên, dù Sở Dương làm ra Tử Vân đan, cũng chỉ đem bồi dưỡng tử sĩ, mà không cho người thân của mình dùng.

Có Cửu Kiếp kiếm trong tay, chính mình còn cần lo lắng mấy thứ này sao?

"Mấy chuyện này, cần thận trọng..." Hàn Tiêu Nhiên nhắc nhở nghiêm túc: "Trước khi việc lớn xảy ra, tuyệt đối không để lộ tin tức ra ngoài!"

Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện nghiêm túc đáp ứng.

"Uống rượu!" Hàn Tiêu Nhiên cười nói: "Tối nay, phải thỏa mãn nguyện vọng của tiểu huynh đệ, không say không nghỉ!"

Ba người cùng nở nụ cười, đồng thời nâng chén. Tựa như bầu không khí trầm trọng vừa rồi, giờ phút này đã biến mất sạch sẽ. Nhưng bốn người cũng biết, có một số việc, là không thể cho rằn chưa từng xảy ra, có những lời, không thể nói ra rồi giống như lời nói gió bay mất!

Bốn người nâng ly cạn chén, không bao lâu, đã uống bốn năm vò rượu; mượn rượu, bốn người nói chuyện một cách thoải mái hơn, càng ngày càng thân thiện, cũng càng ngày càng tùy tiện, đề tài càng ngày càng sâu sắc, cũng càng ngày càng. . Nguy hiểm.

Bốn người cũng biết, mọi người không có ai say; nhưng có đôi khi, giữa những người đàn ông, hoặc là cần thương lượng việc quan trọng, hoặc là lúc nâng cao tình cảm, lại cần men rượu làm cho lâng lâng.

Mượn rượu nói chuyện, đúng là không cần cố kị. Nếu cố ý nghe, thì có thể hiểu được, nếu nói sai, cũng chỉ cười ha ha mà thôi...Đây là cách xử sựcủa nam nhân.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-865/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận