Vài vị phu nhân nhìn thấy Hoàng Hà Liễu, lập tức kêu lên một trận, vây quanh hỏi han, quan tâm đầy đủ. Hoàng Hà Liễu đang ở thời điểm sinh khó chịu nhất của cuộc sống lại gặp được người thân, lập tức lăn lộn gào khóc, giống như bị điều gì uất ức, khóc lóc kể lể một trận, làm cho vài vị phu nhân đều rơi nước mắt.
Có mấy người sẽ nhìn qua nhìn lại trên người Sở Dương với ánh mắt không tốt, có vẻ như là nghiến răng nghiến lợi mà nhìn hắn.
Cuối cùng Sở Dương cũng đã rõ, ăn chơi trác táng như hắn từ đâu mà ra...Xem bộ dạng hắn như vậy, Hoàng Hà Liễu ở nhà đúng là cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan...Làm gì có người nào dám dạy dỗ hắn một câu?
Hai cô vợ của Hoàng công tử đứng ở một bên sợ hãi, tựa như có chút ngượng ngùng, hai má đỏ đỏ.
Sở thần y liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy hai co vợ của Hoàng Hà Liễu công tử dung mạo thanh tú đẹp đẽ, tuy rằng không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là dáng người thướt tha, rất có tao nhã.
Tuy rằng ăn mặc theo kiểu thiếu phụ, nhưng xem dáng người cùng gương mặt, rõ ràng vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Sắc mặt, ánh mắt có chút u oán...
Hoàng công tử nhìn thấy vợ, lập tức cũng thấy áy náy, ngay cả khóc cũng ngừng, xoa xoa tay, cười xấu hổ, thỉnh thoảng thở dài...Bất đắc dĩ...
Đột nhiên Sở thần y hiểu được: Điều bất đắc dĩ lớn nhất của đời người, không phải là không kiếm được tiền, cũng không phải là không có thực lực; mà là mắt nhìn thấy có hai cô vợ như ngọc như ngà ở ngay bên cạnh mình, sẵn sàng dâng hiến cho mình, nhưng mình lại bất lực không thể làm gìđược...
Lúc này Sở Dương thực sự đồng cảm với Hoàng Hà Liễu Hoàng công tử, ở dưới tình huống như vậy, rõ ràng còn có thể chịu đựng lâu như vậy mà không tự sát, sức chịu đựng của Hoàng công tử đúng là thiên hạ nhất lưu.
Đời người có thể có bao nhiêu buồn lo? Có vợ đẹp mà để hao phí như Hoàng Hà Liễu công tử! Nếu Hoàng công tử là đi thanh lâu, thì lo càng thêm lo!
Lúc này, trong đám người vừa đến, Hoàng gia chủ còn mang đến một vị dược tề đại sư, cùng Sở thần y hợp tác nghiên cứu bệnh tình của Hoàng Hà Liễu.
Dược tề đại sư cũng họ Hoàng, mọi người gọi là Hoàng dược sư, mà không biết tên thật.
Hoàng dược sư đang nghiên cứu dược súp do Sở thần y điều chế, ngồi loay hoay nghiên cứu một lúc lâu, rốt cuộc nói thầm ở bên tai Hoàng gia chủ một câu: "Dược súp này...Trên đời hiếm thấy...Hơn nữa, trong đó có một loại lực lượng thần bí, hình như đối với nam nhân...Cực kì có lợi...Xem ra, Sở thần y đang bồi bổ cho công tử..."
Hoàng gia chủ lập tức cười rạng rỡ, cảm thấy yên lòng.
Vóc dáng của Hoàng gia chủ cũng gầy, giống như an hem sinh đôi với con hắn, nhìn thấy Sở Dương thở dài, mới chắp tay, sang sảng cười to: "Sở thần y? Ha ha ha...May mắn có thần y chăm sóc khuyển tử trong khoảng thời gian này, mang cho Sở thần y thêm phiền toái."
Sở Dương mỉm cười:"Hoàng gia chủ khách khí quá." Thầm nghĩ, vị Hoàng gia chủ này có vẻ đỡ kêu ngạo hơn con trai hắn.
"Lão hủ là Hoàng Thượng, ha hả, chính là gia chủ hiện tại của Hoàng gia..." Hoàng gia chủ tự giới thiệu họ tên.
Thân thể Sở thần y chấn động, gần như muốn quỳ lạy: "Hoàng thượng?"
"Ha hả, Hoàng trong hoàng kim, Thượng trong cao thượng." Hoàng gia chủ gặp vẻ mặt này đã nhiều lần, cái tên này cũng không biết đã làm cho bao nhiêu người hiểu lầm, hoàn toàn không để ý, nói: "Không phải là hoàng thượng, là đế vương trong nhân gian đâu."
"Thì ra là thế." Sở Dương lau mồ hôi: "Hoàng gia chủ mời ngồi."
"Sở thần y không cần khách sáo, hôm nay lão hủ đến đây, ngoài việc không yên lòng tiểu nhi, cũng muốn hỏi Sở thần y một câu." Trên khuôn mặt khô gầy của Hoàng Thượng cố nặn ra vẻ tươi cười, trầm giọng nói: "Sở thần y, rốt cuộc ngươi nắm chắc mấy phần có thể chữa khỏi bệnh của tiểu nhi?"
Không đợi Sở Dương trả lời, Hoàng Thượng lại bổ sung tiếp: "Làm cho hắn khôi phục lại bình thường...Nam nhi, cái loại này...Khụ khụ khụ, cái loại lực lượng này?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Sở Dương trầm ngâm nói: "Nhưng không biết vài loại dược vật mấu chốt kia, Hoàng gia nắm chắc mấy phần có thể tìm được?"
Hoàng Thượng vuốt chòm râu, nói: "Vài loại dược vật đó, lão hủ đã thông qua Chấp Pháp đường điều tra, sau đó hỏi qua ngũ đại thế gia! Cuối cùng cũng có tung tích; Đao Tiêm Gai Độc Thiết Hoàng Qua, Hoàng gia chúng ta còn có. Mà Cửu Tuyệt đằng, hiện tại ở Dược cốc có ba gốc; Cửu tử vô Sinh thủy, ở Cửu Địa Gia Tộc Lăng gia, có chứa đựng. Mà...Cửu Mệnh Xuyên Sơn Giáp, ở Chư Cát thế gia có vật này...Chỉ cần Sở thần y nói một câu có nắm chắc, như vậy, lão hủ hội liền sai người mang theo hai mươi vạn tử tinh xuất phát, đi Dược cốc, Chư Cát thế gia, cùng Lăng gia, không tiếc bất cứ giá nào, đem dược vật mua về!"
Trong lòng Sở Dương chấn động, thầm nghĩ, mẹ, người với người đúng là không thể so sánh; Hiện tại lão tử đang vì ba vạn tử tinh mà lo lắng, vịHoàng gia chủ này vừa ra tay chính là hai mươi vạn...
Quả nhiên là giàu có đến cực điểm.
Chẳng qua cũng quan tâm đến con hắn, tới cực điểm...
Sở Dương mặt giãn ra nói: "Chỉ cần Hoàng gia chủ có thể đem mấy vị dược này tập hợp đầy đủ hết, như vậy, tại hạ nhưng có thể cam đoan: Hôm nay nhận được dược vật, ngày mai Hoàng công tử liền có thể khôi phục bình thường, không chỉ có thế, hơn nữa năng lực này...Còn có thể hơn người bình thường!" .
"Tốt!" Hoàng Thượng vỗ tay một cái, trên mặt cũng dâng lên hồng quang, nói: "Lời nói này là thật?"
"Tuyệt đối không có một chút gải dối nào!" Sở Dương mỉm cười: "Nếu là ta lừa gạt Hoàng gia chủ...Như vậy, Sở gia chúng ta hình như cũng không phải là đối thủ của Hoàng gia..."
Sở Dương vui đùa một câu.
Hoàng Thượng cười to, nói: "Hiện tại Sở gia, nhưng cũng đang từ từ phát triển. Lão hủ cũng phải bội phục Sở gia có thủ đoạn phi thường!" .
"Hoàng gia chủ quá khen." Sở Dương cười rụt rè.
Hoàng Thượng đỡ phải lo lắng một chuyện, đi ra ngoài nói nhỏ với các vị phu nhân một hồi, lập tức vài vị phu nhân đều tỏ ra vui mừng sắc. Tiếp theo, Hoàng Thượng liên tục phát ra mệnh lệnh: Không tiếc bất cứ giá nào, dùng tốc độ nhanh nhất, dùng khoảng cách ngắn nhất, dùng...Bất kể như thếnào, nhất định phải đem dược vật, cầm đến trong tay!
Lập tức, rất nhiều người chạy vội ra ngoài, phi ngựa phóng đi...
An bài thỏa đáng, sắc mặt Hoàng Thượng vui mừng tiến vào: "Sở thần y, độc trên vết thương kia, đúng là từ tay đoạn tử tuyệt tôn phải không?" .
Sở Dương nói một cách tức giận: "Chẳng lẽ ta còn nhìn nhầm hay sao?"
Hoàng Thượng cười ha hả, xoa xoa đôi bàn tay, lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt âm trầm xuống, nói: "Không dối gạt Sở thần y, đã nhiều ngày nay, sau khi nhận được tin tức, lão phu lập tức tiến hành rồi điều tra cuộc đời của Đoạn Tuyệt Thiên Tôn Tát Vô Phi,..." .
Sở Dương chớp chớp mắt, làm ra vẻ như không quan tâm, nói: "Hả?" .
Thực ra cũng đang dỏng lổ tai lên, tập trung toàn bộ tinh thần chú ý lắng nghe.
"Năm đó Tát Vô Phi hoành hành Cửu Trọng Thiên, không chuyện ác nào mà không làm, cũng không biết đoạn tuyệt hậu thế của bao nhiêu người, rốt cuộc khiến cho nhiều người tức giận! Trong đó hai đại gia tộc, phái người, phối hợp thiên hạ huyết thù, hợp tác bao vây tiêu diệt!"
Hoàng Thượng nói.
"Là hai gia tộc nào?" Sở Dương không chút để ý hỏi.
"Trong đó liền có đương kim Đệ nhất chúa tể gia tộc của Cửu Trọng Thiên là Dạ gia! Lúc ấy tham gia là thanh niên đệ nhất cao thủ Dạ Đế; cũng là lão tổ tông của Dạ gia, chí tôn cao thủ, bây giờ, cũng không biết hắn còn sống hay không..."
Hoàng Thượng nói đến cái tên " Dạ Đế ", thế nhưng tràn đầy sự cung kính.
"Dạ Đế..." Sở Dương trong thì thào tự nói, nhớ kỹ cái tên này.
"Mà một nhà khác, chính là Tiêu gia! Cũng giống Dạ gia, Tiêu gia trẻ tuổi đệ nhất cao thủ Tiêu Sắt tham gia truy sát! Mà sau này lúc Tiêu Sắt đạt tới tu vi thánh cấp cửu phẩm, bỗng mất tích một cách thần bí, lúc đó, là bảy ngàn một trăm năm trước!"
Hoàng Thượng chậm rãi nói.
"Mà theo ta biết được, Tát Vô Phi chính là bị Dạ Đế đánh cho trọng thương trước, bị thương đào tẩu, sau đó bị Tiêu Sắt đánh chết!" Thanh âm của Hoàng Thượng có vẻ trầm trọng.
Sở Dương trầm ngâm nói: "Nói cách khác, cuối cùng giết chết Tát Vô Phi, chính là Tiêu Sắt. Kẻ đụng đến thi thể Tát Vô Phi đầu tiên, cũng là Tiêu Sắt!" .
"Đúng là như thế." Hoàng Thượng gật gật đầu.
Sở Dương trầm mặc, hắn biết, giờ phút này có rất nhiều chuyện, cần Hoàng Thượng tự suy đoán ra đến! Chính mình nói ra, ngược lại sẽ không có hiệu quả.
"Nếu là như vậy, thì Tiêu Sắt chiếm được bí tịch Đoạn Tử Tuyệt Tôn của Tát Vô Phi!" Hoàng Thượng nói bằng thanh âm ngưng trọng.
"Trong bảy ngàn năm nay, ở trong Tiêu gia, tất nhiên có không ít người tu luyện."
"Từ lúc Hoàng gia chúng ta quật khởi, ngay từ đầu Tiêu gia cũng không có để ở trong lòng, thẳng đến một thế hệ, Hoàng gia chúng ta xuất hiện một vịtổ tiên thiên tư tuyệt thế là Hoàng Phong, trong lúc vô ý hắn đã cứu một nhân vật trọng yếu của Dạ gia, kết bái thành huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế mà Hoàng gia chậm rãi phát triển, từ một gia tộc nhỏ, ở trong vòng ba trăm năm, phát triển trở thành quái vật lớn..."
"Sau này, con cháu của Hoàng gia cũng không chịu thua kém, mỗi thế hệ một thế hệ truyền thừa xuống dưới, thì càng ngày càng cường thịnh."
"Thẳng đến bốn trăm năm trước, thế hệ trưởng thành của Hoàng gia lại đột nhiên suy sụp, nhân vật trọng yếu trong gia tộc, một khi đi ra ngoài, thì không có tin tức; hoàn toàn biến mất...Hơn nữa, con em gia tộc, cũng có rất ít người trưởng thành..." .
"Về sau điều tra ra, lại là một tiểu gia tộc đầu độc...Từ đó về sau, bình tĩnh được vài năm."
"Hai trăm năm gần đây, lại càng trầm trọng thêm...Ai cũng biết Hoàng gia chúng ta có loại quái bệnh không thể nói ra...Đó là không thể có con cháu. Lại có người bỗng nhiên chết một cách bất ngờ...Tới thế hệ của lão phu, càng thêm là điêu tàn; ta có bốn con trai, ba người đều chết do ngoài ý muốn, còn một đứa cuối cùng, không ngờ..." .
Hoàng Thượng than thở, trong mắt mang theo hận ý mãnh liệt: "Ta không chỉ hoài nghi Tiêu gia một lần, nhưng lại không có bằng chứng gì, rốt cuộc hôm nay mới hiểu ra! Tất cả bắt đầu, ở ngay chỗ đoạn tử tuyệt tôn!"
"Kế sách của Tiêu gia thật thâm sâu, thật ác độc! Chỉ cần huyết mạch dòng chính của Hoàng gia đoạn tuyệt, Hoàng gia gia tộc, sẽ không bị tấn công mà tự tan rã...! Hơn nữa, suy sụp chậm rãi như thế, còn không làm cho người chú ý...Càng có lợi cho bọn hắn chậm rãi thu nạp lực lượng của Hoàng gia sau khi suy sụp..."
Hoàng Thượng nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu gia, muốn cho Hoàng gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn!"
"Nói như vậy, Hoàng gia chủ đã muốn xác định." Sở Dương thản nhiên nói.
"Đúng vậy."
"Một khi đã như vậy, hôm nay Hoàng gia chủ đến đây, chính là mang đến cho ta không ít phiền toái!" Sở Dương thở dài.
"Phiền toái...Là nhất định." Hoàng Thượng thở dài:: Ngay tại lúc Sở thần y nhận chữa trị cho con ta, thì đã có phiền toái..." .
Sở Dương ồ lên một tiếng, nhìn hắn một cái đầy ý tứ, nói: "Những lời này cũng không tệ."
Trên trán Hoàng Thượng nổi lên vẻ thô bạo, nói: " Nếu Tiêu gia có thể không cần lý do xuống tay với Hoàng gia chúng ta, Hoàng gia chúng ta vì sao không thể xuống tay với bọn họ!"